Diệp Thu không thể không thừa nhận, lần này trò mượn thế của Án Thanh Phong là rất thành công.
Mình vẫn còn rất nhiều việc phải làm, còn rất nhiều ánh mắt kì vọng khác đang nhìn về mình. Nơi gần, nơi xa, trong tối ngoài sáng. Những ánh mắt đó không đâu là không có, không ngừng đang thôi thúc hắn tiến bước trên con đường gian khổ mà đầy chông gai.
Lâm Lập sau khi nói xong những lời này, hắn không cúi đầu xuống nữa, mà là ưỡn ngực ngẩng cao đầu, ánh mắt dũng cảm và kiên cường nhìn về những người đang nhìn hắn.
Hắn là một anh hùng, đàn ông Lâm Gia đều là anh hùng, anh hùng có thể đổ máu có thể hi sinh, nhưng anh hùng cũng nhất định phải kiêu ngạo.
Hắn quả thật có thể kiêu ngạo vì những gì mình đã làm.
"Đội trưởng Giang, tôi biết, cô đã lãnh đạo tiểu đội Tử La Lan 20 năm, năng lực trác việt, công lao to lớn, mà trong 20 năm này, cô chắc chắn là đều thân thuộc với mọi thứ nơi đây".
"Tôi hiểu, cô hoàn toàn là đứng trên lập trường của tiểu đội Tử La Lan, cô hi vọng có thể vì tiểu đội Tử La Lan mà lựa chọn được một người dẫn đường đạt tiêu chuẩn, dẫn dắt tiểu đội Tử La Lan bước đến tương lai càng rộng mở hơn. Tâm tình của cô tôi hoàn toàn có thể hiểu, tôi cũng là một quân nhân, một quân nhân có tuổi quân hơn 20 năm. Mục tiêu của chúng ta là giống nhau, có lẽ một số phương diện tôi còn có khiếm khuyết, nhưng tôi có thể đảm bảo với cô…. Tôi sẽ dốc toàn lực, hoàn thành sứ mệnh quang vinh này".
Lâm Lập biết nhân vật có thể làm ảnh hưởng đến quyết sách của cấp trên cũng chỉ có Giang Án Tử, cho nên chỉ cần thuyết phục được cô ta, vậy thì ý kiến của Diệp Thu hoàn toàn có thể không cần để ý đến.
Lâm Gia, vẫn chưa cần phải băn khoăn sức mạnh hiện nay của Diệp Thu.
Giang Án Tử liếc nhìn Diệp Thu lúc này sắc mặt trầm tĩnh không nói gì, khẽ than thở một hơi dài, lạnh lùng nói: "Tôi vẫn kiên trì với cách nghĩ trước đó của tôi, mà tôi cũng có lí do để kiên trì như này".
"Đội trưởng Giang, cô….cô sẽ phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình". Cục trưởng Lí nói một cách vô cùng tức giận, hắn không ngờ Lâm Lập sau khi nói ra những lời có tính thuyết phục đến vậy mà Giang Án Tử vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm". Giang Án Tử gật đầu một cách khẳng định.
Cục trưởng Lí cũng không muốn tiếp tục cãi nhau với một người phụ nữ, nói với phó tổng tham mưu Quách Trí Dũng: "Quách phó tổng tham mưu, sự việc cứ quyết định như vậy chứ? So sánh cân nhắc ra thì Lâm Lập càng thích hợp làm đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Quách Trí Dũng nhìn Giang Án Tử khí thế đã giảm xuống, nhìn Diệp Thu im lặng không nói lời nào, nói: "Được, nếu như mọi người không có ý kiến gì khác, thì cứ chấp hành theo sự bổ nhiệm của tổ chức, đồng chí Lâm Lập sẽ nhận chức đội trưởng…..".
"Khoan đã". Diệp Thu đột nhiên mở miệng ngăn cản.
"Cậu muốn làm cái gì? Lãnh đạo đang nói mà cậu chen miệng vào, cậu có còn quy củ gì không hả?". Cục trưởng Lí cuối cùng thì cũng nổi giận lôi đình, hận không thể một phát bắn vỡ sọ Diệp Thu.
Diệp Thu sắc mặt vô cùng bình tĩnh, hắn biết hành vi của mình có chút lỗ mãng, ánh mắt khiếm ý nhìn Quách phó tổng tham mưu, Quách Trí Dũng lắc lắc đầu cười, ra hiệu không sao cả.
Thật ra, từ sau khi đại hội tỉ võ đặc chủng binh bắt đầu, Quách Trí Dũng đã luôn quan tâm đến Diệp Thu. Hơn nữa ông bị thân thủ tuyệt diệu kinh người được biểu hiện ra của Diệp Thu làm trinh phục, thật lòng hi vọng người thanh niên trẻ tuổi tài hoa này có thể bước đi thật tốt trên con đường của mình.
Đáng tiếc ya…….
Sao tự nhiên lại là đối địch với Lâm Gia?
Diệp Thu ya, sao không đợi một thời gian nữa?
Từ trong túi áo lôi ra một chiếc hộp có khắc hình đầu thú, cẩn thận mở ra, sau đó lấy một chiếc huân chương có màu tím đậm trịnh trọng đeo lên trên ngực.
Động tác của Diệp Thu là vô cùng chậm, mỗi một động tác như là đang được quay chậm như xem bóng đá vậy. Nhưng sắc mặt trang trọng, ánh mắt kiên nghị, giống như một tín đồ tôn giáo chân thành nhất đang hoàn thành nghi lễ bái lạy vị thần trong lòng mình.
Cả đám người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu Diệp Thu đang làm gì.
"Đeo cái huân chương lên là tài giỏi sao? Nếu muốn trong nhà ta có đến mấy chục cái, chỉ sợ đeo đầy ngực mà vẫn còn thừa một đống". Lâm Lập cười lạnh trong lòng, khinh thường nhìn từng hành động của Diệp Thu.
Biểu hiện như này của đối thủ làm cho hắn cảm thấy có chút vô vị, trước đó vẫn cho rằng hắn là một đối thủ đáng gườm cơ.
"Tên tiểu tử này, đang làm gì vậy nhỉ?". Cục trưởng Lí sắc mặt nghi hoặc, nhìn sắc mặt nghiêm túc của Diệp Thu, hắn bỗng cảm thấy sự việc hình như đang phát triển theo hướng bất lợi cho mình.
Sau đó cố gắng đuổi cái ý nghĩ này ra khỏi đầu, nghĩ, cũng chỉ là một cái huân chương mà thôi, có gì mà lạ chứ? Lâm Gia chả nhẽ lại thiếu mấy cái thứ này? Nếu muốn có, tự mình thưởng cho mình vài cái chả là xong sao?.
Thậm chí Giang Án Tử cũng cảm thấy kì quái nhìn Diệp Thu. Cô từng xem qua hồ sơ của Diệp Thu, biết hắn từng hoàn thành nhiệm vụ cấp bậc SSS cấp có độ bảo mật cao nhất, nhưng không biết chuyện hắn giành được huân chương người bảo vệ Trung Quốc. Chỉ có mấy người mới có quyền được đọc tư liệu đó, còn muốn biết nhiệm vụ đó là gì thì cô vẫn chưa đạt đến cấp độ đó.
Đột nhiên, Quách phó tổng tham mưu tim gan bỗng co thắt mạnh, con ngươi giản nở liên hồi, sắc mặt kinh hoàng như không tin vào mắt mình nhìn tấm huân chương đang được đeo ngay ngắn trước ngực Diệp Thu, giọng nói run rẩy hỏi: "Đây là… đây là ….huân chương người bảo vệ Trung Quốc?".
Huân chương người bảo vệ Trung Quốc?.
Không thể nào.
Tất cả những người có mặt đều bị câu nói này của phó tổng tham mưu Quách Trí Dũng làm cho kinh ngạc há mồm trợn mắt. Họ tuy chưa từng tận mắt được nhìn thấy hình dạng thật sự của tấm huân chương này, nhưng đều có nghe nói đến nó trong truyền thuyết.
Huân chương người bảo vệ Trung Quốc là huân chương vinh dự nhất cao nhất của Trung Quốc, hễ là anh hùng cứu vãn được sự nguy nan của quốc gia và dân tộc thì mới có thể giành được vinh dự này. Những công lao bình thường đều có chế độ khen thưởng đặc biệt khác, không bao giờ trao cho vinh dự như này.
Một vinh dự tối cao như thế này sao lại rơi vào tay một thiếu niên trẻ tuổi như thế này? Một số tướng quân từng trải qua cả trăm trận chiến đều không có cơ hội giành được thứ bảo bối này ya.
Diệp Thu khẽ gật gật đầu, đứng dậy, thân người đứng thẳng nghiêm trang, giống như một thanh trường mâu sắc nhọn mà sát khí bừng bừng.
Ánh mắt của hắn quét qua mặt của phó tổng tham mưu Quách Trí Dũng, rồi đến cục trưởng Lí, Giang Án Tử và cuối cùng là nhìn chằm chằm vào Lâm Lập, nói: "Đây, chính là chứng minh cho sự trung thành của tôi với tổ quốc, tôi cũng giống anh, cũng từng đổ máu vì quốc gia".
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng chấn động lòng người.
Lâm Lập sắc mặt nhợt nhạt, vẫn là bộ dạng không tin là thật.
Quách Trí Dũng khôi phục lại sự bình tĩnh trước nhất, soạt một tiếng, trang trọng giơ tay hành lễ với Diệp Thu.
Bất luận là tướng quân, hay là binh sĩ bình thường, trông thấy người đeo huân chương người bảo vệ Trung Quốc, đều phải chủ động kính lễ.
Giang Án Tử, Lâm Lập, cục trưởng Lí ngập ngừng một chút, rồi cũng ào ào đứng dậy, hành lễ với Diệp Thu.