Long trời lở đất!
Chỉ có số ít người xem thấy được chuyển động của hai người, sau vài cú đấm đá, thân thể Hỏa Hầu như bao cát đứt dây rơi bịch xuống sàn.
Còn chưa đầy một giây, đại đa số chỉ mới chớp mắt một cái mà thôi, đã xảy ra chuyện gì? Hỏa Hầu sao tự nhiên ngã ra vậy?
Phải biết rằng có thể vào trận chung kết đều là cao thủ trong cao thủ.
Ai cũng hồ hởi chờ một màn kinh điển đẹp mắt, chẳng lẽ thế này là xong rồi?
Nếu đây là thi đấu bán vé, sợ rằng nhiều người trả lại vé.
Đại hội từ khi thi đấu tới nay, phàm là người thi đấu với Diệp Thu đều là chịu hậu quả ngoài ý muốn.
Trận đầu chiến thắng nhanh chóng đội viên Diều hâu của đội quốc đặc.
Trận hai lấy thực lực mạnh mẽ đánh bại đội viên Thương Long đội năm.
Trận ba hành hạ Bạch Hổ.
Trận bốn khiến mỹ nữ chủ động nhận thua.
Trận năm, cũng chính là trận chung kết, chuông chưa ngân hết, hắn đã đánh bay đối thủ ra ngoài.
Có loại chiến đấu như vậy sao? Thật khó coi.
Đây là ý kiến của đại đa số người.
Diệp Thu không có cái gì gọi là phong độ thân sĩ, hắn thầm nghĩ sớm cho khuôn mặt đáng ghét của Hỏa Hầu biến mất trước mắt hắn.
Không đợi hắn đứng lên, tam giác chiết xạ lại sử dụng, chỉ thấy thân thể nhoáng lên, người đã đến trước mặt Hỏa Hầu, nhằm mặt hắn đá một cước.
Một cước này thực đủ lực, sợ là Hỏa Hầu hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Cước này, thực sự là đáng hạ chân.
Không ít người khiếp sợ một cước tàn nhẫn này của Diệp Thu, trong lòng âm thầm đoán.
Hỏa Hầy ăn cú này thật không nhẹ.
Hắn vốn tưởng rằng, trên thế giới này người có thể bằng tốc độ với mình cực kì hiếm thấy. Ít nhất là trong đại hội luận võ bộ đội đặc chủng, trừ đội trưởng Tham Lang không có ai có thể nhanh hơn tốc độ của mình.
Ôm lòng tự tin này, Hỏa Hầu một mạch vọt lên trước, nhưng không ngờ vọt được một nửa mới phát hiện người đứng trước mặt mình chỉ là một đạo tàn ảnh, mà Diệp Thu thực sự đã biến mất.
Chuyện này khiến lòng tin trong lòng Hỏa Hầu bị dao động, mà Diệp Thu lại như chớp ra tay, Hỏa Hầu không kịp nghĩ gì liền giơ tay chống đỡ.
Một quyền đánh tới.
Là Nhị trọng kình, Hỏa Hầu đã khó chống đỡ, nhưng nhị trọng kình qua đi, lại có thêm hai đạo ám kình càng mạnh hơn điên cuồng vọt tới, sức chống cự của Hỏa Hầu trong nháy mắt biến mất.
Lúc trước Bạch Hổ từng nói Diệp Thu có thể sử dụng tam trọng kình.
Đối với việc này Hỏa Hầu chỉ hừ mũi cho qua.
Nhất trọng đánh chết trâu, nhị trọng đánh tan núi, tam tứ trọng thần khó chốn.
Trong cảm nhận của hắn, người có thể dùng tam trọng còn chưa có sinh ra.
Nói không chừng Bạch hổ thiếp vàng lên mặt Diệp Thu, kết cấu bên trong đội năm cũng như bộ đội đặc chủng, các thành viên cũng cạnh tranh lẫn nhau, quan hệ không hề hòa thuận.
Loại chuyện này đã thành thông lệ, chỉ cần thành viên đề cao được thực lực cùng tốc độ, đội trưởng sẽ không can thiệp.
Khi thân thể Hỏa Hầu nện xuống nền đất, hắn mới thông suốt được một vấn đề nghiêm trọng, thằng nhóc này thực sự có thể sử ra tam trọng ám kình.
Hắn nghiên cứu chiêu này mười mấy năm, thậm chí bây giờ còn chưa rõ đệ tam kình từ đâu mà có, thấy thứ mình khát khao ở trước mặt, thật hận không thể chộp tới xé Diệp Thu ra mà nghiên cứu.
Đương nhiên, trong đầu hắn vẫn nghĩ làm sao để né tránh loại công kích này.
Người nằm trên sàn, lỗ tài áp vào đất, thính giác cũng linh mẫn hơn, Hỏa Hầu có thể nghe được tiếng bước chân rất nhỏ đang đánh về phía mình, hai chân cong lên, dụng lực, toàn bộ thân thể uốn thành hình chữ S bật lên, thân như rắn nghiêng về một bên, vừa lúc tránh được một cước của Diệp Thu.
Diệp Thu không ngờ Hỏa Hầu vẫn còn lực để né tránh, lại một cước đá tới.
Hỏa Hầu như không sợ một cước đá qua của Diệp Thu, thân thể lao tới, khi một cước của Diệp Thu vừa sắp trúng người hắn, thân thể hắn mềm nhũn, cả người như một con ốc sên, né dưới đùi Diệp Thu.
Diệp Thu còn chưa kịp tách khỏi hắn, thân thể hắn đã như linh xà trong nháy mắt ôm chặt nửa thân Diệp Thu, mặt khác hai ngón tay hướng mắt Diệp Thu đâm tới.
Lúc này mặt Diệp Thu cách mặt Hỏa Hầu không đầy 2cm, nhìn thấy vẻ mặt âm độc của hắn cười, thiếu chút nữa Diệp Thu nôn hết cả ra.
Diệp Thu có thể thấy sát tâm của Hỏa Hầu.
Trong đại hội quyu định, không cho phép đội viên trên đài đánh chết người, nếu không sẽ bị đưa ra tòa án chế tài.
Nhưng là quy định là không chết, vậy đánh gãy hết xương, chọc mù mắt cũng không tính là phạm quy.
Hắn chỉ cần sau trận đấu bào chữa rằng không còn cách nào khác, còn có thêm Yến Thanh Phong giúp hắn giải vây, cấp trên còn có thể nói gì?
Nếu là phản ứng của thân thể người thường, khi bị tập kích vào mắt, chắc chắn không kìm được mà nhắm mắt lại.
Mà Diệp Thu lại như không thấy ngón tay Hỏa Hầu, cặp mắt trừng lớn nhìn thẳng vào mắt Hỏa Hầu, Hỏa Hầu căn bản không đoán trước được tức khắc sẽ gặp tai ương ngập đầu.
Vĩnh viến mất đi ánh sáng sống trong bóng tối, là một trong những sự trừng phạt tàn khốc nhất của thượng đế với con người.
Đầu ngón tay trong chốc lát tiếp cận mắt Diệp Thu, ở trong mắt Diệp Thu rất chậm, nhưng trong mắt người xem lại rất nhanh.
Hỏa Hầu cười càng đắc ý, hắn đã có thể cảm giác được hơi ấm của làn da Diệp Thu.
Diệp Thu này liên tiếp vũ nhục tôn nghiêm của đội năm, vũ nhục mình, hắn phải tàn phế.
Đột nhiên, nụ cười trên mặt Hỏa Hầu cứng lại.
Bởi vì hắn cảm giác ngón tay mình đã chạm vào gì đó, nhưng tuyệt đối không phải là con mắt.
Sau đó hắn thấy Diệp Thu cười tươi .
Rắc!
Diệp Thu đang nắm trong tay bàn tay của Hỏa Hầu, hơi vặn một chút liền nghe thấy âm thanh thanh thúy dễ nghe.
A!
Tay đứt ruột xót, Hỏa Hầu như khỉ bị đốt đuôi hét chói tai.
Diệp Thu nhìn bộ dáng hắn, tung cước như đá một bãi rác ra ngoài, ghê tởm nói: "Đã nói với mày rồi, lúc nói chuyện đừng quay mặt vào tao."
Nhìn thấy một màn khủng khiếp này, thành viên đội năm đều căm phẫn, hận không thể đem Diệp Thu này lăng trì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Những người khác cũng là vẻ mặt kinh ngạc nhìn tất cả, Diệp Thu này thực sự liều mạng với người đội năm a.
"Bọn họ có thù oán sao? Sao chiêu thức lại ác độc như vậy? Một kẻ thì chọc mắt, một người thì bẻ tay"
"Cái này không phải luận võ, mà là sinh tử chiến a."
"Diệp Thu này đủ độc ác, rất hợp khẩu vị của ta... đây mới là đàn ông a."
"Nhưng mà đội năm bị người ta bắt nạt như vậy không biết có chịu nổi uất hận không?"
Thân thể Hỏa Hầu nằm trên đất, hai ngón tay bị bẻ gãy khiến hắn đau đớn không còn sức chiến đấu
Vừa muốn đứng lên lại thấy vô cùng nặng nề, còn chưa nói đến mình chỉ am hiểu cấp công.
Diệp Thu lần này không tiếp tục đánh bồi Hỏa Hầu, nếu mình quá mức tàn độc sẽ khiến một vài quân nhân ác cảm với mình, như vậy lại khiến Yến Thanh Phong chiếm được lợi ích.
Dù sao, đối thủ của mình là Yến Thanh Phong, Hỏa Hầu kia chỉ là kẻ lót đường mà thôi.
"Còn có thể tiếp tục đánh không?" Diệp Thu chắp tay đứng hỏi.
"Tao giết mày." Hỏa Hầu sớm đã bị tức giận làm mất lý chí, ngón tay đau đớn càng khiến hắn rơi vào trạng thái điên cuồng.
Cưỡng chế thân thể hoạt động, tay trái sờ trong túi lôi ra một bình thủy tinh nhỏ trong suốt, có thể nhìn thấy chất lỏng màu hông lưu đông bên trong.
Thuốc kích thích gen có thể giảm đau, chóng lành vết thương, kích thích lực chiến đấu của đội năm.
Lần này đại hội, đội năm mỗi người đều được phát cho một lương nhất định, không nhất định phải dùng, cứ theo tình hình thực tế mà định.
Hỏa Hầu biết tình trạng thân thể hiện tại của mình, đánh bại Diệp Thu là không thể, kẻ trước mặt lợi hại hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều lắm.
Mặc dù theo yêu cầu của đội trưởng, hắn không cần chiến thắng chỉ cần đánh thương Diệp Thu là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng biểu hiện của hắn hiện tại còn chưa đủ.
Diệp Thu bây giờ vẫn hoàn hảo chẳng hao tổn gì, mình căn bản không có giúp được gì Tham Lang.
Thuốc kích thích là lựa chọn duy nhất của hắn.
mở bình muốn dốc hết vào miệng, đột nhiên tay trái đau đớn vô cùng.
Ầm!
Tay trái Hỏa Hầu bị người ta đá cho một cước, bình thuốc trong tay bay đi, rơi trên mặt đất lăn qua lăn lại, chất lỏng màu hồng nhanh chóng chảy ra thấm vào lòng đất.
Không ai quy định trong khi uống thuốc, mình không thể công kích?
Diệp Thu một cước đá nát bình thủy tinh dưới chân, sau đó thân thể nhảy lên, một cước đá vào cằm Hỏa Hầu.
Tầm mắt mọi người đều thấy Diệp Thu bay lượn, lại khiến toàn trường choáng váng.
Hắn đùa giỡn, lãnh khốc, tàn nhẫn, mạnh mẽ, cường đại, tất cả mọi người đều ghi tạc đáy lòng.
Một ít người cảm thán nói: đại đội luận võ, nhiều năm không xuất hiện ngôi sao mới.
Giang Yến Tử nhìn biểu hiện của Diệp Thu, vẻ mặt vui mừng, hẳn là hắn không bị tổn thương, có thể chiến đấu với Tham Lang.
Yến Thanh Phòng bình tĩnh nhìn tràng đấu, bóp nát cái chén trong tay, nếu trúng một cước này, Hỏa Hầu chỉ sợ xong đời.
Diệp Thu này, chỉ cần là người đội năm sẽ ra tay độc ác, chẳng lẽ hắn đoán ra kế hoạch của mình?
Lâm Thương Lan nhìn Diệp Thu ánh mắt cũng cực kì vui mừng, tốt lắm, quân nhân phải có tác phong như vậy, đánh cho đối thủ không gượng dậy được, trong những thời điểm quan trọng phải dứt khoát không để địch nhân trốn thoát.
Cấp dưới của Lâm Thương Lang hay có tật xấu này, nhiều lần bắt được địch, sau đó lơ là lại để bọn chúng chạy mất.
Hỏa Hầu còn đang muốn tìm thuốc bị Diệp Thu đá xuống, vì cái bình đã mở nắp, chất lỏng bên trong chảy ra, rất nhanh bốc hơi vào không khí.
Đã không có thuốc kích thích gen, vẻ mặt Hỏa Hầu mê mang ngẩng đầu lên đã thấy chân Diệp Thu đá tới.
Miệng há hốc, lại không phát ra âm thanh nào.
Trái tim hắn kịch liệt co rút, lần đầu hắn biết sợ hãi là gì.
Tên khốn này chả lẽ định giết mình?
Sắc mặt Quách tham mưu xanh mét.
Diệp Thu biểu hiện rất tốt, hơn nữa thân thủ lại vượt xa người khác, chính là một kích sắc bén như vậy, sợ là đá trúng cằm Hỏa Hầu, có thể đá bay đầu hắn.
Nếu sự tình phát triển đến mức Hỏa Hầu mất mạng, Diệp Thu cũng phải ra tòa án quân sự, hai cao thủ thiên tài đồng thời chết sớm, quốc gia không thể chấp nhận tổn thất này.
Không được, phải ngăn cản loại thảm kịch này phát sinh.
Tuy rằng biết như vậy là phá hư quy tắc trận đấu, nhưng Quách Chí Dũng vẫn hô lớn: "Dừng tay!"
Bốp!
Diệp Thu nghe lời dừng tay, nhưng không dừng chân.
Vốn một cước đá vào cằm Hỏa Hầu, biến thành đá thẳng vào mặt Hỏa Hầu, Hỏa Hầu còn chưa kịp biết gì cả người đã bị bay ngược vào thính phòng.