Bầu trời đen kịt, không có một ngôi sao nào, nhưng toàn bộ thế giới lại một mảnh trắng phau. Liếc mắt trông qua, tuyết trắng khắp núi đồi giống như một con sông lớn vô cùng vô tận, vô biên vô hạn.
Diệp Thu, Hàn Ấu Lăng cùng Phong Tử khiêng trọng kiếm sau khi xuống xe, liền đi theo dấu chân đám người vừa nãy đi qua lưu lại. Chỉ cần tiếp tục đi, chắc chắn có thể tìm tới chỗ Quách Thành Dương. Diệp Thu vốn là định hôm nay về Tô Hàng, nhưng Hàn Ấu Lăng lại vừa mới gọi điện thoại tới nói nhìn thấy một đám người Tây Tạng.
Lúc đám người này lén lút đi ra cảng Dư Hàng, đã bị người của Hàn Ấu Lăng phát hiện. Nếu muốn đối phó với bọn họ, những người này đã sớm chết trăm ngàn lần. Nhưng với Hàn Ấu Lăng, Diệp Thu mà nói, những người này không trọng yếu, quan trọng là tung tích của Quách Thành Dương.
Vừa rồi Diệp Thu cũng có chút bận tâm sự an nguy của cha mẹ Trầm Mặc Nùng, à, bây giờ đã muốn lên cấp làm cha mẹ vợ của mình. Vì vậy liền khuyên Trầm Mặc Nùng ở lại thêm một ngày, mặc dù Trầm Mặc Nùng ngoài miệng không muốn thừa nhận, nhưng không thể nghi ngờ, nội tâm của nàng rất vui mừng.
Trở về Tô Hàng, bọn họ lại phải khôi phục thành bộ dạng lúc đầu. Mặc dù yêu cầu này là Trầm Mặc Nùng tự mình nói ra, hơn nữa liên tục yêu cầu Diệp Thu tuân thủ. Nhưng trong lòng vẫn có chút không nỡ, lưu luyến thế giới hai người ở Tô Hàng này. Bây giờ Diệp Thu nói ở thêm một ngày, nàng không có khí lực cự tuyệt phần hấp dẫn này. Nguồn:
Vốn Diệp Thu không cần Hàn Ấu Lăng theo, để gã ngồi trong xe nghe tin lành, cũng không biết Hàn Ấu Lăng là vì câu nói quyết đấu giữa vũ khí lạnh và công nghệ cao của Diệp Thu rất hấp dẫn, hay là do trọng kiếm của trọng kiếm đánh mạnh lên thân xe chinh phục. Trong nháy mắt đó, Hàn Ấu Lăng đã cảm thấy trong đầu phảng phất như sung máu, cả người nóng bừng. Như thế nào cũng không chịu ngồi trong xe, muốn đi theo Diệp Thu tới đó xem trận chiến đấu này.
Hàn Ấu Lăng rất nhanh liền hối hận, khí trời lạnh khiến người ta bốc lên hàn khí từ trong xương tủy. Mới đi được vài bước đường, thân thể đã sắp sốt rét. Mới vừa rồi còn thân thể còn bốc khí nóng giống như đột nhiên tiến vào hầm băng, lạnh đến nổi khiến người ta muốn xoay người bỏ chạy.
Diệp Thu nhìn Hàn Ấu Lăng ở bên cạnh xoa tay thở phì phì, cười nói: "Nếu không thì anh về trước đi?"
Hàn Ấu Lăng quả thật đang nghĩ thế. Muốn lập tức chạy vào trong xe mở điều hòa, nhưng mà cũng chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi. Diệp Thu vừa nói thế, gã ngược lại càng muốn kiên trì tới cuối cùng. Gã cũng không thể bị nam nhân này xem thường được.
"Không cần. Lúc mới ra ngoài có chút không thích ứng, bây giờ tốt hơn nhiều rồi". Hàn Ấu Lăng cố gắng trấn định lại, cũng không lấy hai tay che miệng thổi hơi nữa, ngược lại vẫn duy trì tư thái không sợ gió tuyết giống loại quái vật như Diệp Thu, Phong Tử.
Diệp Thu cười cười, chỉ vào một tòa nhà nhỏ phía trước, nói: "Phía trước đã không còn dấu chân nữa. Bọn họ có thể chính là từ nơi này mà nhảy xuống. Nếu tôi đoán không sai, tòa nhà nhỏ kia chính là chỗ bọn Quách Thành Dương cư trú.
Hàn Ấu Lăng chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn hồi lâu, mới thấy một cái bóng lớn mơ hồ ở trong thế giới trắng xóa này. Cũng không biết những người này là loại biến thái gì, khoảng cách xa như vậy, làm sao có thể thấy rõ thế chứ?
"Hả? Ở chỗ đó à? Vậy chúng ta cứ tùy tiện tiến tới thế, bọn họ chẳng lẽ không phát hiện sao?" Hàn Ấu Lăng kinh hô nói.
"Có". Diệp Thu gật đầu.
Hàn Ấu Lăng hơi bị chán nản, đã biết người khác sẽ phát hiện, vì sao không ẩn núp, ẩn núp cẩn thận đi qua, sau đó đến đột nhiên tập kích chứ?
Nhưng lời như thế lại khó mà nói ra ngoài, thấy Diệp Thu và Phong Tử kia bộ dạng tỏ vẻ không sao cả. Gã liền suy nghĩ xem lo lắng của mình có phải là dư thừa không. Người ta chính là cao thủ mà, mình không phải là quá ếch ngồi đáy giếng sao?
Diệp Thu hiểu được tâm tư của Hàn Ấu Lăng, cười nói: "Quách Thành Dương là người thông minh như vậy, lại có toàn lực Liên gia ủng hộ, anh thấy hắn sẽ không bố trí thiết bị theo dõi quanh mình sao? Sợ là lúc chúng ta quẹo vào con đường này, đã bị bọn họ phát hiện rồi không biết chừng? Chẳng lẽ vừa rồi anh không thấy sao? Ngọn đèn trước nhà nhỏ đó vẫn còn sáng. Mà bây giờ lại đột nhiên tắt, nói lên cái gì? Nếu người ta đã chuẩn bị kỹ càng, chúng ta có lại lén lén lút lút mà đi tới, có phải sẽ bị bọn họ chê cười không?"
Hàn Ấu Lăng liên tục gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, mình cả tòa nhà nhỏ kia cũng chỉ thấy một cái bóng mơ hồ, làm sao biết đèn trong nhà đó là sáng hay là tắt chứ?
Quyết định để mình không nói gì nữa, miễn lại mất mặt xấu hổ. Vốn cho là làm việc cùng hai cao thủ này sẽ là một chuyện rất kích thích, không ngờ kích thích còn chưa thấy, ngược lại đã ăn quả đắng trước rồi.
Diệp Thu cũng chẳng thèm quan tâm tâm tư của gã như thế nào, vỗ vỗ bả vai Phong Tử, nói: "Giao cho anh. Có vấn đề gì không?"
"Đợi một chút". Phong Tử sau khi giơ hồ lô rượu lên uống mấy ngụm, tiếp đó ném hồ lô cho Hàn Ấu Lăng, nói: "Làm nóng người".
Gã vốn định ném cho Diệp Thu, nhưng nhớ tới Diệp Thu lần trước nói không thích gián tiếp hôn môi với nam nhân, nên liền dời mục tiêu.
Hàn Ấu Lăng cũng cảm thấy có chút ghê. Nhưng thân thể lạnh quá, thật đúng là muốn uống một hớp rượu cho nóng người.
Vì vậy liền ngẩng đầu, há miệng thật to, nâng hồ lô rượu lên, không để miệng bình chạm miệng mình, cứ như vậy mà rót.
Phụt!
Rượu này không phải từ trong miệng nhổ ra, mà là từ lỗ mũi phun ra. Rượu của Phong Tử là rượu mạnh, hơn nữa Hàn Ấu Lăng vì chú ý vệ sinh nên dùng cách uống rượu lại quá mau, thoáng cái đã uống liên tiếp mấy ngụm. Cuống họng bốc lên hơi cay. Còn chưa kịp giơ miệng bình rượu lên, một thứ nước cay xè liền từ trong lỗ mũi đi ra.
Hàn Ấu Lăng sặc đến nổi chảy cả nước mũi nước mắt. Trong cổ họng giống như bị thiêu đốt, ghé trên mặt đất ho khan, nhưng lại không phát ra tiếng.
Diệp Thu mỉm cười, nắm tuyết trên đất thành một cục, sau đó nhét vào trong miệng Hàn Ấu Lăng.
Cục tuyết lạnh như băng vào miệng, nước đá từ từ tan, hòa tan mùi rượu vừa rồi, cổ họng cũng thoải mái hơn nhiều. Lau nước mắt, vẻ mặt cảm kích mà nhìn Diệp Thu, nói: "Cảm ơn. Rượu này quá mạnh".
Giọng nói chuyện đã thay đổi, cảm thấy hơi khô, lại cúi xuống nắm mấy cục tuyết, nhét vào miệng mình, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Trước kia cũng đã từng thấy Phong Tử uống rượu như vậy, động tác so với gã càng mạnh mẽ nhiều hơn. Vì sao người ta không bị thế chứ?
Thật đúng là không thể làm đại hiệp được. Hàn Ấu Lăng ôm hồ lô rượu kia, vẻ mặt ủ rũ.
Diệp Thu từ trong túi rút ra một khẩu súng, nói: "Chúng tôi ở bên cạnh lược trận, tiện tay nhặt một ít cá lọt lưới".
Hàn Ấu Lăng nhìn khẩu súng ngắn màu đen trong tay Diệp Thu, nuốt nước tuyết trong miệng xuống. Thanh âm khàn khàn nói: "Anh cũng dùng súng à?"
Cao thủ võ lâm không phải đều dùng đao và kiếm sao? Vẫn có người dùng súng à?
"Vì sao không cần súng? Một phát súng có thể bắn nát đầu ở khoảng cách cực xa, cực kỳ tiện". Diệp Thu thản nhiên nói.
Hàn Ấu Lăng nuốt một ngụm nước bọt, nhưng lại cố nén lời trong lòng không nói ra. Mới vừa nói quyết đầu vũ khí lạnh và công nghệ cao gì gì đó, cảm tình là để người ta cầm kiếm đi liều mạng.
Phong Tử là thật sự không lạnh, vẫn là kiện thanh sam, giày vải miệng tròn đáy mềm kia, nắm thanh trọng kiếm kia, thân thể như thỏ chạy tiến tới tòa nhà nhỏ kia. Người không ngừng dời trái dời phải. Có đôi khi còn có thể nhảy cao lên, giống như là tên hề biểu diễn xiếc vậy.
"Ngắm không chính xác". Trong tầng hai của tòa nhà nhỏ, một người đàn ông dùng tiếng Tây Tạng tức giận nói, trước mặt bày một cây súng ngắm có thể nhìn ban đêm.
Nghe thấy lời gã nói, Quách Thành Dương sắc mặt ngưng trọng mà rút hai khẩu súng ngắn từ trong túi ra, nói với mấy thuộc ha vây quanh phía sau gã: "Nguyễn Minh, Cẩu Tử, và cả Kim Tỏa, ba người các cậu đi xuống lầu một canh chừng. Đóng kín cửa sổ, các cậu canh cửa chính là được rồi".
"Vâng. Lão đại". Ba nam nhân đáp ứng, ôm súng xuống lầu.
Quách Thành Dương lấy di động từ trong túi ra, bấm số Liên Hi Vọng, vang lên mấy tiếng mới chuyển được.
"Quách lão đại, có dặn dò gì à? Vừa rồi trong xe ngủ gật, lái xe nhắc nên tôi mới nghe thấy tiếng di động vang trong túi áo". Liên Hi Vọng ngáp dài nói. Không có Quách Thành Dương bên cạnh, gã cũng hơi có chút không sợ hãi. Khoảng cách xa như vậy, gã chung quy cũng chẳng có cách gì một phát súng bắn chết mình.
"Mày là một gã ngu. Bị người theo dõi cũng không biết". Quách Thành Dương nghiến răng nghiến lợi nói. Gã tìm một số anh em tới Trung Quốc, vốn định dùng phương thức đánh du kích trả thù Hàn gia và Trầm gia, thu nạp thế lực ngầm trước kia của Quách gia, sau đó trọng chấn gia tộc.
Không ngờ các anh em vừa mới tới đây, thậm chí ngay cả thời gian nghỉ ngơi một đêm cũng không có. Đã có người tìm tới cửa, đây không phải là bị người theo dõi thì là gì chứ?
Mặc dù chỉ thấy đối phương có một người, nhưng Quách Thành Dương cũng không dám khinh địch. Ai biết bên ngoài có bao nhiêu mai phục?
"Cái gì?" Thanh âm Liên Hi Vọng cũng đột nhiên đề cao, lớn tiếng hỏi: "Sao có thể như vậy chứ?"
Lúc đang hỏi những lời này, Liên Hi Vọng đã nghe được đầu dây bên kia truyền tới tiếng súng. Đầu óc Liên Hi Vọng có chút trì trệ, vừa rồi đã gọi điện tranh công với thiếu gia, nói mình đã hoàn thành nhiệm vụ trọn vẹn. Vậy cái này phải giải thích thế nào?
"Sao có thể như vậy à? Cái này nên hỏi mày mới đúng. Nhanh thông báo cho chủ mày. Bảo hắn phái người tới tiếp ứng". Quách Thành Dương oán hận cúp điện thoại. Nếu đợi sau khi gã tránh được kiếp nạn này, không thể không tìm Liên Phong Duệ nói rõ một hồi.
Liên Hi Vọng nghe tiếng tít tít truyền đến trong điện thoại, sau khi bình tĩnh lại suy nghĩ một phen, lúc này mới bấm số điện thoại của thiếu gia.
"Thiếu gia, việc lớn không tốt. Quách lão đại không biết có phải đi ra ngoài không. Hành tung của hắn bị bại lộ, khiến cho người khác chú ý, vừa rồi nhận được điện thoại của hắn, nói là có người phát động công kích với hắn. Chúng ta có phải nên phái người tới tiếp ứng không?" Thanh âm Liên Hi Vọng lo lắng nói.
Đầu dây bên kia sau khi trầm mặc một hồi, cúp máy không chút tiếng động.
Liên Hi Vọng nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ, không đi tiếp ứng cũng tốt. Nếu cứu gã về, sợ là sau này mình cũng không thể nào ăn nói với Quách Thành Dương.
Tiếng súng trước hết là từ lầu hai bắt đầu vang lên, bởi vì Phong Tử căn bản là không có ý định từ cửa chính đi vào. Hơn nữa gã vào lúc dọc quanh tòa nhà nhỏ này phát hiện. Cửa chính này là do gang chế thành. Muốn tộng vào sợ là phải phí một phen khí lực. Gã liền chạy nước rút, từ một gốc cây nhỏ sau tòa nhà leo lên đến hành lang tầng hai. Đánh người trên lầu một cái trở tay không kịp. Một gã Tây Tạng gần đấy phát hiện, giơ súng trong tay lên bắn về phía Phong Tử. Phong Tử phản ứng nhanh hơn, lúc nhếch miệng cười với gã, trọng kiếm trong tay đã nặng nề hạ xuống, lập tức đập vỡ xương đầu gã.
Rắc!
Tiếng sọ vỡ vụn giòn tan vang lên, Phong Tử đã chui vào một gian phòng bên cạnh. Mà tiếng súng sau lưng cực ác liệt, những người khác đã biết có người xâm nhập, bắt đầu công kích về phía gã.
Quách Thành Dương mỗi tay cầm một khẩu súng, đánh mắt cho hai người Tây Tạng trước mặt, hai người chỉ đành phải tự động xếp thành một tổ, một người cầm súng ngắn trong tay, một người ôm súng trường tự động, một trái một phải đi về phía gian phòng kia.
Hai người sau khi tạo thế, hình thành ăn ý. Một người đột nhiên nhảy lên, một cước đá văng cửa phòng, một người khác ôm súng tự động cuồng quét gian phòng kia, tiếng súng ác liệt, vật sở hữu bên trong đều chạy không thoát sự càn quét của bọn họ, tiếng binh binh bang bang không dứt bên tai. Đợi đến khi hai người bắn hết đạn trong súng, trong phòng đã thành một đống lộn xộn, mà lại chẳng thấy bóng người nào cả.
Ngay lúc này, gian phòng cách vách lại truyền đến tiếng thét chói tai. Bọn họ chạy tới gian phòng cách vách, một đồng bọn nằm dọc bên cửa sổ mềm nhũn, nửa bên mặt máu thịt bầy nhầy. Hình như là bị người đánh mạnh.
Thấy đồng bọn có thảm trạng như vậy, những người từng đổ máu đao kiếm này cũng nguyên một đám sinh lòng lạnh lẽo. Vốn tưởng rằng mượn vào độ cao tòa nhà nhỏ này để thủ, có thể khiến đối phương không thể công kích vào. Bây giờ lại phát hiện tòa nhà nhỏ này quả thật là lò sát sinh, bọn họ giống như gia súc bị người ta giết chết.
Lão đại rốt cuộc đã chọc người nào, sao đối phương ra tay ác độc thế?
Dưới bóng đêm tịch liêu, tiếng súng dày đặc càng đặc biệt chói tai. Diệp Thu cầm súng trong tay, nhưng lại vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn về phía tòa nhà nhỏ. Hàn Ấu Lăng cũng đồng dạng cầm súng trong tay, trong tay còn ôm hồ lô rượu. Nghe thấy tiếng súng ác liệt nơi xa, cũng có chút khẩn trương.
Phong Tử kia mang theo thanh kiếm liền xông tới, có thể bị người ta bắn chết không?
Chỉ là tiếng súng vẫn chưa ngừng nghỉ, lo lắng của gã liền một mực kéo dài. Tiếng súng chưa ngừng, chứng minh gã còn chưa chết.
Con mắt Diệp Thu híp híp, cười nói: "Có người muốn chạy trốn. Tôi đi nhặt con cá nhỏ".
Nói xong, Diệp Thu liền cùng từ trên đê lớn nhảy xuống. Tốc độ cực nhanh mà chạy trên đồng ruộng.
Hàn Ấu Lăng lộ vẻ sốt ruột, muốn cùng đi lên, nhưng Diệp Thu trong nháy mắt đã bỏ đi thật xa, mình không thể nào đuổi kịp. Không đuổi kịp, cũng không thể đứng ở đây làm bia ngắm được đúng không?
Đắn đo một phen, đang định đi qua xem thử. Dù sao, Quách Thành Dương không chết, gã cũng không thể an tâm.
Không ngờ mới từ trên đê lớn nhảy xuống, rắc một tiếng, cả chân liền dính đầy nước lạnh. Hóa ra cạnh đê lớn này có nhánh kênh thoát nước, kết thành băng, băng phía trên lại bị tuyết phủ, từ bên ngoài nhìn căn bản là không nhìn ra.
Vừa rồi Diệp Thu và Phong Tử cũng nhảy xuống như vậy, nhưng bọn họ nhảy xa, nhảy qua cả con kênh thoát nước này, còn lực bật nhảy của Hàn Ấu Lăng còn lâu mới bằng. Một cước này liền giẫm vào trong nước. Thật vất vả mới rút giày từ trong khe nước ra thì đã ướt đẫm.
Hàn đại thiểu chưa từng nếm qua đau khổ như vậy, thiếu chút nữa gục ở trên tuyết này khóc rống một trận. Đây không phải là ông trời đang đùa gã sao?
Bên kia thân ảnh phía trước đang điên cuồng chạy tới trước, Diệp Thu theo sát không xa không gần, thỉnh thoảng lại nả một phát súng, nhưng đều bị đối phương né được.
"Không ngờ lại là một cao thủ". Trong lòng Diệp Thu liền cảnh giác. Vốn cho là bắt một con cá nhỏ chứ, xem ra cũng không đơn giản như vậy.
Pằng!
Một viên đạn sượt qua mặt Diệp Thu, đối phương sau khi trở tay bắn một phát, cũng không dừng lại, tốc độ chạy về trước càng thêm mau lẹ.
"Quách Thành Dương, mày cho rằng lần này còn có thể chạy trốn sao?" Diệp Thu ở phía sau hô. Hắn từ trong nháy mắt từ lúc đối phương xoay người nổ súng vừa rồi liền nhận ra gã.
"Vậy thì tới thử đi". Thanh âm Quách Thành Dương âm trầm nói. Giọng càng gấp gáp.
Diệp Thu đương nhiên phải thử một chút, liền giơ súng bắn về phía Quách Thành Dương.
Ầm!
Một chân Quách Thành Dương bị bắn trúng, lập tức bổ nhào xuống đất. Mặc dù như vậy, Quách Thành Dương vẫn rất nhanh xoay người bắn. Không muốn để Diệp Thu tới gần.
Diệp Thu vừa tránh viên đạn của Quách Thành Dương, vừa vòng quanh mà tới gần gã. Nếu như đã xác định thân phận của gã, tất nhiên là muốn bắt gã lại rồi.
Quách Thành Dương mãi tới sau khi đạn trong hai khẩu súng đã hết sạch, vẫn không giải quyết được Diệp Thu, cũng có chút ủ rũ, biết mình hôm nay không chạy thoát được.
Diệp Thu cười tủm tỉm đi tới, nói: "Sao? Đã nói mày trốn không thoát rồi mà".
Quách Thành Dương ngẩng đầu, quan sát Diệp Thu cẩn thận một phen, hỏi: "Mày là ai? Con chó của Hàn Ấu Lăng sao?"
"A. Không. Mày phải nói ngược lại". Diệp Thu khoát khoát tay nói.
Quách Thành Dương liền sửng sốt, nói ngược lại? Hàn Ấu Lăng là chó của hắn?
"Làm cuộc giao dịch thế nào? Tao có một thứ đồ vật, tin chắc mày nhất định cảm thấy hứng thú". Quách Thành Dương cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, trong đầu nghĩ biện pháp giữ an toàn.
"Giao dịch? Không hứng thú. Trời lạnh như vậy, tao chỉ muốn về ôm vợ ngủ thôi". Diệp Thu ngáp dài, giơ súng lên nhắm vào đầu Quách Thành Dương, sau đó dứt khoát bóp cò.
Rầm!
Sau khi một tiếng súng vang lên, Quách Thành Dương kiêu hùng một đời vang danh ở Tô Hàng liền ngã xuống trong vũng máu.
Đời người đúng là kỳ quái, có một số người lúc còn sống oanh oanh liệt liệt, nhưng khi chết lại đơn giản như thế. Đây không biết là hạnh phúc hay là tiếc nuối nữa.
Lời cổ nhân nói: Tuyết rơi không lạnh. Tuyết tan lạnh. Những lời này vẫn rất có đạo lý.
Tuyết rơi vài ngày, thời tiết hiếm khi bắt đầu sáng sủa. Bầu trời còn xuất hiện vầng mặt trời ấm áp, tuyết đọng trên đất và trên nóc nhà từ từ tan đi, ở trong quá trình này, rút đi phần lớn hơi nóng, người mặc áo bông còn cảm thấy lạnh thấu xương.
Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng ở dưới tình huống vợ chồng Trầm Nhi Hiền dặn đi dặn lại, lái xe chạy về Yến Kinh. Chuyện Tô Hàng cuối cùng cũng kết thúc mọt đoạn, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi không ngừng giục bọn họ về. Diệp Thu còn nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp Trần Hải Lượng, hỏi hắn tình hình tiết mục lễ Giáng Sinh. Nếu không trở về, sợ là không kịp lễ giáng sinh.
Trầm Mặc Nùng xinh đẹp động lòng người sau khi được mưa móc, vóc người được khai phá, dường như càng thêm đẫy đà. Tóc bối trên đỉnh đầu, môi hồng răng trắng, mày ngài thanh mảnh, lúc đi mặc đồng phục, vì thời tiết rét lạnh, trên đùi mang tất dài màu đen. Khiến sự quyến rũ muốn che càng lộ ra, ngược lại càng kích phát ý nghĩ muốn nhìn trộm từ trong xương người khác.
Lần này đi Tô Hàng thu hoạch lớn nhất chính là quan hệ với cô gái này có phát triển mang tính đột phá.
Mãi cho đến lúc này Diệp Thu mới nhớ ra, hình như tối đó đã quên dùng biện pháp tránh thai. Có điều Trầm Mặc Nùng là cô gái trí tuệ như vậy, nhất định có biện pháp giải quyết không biết chừng?
Diệp Thu vừa lái xe, vừa cầm tay Trầm Mặc Nùng, cười nói: "Ba vợ mẹ vợ nếu tiếp tục giữ lại, anh cũng không nỡ đi".
Trầm Mặc Nùng sắc mặt đầu tiên là thẹn thùng, sau đó liền đầy vẻ u sầu, nói với Diệp Thu rất nghiêm túc: "Diệp Thu, chuyện anh đáp ứng với em không thể nào quên. Ở Yến Kinh, quan hệ chúng ta vẫn giống trước đây".
"Nếu lúc anh nhớ em thì sao?" Diệp Thu cũng mặt dày cười nói.
"Đó là chuyện của anh, không liên quan tới em". Trầm Mặc Nùng nói.
Lúc Diệp Thu lại muốn nói tiếp, chuông điện thoại di động trong túi áo vang lên. Móc ra xem, điện tới là số của Nhiễm Đông Dạ.
Diệp Thu liếc mắt nhìn Trầm Mặc Nùng, nghe điện, nói: "A lô, Đông Nhi à, có chuyện gì không?"
"Diệp Thu, anh ở chỗ nào thế? Hôm nay em tới trường tìm anh, Dương Nhạc nói anh đã mấy ngày chưa tới. Em có việc gấp tìm anh".
"Anh ở bên ngoài, đại khái ba mươi phút nữa là về". Diệp Thu nói, cũng đang suy nghĩ Nhiễm Đông Dạ tìm hắn làm gì. Không phải là định quay MV nữa chứ?
"Được. Em chờ anh". Nhiễm Đông Dạ nói xong liền cúp điện thoại.
Khi Diệp Thu lái xe về chung cư xanh. Quả nhiên thấy xe Beetle màu đỏ của Nhiễm Đông Dạ đỗ trước cửa cổng. Nghe tiếng xe, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi từ trong nhà chạy ra, Nhiễm Đông Dạ đứng dọc theo ở hành lang vẻ mặt hớn hở.
"Chị Mặc Nùng, các người cuối cùng cũng về rồi. Em đang lo các người không về thì qua lễ Giáng Sinh mất". Đường Quả cười nói.
Lâm Bảo Nhi lần này lại xông tới Diệp Thu, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Anh Diệp Thu, lúc anh không có ở đây, em ngày nào cũng đều luyện công cả. Không tin anh hỏi chị Đường Đường đi, chị ấy có thể làm chứng cho em".
Diệp Thu nhìn nàng lộ vẻ chờ mong muốn ánh mắt khen thưởng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thật muốn đưa tay qua véo một cái.
Cười nói: "Không tệ. Nếu tiếp tục kiên trì. Tháng sau anh liền dạy em một vài món khác".
"Thật sao? Cảm ơn anh Diệp Thu". Lâm Bảo Nhi vẻ mặt hưng phấn hét lên.
"Đông Nhi. Tìm anh có chuyện gì?" Diệp Thu đi về phía Nhiễm Đông Dạ.
"Ừ. Một chút chuyện nhỏ". Nhiễm Đông Dạ nói. Thật ra nàng chỉ muốn đến nói chuyện chuẩn bị tiệc tối cho lễ giáng sinh. Hơn nữa để cho hắn xem MV bản thô. Quan trong nhất là, nàng muốn gặp hắn. Ngày mai là thứ bảy, nếu phải đợi hắn tới trường, còn phải đợi hai ngày. Cho nên nàng liền trực tiếp chạy tới chung cư xanh.
"Vào nhà ngồi đi". Diệp Thu gật đầu, cười mời.
"Được". Nhiễm Đông Dạ chào Trầm Mặc Nùng, thoải mái đi vào.
"Anh Diệp Thu, nàng cũng không lễ phép. Nàng đến là khách, em và chị Đường Đường rót trà cho nàng, còn cùng nàng nói chuyện phiếm, thế mà nàng không để ý tới bọn em". Lâm Bảo Nhi đi theo bên cạnh Diệp Thu, nhỏ giọng báo cáo về Nhiễm Đông Dạ.
Nhiễm Đông Dạ hơi chán nản, đó là cùng nàng nói chuyện phiếm sao? Hai cô gái này sau khi thấy nàng tới đây, liền giống như đề phòng trộm cướp, hỏi cũng là một số vấn đề cổ quái kỳ lạ. Cuối cùng nàng dứt khoát không trả lời nữa, chuyên tâm uống trà chờ Diệp Thu về.
"Đúng đấy. Quá không lễ phép. Đã vào nhà người ta, mà người khác nói chuyện cũng không muốn đáp. Bọn em xem nàng là khách, nàng lại không xem bọn em là chủ". Đường Quả cũng lên tiếng phụ họa.
Xem ra hai người đã sớm bàn bạc sẵn, chính là chờ lúc Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng về tố cáo.
Nói không chừng các nàng ngay cả lý do cũng đã bàn bạc kỹ rồi, nếu không sao lại phối hợp ăn ý thế chứ?
Diệp Thu xem lời hai người giống như không nghe thấy, sau khi mời Nhiễm Đông Dạ ngồi xuống, cười giải thích: "Anh đi Tô Hàng mấy ngày. Đi gấp quá, cũng không có cách gì tìm phụ đạo viên xin nghỉ. Chỉ kịp nói với Dương Nhạc, chuyện tiệc tối lễ Giáng Sinh cũng giao cho hắn. Sáng ý của em vô cùng tốt, phụ đạo viên cũng tán thành. Đoán chừng bọn họ cũng chuẩn bị gần xong rồi".
"Ừ. Em chính là đột nhiên nhớ tới mấy khâu thú vị, đi trường các anh tìm anh, định bàn bạc với các anh. Đáng tiếc anh không có ở đó, anh nói sắp về, em vừa lúc... có việc đi ngang qua bên này. Cứ tới đây xem thử một chút". Nhiễm Đông Dạ cười nói, chung quy cũng không thể không biết xấu hổ mà nói mình đến thăm Diệp Thu.
Đường Quả thấy Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ nói chuyện vui vẻ, cũng có chút khó chịu. Đang muốn mở miệng vạch trần lời nói dối của Nhiễm Đông Dạ cũng không phải là có việc đi ngang qua bên này, thì lại bị Trầm Mặc Nùng giữ lại, không để nàng mất lễ phép mà cãi nhau với khách.
Bị tình địch chủ động tìm tới cửa lại không thể phản kích, trong lòng Đường Quả rất rối rắm, nói với Trầm Mặc Nùng: "Chị Mặc Nùng, chị xem, chị xem bọn họ thân mật chưa kìa? Sau này làm sao được? Chúng ta phải chung một chiến tuyến, một lòng đối phó với người ngoài, đuổi những cô gái khác ra khỏi chung cư xanh".
Trầm Mặc Nùng xấu hổ tránh ánh mắt khẩn thiết của Đường Quả, trong lòng rối như tơ vò. Nàng với Diệp Thu chân tình ý thiết, tình huống của mình và Diệp Thu cũng chỉ có thể tiếp tục giấu diếm. Giờ khắc này, Trầm Mặc Nùng có loại cảm giác chịu tội yêu đương vụng trộm với Đường Quả. Trong lòng luôn đối đãi với nàng như con gái, nhưng lại xảy ra quan hệ với nam nhân nàng thích. Vậy còn có thể chung một chiến tuyến sao?