Cận Thân Bảo Tiêu

chương 432: người phụ nữ ngốc nghếch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ôm người phụ nữ vào trong lòng, Diệp Thu bỗng cảm thấy cảm khái vạn phần.

Có được hồng nhan tri kỉ như này, quả thực không thể không cảm kích sự yêu mến của ông trời giành cho mình. Có lẽ đây chính là sự bù đắp cho những khổ cực mà mình phải chịu khi còn bé.

Nhưng đã đủ lắm rồi, quả thực là đủ rồi.

Nhiễm Đông Dạ, thông minh tài trí, bướng bỉnh quật cường, có nhan sắc tuyệt trần và gia thế không đơn giản, còn có cả một công việc mà có thể nói là tiền đồ vô lượng, là một nhân vật giống như kiêu nữ của ông trời, không ngờ lại có tình cảm sâu nặng với mình. Sau khi gặp phải sự lạnh lùng của mình, không những không tức giận, mà còn càng lao vào sàn thi đấu ái tình này giống như con thiêu thân lao vào lửa.

Ôm chặt một chút, chặt thêm một chút, tình cảm trong đó làm cho Diệp Thu cảm thấy trong lòng chua chát vô cùng.

Cô ấy vô số lần tiến sát đến mình, nhưng lại bị mình vô số lần đẩy cô ấy ra. Bởi vì sự cố chấp trong tình yêu, kể cả là có gian khổ hơn nữa, cô ấy vẫn bước tiếp. Đây là sự lo lắng và hoảng sợ do mình đột nhiên rời đi, cũng là một cách thổ lộ tình cảm nồng nàn đã bị đè nén quá lâu của cô ấy.

Có lẽ lần không từ mà biệt này của mình, đã làm cho cô ấy cho rằng mình đột nhiên biến mất. Cô ấy liệu đã từng có ý nghĩ như vậy, cả đời này sẽ không còn có cơ hội kề vai mà qua với mình nữa?

Những người yêu nhau tại sao phải làm chuyện ấy?

Bởi vì mối huyết nhục tương liên đó làm cho hai người có cảm giác như hoàn toàn hòa thành một thể, mới làm cho con người ta có cảm giác mình đã có được nửa kia.

Diệp Thu ôm chặt Nhiễm Đông Dạ vào lòng, cho đến lúc cảm thấy hơi thở của cô ấy nặng nề thì hắn mới không ôm chặt thêm. Eo của cô ấy giống như là không có xương vậy, Diệp Thu sợ hắn nếu như ôm mạnh hơn nữa thì có thể làm gãy eo của cô. Tuy mặc áo khoác ngoài, bên trong còn có một chiếc áo cánh màu vàng nhạt, nhưng Diệp Thu vẫn cảm giác được rất rõ sự mềm mại từ bầu ngực của cô.

Hai người lặng im không nói lời nào.

Ting tong!

Tiếng chuông thang máy đột nhiên vang lên. Biết là sắp có người bước ra từ trong thang máy, hai người lúc này mới buông nhau ra, Nhiễm Đông Dạ nhìn Diệp Thu cười, sau đó chạy trước vào phòng của Diệp Thu. Diệp Thu trông thấy một đôi vợ chồng trung niên từ trong thang máy bước ra, hắn cười nhìn hai người, lúc này mới đóng cửa bước vào trong phòng.

"Tại sao biết thông tin nhanh như vậy? Anh cũng chỉ là vừa về đến nhà". Diệp Thu vừa nói vừa đi về phía phòng bếp, nồi mì mà hắn nấu đã sôi, nước mì sục sôi bốc hơi lên nghi ngút, đang muốn trào cả ra ngoài.

"Là chị gái em nhắn tin nói với em". Nhiễm Đông Dạ đắc ý nói. Từ sau hôm mà Đường Quả đến tìm cô, cô đã gọi điện cho chị gái Nhiễm Tinh Thần, bảo cô ấy giúp đỡ để ý đến hành tung của Diệp Thu. Dựa vào sức mạnh của Nhiễm Tinh Thần và bối cảnh quân sự của Nhiễm Gia, việc biết được hành tung của Diệp Thu hoàn toàn không phải là chuyện khó khăn gì. "Woa, mì thơm quá, có phần của em không đấy?".

"Nấu một gói, nếu như em muốn ăn, bát này em ăn trước đi, hay là chúng ta ra ngoài ăn?". Đường Phong cười, nói.

"Không, em muốn ăn mì do anh nấu. Thời gian anh đi Mĩ, em sống ở chung cư Lam Sắc mấy ngày, nghe nói anh là đầu bếp hạng 1, em vẫn chưa có cơ hội được ăn những món mà anh làm đấy". Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa lắc đầu. Trong lòng cô gái này, sơn hào hải vị bên ngoài sao có thể sánh bằng mì ăn liền do Diệp Thu nấu được?.

"Được, đáng tiếc mì ăn liền không phải là sở trường của anh, nếu như là nấu vài món thì mới có thể thấy được tài năng thật". Diệp Thu tự khen mình nói, nhanh nhẹn đổ nồi mì trứng vào trong bát, cẩn thận đặt trước mặt Nhiễm Đông Dạ.

Nhiễm Đông Dạ không đói, nhưng cô rất muốn ăn hết bát mì này.

Nhận lấy đũa từ tay Diệp Thu, cô nóng lòng gắp mấy sợi mì cho vào mồm, sau đó nóng quá há mồm hít hà, bộ dạng đáng yêu vô cùng.

Diệp Thu vội vã đưa đến một cốc nước mát, nói: "Từ từ thôi, không ai tranh với em cả. Em hiện giờ là đại minh tinh rồi, nếu như bộ dạng này bị truyền ra ngoài, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng đó".

"Em không sợ đâu. Ở trước mặt anh em muốn được là chính mình. Hơn nữa, hình tượng xấu xa hơn anh cũng đã nhìn thấy rồi, em còn phải để ý điều gì nữa chứ?". Nhiễm Đông Dạ không dám quá tham lam, cẩn thận nhai từng sợi mì trong bát mà Diệp Thu đưa cho mình, từng miếng từng miếng hạnh phúc.

Bọn Diệp Thu từ trong căn cứ bí mật bước ra thì đã là hơn 1 giờ chiều. Trở về thu dọn một lượt, lười không muốn xuống lầu đi ăn, thấy trong tủ lạnh vẫn còn trứng gà và mì, thế là chuẩn bị ứng phó cho qua bữa. Không ngờ vừa nấu xong, liền có một con mèo hăm ăn xuất hiện cướp mất thức ăn của mình, Diệp Thu chỉ còn biết nấu một suất khác.

Nhiễm Đông Dạ ăn được mấy sợi, thấy Diệp Thu đang bận bịu ở bếp, trong lòng cảm thấy có chút không nhẫn tâm, đặt đũa xuống chạy vào trong nói: "Buổi trưa em ăn cơm rồi, bụng không đói lắm. Nếu như anh không chê, thì ăn phần của em đi, nếu em muốn ăn thì sẽ nấu bát khác".

"Bát đó là nấu cho em, nhanh đi ăn đi. Hơn nữa em ăn mặc như này đâu có thích hợp nấu ăn? Chắc phải đến hơn 1 vạn tệ chứ? 1 bát mì còn chưa đến 5 tệ đâu". Diệp Thu chỉ lên người Nhiễm Đông Dạ, nói.

Nhiễm Đông Dạ trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Anh là đồ ham tiền, chỉ biết tính toán những cái này thôi".

"Con nhà nghèo sớm lăn lộn mà, đương nhiên là phải tính toán để còn sống. Một album của em thu nhập cả trăm vạn tệ , anh có thể so sánh với em sao?". Diệp Thu trêu đùa nói.

Nhiễm Đông Dạ véo một cái vào eo của Diệp Thu, thấy bộ dạng đau đến mặt méo xệch của hắn, cô liền cười khúc khích, nói: "Lúc anh đi không nói tiếng nào với Đường Quả?".

"Không, nhiệm vụ bí mật, bên trên có quy định bảo mật". Diệp Thu lắc đầu.

"Cô ấy đến tìm em, hỏi thông tin về anh, có thể nhìn ra được, cô ấy rất lo lắng cho anh". Nhiễm Đông Dạ, trong lòng rối bời, nói. Tuy cô và Đường Quả đang ở vào vị trí hai đối thủ cạnh tranh, nhưng cô muốn cạnh tranh công bằng, không muốn dùng đến thủ đoạn mà cố ý quên đi việc mà Đường Quả đã dặn.

Hơn nữa, nhớ lại bộ dạng khóc nức nở không thành tiếng của cô gái xinh đẹp đó, trong lòng cô cũng cảm thấy có chút đau xót. Vận mệnh của mình cũng tương tự với cô ấy biết vao? Phụ nữ hà tất phải làm khó nhau, có lẽ họ thật sự nên trở thành bạn bè.

Diệp Thu im lặng một lát, nói: "Anh sẽ liên lạc với cô ấy".

Hắn tuy không trách Đường Quả, nhưng Đường Quả lúc nào cũng ở trong trạng thái tự trách bản thân. Lúc Thẩm Mặc Nùng đến Yên Kinh, vốn dĩ hắn muốn hẹn Đường Quả ra ngoài nói chuyện nghiêm túc. Chỉ là không ngờ rằng hôm đó Thẩm Mặc Nùng xảy ra chuyện, chính chính vì thế mà làm lỡ mất bữa cơm với Đường Quả.

Lần này đi quá vội vàng, không có thời gian nói với bất kì ai. Không ngờ Đường Quả gấp quá hóa liều, lại tìm đến chỗ Nhiễm Đông Dạ.

"Ừm, hay là bây giờ em gọi điện cho cô ấy?". Nhiễm Đông Dạ cười hihi, nói.

Diệp Thu vội vàng lắc đầu, nói: "Không cần đâu, chiều nay anh đến tập đoàn Đường Thị xử lí một số việc, nhân tiện đi tìm cô ấy".

Hai người phụ nữ một vở kịch. Để cho họ gặp mặt nhau, chỉ sợ sau này mình không còn được sống ngày tháng tươi đẹp nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Nhiều ngày như vậy không gặp mặt, Nhiễm Đông Dạ quả thực cảm thấy một ngày dài như một năm. Sau khi được ở cùng với Diệp Thu, cô liền có chút không nỡ rời xa. Không ngừng hỏi Diệp Thu một số câu hỏi, Diệp Thu do vấn đề kỉ luật nên không thể trả lời, cô cũng không giận dỗi. Sau đó rất nhẫn nại kể cho Diệp Thu nghe tình hình gần đây của cô và những chuyện thú vị trong cuộc sống.

Trong phòng tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ của một cô gái trẻ, làm cho tâm tình của Diệp Thu cũng theo đó phấn chấn hẳn lên.

Từ sau khi Diệp Thu rời khỏi Đường Thị, đã có một thời gian rồi hắn chưa quay lại đó. Nhưng nhìn thấy tòa lầu đồ sộ quen thuộc này, trong lòng hắn vẫn có cảm giác gì đó rất thân thiết. Trong này ít nhất cũng có một phần tâm huyết của hắn.

Lái chiếc xe Eastar của mình đến bãi đỗ xe trước cửa tập đoàn Đường Thị, Diệp Thu bước thẳng vào trong tòa lầu tập đoàn Đường Thị. Hắn hoàn toàn không nói dối Nhiễm Đông Dạ, quả thực là có chút việc cần đến Đường Thị để xử lí.

Diệp Thu cần đến văn phòng của chủ tịch hội đồng quản trị tiền nhiệm Đường Thị là Đường Bố Y để đọc một số tư liệu, nhưng tư liệu này là tư liệu về những đối tượng tình nghi mà Uông bá điều tra được trong vụ bắt cóc Đường Quả. Vừa đúng lúc Nhân Trung Long Phụng gửi đến một số tư liệu từ Mĩ, hắn cần phải tiến hành so sánh tư liệu của hai phương diện này, tìm ra được kẻ đứng đằng sau.

Đây cũng xem như là một chút bù đắp của Diệp Thu do hắn không bảo vệ được Đường Bố Y. Hắn tin chắc rằng, nếu như Đường Bố Y tỉnh lại, thì chuyện mà ông ta quan tâm nhất chính là chuyện này.

Nó có quan hệ đến tương lai của Đường Thị, càng có quan hệ đến sự an nguy của Đường Quả.

Muốn bước được vào phòng của Đường Bố Y, chắc chắn phải có được sự đồng ý của Đường Quả. Cho nên Diệp Thu chỉ có thể đi tìm Đường Quả trước.

Lúc tiến vào cửa chính của Đường Thị, hai người bảo an của phòng bảo an trên mặt nở nụ cười vẫy chào Diệp Thu, nói: "Chủ nhiệm Diệp, ông lâu lắm rồi chưa đến đây đấy".

Diệp Thu vừa cười vừa vỗ vào vai của họ, nói: "Cố gắng làm việc".

Hai người gật đầu, trên mặt tràn đầy sự kích động, ưỡn thẳng người lên. Lúc Diệp Thu còn là chủ nhiệm của phòng bảo an, tuy hắn không nói nhiều, nhưng kiến thức chuyên ngành của hắn đã làm khuất phục những người cùng làm việc với hắn.

Diệp Thu bước đến phòng thư kí, nói với thư kí tiếp tân, yêu cầu mình muốn được gặp trợ lí chủ tịch HDQT Lôi Vũ. Thư kí tuy nghi hoặc người đàn ông ăn mặc đồ bình thường này sao có tư cách gặp trợ lí chủ tịch HDQT, nhưng nhìn thấy nụ cười tự tin của hắn, cô vẫn đi gọi điện thông báo.

Lôi Vũ nghe nói Diệp Thu muốn gặp mình, sao cô còn dám tự đề cao thân phận, đích thân chạy đến đón, làm cho tầm mười cô thư kí của phòng thư kí vô cùng kinh ngạc.

"Diệp Thu, sao lại rỗi rãi đến đây vậy? Từ sau khi anh rời đi là không thấy mặt đâu cả, cũng không sợ mấy thuộc hạ trước của anh chửi anh là quên mất họ rồi sao?". Lôi Vũ vừa cười vừa nói.

"Gần đây có hơi bận, cho nên không có thời gian đến đây". Diệp Thu giải thích một cách đơn giản, cười nói: "Tôi có chút chuyện muốn gặp Đường Quả __ Chủ tịch HDQT".

"Được, bây giờ tôi sẽ đưa anh đi gặp". Lôi Vũ cười, gật đầu nói. Cô là trợ lí của Đường Quả, đương nhiên là biết tâm tình của Đường Quả gần đây và chuyện cô ấy bảo Mã Lệ ngày nào cũng gọi vào số của Diệp Thu. Hơn nữa, trước lúc Diệp Thu ra đi, chính vòng tay ôm chặt nặng tình đó của chủ tịch HDQT đã nói rõ mối quan hệ của hai người.

"Trên hành lang, Diệp Thu gặp lại một người phụ nữ quen thuộc, bạn gái của Trương Triển phó chủ nhiệm phòng bảo an, Sở Sở, do gian ríu với bố dượng của Trương Triển mà bị bắt được. Cái bẫy đó chính là do Diệp Thu thiết kế, cho nên kí ức của hắn về người phụ nữ này là cực kì sâu sắc. Không ngờ cô ta có cơ hội đến làm việc ở chỗ gần Đường Quả.

"Vu Sở Sở tiểu thư là trưởng phòng phòng 2 thư kí mới được chủ tịch DHQT đề bạt". Lôi Vũ nhìn theo ánh mắt của Diệp Thu, nói nhỏ giới thiệu.

Diệp Thu gật gật đầu, không nói gì cả.

Lôi Vũ cũng không gọi điện báo cáo trước, trực tiếp đưa Diệp Thu đến trước cửa văn phòng làm việc của Đường Quả.

Sau khi gõ cửa, bên trong vang đến tiếng mời vào của Đường Quả.

Lôi Vũ giơ tay làm thế mời vào, cô hoàn toàn không có ý muốn vào cùng.

Diệp Thu gật gật đầu với cô ấy, đẩy cửa bước vào trong.

Đường Quả đang đeo kính kí một bản hợp đồng, thấy người bước vào là Diệp Thu, cây bút trên tay roẹt một cái, lập tức ngoạch một đường dài trên bản hợp đồng.

Đường Quả vội luống cuống dùng tay lau những chỗ bẩn do bút ngoạch ra, không ngờ càng lau thì càng bẩn, suýt chút nữa làm nhàu nát cả bản hợp đồng.

Diệp Thu đừng ở cửa nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cười lớn, nói: "Haha, chưa gặp người phụ nữ ngốc như này bao giờ".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio