Cận Thân Bảo Tiêu

chương 480: đấu trường trên bãi cát-2vs2 (2): gặp phải thần súng(2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Để lại một quân cờ ở nhà Liên Gia không phải là một chuyện xấu.

Lúc này thuyền đã dừng ở lòng sông. Diệp Thu chỉ mặt sông mênh mông bên ngoài, nói: "Anh biết phải làm thế nào rồi đúng không?"

"Biết, biết." Liên Hi Vọng vội vàng gật đầu, nhưng lại nói: "Nhưng tôi không biết bơi."

"Đó là vấn đề của anh." Diệp Thu nhích nhích vai nói.

Liên Hi Vọng cũng không dám nói nhiều, chạy đến phía sau thuyền lấy một chiếc áo cứu hộ, mặc vội vàng lên người rồi nhảy ùm xuống sông.

Anh ta thật sự không muốn ở cùng Diệp Thu một giây nào nữa. Sợ rằng Diệp Thu đột ngột đổi ý hối hận. Lại còn người lạnh như băng đang đứng bên cạnh anh ta nữa. Liên Hi Vọng đứng bên cạnh hắn ta mà còn thấy sởn gai ốc.

Diệp Thu nhìn Liên Hi Vọng ngụp lặn giữa dòng nước, cười nói: "thật tiếc cho chiếc thuyền lớn thế này. Cô nhất định có cách làm cho nó tự nổ vì sự cố chứ?"

Tiểu Bạch gật đầu. Ba phút sau cô quay lại làm một động tác tay với Diệp Thu.

Diệp Thu đứng trên boong thuyền, nói với Tiểu Bạch: "Lâu lắm không bơi rồi. Hôm nay chúng ta thi xem ai đến bờ trước nhé."

Mặt Tiểu Bạch rất kích động, gật đầu.

Tõm.

Hai người cùng nhảy xuống sông. Một luồng khí lạnh bao lấy hai cơ thể. Với thể chất của Diệp Thu và Tiểu Bạch tất nhiên không hề sợ hãi. Nhưng có lẽ Liên Hi Vọng không chịu được rồi.

Bùm!

Hai người vừa bơi được một đoạn, chiếc thuyền đó ngay lập tức nổ rụi. Sau đó là những làn khói bắt đầu bay lên.

Ánh lửa chiếu lên cả mặt sông, làm cho mặt của Diệp Thu và Tiểu Bạch cũng đỏ bừng, giống như có ánh chiều tà chiếu lên mặt vậy.

Một lúc sau, chiếc thuyền dần dần chìm xuống lòng sông. Đồng thời còn có cả thi thể của thần súng Smith và một đám người Indo cùng chìm với nó.

"Chúng ta đi thôi." Diệp Thu gọi Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch quay đầu lại, lao vào dòng nước, giống như một con cá lao vào biển cả vậy. Diệp Thu cười to sau đó đuổi theo cô.

Cuộc sống như thế này, dường như cách họ xa quá.

Mười mấy phút sau, Tiểu Bạch và Diệp Thu thở hồng hộc lên bờ.

Mặc dù Diệp Thu cố sức đuổi, nhưng vẫn để cho Tiểu Bạch thắng cuộc đấu này.

"Mệt không?" Diệp Thu cười hỏi.

Tiểu Bạch lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Diệp Thu ngồi xuống trên bãi cát, vỗ vào vị trí bên cạnh mình, nói với Tiểu Bạch: "Ngồi xuống nghỉ một chút đi."

Tiểu Bạch nghi ngại nhìn Diệp Thu nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô cảm thấy mấy ngày nay Diệp Thu có gì là lạ, ánh mắt nhìn cô hơi khác.

Chẳng lẽ!!!!

Nghĩ đến tình trạng của cơ thể mình, mặt Tiểu Bạch lại xị xuống.

Tiểu Bạch, biết điều chút đi.

Ngươi đã thề từ lâu rồi, làm một lưỡi kiếm sắc. Vậy thì tại sao còn phải đi theo đuổi những thứ không thuộc về mình?

Diệp Thu không chú ý đến biểu cảm của Tiểu Bạch, hai tay chống ra sau, ngước mắt nhìn ánh trăng trong không trung. Gió rì rào, làm cho con người ta thật thoải mái.

"Trước kia, khi còn ở trong thôn, thường đi bơi trong dòng sông nhỏ bên cạnh thôn cùng với đám Thiết Ngưu, Nhị Cẩu, Lưu Trụ. Trò hay chơi nhất là chơi đánh trận sông. Mỗi lần tôi đều cùng một phe với Thiết Ngưu, đánh với đội Nhị Cẩu và Lưu Trụ. Thiết Ngưu to con nhất, đứng đằng trước giống y một ngọn núi vậy. Cậu ta cũng không sợ nước, cứ đứng ở đó thật ngốc nghếch. Dù người khác có té nước vào người thế nào cậu ta cũng không tránh. Tôi đứng đằng sau cậu ta đánh nhau với quân địch. Lần nào cũng là đội tôi thắng."

"Vì tôi biết, nguyên nhân thắng của chúng tôi không phải vì tôi lợi hại, mà là vì Thiết Ngưu đã đứng đằng trước chắn tất cả công kích của đội địch, nên đối phương không tài nào đánh trúng vào tôi được, nên khí thế sẽ yếu dần đi. Lúc đó, là Thiết Ngưu đứng trước tôi, giờ đây, lại là cô đứng trước tôi. Có cô và Thiết Ngưu, tôi lúc nào cũng an tâm hơn người khác."

Diệp Thu lại hướng ánh mắt về phía Tiểu Bạch, nói: "Đã nhiều năm trôi qua rồi, vị trí của chúng ta cũng phải thay đổi đi thôi. Trước kia, là các bạn đứng trước tôi, về sau, để cho tôi đứng trước mọi người."

Tiểu Bạch lắc đầu, ánh mắt rất cố chấp.

"Tại sao?" Diệp Thu hỏi.

Tiểu Bạch chỉ lắc đầu, không chịu giải thích.

Cô làm sao có thể nói với Diệp Thu, mình chỉ nguyện làm thanh kiếm sắc trong tay anh?

Trước đến giờ chưa khi nào cô hi vọng quá nhiều. Từ trước kia rất lâu đã định vị cho mình một vị trí rất rõ ràng như vậy.

Người cùng với anh đi hết quãng đường đời, chia ngọt sẻ bùi với anh không phải là mình.

Nhưng, khi anh muốn giết người uống máu, người đầu tiên nghĩ đến nhất định sẽ là mình.

Chỉ cần tồn tại, là đã mãn nguyện rồi.

Những thứ khác đã không còn mong muốn nữa. Chẳng lẽ hi vọng cuối cùng này cũng bị cướp mất hay sao?

Diệp Thu thở dài, cũng không ép Tiểu Bạch thêm nữa. Chỉ cần về sau bản thân mình nỗ lực bù đắp cho cô là được rồi.

Đột nhiên, đằng sau vang lên tiếng động.

Đó là tiếng giày cọ xát trên nền cát. Âm thanh vừa liên tục vừa dày đặc, tần suất rất cao, có thể thấy rằng tốc độ của người đang đến vô cùng nhanh.

Diệp Thu quay mặt lại. Liền nhìn thấy hai bóng người đen đang lao về phía này. Một gầy một béo. Tốc độ cực nhanh. Trong bóng tối như hai linh hồn đang bay vậy, ngay lập tức đã xuất hiện trước mắt với khoảng cách không xa.

Diệp Thu và Tiểu Bạch không có ý đứng dậy, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, quay mặt lại nhìn thì thấy hai người đang chạy đến là hai ông già.

Diệp Thu vẫn giữ nguyên thái độ bình thường, chỉ có Tiểu Bạch bắt đầu cong người lên như một cánh cung, sát khí lộ ra từ người cô làm cho Diệp Thu cũng cảm thấy không thoải mái.

Hai người già một gầy một béo là hai vị Liên Phúc và Liên An. Họ được lái xe riêng của Liên Phong Duệ đưa đến bến tàu này, nhưng lại được thông báo là thuyền đã bị người khác lái đi mất rồi, hai người bèn đổi phương hướng, nói với lái xe đuổi theo về phía dưới.

Lúc này thuyền trên mặt sông không nhiều. Họ từ đằng xa đã nhìn thấy một bóng đen lờ mờ đang chuyển động.

Thuyền không dừng lại, họ cũng không dám xuống xe.

Không có phương tiện gì, chẳng lẽ để cho hai ông già bơi đến lòng sông ư?

Sau khi theo gót đến 20 phút, chiếc thuyền đã dừng lại trong lòng sông. Nhưng điều làm cho họ giật mình là, đột nhiên bốc cháy, cột khói thẳng lên trời, họ đứng ở trên bờ, nhìn thấy rất rõ ràng.

Chẳng lẽ những người đó đã xong rồi sao?

Một mặt bảo lái xe dừng xe gọi điện cho Liên Phong Duệ báo cáo tình hình, hai ông già mặt khác chạy đến chỗ lòng sông.

Chớp mắt, chiếc thuyền đã chìm nghỉm, còn hai người phát hiện ra có hai bóng người ở trên bãi cát.

"Các cậu là ai?" Liên An nhìn hai người quần áo ướt sũng đang ngồi ở đó, hỏi một cách cảnh giác.

Hai người này rõ ràng là bò lên từ dưới sông, chẳng lẽ họ có quan hệ đến việc thuyền chìm ư?

Nếu không phải thế, thì làm gì có ai nửa đêm chạy đến đây bơi?

"Ông là ai chứ?" Diệp Thu nhíu mày hỏi.

Ngữ khí của ông già này rất không bình thường, ông tưởng mình là cảnh sát à, muốn chất vấn ai thì chất vấn sao?

"Cậu không có tư cách hỏi chúng tôi là ai. Cậu chỉ cần trả lời cậu là ai là được rồi." Liên An càng nói lạnh lùng hơn.

Mặc dù ông là gia bộc của Liên Gia, nhưng địa vị của ông ở trong nhà Liên Gia rất cao. Ngay đến cả Liên Phong Duệ khi nói chuyện với họ đều phải rất cẩn thận ngôn từ, huống hồ là những người khác của Liên Gia. Ngoài lão gia, họ chẳng nể mặt ai cả.

Hơn nữa đã có lá cờ của Liên Gia khoác lên mình, họ càng không sợ bị người khác dị nghị. Ở Tô Hàng, có thể nói họ tung hoành ngang dọc. Mấy năm trước khi còn trẻ thường xuyên xuất hiện đánh người, giờ đây tuổi già rồi mới thích yên ổn một chút.

Nhưng những người đã kiêu ngạo quen rồi, thì làm sao có thể chịu đựng được người khác dùng thái độ này nói chuyện với họ?

Hơn nữa lại còn là hai tên trẻ tuổi. Mặc dù tên tướng mạo bảnh bao bên cảnh toát ra sát khí làm cho người ta phát sợ, nhưng người trẻ tuổi đang nói chuyện với họ đây quá tầm thường, giống như một sinh viên không quen đánh đấm vậy.

Loại không biết trời cao đất dày thế này, hai anh em họ dẫm một phát cũng đủ làm cho hắn chết.

Diệp Thu không ngờ ai ông già này lại ngông cuồng đến thế, cười lạnh lùng nói: "Ông càng không có tư cách hỏi chúng tôi là ai."

Cùng với việc nói chuyện, Diệp Thu đã nắm lại Tiểu Bạch đáng muốn đứng dậy giết người. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cô không thể chịu được có người dùng loại thái độ này để nói chuyện với Diệp Thu.

Họ là cái thá gì chứ?

"Tiểu Tử. Tìm cái chết." Liên An phẫn nộ nói, rồi xông về phía Diệp Thu.

"Tam đệ." Liên Phúc béo ú giữ Liên An lại, cười ha ha nhìn Diệp Thu, nói: "Tiểu huynh đệ, vừa nãy cậu có nhìn thấy thuyền bị bốc cháy không?"

"Tất nhiên là nhìn thấy rồi, ngọn lửa lớn thế, sao lại không nhìn thấy được?" Diệp Thu bĩu bĩu môi. Mặc dù tên béo này mặt nở nụ cười, nhưng Diệp Thu không hề có thiện cảm với ông ta. Tên này làm cho Diệp Thu nhớ đến 10 người đại ác trong truyện "tuyệt đại song kiêu" lúc nào cũng cười thế này.

"Cậu có biết tại sao lại cháy không? Liên Phúc hỏi tiếp. Con mắt nhỏ bị da thịt ép vào khi cười cũng đã bắt đầu phát ra ánh mắt sắc lạnh.

"Không biết. Dù sao thì cũng không phải do tôi đốt." Diệp Thu nói.

Đúng là không phải do anh đốt, là do Tiểu Bạch đốt.

"Vậy cậu có biết ai đốt không?"

"Biết chứ." Diệp Thu gật đầu. "Nhưng tôi không thể nói cho ông biết."

"Cậu có phải Diệp Thu không?" Liên Phúc đột nhiên hỏi.

"Đúng là tôi." Diệp Thu gật đầu.

Liên Phúc và Liên An quay sang nhìn nhau. Rồi xông về phía Diệp Thu và Tiểu Bạch nhanh như chớp giật.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio