Cận Thân Bảo Tiêu

chương 483: người so sánh với người chỉ có chết!: mê trảm!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng kêu thảm thiết đó rất nhói tai trong một đêm vắng không người thế này. May mà nơi đây cách bến thuyền rất xa, nếu không thì có thể làm cho người đã ngủ say giật mình tỉnh dậy, sẽ dẫn đến sự sợ hãi của mọi người.

Đó là tiếng hét của Liên An.

Diệp Thu biết Tiểu Bạch hạ thủ, đòn này cũng không có chuẩn bị gì mà chỉ đập xuống, thuận thế thu về đằng sau. Giờ đây anh là phụ trợ của Tiểu Bạch, phải giúp cho Tiểu Bạch giành được chiến thắng.

Nhưng nếu nói về kỹ thuật giết người và tốc độ giết người, Tiểu Bạch là người đứng thứ nhất.

Đây cũng là do phương hướng đào tạo Diệp Thu và Tiểu Bạch của Diệp Không Nhàn không giống nhau dẫn đến. Khi bồi dưỡng Diệp Thu, ông cần làm cho Diệp Thu trở thành một cao thủ khôn ngoan biết thấu tình đạt lý. Còn khi bồi dưỡng Tiểu Bạch, ông lại đào tạo cô trở thành một cỗ máy.

Sát phạt.

Sát phạt.

Liên Phúc thấy Diệp Thu thu chiêu về, cũng không muốn đuổi tiếp, vội vàng quay người, sau đó hít vào một luồng khí lạnh.

Chỉ với hiệp đầu tiên, cánh tay trái của Liên An đã bị chặt xuống.

Tay ông ta đứt từ vai, không biết có phải đối thủ cố ý hay không, hay là do sức lực không đủ, trong khi cắt tay ông ta, không cắt hết đám thịt. Mượn chút liên kết của chút thịt còn lại, cánh tay đó cứ lắc qua lắc lại trong không gian. Máu tươi giỏ xuống, nhuốm đỏ cả chiếc áo trên mình Liên An. Thậm chí máu còn bắn lên cả mặt ông ta nữa.

Liên Phúc thấy cảnh này, chỉ thấy lòng đau như cắt, nhìn thấy cảnh chiếc tay bị cắt rời chỉ còn có thể dính vào bằng một chút thịt, trong dạ dày bắt đầu ứa lên nước chua.

Thật là tàn nhẫn.

Còn người con trai thanh tú đó vẫn đang cầm trong tay chiếc đinh ba lóe sáng. Một giọt máu đỏ chảy xuống từ trên lưỡi đinh ba, giống như giọt thùy ngân vậ.

Thấy ánh mắt của Diệp Thu nhìn về hướng này, Tiểu Bạch lắc đầu.

Diệp Thu gật đầu, biểu thị ý không trách cô.

Tiểu Bạch sợ Diệp Thu tránh cô cố ý dùng cách giết người đầy máu này, còn cô giải thích với Diệp Thu cô không phải là cố ý, mà là do lực đạo không nắm chắc hoặc là do cự ly cung của vũ khí không sâu.

Hai người rất hiểu ý nhau, mặc dù không nói câu nào nhưng cả hai đều hiểu trong lòng đối phương đang nghĩ gì.

"Tam đệ, sao rồi? Tam đệ...." Liên Phong cố chịu đựng dòng nước chua đang trào lên trong dạ dày, cởi chiếc áo trên người mình ra, muốn băng vết thương lại cho Liên An.

Liên An đẩy Liên Phúc ra, hai mắt long lên sòng sọc, giống như một con sư tử nổi điên hét lên: "Giết chúng. Đại ca, giết chúng đi."

Khi nói, bản thân ông ta đã gượng đứng lên.

Liên Phúc nước mắt lưng tròng, đánh đến bây giờ, ông ta biết mình không còn cơ hội thắng nữa.

Người đọ với người chỉ tìm đến cái chết, vật đọ với vật chỉ tìm đến cái phế hủy mà thôi. Họ không biết rằng hợp kích thuật vô danh đó lại có thể lợi hại đến thế.

Hai người cùng đến, tốc độ nhanh như quỷ thần, hơn nữa lại không thể tìm được phương hướng đánh của họ. Không thể chống lại họ.

Vốn ông còn nghĩ đầu hàng cho xong, có mâu thuẫn gì, bên mình nhận thua trước chẳng phải xong rồi sao? Chẳng lẽ họ nhất định phải làm cho hai huynh đệ già này bỏ mạng tại đây?

Nhưng nhìn thấy cảnh tao đệ Liên An đã lao ra như một kẻ điên, ông biết không còn đường quay đầu lại nữa.

Huynh đệ tốt, vậy thì ta cùng đệ đi vậy, đường đi đến hoàng tuyền cũng không cô đơn nữa.

Liên Phúc cũng hét lên một tiếng, cơ thể béo mập xông về phía Diệp Thu và Tiểu Bạch.

Lại là vị trí đứng như trước. Tiểu Bạch đứng trước, Diệp Thu đứng chếch phía sau. Sau đó Diệp

Thu lại chuyển động trước, Tiểu Bạch theo sao, làm cho người ta hoa mắt.

Soạt!

Lại một âm thanh đanh đỏi vang lên, sau đó nhìn thấy một vật thể bị vất lên trong không trung.

Cánh tay.

Đó là cánh tay còn lại của Liên An.

Cơ thể đang lao về phía trước của Liên Phúc dừng chầm chậm lại, ngẩng đầu nhìn cánh tay đang rơi xuống với tốc độ rất nhanh và một vũng máu trên nền đất. Dù sao thì, Liên An mất một cánh tay đã không còn bao nhiêu sức chiến đấu nữa.

Nhưng không ngờ họ lại muốn giết chết cả hai người, giải quyết từng người một. Lòng kính yêu người già và thương em nhỏ đã không còn giá trị gì ở đây, cô chỉ muốn làm thế nào để sát thương đối thủ, giành được thắng lợi nhanh nhất.

Vì thế, nhát dao này cô không hề ngần ngại hướng về phía Liên An, mặc dù ông ta đã mất đi một cánh tay.

Liên An cũng đã lặng rồi, nhìn cánh tay đang nằm dưới chân mình, giống như một người điên vậy.

"Tại sao? Tại sao các người lại phải ra tay độc ác đến vậy?" Liên Phúc phẫn nộ chỉ về phía Tiểu Bạch gào lên.

Diệp Thu lắc đầu. Trận đấu này đến giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Liên Phúc vào lúc này, đã không còn phải dùng đến hợp kích thuật Mê Trảm nữa rồi.

Diệp Thu quay người bước đi dọc bờ sông, dưới ánh sao chỉ thấy một bóng người cô quạnh.

Tiểu Bạch lạnh mặt, một lần nữa xông về phía Liên Phúc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Chiến đấu với kẻ địch, không chết không dừng lại.

Không để cho chúng bất cứ một con đường sống nào hết.

Khi hạ thủ báo cáo đã tìm thấy Liên An Liên Phúc, Liên Phong Duệ bèn bước vội vàng về phía bờ bên kia sông. Thậm chí những lời hạ thủ nói với hắn ta cũng không còn nghe rõ.

Yến Kỷ Đạo nhìn Liên Phong Duệ đang thất thần, trong lòng hắn ta khinh bỉ cười lạnh lùng, nói: "Chúng ta cũng đi ra xem thế nào, dù thế nào thì ông ta cũng là bạn chiến đấu với chúng ta."

Bóng người già đó vẫn đứng ở sau Yến Kỷ Đạo, không trả lời câu hỏi của Yến Kỷ Đạo, chỉ đứng cách anh ta hai bước, đi theo anh ta không nói câu gì.

"Lấy đèn pin soi cho ta." Liên Phong Duệ quát.

Ông nội là một người rất lợi hại, lực lượng tinh nhuệ của Liên Gia, chỗ dựa cuối cùng của mình, khi gặp phải hắn vẫn rơi vào tình thế thảm thương thế này.

Người đó, rốt cuộc hắn ta mạnh mẽ đến mức nào?

"Thiếu gia, cậu đừng xem nữa." Người bên cạnh nói nhỏ.

Liên Phong Duệ tát anh ta một nhát, mắng: "Cút đi cho ta."

Đồng thời hắn giật chiếc đèn pin trong tay anh ta, sau đó chiếu lên hai thi thể đang nằm dưới đất.

Sau đó, nhãn đồng của hắn co lại đột ngột, chiếc đèn pin ở trên tay cũng rơi xuống đất, sau đó quay người nằm bò lên đám cát nôn khan.

Hắn ta chưa từng nhìn thấy một cách giết người tàn nhẫn đến vậy.

Yến Kỷ Đạo nhặt chiếc đèn pin lên, chiếu vào hai thi thể không thành hình, rồi chau mày.

Người đàn ông vẫn im lặng không nói gì đi sau anh ta đã mở miệng, tiếng già mà đanh, nói: "Một sát thủ thật lợi hại, một sát ý thật lợi hại."

"Sát ý?" Yến Kỷ Đạo quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi. Thứ này chẳng phải phát ra từ trên người sao? Sát thủ đã đi từ lâu rồi, nào còn sát ý nữa?

"Người có sát ý mãnh liệt, mặc dù đã rời khỏi rồi, nhưng vẫn có thể thấy được sự tồn tại của sát ý đó từ trên người mục tiêu của hắn và môi trường xung quanh." Người già giải thích một câu thật hiếm hoi.

"Ừm. Đúng là không thể xem thường họ. Ông khẳng định có thể đối phó với hắn ta chứ?" Yến Kỷ Đạo thấp giọng nói.

Trong lòng Yến Kỷ Đạo cười lạnh lùng, nếu ông nhất định đứng về phía Yến Thanh Phong, thì tôi nhất định sẽ nghĩ cách để ông lại Tô Hàng.

Đừng trách tôi quá hiểm độc, mà là do ông quá lợi hại.

Bạn chiến đấu của mình đã bị một đòn đau, Yến Kỷ Đạo không thể không đứng ra an ủi vài câu. Anh móc một tờ giấy ăn từ trong túi quần đưa cho Liên Phong Duệ, rồi vỗ vỗ vai hắn, nói: "Phong Duệ, xảy ra việc này tôi cũng rất đau lòng. Nhưng mọi người đã bước đến đây rồi, thì chỉ có thể kiên cường hơn trước kia mà thôi. Thực lực của đối thủ rất mạnh, mạnh đến độ làm cho chúng ta cảm thấy áp lực. Nhưng nếu chúng ta không nghĩ cách ngăn sự phát triển của nó lại, thì về sau....Liên Gia không còn chỗ đứng trên đất Tô Hàng nữa. Yến Gia của chúng tôi....cũng sẽ phải giữ phòng vệ đối với đối thủ này."

Yến Kỷ Đạo mặc dù sợ thân thủ của Diệp Thu, nhưng sự việc anh ta và Liên Gia như nước với lửa thế này cũng là điều anh thầm hi vọng. Mặc dù đang an ủi Liên Phong Duệ, cngx phải phải có ý kéo triệt để anh ta lên chiến thuyền của mình.

Ai bảo anh ta cứ giấu giếm mình cơ chứ?

Liên Phong Duệ cầm mảnh giấy ăn của Yến Kỷ Đạo, lau sạch nước miếng xung quanh miệng mình, rồi lại không chịu được nhìn sang thi thể của Liên Phúc và Liên An, căm hận nói: "Thù này không báo, thì Phong Duệ ta thề không làm người. Nợ máu phải trả bằng máu. Diệp Thu nhất định phải bỏ ra sự bồi thường bằng chính máu của hắn." Nói xong câu đó, hắn trở nên bất an. Liên Phúc và Liên An vừa hteo mình một ngày đã chết rồi, làm sao có thể ăn nói với ông nội được?

Tứ phúc không chỉ là vệ sĩ của ông nội, mà còn là bạn của ông. Người già thường hay hoài niệm, có lẽ lần này sẽ nổi trận lôi đình mất. Sợ rằng cái ghế người nối dõi của mình sẽ không giữ vững được.

Không có bệnh gì không chữa được. Nếu đến mức đó thật, thì chỉ còn cách liều một phen.

"Đúng vậy." Yến Kỷ Đạo gật đầu nói, nhìn hai vị trên mặt đất, hỏi: "Thân thủ của hai vị này thế nào?"

"Là cao thủ giỏi nhất của Liên Gia rồi. Hơn nữa, họ có một bộ hợp kích thuật, đó là môn võ học được từ tông sư một thời Trương Chấn Bắc. Không ngờ, không ngờ được...." Liên Phong Duệ cảm thán nói. Mặc dù không đồng ý thừa nhận, nhưng trong lòng thấy lạnh.

Người của hắn ta đã báo cáo từ lâu rồi. Chiếc thuyền có chứa đám người Indo đã chìm nghỉm từ lâu, không ít người nhìn thấy cảnh thuyền bốc cháy. Có lẽ những người đó cũng đã từng người một chìm vào lòng sông rồi nhỉ?

Diệp thu, ngươi thật là một đối thủ vừa đáng sợ vừa đáng hận.

Khi Diệp Thu quay về nhà Trầm Gia, đã là hai giờ sáng rồi. Tiểu Bạch vẫn kiên quyết không chịu vào phòng nghỉ ngơi.

Không dám vào phòng, khi chuẩn bị trèo cửa sổ vào phòng, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng người nói.

"Về rồi à?" Lão Đầu Tử hỏi.

"Ừm." Diệp Thu gật đầu. Anh không muốn giải thích với Lão Đầu Tử về những việc xảy ra vào tối nay, và xem ra Lão Đầu Tử cũng chẳng muốn nghe. Ông chỉ muốn nghe kết quả.

"Ngày mai làm phẫu thuật cho Đường Bố Y." Quả nhiên, Lão Đầu Tử đã nghĩ kỹ rồi. "Ông chuẩn bị xong rồi chứ?" Diệp Thu cười hỏi. Làm phẫu thuật sớm cho chú Đường, cũng làm mình đỡ một mối lo, và Đường Quả cũng vui hơn.

"Chuẩn bị xong rồi. Cậu thì sao?"

"Tôi? Tôi chuẩn bị gì?" Diệp Thu ngạc nhiên hỏi.

"Ta quên mất không báo cho cậu biết, ngày mai, cậu làm chủ đao." Lão Đầu Tử nói xong, đóng cửa đánh rầm một cái.

Rất rõ ràng, ông không còn hứng thú nói chuyện với Diệp Thu nữa.

Diệp Thư đứng đờ ra đó, sao lại đến lượt mình ra trận rồi? Hơn nữa lại còn báo cho mình vào đúng ngày làm phẫu thuật nữa chứ?

Dù sao thì, giờ đây cũng là sáng sớm rồi, chẳng phải là ngày làm phẫu thuật rồi sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio