Nhân viên cấp cao của Đường Thị mỗi tuần đều họp hội ý một lần, một số hạng mục quan trọng đều tiến hành thương nghị xét duyệt vào hôm đó. Chủ tịch, bốn vị phó chủ tịch, mấy mấy trưởng phòng và tổng giám đốc các công ty con của Đường Thị đều sẽ tham gia cuộc họp này. Mỗi lúc này, một phòng họp loại nhỏ đều ngồi kín người.
Trừ một phó chủ tịch ra nước ngoài hiệp đàm làm ăn và hai vị tổng giám đốc có chuyện quan trọng phải giải quyết xin nghỉ, những người khác có tư cách tham gia cuộc họp này đều tới đông đủ.
Lúc Đường Bố Y làm chủ tịch, là làn gió ngăn chặn triệt để văn hoa dài dòng. Cho nên mỗi lần mở họp đều sẽ nói ngắn gọn, sau nửa tiếng vẫn chưa xem xét ra sự tình, ông thường cho nghỉ, cho mọi người thời gian suy nghĩ, sau đó tìm cơ hội mời mở cuộc họp lần hai.
Vì vậy, đây cũng hình thành quy định. Hội nghị cấp cao của Đường Thị mỗi lần đều không vượt quá nửa tiếng.
Hai mắt Đường Quả nhìn khắp lượt hội trường, sau khi dùng ánh mắt chào hỏi mọi người ngồi ở đó, lại dùng ánh mắt liếc Vương Hậu Hoa ngồi bên cạnh mình một cái, nói: "Tôi có hai đề nghị. Một, mở nguyền hóa chất đề bạt cán bộ trẻ tuổi làm lãnh đạo, làm trẻ hóa, tri thức hóa lãnh đạo của nguồn hóa chất. Hai: kế hoạch bồi dường sinh viên giỏi, sinh viên khóa này là từng khối phác ngọc, nhưng rất ít người có thể khai quật bọn họ ra được. Tùy ý để bọn họ vấp phải cản trở trong xã hội, sáng ý của thiên tài lần lượt thất bại bị bỏ qua, lân giác sắc bén lại bị đả kích trong ma bình. Tôi kiến nghị Đường Thị chúng ta thành lập một công ty đầu tư, từ trong các trường đại học toàn quốc chọn lựa những hạng mục ưu tú đầu tư vào. Đây là một nguồn tài nguyên mới, nếu làm thành công, có lẽ có thể trở thành điểm tăng trưởng lợi nhuận mới của Đường Thị. Hơn nữa, đây cũng là tác dụng tích lũy nhân tài trù bị cho Đường Thị".
"Tài liệu có liên quan tôi đã phân phát cho mọi người trong cuộc họp lần trước, mọi người cũng đều nghiêm túc xem rồi. Có ai có suy nghĩ gì không?"
Đường Quả nói xong, liền vùi đầu uống nước, chỉ dùng ánh mắt quan sát phản ứng của người khác.
Vương Hậu Hoa nắm chặt cốc nước ấm trong tay, trầm ngâm không nói gì. Trong lòng đang suy nghĩ xem chủ tịch trẻ tuổi này rốt cuộc đang chuẩn bị huyền cơ gì. Cuộc họp lần trước hai đề nghị đưa ra này đều bị người của mình cãi trở lại. Hôm nay sao lại nhắc tới rồi?
Nếu lần thứ nhất bị mình đánh trở lại, lẽ nào cô không có sĩ diện?
Nhớ tới thái độ cô cự tuyệt con trai Vương Cẩm Tú, trong lòng Vương Hậu Hoa liền khó chịu. Người trẻ tuổi, tóm lại cần phải được giáo huấn mới trưởng thành được.
Vương Hậu Hoa đặt chén xuống, nhìn Đường Quả nói: "Chủ tịch, đề tài thảo luân này tuần trước chúng ta đã xem xét rồi. Tôi cảm thấy không cần xem xét lại nữa. Quan điểm của tôi vẫn giống như lần trước, tuổi tác của lãnh đạo khai nguồn công nghiệp hóa chất mặc dù có chút lớn, nhưng kinh nghiệm thực chiến của bọn họ phong phú, đào thải họ là một tổn thất rất lớn của công ty. Có thể đề bạt lớp lãnh đạo trẻ tuổi ưu tú, nhưng cần có kế hoạch có trình tự đề bạt, cho những cán bộ trẻ tuổi kia theo những vị đó học tập không phải là một chuyện rất tốt sao?"
"Về phần kế hoạch bồi dưỡng sinh viên tinh anh…. Cái này không cần thiết. Trong mắt tôi, hắn hoàn toàn là một gân gà (khó nuốt, khó làm). Tôi không có ý xem thường giới sinh viên này, Nhưng, tôi cảm thấy bọn họ chỉ lăn lộn trong xã hội vài năm, sản phẩm cùng suy nghĩ lấy ra mới càng thêm thành thục một chút".
Vương Hậu Hoa vừa nói xong, người của bên Vương phái lập tức bắt đầu mở miệng. Đem hai đề nghị của Đường Quả nêu ra cái gì cũng sai
Trưởng bộ phận tài vụ Đảng Kiến Đông nhìn Đường Quả một cái, nói: "Tôi cảm thấy chủ tịch nói cũng có lý. Cuộc họp lần trước sau khi chủ tịch đưa ra kiến nghị đề bạt cán bộ trẻ tuổi, tôi và đội trưởng Cổ bộ phận tài nguyên nhân lực đã cố ý làm một cuộc điều tra về việc cấu thành lớp lãnh đạo nguyên hóa chất, phát hiện cấp lãnh đạo nguyên hóa chất tuổi trung bình đã vượt qua năm hai tuổi. Theo quy định có liên quan của nhà nước, hai năm nữa những người này cũng sẽ nghỉ hưu. Tới lúc đó lớp lãnh đạo già nghỉ hưu rồi, còn chưa bồi dưỡng được lớp cán bộ trẻ tuổi, xuất hiện chuyện thời kỳ giáp hạt thì làm thế nào?"
Đội trưởng bộ phận tài nguyên nhân lực Cổ Chiếu Cường lúc Đảng Kiến Đông nói chuyện, cũng rút ra một chồng tài liệu từ trên bàn phía trước mặt, để thư ký chủ tịch phân phát đi.
Lúc này Vương Hậu Hoa phát giác mùi vị của âm mưu, những người này, sao lại đột nhiên ủng hộ Đường Quả như vậy? Sau nửa tiếng cuộc họp kết thúc, hai đề nghị của Đường Quả đều được thông qua, hơn nữa mấy nghị quyết cô bày tỏ thêm cũng đều được thông qua. Phái hệ của Vương Hậu Hoa dưới sự phản bác mạnh mẽ của những người ủng hộ Đường Quả, hoàn toàn không chiếm lợi gì.
Lúc Vương Cẩm Tú gõ cửa văn phòng làm việc cha mình, Vương Hậu Hoa đang nằm trên ghế sofa nghĩ chuyện xảy ra trong cuộc họp hôm nay. Đường Quả giành được sự ủng hộ của những nhân vật quan trọng như Đảng Kiến Đông, Cổ Chiếu Cường, quyền sở hữu tài sản và quyền nhân sự đều khống chế trong tay, sau này, sợ là mình rất khó chống lại nàng.
Thấy con trai đi vào, Vương Hậu Hoa nâng tinh thần, nhìn Vương Cẩm Tú mặc đồ âu đi giày da, nói: "Chuẩn bị tới bộ phận tài vụ báo cáo à?"
"Vâng, tới chào ba một tiếng, sau đó tới đó báo cáo". Vương Cẩm Tú cười nói.
Vương Hậu Hoa nói: "Đi đi. Mặc dù Hồ Đại Hải là người một tay cha cất nhắc, nhưng hiện giờ cũng là giám đốc ở bộ phận nghiệp vụ. Con tốt nhất là giữ đủ tôn kính với hắn. Cuộc họp của công ty hôm nay xảy ra một số chuyện. Bây giờ cha không có thời gian nói kỹ với con, con tới hỏi Hồ Đại Hải đi."
"Con hiểu" Vương Cẩm Tú nhìn sắc mặt nghiêm trọng của cha trong lòng đã có một dấu chấm hỏi lớn, quay người đi ra.
Trong cuộc họp cấp cao, tin tức chủ tịch Đường thắng phó chủ tịch Vương một ván rất nhanh truyền ra ngoài, không ít người lau mắt mà nhìn vị chủ tịch trẻ tuổi này.
Sau khi Diệp Thu dẫn Lữ Bưu đi kiểm tra tòa nhà Đường Thị một vòng, nhìn đồng hồ nói: "Đội trưởng Lữ, anh dẫn người ra phía sau tòa nhà xem xét, tôi có việc phải đi một chuyến, đại khái, rất nhanh sẽ trở về".
"Chủ nhiệm, anh đi đi. Không sao, phó chủ nhiệm Trương có lúc ra ngoài nửa ngày không trở về, anh không quản, cũng không có ai truy cứu trách nhiệm của anh ấy" Lữ Bưu cười nói.
Diệp Thu gật đầu, liền quay người chạy ra ngoài.
Sáng nay là thời gian Nhiễm Đông Dạ tổ chức ký bán cho fan yêu nhạc ở quảng trường Tân Thiên, Diệp Thu đồng ý tới cổ vũ cho Nhiễm Đông Dạ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Cũng may quảng trường Tân Thiên và Đường Thị cách nhau không xa lắm, mặc dù không lái xe, cũng chỉ cầm mấy phút là tới.
Lúc Diệp Thu chạy tới, quảng trường Tân Thiên đã đông nghịt người. Ở đây vốn là dòng người cao điểm, lại thêm chủ ban tuyên truyền mạnh mẽ, "Không hẹn mà gặp" của Nhiễm Đông Dạ vẫn chiếm vị trí quán quân trên tất cả các bảng xếp hạng âm nhạc lớn, có một không hai, cô muốn mở họp ký tặng, người tới cổ động tất nhiên rất đông.
Trên quảng trường dựng lên một sân khấu đơn giản, treo áp phích cực lớn của Nhiễm Đông Dạ. Trên sân khấu trải thảm đỏ, bên trên đã chuẩn bị xong bàn ghế và bút dùng để ký tên. Còn có một chiếc mic, Nhiễm Đông Dạ sẽ biểu diễn bài hát đang hot "Không hẹn mà gặp".
Các fan đứng thành tốp năm tốp ba, kiễng chân chờ mong thần tượng tới.
Trong tay giơ lên các khẩu hiệu đủ loại, có bức Đông Dạ Nhi đầu to như phim hoạt hình, có cái viết Nhiễm Đông Dạ em yêu chị, Nhiễm Đông Dạ,
Hiện trường còn kéo ra mấy bức viết màu đỏ bên trên viết hội fan Lỗ Đông Nhiễm Đông Dạ, tổng hội fan toàn quốc Nhiễm Đông Dạ, fan nước Anh Nhiễm Đông Dạ, hiệp hội các fan yêu nhạc Nhiễm Đông Dạ , Hội sao hỏa Nhiễm Đông Dạ.
Diệp Thu nhìn nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa mới thời thời gian ký bán, Nhiễm Đông Dạ cũng sắp tới rồi.
Diệp Thu cũng chen lẫn trong đám người, giống một fan trung thành chờ Nhiễm Đông Dạ tới, bên tai nghe thấy đều là ca ngợi cùng tình yêu với Nhiễm Đông Dạ, cảm giác này rất kỳ diệu. Thậm chí, trong lòng Diệp Thu cũng có chút kiêu ngạo.
Cô gái vẫn luôn bên cạnh mình, thì ra có nhiều người yêu thích như vậy.
Lúc Nhiễm Đông Dạ dưới sự hộ tống của nhân viên đi tới, cả khu sục sôi. Không chỉ các fan cổ vũ Nhiễm Đông Dạ, cho dù là khách hàng tới trung tâm Tân Thiên mua sắm cũng không hề keo kiệt vỗ tay mình.
Cô gái này quá xinh đẹp.
Nhiếm Đông Dạ sau khi vào trong liền bắt đầu tìm kiếm bóng hình Diệp Thu trong đám người, nhìn khắp lượt hàng trên không thấy Diệp Thu, trên mặt có chút thật vọng không dễ phát giác. Sau khi Diệp Thu giơ tay chứng minh mình tới báo cáo trước, Nhiễm Đông Dạ mới hé miệng cười.
Người chủ trì giới thiệu đơn giản một lần mục đích của cuộc ký bán ngày hôm nay, Nhiễm Đông Dạ nhận mic, nói: "Cảm ơn các fan có thể tới đây cổ vũ, cũng cảm ơn một người bạn đặc biệt đã tới. Trong con đường sinh mạng của mỗi người, đều sẽ gặp phải một số chuyện đặc biệt đáng cảm động và người đặc biệt quý trọng, có thể không hẹn mà gặp những điều tốt đẹp đó, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, bài hát :Không hẹn mà gặp " Gửi tặng mọi người, một lần nữa cảm ơn sự có mặt của các bạn".
Giọng Nhiễm Đông Dạ trong veo như có thể xuyên thấu tâm hồn vang lên ở quảng trường, Diệp Thu cũng không khỏi say mê trong sự vật tốt đẹp đó. Hắn hoàn toàn trở thành một fan của Nhiễm Đông Dạ, toàn tâm ăn nhập vào "Không hẹn mà gặp" đầy cảm xúc này"
Trước đây Diệp Thu cảm thấy bài hát này rất quen, không phải vì Nhiễm Đông Dạ sao chép ai, mà là vì giảng thuật của cô là chuyện liên quan tới cô và mình.
Đúng vậy Diệp Thu đột nhiên nghe hiểu bài hát này.
Bài hát kết thúc, mọi người cuồng si, tiếng vỗ tay như mưa rào cuồng phong, hồi lâu không thể dừng được. Cuối cùng Nhiễm Đông Dạ tự đáp ứng hát thêm một bài nữa, cảm xúc của các fan mới ổn định lại.
Sau khi hai ca khúc kết thúc, bắt đầu ký bán, đĩa nhạc và sách ký tên các fan đã chuẩn bị sẵn rút từ trong túi ra, xếp hàng tứ bên trái sân khấu lên xin chữ ký Nhiễm Đông Dạ, sau đó xếp hàng từ sân khấu xuống.
Đám người trên quảng trường đột nhiên không thấy đâu, biến thành một hàng dài không thấy bến đâu. Diệp Thu tất nhiên không cần xếp hàng chạy lên sân khấu xin chữ ký của Nhiễm Đông Dạ, nếu hắn muốn, lúc nào cũng có thể có được? Muốn ký đâu chẳng được? Cho dù hắn nói muốn ký trên tiểu vú Nhiễm Đông Dạ cũng không do dự?