Cận Thân Bảo Tiêu

chương 354: mượn dao giết người (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Diệp Thu gọi điện thoại cho Nhiễm Đông Dạ, bên đó chuông reo mấy lần mà vẫn không có người nghe máy. Cúp máy lúc đang định đích thân thẩm vấn Ngô Đại Bảo, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

"Diệp Thu, sao anh lại nhớ tới mà gọi điện cho em thế?" Nhiễm Đông Dạ rõ ràng không tiện nói chuyện lắm, giọng cũng kìm xuống rất thấp, nhưng ngữ khí lại rất vui.

"Có phải không tiện nói chuyện không?" Diệp Thu nhỏ tiếng hỏi.

"Uh, đang trong bàn rượu, album bán được không tệ, tối nay mở tiệc ăn mừng, đông người không tiện nói chuyện.

Đành mượn cơ hội chạy vào phòng vệ sinh lén điện thoại cho anh. Anh đầu heo này, tối qua em còn gọi điện mời anh tham gia, anh từ chối em, nhanh vậy đã quên rồi à?" Giọng Nhiễm Đông Dạ giận giữ truyền tới. Diệp Thu có thể tưởng tượng được biểu hiện bây giờ của cô.

"A, không quên. Chỉ là….nhất thời không nhớ ra" Diệp Thu xấu hổ nói. Quên một số ngày trọng đại của con gái là đại tội. Diệp Thu không muốn dây dưa vấn đề này, vội vàng hỏi: "Em quen An Vũ không?"

"Quen, sao thế?" Nhiễm Đông Dạ tò mò hỏi. Không biết sao đột nhiên Diệp Thu hỏi một người không liên quan thế?

"Em và hắn có xảy ra điều gì không vui không?" Diệp Thu cười nói

Bên kia điện thoại có chút im lặng, sau đó tiếng Nhiễm Đông Dạ nghiêm trọng, hỏi: "Có phải chuyện giội phân là do hắn sai bảo không?"

Diệp Thu nghĩ thầm, nha đầu này quả nhiên không phải đèn đã cạn dầu. Bình thường có vẻ rất ngốc, lúc gặp phải chuyện phản ứng đúng là rất nhanh.

"Uh, chỉ là nghi ngờ" Diệp Thu hàm ý nói. Bây giờ hắn vẫn chưa thể khẳng định An Vũ chính là nhân vật chính phía sau cuối cùng.

Diệp Thu luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, cho nên mới gọi điện cho Nhiễm Đông Dạ tìm hiểu tình hình trước.

"Trong một lần quay quảng cáo, em và hắn từng hợp tác. Hắn tính toán bất chính, lúc đó em chỉ là một người mẫu, hắn liền động tay động chân với em, em tát hắn một cái trước mặt mọi người. Sợ là từ đó hắn ghi hận trong lòng. Người đàn ông này đúng là trẻ con". Nhiễm Đông Dạ thở dài nói.

"Uh, hiểu rồi. Đi mừng công đi. Có tin tức anh sẽ gọi điện cho em" Diệp Thu cười cúp máy.

Ngô Đại Bảo bị trói vào một cái ghế, mặt mũi bầm dập, khóe miệng còn không ngừng chảy máu, mắt đọng máu, nghe thấy tiếng bước chân, rất cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng không thể.

"Tiểu tử này sau khi bị trói còn kiêu ngạo không nói, chỉ đành dạy dỗ hắn một chút" Trương Thắng bên cạnh giải thích.

Diệp Thu gật đầu hỏi: "Lại Tiểu Phong là do ngươi giết?"

"Ngươi là ai?" Ngô Đại Bảo nghe thấy tiếng một người lạ, cảnh giác hỏi.

Bốp!

Người đầu trọc bên cạnh tát hắn một cái, chửi: "Mẹ kiếp ngươi là thá gì? Cũng có tư cách hỏi câu hỏi này?"

"Là ta giết" Ngô Đại Bảo bị cái tát ong ong đại não, mãi mới trả lời.

Hắn nói: những năm nay khủng hoảng kinh tế tài chính. Nông dân muốn kiếm chút tiền tiêu đúng là khó khăn. Lại Tiểu Phong muốn kiếm tiền bị mình giết rồi, mình muốn kiếm tiền lại rơi vào kết cục thế này. Sợ là lần này lành ít dữ nhiều.

"Sao lại giết hắn?" Diệp Thu tiếp tục truy hỏi.

"Vì hắn không làm xong chuyện, lại muốn đòi nhiều tiền" Ngô Đại Bảo nói.

"Làm chuyện gì?"

"Lúc Nhiễm Đông Dạ ký tặng, tới giội phân bôi xấu danh tiếng của cô".

Diệp Thu híp mắt cười nói: "Ngươi bị An Vũ mua chuộc? Sau đó lại xúi giục Lại Tiểu Phong?"

"Vâng".

"An Vũ cho ngươi bao nhiêu tiền? Ngươi cho Lại Tiểu Vũ bao nhiêu tiền?" Diệp Thu đột nhiên hỏi.

Chi tiết quyết định thành bại, vì hắn có chỗ hoài nghi kết quả này, cho nên muốn thông qua một số chi tiết kiểm chứng suy đoán của mình. Đợi lát nữa sau khi mời An Vũ tới, hỏi lại hắn câu hỏi này, xem con số của bọn họ có khớp không.

"An Vũ cho tôi ba mươi vạn. Tôi đưa Lại Tiểu Phong hai mươi vạn, đặt trước một nửa, xong chuyện trả một nửa. Việc hắn làm không thành , lại muốn mười vạn còn lại. Tôi không đồng ý, liền giết chết hắn". Ngô Đại Bảo trả lời.

Diệp Thu không hỏi nữa, quay mặt nói với Trương Thắng: "Tối nay có thể mời An Vũ tới không?"

"Nếu hắn ở Yến Kinh, chắc là không thành vấn đề" Trương Thắng khẳng định nói.

Đang nói chuyện, điện thoại của Trương Thắng vang lên.

Sau khi Trương Thắng nhận điện thoại nói mấy câu, cười nói với Diệp Thu: "An Vũ vừa vặn ở trong biệt thự của hắn ở Yến Kinh. Người của chúng ta đã mời hắn tới, bây giờ đang trên đường tới."

"Làm tốt lắm". Diệp Thu gật đầu khen ngợi.

An Vũ rất nhanh được dẫn tới, đồng thời còn dẫn theo một cô gái quần áo xộc xệch. Tóc dài che mất mặt, nhưng cơ thể lộ ra lại vô cùng gợi cảm. Cơ thể cô gái không ngừng run lên, còn kèm thêm tiếng khóc nỉ non, dáng vẻ có vẻ rất lo lắng.

Diệp Thu hỏi nhìn tới, lập tức có tiểu đệ tới báo cáo: "Lúc bọn em tới, tên này đang ôm cô gái này vui vẻ phóng đãng. Bọn em liền dẫn cả cô ta tới đây".

An Vũ là một tên đẹp trai, hơi giống thần tượng đang nổi Phan Vĩ Mạt. Chỉ là môi hơi mỏng, nhìn có vẻ là người bạc tình bạc nghĩa. Vẻ mặt hắn kinh ngạc nhìn Diệp Thu và đám người Trương Thắng. Lúc nhận rõ người bị trói trên ghế chính là Ngô Đại Bảo từng có duyên gặp một lần với mình, trong lòng càng cảm thấy chấn động và vô cùng sợ hãi.

Người này là ai? Lại dám trói cả hắn lại? Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ?

"Ngươi chính là An Vũ?" Diệp Thu cười hỏi.

"Là ta" An Vũ vừa trong lòng nghĩ đối sách, vừa trả lời câu hỏi của Diệp Thu. Xem ra, người trẻ tuổi này chính là lão đại của đám người này.

"Ngươi biết hắn không?" Diệp Thu chỉ Ngô Đại Bảo hỏi.

"Không biết" An Vũ rất nghiêm túc trả lời.

"Ồ, nhưng dung mạo hắn có chút thay đổi, ngươi tới gẫn nhìn thử xem" Diệp Thu nói.

Trương Thắng lập tức chạy tới, một tay nắm chặt tóc An Vũ. Túm hắn tới trước mặt Ngô Đại Bảo, hung dữ nói: "Ngươi tốt nhất là nhìn cho kỹ, nếu nhận sai người, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nếu giả bộ không nhận ra, hậu quả càng nghiêm trọng".

Trong lòng An Vũ khủng hoảng, nhưng trò chơi vẫn phải diễn tới cùng. Chăm chú quan sát Ngô Đại Bảo một hồi, vẫn lắc đầu nói: "Tôi thật sự không biết hắn. Các người cũng biết thân phận của tôi, bình thường kết giao cũng đều là người trong giới. Hắn….hình như chưa từng gặp".

"Ồ, chắc là ngươi chịu chút kinh hãi, trí nhớ giảm xuống nhiều". Diệp Thu cười nhạt nói. "Có cách nhanh chóng hồi phục trí nhớ không?

"Có" Trương Thắng cười hì hì, túm tóc An Vũ quăng tới góc tường, sau đó truyền tới tiếng bốp bốp.

"Biết hay không?"

"Không biết"

Lại đánh, lại là tiếng bốp bốp vang lên.

"Biết hay không biết?"

"Thật sự không biết".

Im lặng.

"A, biết, tôi biết, bỏ tôi ra, bỏ tôi ra" Tiếng An Vũ gào rú truyền tới.

"Tiện nhân, rượu mời không uống lại uống rượu phạt" Trương Thắng mắng.

Lúc Trương Thắng buông An Vũ ra, hắn đã hoàn toàn thay đổi. Thậm chí tình hình còn thê thảm hơn Ngô Đại Bảo một chút. Hơn nữa quần bị kéo trên mặt đất, lộ phần dưới, đằng sau còn đang chảy máu chỗ của quý.

Trương Thắng rất hứng thú với phần dưới của con trai.

"Nhớ ra rồi chứ?" Diệp Thu cười hỏi.

"Nhớ ra rồi" An Vũ quỳ rạp trên mặt đất, thở hồng hộc, …đau giống như bị xé thành hai nửa.

"Quan hệ của các người là gì?"

"Không có quan hệ gì. Tôi chỉ mời hắn tới làm giúp tôi một chuyện, thù lao là ba mươi vạn".

"Chuyện gì?"

"Giội phân lên Nhiễm Đông Dạ, tôi có thù với cô ta" An Vũ thẳng thắn nói.

Diệp Thu đã từ trong lời của Nhiễm Đông Dạ biết chuyện bọn họ xảy ra xung đột, hơn nữa khẩu cung của An Vũ và Ngô Đại Bảo lại ăn khớp. Chuyện này cuối cùng cũng tra ra manh mới rồi.

Nhưng không hiểu sao, Diệp Thu luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.

Rốt cuộc cái nào không ổn, nhất thời không hiểu được.

Có lẽ là thần kinh mình thời gian dài trong trạng thái cảnh giác, quá nhạy cảm với mọi việc. Nhưng, những nhạy cảm mang theo chất thần kinh này lại nhiều lần cứu mạng hắn. Từ trước tới nay đều chưa từng sai lầm.

Diệp Thu do dự một chút, nói với Trương Triển: "Mọi người ra ngoài trước, tôi muốn một mình nói chuyện với hắn, đưa bọn họ đi".

"Vâng" Trương Triển vẫy tay, mấy đại hán áo đen trong phòng bỏ An Vũ và cô gái không ngừng khóc lóc nỉ non ra rồi theo hắn lui ra ngoài.

Mặc dù không biết người đàn ông trước mặt thân phận thế nào, nhưng người vẫy vẫy tay liền khiến lão đại của họ ra ngoài, chắc chắn là đại ca rồi

Cả kho hàng chỉ có hai người Diệp Thu cà Ngô Đại Bảo.

Diệp Thu tìm một chiếc ghế ngồi trước mặ Ngô Đại Bảo, nói: "Ta cảm thấy, ngươi đã lừa ta".

"Tôi không có, đúng là An Vũ xúi giục tôi làm. Vừa nãy ngươi cũng đã hỏi hắn, hắn cũng không phủ nhận" Ngô Đại Bảo cố gắng phân biện nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

"Ta không nghĩ phiền phức như vậy" Diệp Thu cười lắc đầu. "Hơn nữa, ta có thể nói cho ngươi một bí mật, không ai có thể lừa gạt ta".

Lúc Diệp Thu nói chuyện, chiếc nhẫn phệ hồn trên tay động nhiên hiện lên ánh sáng bạc.

Lục Thiên, lại là Lục Thiên.

Người xúi giục phía sau chuyện này lại là Lục Thiên.

Diệp Thu đã hoài nghi hắn, nhưng không ngờ đúng là hắn.

Lần trước lúc tham dự tiệc sinh nhật của Triệu Song Hoài, Nhiễm Đông Dạ từng vì mình mà xảy ra xung đột với Lục Thiên. Rồi sau đó sự việc phát triển tới mức bị mình gọi người trói lại vứt trên phố lớn, báo thù của hắn và Yến Kỷ Đạo lại bị mình phá giải, không ngờ lần này lại trả thù lên đầu Nhiễm Đông Dạ.

Người này, đúng là đáng chết.

Lục Thiên biết hậu thuẫn của Nhiễm Đông Dạ, không dám quang minh chính đại chèn ép cô, nhưng lại nuốt không trôi cục tức này, Có hôm lúc nói chuyện phiếm với bạn bè, nói tới một minh tinh nổi danh tới Trung Quốc, ở hiện trường tổ chức hoạt động họp báo bị người ta ném nước tiểu trước đám đông, vì thế trong lòng hắn liền hoạt động.

Nhiễm Đông Dạ bây giờ hot như vậy, nếu cô ta gặp phải chuyện như thế, thế không phải là quét rác lên mặt sao?

Hắn vốn cũng không nghĩ chuyện này lại phức tạp tới vậy, chỉ là giao cho thuộc hạ tìm người tới giội phân lúc Nhiễm Đông Dạ ký tặng. Làm chút chuyện, bôi xấu tiếng tăm của cô là được rồi. Không ngờ phân và nước tiểu không ném được lên đầu Nhiễm Đông Dạ, ngược lại dẫn tới sự chú ý rộng khắp của truyền thông.

Lúc này, Lục Thiên mới biết chuyện này náo đại rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio