Nhiễm Đông Dạ sau khi cúp điện thoại, nhìn nam nhân trước mặt, tức giận nói: "Tư Không Đồ, tôi nói rồi. Tôi đã có bạn trai. Thật không cách gì chấp nhận ý tốt của anh. Bây giờ, bạn trai của tôi đang ở trong chờ tôi. Có thể để tôi qua không?"
Có một số người đi vào trong đám người, giống như dị thể độc lập, tồn tại đột ngột khiến người khác lập tức cảm giác không khí phát sinh biến hóa. Mà người bình thường đi vào trong đám người, giống như giọt nước hợp thành đại dương, không thấy dấu vết. Định nghĩa này không khỏi cố chấp, cũng rất rõ ràng, hơn nữa không quan hệ gì tới ngũ quan.
Tư Không Đồ hiển nhiên thuộc về loại người như vậy. Gã đánh bại Tây Môn Hướng Đông cùng nổi danh như gã, cùng với những người thừa kế các đại gia tộc khác, là cái tên nam nhân được thục nữ yêu mến nhất ở Hong Kong.
Ngũ quan Tư Không Đồ cực kỳ bình thường. Thậm chí khuôn mặt này nếu trên người nam nhân khác. Những tiểu thư nhà có tiền kia cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái. Mà chủ nhân khuôn mặt ném vào đám người cũng sẽ bị chìm đi. Nhưng khuôn mặt này sinh ở trên thân thể gã, phối hợp với khí chất độc nhất vô nhị của gã, cùng với cách ăn nói, mỉm cười không thể bắt bẻ kia, liền xảy ra phản ứng hóa học, thành thứ hấp dẫn lòng người.
Nam nhân anh tuấn không quan hệ gì tới khuôn mặt. Những lời này không đúng. Nhưng thỉnh thoảng cũng xác thực.
Sự anh tuấn của Tư Không Đồ chẳng liên quan gì tới mặt gã, ngay cả Nhiễm Đông Dạ đối diện cũng không thể không thừa nhận. Gã là một nam nhân cực kỳ có mị lực.
Nhưng mà, nàng đã có Diệp Thu. Nam nhân chiếm cả thể xác và tinh thần của nàng.
Tư Không Đồ cười cười, thanh âm như gió mát khiến cả người người khác thư thái, nói: "Nhiễm tiểu thư. Tôi cũng không có ác ý, cũng không có ý quầy rầy sự tụ hội của cô và bạn cô... Nếu thật sự chưa có người đàn ông nào, tôi chỉ là muốn có một cái hẹn. Khi nào cô rảnh, gọi điện thoại cho tôi, để tôi có cơ hội mời cô uống chén trà".
Nam nhân được con gái hoan nghênh nhất Hong Kong đưa ra yêu cầu đơn giản thậm chí có chút hèn mọn như vậy. Nếu là cô gái khác, sợ là đã sớm vui mừng hớn hở. Nhưng Nhiễm Đông Dạ biết rõ tình huống của mình. Nàng thật sự không muốn có bất kỳ sự cùng xuất hiện nào với nam nhân này.
Cho dù chỉ là yêu cầu như thế, nàng cũng chỉ có thể cự tuyệt.
"Thật xin lỗi. Tôi nghĩ nếu làm thế, bạn trai của tôi sẽ mất hứng". Nhiễm Đông Dạ áy náy nói.
Tư Không Đồ cười cười, không thèm để ý nói: "Nhiễm tiểu thư. Mặc dù không thích Tư Không thì mọi người làm bạn cũng tốt. Tôi là fan của cô. Có cơ hội nói chút về âm nhạc với Tư Không mà nói cũng là một chuyện may mắn. Tôi nghĩ, chỉ cần nói thế, bạn trai của cô cũng sẽ không có ý kiến gì chứ?"
"Đúng rồi. Nhiễm tiểu thư, cô luôn miệng nói mình có bạn trai nhưng bạn trai cô là ai vậy? Có thể gọi ra để chúng tôi nhìn chút được không?" Một nam nhân trẻ tuổi sau lưng Tư Không Đồ cười nhạt.
"Đương nhiên, nếu không, đại ca Tư Không sao si mê nàng được?"
Nhiễm Đông Dạ có chút tức giận mà trừng mắt nhìn những người mồm năm miệng mười thảo luận, nói với Tư Không Đồ: "Thật xin lỗi. Tôi phải đi. Bạn trai của tôi tới đón tôi".
Nhiễm Đông Dạ đã thấy Diệp Thu và đám người Tây Môn Hướng Đông đi tới, lại đưa ra lời tạm biệt với Tư Không Đồ.
Tư Không Đồ không biết Diệp Thu, nhưng lại biết Tây Môn Hướng Đông, hỏi: "Tây Môn Hướng Đông là bạn của cô?"
"Tôi không biết Tây Môn Hướng Đông. Bạn của tôi là Diệp Thu". Ánh mắt Nhiễm Đông Dạ đã không còn dừng trên người Tư Không Đồ nữa, mà vẻ mặt vui vẻ nhìn Diệp Thu.
"Sao thế?" Diệp Thu tới nhìn Nhiễm Đông Dạ, lại nhìn thoáng qua đám người trẻ tuổi bộ dạng công tử ca chắn phía trước, đại khái cũng hiểu rõ tình huống.
Với dung mạo như Đông Nhi, hơn nữa lại cực kỳ nổi tiếng. Tất nhiên sẽ là cơn sốt của những công tử ca ở Hong Kong này.
Nàng đã từng nói, mỗi lần tới Hong Kong đều có người tặng chín trăm chín mươi chín Tulip tím. Diệp Thu biết loài hoa này đại biểu cái gì. Chỉ duy nhất ý tình yêu.
Ban đầu Diệp Thu còn lơ đễnh, hắn tin tưởng tình cảm Nhiễm Đông Dạ với mình. Nhưng bây giờ mắt thấy đã có người theo đuổi. Trong lòng vẫn là co chút tư vị khó chịu.
Cho dù là nam nhân rộng lượng đến đâu, lúc nhìn thấy nữ nhân của mình bị nam nhân khác theo đuổi, trong lòng cũng sẽ có chút ý kiến. Nguồn:
Đầu năm nay, có rất ít tường đào không ngã.
"Không có việc gì. Chúng ta đi thôi". Nhiễm Đông Dạ cười lắc đầu. Tư Không Đồ vừa rồi không làm hành vi gì quá khích, nói ra lời gì không dễ nghe cả. Chỉ là phong độ thân sĩ mà mời mình đi uống chén trà thôi. Chẳng lẽ điều này cũng khiến người ta chịu ủy khuất sao?
Đương nhiên, ngoại trừ một số cô nàng tâm lý u tối hy vọng tìm cớ để thấy nam nhân của mình vì mình mà vung tay với người khác.
Nàng chỉ là muốn yên tĩnh mà ở cùng Diệp Thu, không cần làm ra chút chuyện khác. Nếu không, bị truyền thông chụp được, sau này nàng và Diệp Thu gặp nhau sẽ càng thêm gian nan.
Hơn nữa độ tự do của truyền thông Hong Kong khá cao. Nếu như bị bọn họ chụp được, chắc chắn là sẽ đăng báo. Nhiễm Đông Dạ sau khi tới Hong Kong vẫn luôn rất cẩn thận, chỉ là sau khi biết Diệp Thu cũng tới Hong Kong, nàng thật sự ngồi không yên mà thôi.
Tây Môn Hướng Đông dẫn một đám thanh niên nhà Tây Môn đi ra ngoài, còn muốn nhìn thử một chút xem là ai khi dễ bạn của Diệp Thu. Không ngờ lại đụng phải người quen cũ của mình.
"Nói". Gã còn tưởng Nhiễm Đông Dạ bị khi dễ gì.
"Sao? Tôi lúc nào cần phải báo cáo một tiếng với nhà Tây Môn thế?" Tư Không Đồ cười nhạt.
Lời nói của Tư Không Đồ khiến những kẻ xung quanh gã cười như điên. Bọn họ biết nhà Tư Không gần đây đang tranh đoạt hạng mục xây cảng giá trị mấy trăm triệu đô la với nhà Tây Môn, mà lịch sử bất hòa của Tây Môn Hướng Đông và Tư Không Đồ càng phải tình xa xa trước đó.
"Anh ở đâu làm gì tôi không can thiệp. Nhưng xin anh tôn trọng bạn tôi". Khuôn mặt Tây Môn Hướng Đông nghiêm túc nói. Mặc dù bị người khác khiêu khích, nhưng những người từng trải qua giáo dục nghiêm chỉnh như bọn họ vẫn giữ được phong độ tốt đẹp không chê vào đâu được.
Nếu là loại điêu dân như Diệp Thu, sợ đã sớm đi lên đánh người.
"Chỉ là muốn mời cô gái tôi thưởng thức đi uống chén trà mà thôi. Vậy cũng là không tôn trọng à?" Tư Không Đồ phản bác nói.
"Tôi thay nàng từ chối". Diệp Thu cười nói.
"Anh là?" Tư Không Đồ mặc dù chưa từng nói chuyện với Diệp Thu, nhưng ánh mắt luôn đánh giá trên người hắn. Gã biết rõ nhà Tây Môn quan hệ chặt chẽ với Lâm gia ở Yến Kinh. Đây cũng là nguyên nhân Tây Môn mấy năm nay luôn có thể áp chế bọn họ.
Chẳng lẽ hắn là người kia của Lâm gia?
Lời nói xoay chuyển, Diệp Thu rất bá đạo mà ôm Nhiễm Đông Dạ trong lòng, nói: "Có điều, tôi là ai cũng không quan trọng. Quan trọng là Nhiễm Đông Dạ là nữ nhân của tôi".
Nghe xong lời tuyên bố bá đạo của Diệp Thu khẳng định quyền sở hữu của hắn đối với mình, cả người Nhiễm Đông Dạ đều giống như muốn bay lên mây. Trong lòng ngọt như ăn mật.
Hắn là lần đầu tiên thừa nhận mình là nữ nhân của hắn trước mặt nhiều người như vậy.
Đôi mắt đột nhiên ươn ướt. Trong khắc này, Nhiễm Đông Dạ rất muốn khóc.
Tây Môn Thiển Ngữ đầu tiên là với việc Diệp Thu ra mặt vì một cô gái cảm giác rất kinh ngạc. Hắn không phải là con rể Lâm gia sao? Sao còn có những cô gái khác. Hơn nữa còn đang thân thiết với cô gái đó trước mặt vị hôn thê của mình.
Bây giờ sau khi nhìn thấy biểu hiện của hắn, mới biết hắn quả thật là một nam nhân đặc biệt. Sau khi hắn mặt đầy bá đạo mà nói ra câu kia, Tây Môn Thiển Ngữ thấy hắn rất mê người.
Sự lưu luyến si mê cùng chờ đợi của con gái, không phải là vì hạnh phúc trong nháy mắt này ư?
May mắn của nàng tới rồi. Tây Môn Thiển Ngữ nhẹ giọng thở dài.
Nhưng Lâm Bảo Nhi và Đường Quả là buồn bực nhất. Hai người mắt lớn trứng mắt bé, hờn dỗi một bụng. Nhưng cũng biết lúc này không nên phá hư thời khắc của Diệp Thu.
Tư Không Đồ cười lắc đầu nói: "Nhiễm tiểu thư vẫn luôn là cô gái tôi thưởng thức, cũng là cô gái tôi rất muốn ở cùng nàng vào tương lai. Cho nên, tôi sẽ không buông tha. Diệp tiên sinh. Tạm biệt".
Tư Không Đồ nhẹ gật đầu với Diệp Thu và đoàn người Tây Môn Hướng Đông, dẫn nhóm người kia đi ra ngoài trường đua ngựa. Xem ra là lúc bọn họ định rời Mã Hội, mới gặp được Nhiễm Đông Dạ đang định đi vào.
"Hắn là ai vậy?" Diệp Thu nhìn chằm chằm bóng lưng Tư Không Đồ, hỏi. Thật là một nam nhân tự tin.
" Tư Không Đồ. Một kẻ luôn tự cho mình là đúng". Tây Môn Hướng Đông hiển nhiên rất không có hảo cảm với Tư Không Đồ. Lúc giới thiệu gã còn đánh giá không tốt. Cái này trong lần nói chuyện trước, gã tuyệt đối không tỏ rõ thế.
Diệp Thu lại nghe được từ lời bình này có chút gì đó khác lạ.
Nhân vật có thể khiến Tây Môn Hướng Đông thừa nhận. Xem ra lai lịch không nhỏ.
Lâm Bảo Nhi kéo cánh tay Diệp Thu, vẻ mặt quyến rũ nói: "Diệp Thu, nếu sau này có nam nhân theo đuổi em. Anh cũng sẽ ôm em nói em là nữ nhân của anh ha".
Diệp Thu lắc đầu nói: "Tình huống như thế trên cơ bản sẽ không xuất hiện".
Lâm Bảo Nhi giận điên lên, hận không thể khiến Diệp Thu máu văng tung tóe tại chỗ.
Nếu tất cả mọi người đã đi ra, thì cũng không có đạo lý lại tiếp tục vào trong đổ ngựa. Hơn nữa mọi người cũng vì Tư Không Đồ này mà tâm tình có chút ảnh hưởng.
Tây Môn Thiển Ngữ vừa cười vừa nói: "Chúng ta đi cưỡi ngựa đi. Sau Mã Hội có một trường ngựa tự nhiên. Chỗ đó nuôi không ít ngựa. Hội viên VIP có thể hưởng thụ miễn phí đó".
Mục đích Diệp Thu tới Mã Hội chính là vì cái này, tất nhiên rất cam tâm tình nguyện. Những người khác đối với vận động cưỡi ngựa này cũng cực kỳ có nhiệt tình. Đề nghị của Tây Môn Thiển Ngữ hiển nhiên lại lần nữa được toàn bộ thông qua.
Nói thật, nếu không phải áo quần Tây Môn Thiển Ngữ kia quá lạ lùng. Nàng thật sự là một cô nàng rất có lực kêu gọi và vô cùng có mị lực cá nhân.
Trần Trạch sau khi nghe nói nhà Tây Môn muốn đi cưỡi ngựa lập tức bảo người ta dẫn bọn hắn qua. Người của trường ngựa càng dốc lòng chiêu đãi. Hơn mười thớt ngựa tốt mặc bọn họ chọn lựa. Thậm chí một số ngựa dùng để tranh tài cũng để bọn họ cưỡi thử.
Đường Quả, Lâm Bảo Nhi các nàng là lính mới, cần sự hỗ trợ của Mã sư mới có thể trèo lên ngựa. Hơn nữa còn phải che chở dè dặt ở bên cạnh, tránh cho các nàng bị té xuống. Cương ngựa cũng không thể tùy ý cho các nàng nắm. Nếu không các nàng không cẩn thận chọc giận những gia súc này, chúng chạy, không phải sẽ làm té những đại tiểu thư thiên kiều bá mị này sao.
Nhưng Tây Môn Hướng Đông và Tây Môn Thiển Ngữ thì từng được dạy qua thuật cưỡi ngựa. Dù sao trước khi Hong Kong được thu hồi, vẫn do nước Anh thống trị, mà người trong nước lại yêu thích hạng mục này từ xưa tới nay.
Diệp Thu thì khác, sau khi thay trang phục cưỡi ngựa đi ra ngoài, liền chọn một con ngựa tốt tinh tráng nhảy lên. Cũng không cần bàn đạp, nhẹ nhàng mà nhảy lên lưng ngựa.
Giương roi ngựa một cái, liền giục ngựa chạy. Bộ dạng tiêu sái mạnh mẽ kia khiến nguyên một đám mấy cô gái nhà Tây Môn say mê không thôi. Bất đắc dĩ chính là bên cạnh Diệp Thu đã có ba cô gái. Các nàng cũng chỉ có thể đè phần tâm tư này xuống.
Lâm Bảo Nhi, Đường Quả và Nhiễm Đông Dạ chỉ có thể ở phía sau oán thầm không thôi. Các nàng muốn bản thân dắt ngựa chạy, sợ là vẫn phải cần một khoảng thời gian.
Phóng ngựa cuồng ca. Đời người có bao nhiêu lần!
Diệp Thu ở trên thảo nguyên nhìn như vô tận này chạy như điên. Lúc đó đột nhiên sự lạnh lẽo trên ngón tay ập tới. Đầu Diệp Thu lại lần nữa co rút kịch liệt.
Gã lại tới rồi!
Kẻ không đạt mục đích thề không bỏ cuộc kia!
Diệp Thu biết, hắn đã bị cao thủ biến thái kia theo dõi.
Thêm một chuyện, không bằng bớt một chuyện. Bớt một chuyện, không bằng không có chuyện gì.
Gặp lại gã thôi. Lúc nào đó cũng phải gặp.
Diệp Thu không nói với những người đằng sau, giục ngựa chạy thẳng một đường về phía trước. Bóng dáng rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của mấy người Tây Môn Hướng Đông, Tây Môn Thiển Ngữ.
Vẫn giống lần trước, mặc dù Diệp Thu không biết vị trí cụ thể của cao thủ kia. Nhưng phảng phất như có một tia dẫn dắt, Diệp Thu luôn có thể phát hiện được gã ở hướng nào.
Diệp Thu biết, đây là sát khí dâng cao.
Nếu thực lực đối phương quá kém, mình nhất định sẽ không có cảm giác. Đương nhiên, nếu thực lực đối phương quá kém, nhẫn phệ hồn cũng sẽ không báo động.
Mà còn một nguyên nhân khác nữa, đó là nếu thực lực mình không đủ, cũng không thể phát giác được sát khí của đối phương. Có đôi khi Diệp Thu nghĩ, nếu là người bình thường mang nhẫn này, có thể biến thành một loại tình huống khác không. Không chỉ không thể khống chế và lợi dụng nó. Ngược lại còn bị nó khống chế thì sao?