Sáng sớm, đẩy cửa sổ ra, bên ngoài chính là một mảnh trắng xóa, thật chói mắt.
Năm gần đây rất ít gặp một trận tuyết lớn, từ tối qua bắt đầu rơi, mãi cho đến sáng nay mới dừng. Tích lũy cả đêm, hơn nữa tiết trời rét lạnh, tuyết rơi trên mặt đất lại không thể kịp tan đi hết, cho nên chồng một tầng dày đặc.
Bỗng như có gió xuân, ngàn cây vạn cây lê nở hoa. Khắp thế giới phủ màu trắng, trên nóc nhà, trên xà nhà, trên cay cùng bồn hoa trong vườn đều phủ một màn trắng, trên nhánh cây còn ngưng kết một tầng băng mỏng, nhìn qua một lúc, óng ánh trong suốt.
Lúc Diệp Thu mặc quần con đứng ở trước bệ cửa sổ vận động nở ngực, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
"Ai thế?" Diệp Thu cúi đầu nhìn quần lót tứ giác mặc duy nhất trên người, lại vội mặc y phục vào.
"Là tôi". Ở cửa truyền tới giọng nói của Trầm Mặc Nùng.
Diệp Thu đi tới mở cửa phòng ra, một cỗ hàn ý ập vào mặt. Gió lạnh này xâm khắp toàn thân, mặc dù là người có năng lực kháng lạnh rất mạnh như Diệp Thu cũng không kìm lòng nổi mà rùng mình một cái.
Trầm Mặc Nùng mặc một bộ áo khoác dài có hàng nút màu đen, phía dưới là một cái quần jean màu lam, mang ủng da có lớp lông, thoạt mình cực kỳ ấm áp. Diệp Thu biết rõ nàng sợ lạnh, có điều mỗi lần thấy nàng mặc một bộ quần áo mình chưa từng thấy thì đều có cảm giác hai mắt tỏa sáng. Trầm Mặc Nùng liếc nhìn dáng người của Diệp Thu, đưa cái áo da màu đen trong tay tới, nói: "Mẹ tôi nói sợ anh lạnh, bảo tôi đem áo da này cho anh mặc. Mấy hôm trước mới mua cho ba tôi, ông cũng không hay mặc lắm".
Diệp Thu cười nhận lấy áo da, nhìn thoáng qua, nhãn phía trên vẫn còn. Người hắn và Trầm Nhi Hiền cũng không xê xích lắm, có điều Trầm Nhi Hiền hơi mập hơn hắn một chút. Áo da mặc rộng một chút cũng không có gì là không tốt.
"Vẫn là mẹ vợ đại nhân tốt với tôi". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
Trầm Mặc Nùng làm bộ không nghe Diệp Thu nói, vẻ mặt không thay đổi nói: "Có thể ăn sáng rồi. Hôm nay tôi muốn đi công ty một chuyến. Anh có an bài gì chưa?"
"Tôi đi cùng cô". Diệp Thu gật đầu. Hôm nay là ngày quan trọng. Cũng làn ngày nguy hiểm. Hắn phải theo bên cạnh Trầm Mặc Nùng một tấc cũng không rời.
Ăn sáng xong, Diệp Thu lái xe chở Trầm Mặc Nùng chạy tới Trầm thị. Bản thân thấy Trầm Mặc Nùng là một nữ nhân thông minh. Nếu mình nói chuyện đọc sách lúc 0 giờ (tức 12 giờ đêm) nói cho nàng biết. Vậy nàng sẽ chuẩn bị sẵn bánh ngọt trước cho mình ăn. Lịch sử phát triển của một xí nghiệp, thật ra cũng chính là một quá trình thâu tóm xác nhập.
Hàn Ấu Lăng trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều hao tổn tâm sức mà đấu với người ta. Mặc dù rất nhiều chuyện không cần gã tự mình ra mặt, luôn ở vị trí sau lưng thao túng. Nhưng tốc độ giải toán của đại não phải cao, tiêu hao tinh lực và thể lực vẫn cực lớn.
Nhưng cho tới giờ gã vẫn có trạng thái tinh thần vô cùng phấn chấn. Con mắt lấp lánh có thần. Thanh âm nói chuyện cũng lớn hơn bình thường rất nhiều. Phảng phất như trí tuệ và thể lực tích súc hai mươi năm trước đều hao hết tại thời khắc này.
Một tay bưng một ly sữa ấm không chứa khí amoniac. Tay còn lại cầm điện thoại, sau khi bấm một dãy số, hỏi: "Tình huống sao rồi?"
"Đã phát động công kích". Đầu dây bên kia có người báo cáo, từ trong đó còn nghe được tiếng đám người kêu đau cùng tiếng xe bóp còi.
"Bên cảnh sát có phản ứng gì?"
"Đang chạy tới bên này. Nhưng đường Xuân Tây kẹt xe nghiêm trọng, chỉ sợ xe của bọn họ cũng không vào được. Nếu đi bộ tới còn cần chút thời gian".
"Giục bọn họ đi, bảo bọn đồ đệ bỏ một vài mạng rút lui tạo thành vòng vây trước. Cậu tiếp tục theo dõi hành tung của bọn họ. Chết bao nhiêu người cũng không sao cả, nhưng nhất định không thể để bóng dáng của bọn hắn lọt khỏi mắt cậu. Thời khắc mấu chốt, có thể dùng người mình".
"Vâng. Thiếu gia".
Hàn Ấu Lăng một ngụm uống cạn sữa trong ly, nói với Phong Tử đang ngồi đối diện: "Tới lúc thu lưới rồi. Chúng ta không phải là nên ra ngoài xem chút sao? Trận tuyết đầu ở Tô Hàng năm nay, ngàn vạn lần đừng bị máu tươi nhuộm đỏ".
"Đội trưởng. Chúng tôi không áp sát được". Một thành viên trong đội vũ cảnh vừa dựa vào thùng xe xạ kích, vừa quát. Hỏa lực đối phương quá mạnh, thứ dùng còn tiên tiến hơn bọn họ. Hơn nữa nhân số nhiều hơn bọn họ, lại hung hãn không sợ chết mà vọt tới trước, nếu không phải bọn họ dựa vào mấy chiếc xe làm lá chắn, hiệp đầu đã bị bọn họ hạ rồi.
Toàn thân Trương Cường đều ướt đẫm. Tim cũng treo lơ lủng nơi cổ họng. Không muốn sống nữa, những tên kia thật là không muốn sống nữa. Cho dù cứu được người về, bọn họ còn muốn sống rời đi không chứ? Gây ra trận loạn lớn như vậy, bọn họ cũng không có quả ngon để ăn.
Không đúng. Bọn họ không phải tới cứu người. Mà là tới để giết người.
Trương Cường hiểu được một ít tin tức đấu tranh gần đây ở Tô Hàng trong lòng thầm nghĩ. Hay là bảo các anh em rút hết, để người lại cho bọn họ?
Bây giờ phía trước có xe cản, bọn họ không chạy được. Phía sau lại chen chúc chật chội, càng không thể lui về sau. Hơn nữa ở đây là khu náo nhiệt. Người đi đường sau khi bị chấn kinh, đều ôm đầu chạy loạn, cũng không rõ ai là địch ai là bạn.
Khó trách bọn chúng lựa chỗ này ra tay, đây thật đúng là có thể tiến công nhưng không thể lùi. Bọn họ làm việc xong vừa phân tán một ít vừa rút lui, còn cách nào tìm ra bọn chúng chứ?
"A. Chân của tôi... chân của tôi..." Giọng người bên cạnh vang lên.
"Đội trưởng. Chân Khôn Tử trúng đạn rồi". Có người hô.
Đầu Trương Cường bắt đầu tê dại, anh em của mình lại một người ngã, sợ nếu không đi, chính mình cũng chẳng có cách gì rời đi?
Thăng quan mặc dù rất muốn, nhưng so với việc còn sống, thì thật nhỏ bé không đáng kể. Trương Cường bắn đi một viên đạn, bức lui gã che đầu muốn dựa vào khe hở bổ nhào qua, lúc đang định hô mệnh lênh rút lui, đột nhiên, phía sau những kẻ cướp này cũng truyền tới tiếng súng dày đặc.
"Đội trưởng. Có người tới cứu chúng ta". Đồng đội vui sướng kêu lên.
Trương Cường nói: "Các anh em. Ráng trụ lại. Người chúng ta tới. Khiến bọn cẩu tạp chủng này một người cũng không thể trở về đi".
Quách Thành Dương đứng ở trong phòng vệ sinh ở một thương trường cạnh phố Xuân Tây, thông qua ống nhòm nhìn hết thảy xảy ra dưới lầu.
Cảnh sát đánh tới thế che trời trùm đất, hơn nữa tạo thành một vòng vây dày đặc. Một số anh em do gã mang từ nước ngoài về kia, sợ là tất cả đều xong rồi.
Gã cũng không hoài nghi có người bán đứng mình, chỉ là thế lực đối thủ quá cường đại. Sợ là bọn chúng đã sớm nắm vững hành tung của mình, còn cố ý thả mình một ngựa, sau đó cho mình cơ hội xuất thủ cuối cùng.
Quách gia tiêu rồi. Hoàn toàn xong rồi. Nếu nói Quách gia trước đó còn có một chút khẩu khí thì lần này, sợ là đã bị mình tự tay tống xuống địa ngục rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Nhưng mà, các người cũng đừng đắc ý quá sớm. Thắng bại, vẫn còn chưa biết được đâu". Quách Thành Dương vẻ mặt ác độc, trong mắt lộ hung quang, cất ống nhòm vào trong túi mang theo bên người, kéo cổ áo khoác lên, lại đội mũ vào, sau đó cúi đầu đi ra ngoài.
Lúc Hàn Ấu Lăng chạy tới phố Xuân Tây, chiến đấu đã kết thúc. Cảnh sát đã giăng tuyến cảnh giới trong phạm vi năm trăm mét, không cho phép bất cứ ai vây xem. Một số phóng viên định tới chụp ảnh phỏng vấn, cũng bị người ta tống ra ngoài. Chỉ nói là buổi chiều sẽ có một cuộc họp báo, sẽ nói rõ vụ bắt cóc này.
Tình cảnh bên trong sợi dây vàng thê thảm vô cùng, thân thể không ít người bị be bét. Bông tuyết màu trắng đã sớm bị chà đạp không còn bộ dạng, máu loãng ấm áp nhuộm đỏ chúng rồi hòa tan. Một mùi hôi nồng nặn truyền tới, ngửi thấy chỉ muốn nôn. Ảnh chụp như vậy nếu truyền đi, còn không khiến xã hội chấn động sao?
Hàn Ấu Lăng lúc này không thích hợp ra mặt lắm, gã nấp ở trong xe bên ngoài sợi vàng, tự nhiên sẽ có người tới báo cáo tình huống cho gã.
"Chết năm người, trọng thương hai người. Hai người trọng thương đã phái người đưa vào bệnh viện, người của chúng tôi sẽ theo dõi hai mươi bốn tiếng. Chỉ cần tỉnh lại, tôi sẽ lập tức báo cáo với Hàn thiếu gia". Một người đàn ông nhỏ giọng nói.
"Ừ. Làm không tệ. Các người khổ cực rồi. Xem xét qua thân phận người chết chưa?" Hàn Ấu Lăng gật đầu nói, tâm tình thư sướng vô cùng. Chuyện này rốt cuộc cũng hạ màn che xuống rồi, mình cũng có thể bắt đầu tiến hành công tác kết thúc.
Chuyện này nên công bố ra ngoài thế nào đây? Quên đi, đây không phải chuyện mình nên quan tâm. Sợ là có người đã nghĩ kỹ đối sách rồi.
"Đã tra. Từ tướng mạo mà nhìn, cũng giống người Z".
"Không có người Trung Quốc sao?"
"Có một người".
Hàn Ấu Lăng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Có thể tiến hành xác nhận thân phận không?"
"Tạm thời vẫn không thể xác nhận thân phận đầy đủ. Có điều tôi cố ý quan sát qua, đối phương tuổi hơn bốn mươi, trên mặt có một nốt ruồi đen".
Hàn Ấu Lăng sửng sốt, vội hỏi: "Hơn bốn mươi tuổi? Trên mặt có nối ruồi đen? Có kiểm tra trên mặt hắn mang mặt nạ không?"
"Không có". Nam nhân nhìn Hàn Ấu Lăng kỳ quái. Có một câu gã không dám nói ra, đều là người chết, nếu mang mặt nạ, lúc bọn họ kiểm tra còn có thể không phát hiện ra sao?
Sắc mặt Hàn Ấu Lăng biến thành âm trầm, lại để Quách Thành Dương chạy mất. Chuyện quan trọng như vậy mà gã lại không tự mình tham gia, chỉ phái thuộc hạ tâm phúc của mình đi chịu chết sao?
Diệp Thu nhận được điện thoại của Hàn Ấu Lăng, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.
Quách gia tiêu rồi, sợ là người này cũng sẽ phát rồ mà trả thù mất.