Chiếc xe màu đen vun vút lao trên đường Yến Kinh, cửa sổ xe bị chiếc màn màu đậm che đi, làm người ta không thể nhìn thấy thế giới nhỏ ở trong xe.
Diệp Phù Trầm và Mạc Nghiêm ngồi ở hàng trước, nét mặt của hai người rất nghiêm túc, thỉnh thoảng nói vài câu, cũng chẳng có ý muốn nói chuyện phiếm. Hầu hết thời gian dùng vào việc nhìn phong cảnh hai bên đường, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Hổ là người lái xe, cũng là vệ sĩ duy nhất của chiếc xe này.
Tối qua anh không rời khỏi ngôi nhà cổ của Diệp Gia, sáng sớm nay đã có một chiếc xe đến nhà Diệp Gia, như khách đến thăm nhà vậy. Nửa tiếng sau, chiếc xe BUICK lái ra ngoài.
Nhưng người trong xe đã thay đổi rồi, một người của Diệp Gia đã xuống xe, Diệp Phù Trầm, Mạc Ngôn, Diệp Hổ đã lên chiếc xe này, sau đó đi về phía Hàng Châu.
Anh không biết nhân vật truyền kỳ của Diệp Gia, Diệp Không Nhàn giờ đây đang ở Tô Hàng, cũng không biết tại sao nhị thúc trước giờ không rời khỏi Yến Kinh nửa bước sao giờ đột nhiên muốn đi Tô Hàng, nhưng anh biết, sư phụ ở Tô Hàng, mình có thể gặp mặt ông ở đó là điều hết sức vui mừng.
Thực ra rất muốn nhe răng cười một trận cho đã, nhưng từ chiếc gương chiếu hậu có thể nhìn thấy hai vị trưởng bối đang sầm nét mặt, anh cũng không dám mở miệng cười. Hơn nữa nghe nói trưởng bối đều thích những đứa con ngoan ngoãn thận trọng, mình cười ha hả thế, chẳng lẽ không để lại cho họ ấn tượng không tốt?
Thôi vậy, ta cố nhịn.
Diệp Hổ đáng thương vốn không biết diễn kịch, khi trong lòng vui vẻ, mà lại phải giả vờ như là không hề để ý, cố tình làm ra mình đức cao vọng trọng, nên gương mặt đen sì của anh ta càng trở nên đáng buồn cười hơn. Thỉnh thoảng lại cười trộm, sau đó lại vội vàng nghiêm mặt, con mắt nhìn thẳng về đoạn đường đằng trước, chỉ là những cơ thịt trên mặt thỉnh thoảng lại dãn ra.
"Ôi." Diệp Trầm Phù tất nhiên đã nhìn thấu tâm tư này của Diệp Hổ, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: "Diệp Hổ, cậu quen ở tiểu đội Tử La Lan chứ?"
"Quen. Quá quen rồi. Nhị thúc, chú không biết, cháu nghĩ cao thủ trên khắp thiên hạ này đều đến tiểu đội Tử La Lan rồi. Mấy tên đó tên nào cũng đánh nhau giỏi, tên nào cũng rất kinh dị. Sau khi cháu đến đó đã khiêu chiến với họ. Đánh thắng được ba người. Vẫn có rất nhiều người cháu không đánh được." Vừa nói đến điều này, Diệp Hổ liền thao thao bất tuyệt.
Đột nhiên nghĩ rằng mình phải già dặn, phải thành thục, liền vội vàng thay đổi chủ đề, nói: "Nhưng có điều, hầu hết thời gian đều là bạn trong tiểu dội tìm đến cháu để so tài. Đây cũng là ý của đội trưởng. Anh ấy muốn cháu nâng cao khả năng trong thời gian ngắn, khi rời khỏi đó anh ấy còn dặn, những người trong tiểu đội Tử La Lan mỗi ngày đều phải đến thách đấu với cháu. Mặc dù hơi mệt một chút, nhưng tấm lòng của đội trưởng cháu hiểu. Bình thường đổ mồ hôi, thì lúc đấu tranh đổ nhiều máu....à nhầm, lúc đấu tranh không đổ máu mà. Ha ha...."
Câu này của Diệp Hổ chỉ là ngụy biện. Diệp Thu rất đau đầu về việc sau khi Diệp Hổ đến tiểu đội Tử La Lan liền điên cuồng đi thách đấu với những người khác. Hơn nữa, mọi người cũng chẳng thèm để mặt đến tên ngông cuồng này, mỗi lần đánh nhau đều làm cho anh lê lết.
Còn về việc mình sắp đi dặn mọi người trong tiểu đội đi khiêu chiến với Diệp Hổ, cũng chỉ là việc nói chuyện phiếm thôi. Lúc Diệp Thu sắp đi, Diệp Hổ còn nằm trên giường bệnh kìa. Anh ấy sẽ bảo tất cả đội viên trong tiểu đội Tử La Lan đến thách đấu một người nằm viện?
Giờ đây Diệp Hổ ở trong tiểu đội Tử La Lan như cá gặp nước. Người luyện võ như anh ta ngày nào cũng được đánh nhau, hơn nữa thân thủ của đối phương đều không dưới bản thân mình. Rất nhiều lúc mình không có cách nào để đánh thắng được. Cảm giác này còn thích hơn là mấy tên cầu xin tha mạng ở bộ đội địa phương.
"Cháu không chỉ phải học những võ công để bảo vệ tính mạng, còn phải học được triết lý làm người. Đội trưởng Diệp Thu của cháu là một thầy giáo rất giỏi. Cháu phải gần anh ta một chút. Phải tìm được địa vị của mình. Địa vị của cháu từ trước đến giờ không phài là một người luyện võ. Cháu hiểu ý của ta không?" Diệp Phù Trầm gật đầu nói. Bình thường ông rất ít khi nói những câu này với người hậu bối. Lúc này nói vài câu trách móc, không phải là không có ý bồi dưỡng.
"Cháu hiểu ạ." Diệp Hổ rất cẩn thận gật đầu.
Nhưng tròng lòng lại nghĩ, triết lý làm người ư? Triết lý đó là gì?
Có điều rất để ý đến câu nói phải tiếp cận với Diệp Thu của nhị thúc, đồ đệ làm sao có thể không gần gũi với thầy giáo được? Nếu thầy giáo đồng ý, anh ta cũng nguyện trở thành người theo Diệp Thu suốt 24 giờ đồng hồ.
Vấn đề là người ta không đồng ý.
Giờ ở Yến Kinh đều đồn đại về việc phong lưu của thầy giáo, nói rằng anh một tay ôm cả ba người mỹ nhân, một họ Lâm, một họ Trầm và một họ Đường, lúc than gia vào dạ hội của Nhiễm Đông Dạ, rất nhiều người đã chứng kiến. Còn rất nhiều người nói rằng anh còn có quan hệ mật thiết với hai chị em nhà Nhiễm Đông Dạ. Khi Nhiễm Đông Dạ đi đóng phim còn gọi anh ta đi làm nam diễn viên chính, hai người đã diễn một màn kịch hôn nhau vô cùng chấn động. Còn rất nhiều lời nói lưu truyền nữa, tóm lại chuyện phong lưu của sư phụ đã vượt qua cả người con trai đẹp nhất của Yến Kinh nhiều năm trước, Diệp Không Nhàn.
Diệp Hổ nghĩ, sự phụ không đồng ý mang mình đi, có khả năng nguyên nhân chính là do bản thân mình không phải là mỹ nữ.
Nhưng mình đẹp trai cơ mà. Chẳng lẽ giờ đây đẹp trai không đáng đồng tiền nữa rồi sao?
Nhìn vào kính chiếu hậu trong xe, Diệp Hổ thấy gương mặt đen của mình liền thở dài.
Diệp Thu đứng ở chỗ thu tiền vé của Tô Hàng, đằng sau là Tiểu Bạch vô cùng xinh đẹp. Tối hôm qua, anh đã ôm Tiểu Bạch ngủ một buổi tối. Vì trong lòng anh quá nhiều chuyện, ngủ không được ngon. Còn Tiểu Bạch nằm gọn trong lòng anh ngủ ngon lành, trên mặt còn có nụ cười vô cùng thuần khiết.
Ngoài Nhị Nha, có lẽ trên thế gian không còn một nụ cười của con gái thuần khiết như vậy nữa.
Nhìn Tiểu Bạch cười, Diệp Thu thấy trong lòng thật thanh thản. Cô ấy đã bảo vệ mình bao năm nay, mình bảo vệ cô ấy một đêm thì đã sao?
Sáng hôm sau thức dậy, vẫn là một thanh bảo kiếm sắc bén làm người khác không thể không nhìn.
Bình thường Tiểu Bạch rất ít khi ra ngoài vào buổi sáng, vì vậy có chút không quen, nhưng đối với một sát thủ khét tiếng, thích ứng với hoàn cảnh chỉ là một kỹ năng rất ư đơn giản. Rất nhanh, cô ấy đã quen với ánh mặt trời và ánh mắt nhìn của người khác. Dùng gương mặt lạnh như băng không có chút tình cảm nào, đối diện với thế giới này.
Long Nữ nói, thế giới này con người thì ít mà con vật thì nhiều.
Trong thế giới của Tiểu Bạch, ngoài Diệp Thu, tất cả đều là con vật. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Anh đã cho cuộc đời mình lần đầu mỉm cười, cho mình họ và tên (họ Tiểu, tên Bạch), cho mình sự quan tâm và tôn trọng. Và còn cho mình kỹ năng để tiếp tục sống. Anh là thần hộ vệ của bản thân mình. Nếu anh chết rồi, cô chỉ có thể giết chết tất cả những đối thủ của anh, rồi đi theo anh.
Thế giới này, ngoài anh ra, còn ai có thể chấp nhận một quái vật như mình nữa.
Không có ai. Cũng không cần có ai.
Đằng xa, thấy một chiếc xe Buick đứng ở trạm thu phí. Cơ thể Diệp Thu đang dựa vào xe giờ dựng thẳng lên, cười nói: "Diệp Gia, đến rồi."
Diệp Hổ cũng đã nhìn thấy Diệp Thu từ đằng xa, mặt xúc động do dự có nên dừng xe để chào hay không. Diệp Phù Trầm đã ở đằng sau nói: "Bật đèn."
Bật đèn? Đây chẳng phải là tín hiệu liên lạc cùa họ với người đến đón sao?
Chẳng lẽ nhị thúc muốn đến Tô Hàng để gặp sư phụ của anh ta?
Diệp Hổ không kịp nghĩ nhiều đến thế, đã làm theo lời của nhị thúc bật đèn trước của xe lên. Diệp Thu lúc đó không còn do dự nữa, làm một động tác tay quái dị với chiếc xe Buick đằng trước, sau đó ngụ ý chiếc xe đi theo mình. Trên đường không phải là chỗ để hàn huyên.
Diệp Thu và Tiểu Bạch lái xe của mình, dẫn đường ở phía trước, đi thẳng đến bệnh viện điều trị Tây Sơn.
Có rất nhiều tai mắt ở trong Tô Hàng này, không tiện làm gì cả.
Viện điều trị Tây Sơn nằm ở ngoại ô, vị trí địa lý rất đặc biệt. Đi về đó không phải vào trong thành phố, đi thẳng theo đường ra ngoại ô là đến. Hơn nữa giờ Bối Khắc Tùng đã đứng thẳng về phía mình, về phương diện bảo mật và an toàn cố gắng làm tốt nhất. Chỗ đó đúng là một nơi thích hợp để nói chuyện.
Người gác cửa ở viện điều trị thấy Diệp Thu đưa ra một văn kiện đặc biệt, liền không hỏi han gì, để hai chiếc xe đi thẳng vào trong. Anh đã nhận được thông báo của cấp trên, người cầm văn kiện này, dù là làm việc gì đi nữa, chi cần làm như mình không nhìn thấy là được rồi.
Xe đã dừng lại ở trước tòa nhà nhỏ, đó chính là chỗ Đường Bố Y điều trị bệnh.
Đây là nơi lớn nhất trong viện điều trị này, ngoài phòng điều trị và nghỉ ngơi của bệnh nhân sát bên Hồ Tây, còn có nơi cho người nghỉ ngơi và sinh sống. Có lúc người nhà của một vài người lớn tuổi đều đến đây, ở đến hai ba ngày cũng không thấy chật chội.
Sau khi vào viện, Diệp Thu mới đi lên trước chào Diệp Phù Trầm và Mạc Ngôn. Mạc Ngôn không phải lần đầu gặp, nhưng tính cách của ông già hơi quái đản, Diệp Thu cũng không làm cách nào biểu hiện quá thân mật. Diệp Phù Trầm làm Diệp Thu hết sức chú ý, mặc dù ông này không nói gì, nhưng người có thể chạy đến Tô Hàng vào lúc này nói chuyện với Lão Đầu Tử, nhất định là nhân vật trung tâm của Diệp Gia, hoặc là nhân vật đứng đầu Diệp Gia.
"Cậu là Diệp Thu phải không? Tốt, rất tốt." Diệp Phù Trầm nhìn Diệp Thu, gật đầu nói, trong lòng lại rất nhiều cảm xúc đan vào nhau.
Có lẽ lúc đầu quyết định của cha là sai rồi. Nếu lúc đó toàn bộ gia đình đứng ra, chứ không phải chỉ là sức lực của một bên, Diệp Gia giờ đây cũng không rơi vào hoàn cảnh thế này.
"Sư phụ, tôi còn định đến Tô Hàng tìm anh đấy, không ngờ chưa đến Tô Hàng đã thấy anh rồi." Diệp Hổ nhe răng cười hì hì, hoàn toàn không thấy tính cách ngạo mạn của một con nhà giàu chút nào, trước mặt quần chúng gọi Diệp Thu là sư phụ, hơn nữa đối phương còn là người chạc tuổi anh ta.
Diệp Thu vỗ vai Diệp Hổ, nói: "Mấy ngày tôi đi rồi không đánh nhau với họ chứ/"
"Hì hì. Không đánh nhiều lắm. Chỉ là khi họ đến khiêu chiến tôi, tôi không trốn được, thì mới ra tay với họ thôi." Diệp Hổ cười nói.
Diệp Phù Trầm biết Diệp Thu là đội trưởng của Diệp Hổ, nhưng không biết anh là sư phụ của Diệp Hổ. Mắt nhìn sang Diệp Thu một lúc, rồi hỏi: "Tam thúc đã ở đây lâu rồi ư?" Diệp Thu cười gật đầu. Dù thế nào, trước mặt tiền bối của anh cũng phải nể mặt bác một chút. "người của Diệp Gia, ông ấy không muốn gặp." Diệp Thu nhìn Diệp Phù Trầm rồi nói.
Với người của Diệp Gia, không phải anh không có chút hận thù nào.