Cận Thân Bảo Tiêu

chương 592: đồ tể: cao thủ vs cao thủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Long Nữ tới rồi, Lạp Đỉnh Hi liền muốn bỏ chạy.

Thực lực của Long Nữ hắn rất rõ. Hắn và Long Nữ đã đánh nhau vài lần, hơn nữa còn từng dẫn đầu mười hai thần tướng của mình phục kích cô, nhưng lần nào cũng không được lợi lộc gì.

Tới cùng, Long Nữ còn có Cristiano truyền thừa huyết của hoàng kim huyết mạch. Cô gái này sợ là lúc còn nhỏ đã mạnh mẽ rồi. Bây giờ đã vào tuổi thành niên, thực lực càng không thể tưởng tượng , phía sau có bốn người đàn ông cùng mặc trang phục triều đình có mạ vàng giống nhau, trước ngực có thêu một tam giác màu tím. Thực lực của bốn người này e là mạnh hơn cả mười hai thần tướng của mình một chút.

Đáng tiếc, Xà Vương mình đưa tới đây lại bị tiểu tử này đánh trọng thương, bây giờ muốn tìm một trợ thủ cũng khó.

"Long Nữ, người chắc hiểu mục đích ta làm như vậy là vì cái gì, người hà tất không thể chấp nhận tình cảm của ta ? ". Lạp Đỉnh Hi chỉ Diệp Thu đang ngồi trên đất tự mình vội vàng chữa trị cánh tay, nói: "Hắn có gì tốt, đáng cho người phải một lòng một dạ như thế ? "

"Cái gì anh ấy cũng tốt hơn ngươi" Long Nữ có chút phẫn nộ với vấn đề Lạp Đỉnh Hi mãi dây dưa, nói: "Lạp Đỉnh Hi, vốn niệm cùng một mạch Ấn Độ, ta luôn ra tay nể tình người, không ngờ ngươi lại nhiều lần khiêu khích, đúng là tội đáng chết vạn lần, phục kích lần trước ta vẫn chưa tìm ngươi tính nợ. Người lại còn bắt đầu để ý tới bạn ta, lần này, người chuẩn bị chịu chết đi". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

Nghe thấy Long Nữ nói như vậy, Lạp đỉnh Hi biết tình hình có thể sẽ tồi tệ, dùng Phạn văn nói vài câu, trận hình tam giác như gió xoáy, cuốn về phía tiểu đội Lôi Đỉnh, tấn công phòng bị lung lay sắp đổ của họ. Mười hai thần tướng đột nhiên bắt đầu biến trận, bốn tiểu đội lại lần nữa hợp lại, mười hai người chia thành hai đội, nhanh chóng chăn trước mặt Lạp Đỉnh Hi.

"Ngươi tưởng bọn họ có thể ngăn trở ta sao? " Long Nữ cười nhạt, hai tay giơ lên tạo thành quyết, trên dưới bay lượn đong đưa, giống như bắt đồ vật gì đó trong không khí hư vô.

Tiếp đó, hai tay giống như chứa Kình phong, vẫy ra, gào thét vang động.

"Bắt lấy cô ta", Lạp Đỉnh Hi vẫy tay nói. Mười hai thần tướng nghe lệnh , im lặng xông tới Long Nữ, định lấy ưu thế người đông ngăn cản Long Nữ tấn công, còn Lạp Đỉnh Hi cũng hi vọng tìm khe hở mà đào tẩu.

"Vô pháp vô tướng, tật ! " Tay long Nữ đẩy lên trước, giống như đẩy ra một bức tường gió, lúc mười hai tần tướng tới trước tường gió, giống như gặp phải thực thể hữu hình, hoàn toàn không thể tiến vào trong một bước.

Thủ quyết của Long Nữ lại thay đổi: "Phảm sở hữu tương. Giai thị hư vọng. Triển. ".

Tường gió do khí lưu hình thành đột nhiên giống như vươn ra vô số bàn tay, buộc chặt mười hai thần tướng vẫn đang liều mạng muốn phá vở bức tường gió. Cho dù bọn họ đánh trái đập phải thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng vây của tường gió vô hình vô dạng này.

Long Nữ lấy tay giữ, tường gió vô hình này liền bắt đầu bược chặt lại, cơ thể của mười hai thần tướng bắt đầu cảm thấy khó chịu, giãy giụa càng them điên cuồng . Đầu bọn họ đều có vải trắng bao lấy, không thể nhìn rõ biểu hiện của họ, nhưng Diệp Thu biết, lúc này bọn họ chắc chắn vô cùng đau đớn.

Cùng với nắm tay của Long Nữ dần dần khép lại, mười hai thần tướng giãy giụa càng lúc càng yếu, cuối cùng ai nấy lấy tay giữ cổ, điệu bộ đau tới muốn chết.

Lạp Đỉnh Hi hoảng hốt. Cô gái này, đúng là đã động sát khí.

Hai tay Lạp Đỉnh Hi hợp thành chữ thập, trên trán chấm màu tím hình cương xoa hồng quang đại chấn, đọc mấy khẩu quyết phạn văn, một luồng khí lưu màu đỏ giống như đang bốc cháy đánh tới Long Nữ, sau đó cơ thể hắn giống như viên đạn bị bắn ra ngoài chạy ra hướng thật xa.

Nắm tay của Long Nữ khép lại, sau đó lại đột nhiên mở ra, mười hai thần tướng bị tường gió buộc lại giống như trong cơ thể có mang bom, đột nhiên phát nổ, máu bắn tứ tung, phần còn lại của chân tay bị cụt văng tứ tung, mười hai người đàn ông chết thảm, biến bãi cát biển này thảnh địa ngục Tu La của nhân gian.

Long Nữ rút cánh tay ra, liền đẩy khí lưu màu hồng Lạp Đỉnh Hi về một bên, bay về phía biển rộng gần đó.

Ầm ! ! !

Một tiếng nổ lớn truyền tới, nước biển bị bắn tung tóe lên mấy mét, lúc lên mức cao nhất , lại bắt đầu hạ xuống, sóng vỗ rì rào.

"Muốn chạy". Long Nữ nhìn bóng lưng Lạp Đỉnh Hi bỏ chạy, sát khí trong mắt bùng cháy, một trận gió cuồn cuộn nổi lên, đi về phía bóng lưng hắn.

Lạp Đỉnh Hi chưa chạy tới ba giây, đã có một bóng người màu trắng xuất hiện trước mặt. Chính là Long Nữ mặt phấn mang vẻ lúc ẩn lúc hiện như tiên nữ.

Tay phải Diệp Thụ bị thương, nhưng tay trái lại mạnh khỏe không tổn hao gì. Với y thuật của hắn, dùng tay trái điều trị cho mình cũng không cần tiêu hoa quá nhiều thời gian.

Nắn xong cánh tay rồi, Diệp Thu chạy tới xem tình hình thương vong của thành viên của tiểu đội Lôi Đình, vẫn may là mọi người đều bị thương nhẹ, nghỉ ngơi một chút sẽ không có trở ngại gì lớn.

"Sư phụ, lúc nãy người chọc chết tôi rồi, tôi còn tưởng người bị tên quái vật đó sát thương thật rồi". Diệp Hồ tìm được đường sống trong chỗ chết, lại thấy Diệp Thu cũng bình yên vô sự, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.

"Đúng vậy. Đội trưởng Ngân Ly lo tới phát khóc rồi. Chúng tôi cũng lo tới không xong rồi, muốn tới cứu người, nhưng lại bị những người mặc áo bào trắng chăn lại, hoàn toàn không thể nhúc nhíc ". Thái An cười ha hả nói: "cứ tưởng lần này mình chắc chắn sẽ vì nước hy sinh thân mình, không ngờ lại có nhân vật còn lợi hại hơn tới cứu mình. "

Diệp Thu hình như có quen biết với cô gái áo trắng kia, bọ họ rốt cuộc là ai ?

Ngân Ly vẫn mặc bộ đồ đẹp đẽ, sớm đã hạ mắt kính xuống. Mặc dù bây giờ trên mặt đã không còn lệ ngấn, nhưng khuôn mặt lại ửng hồng, gương mặt trang điểm có vết tích. Nghe thấy Thái An trên đùa mình, sẵng giọng: " Tôi đâu thể khóc vì đàn ông? Tôi bị người ta đánh vào bả vai, đau quá".

Mọi người cười lớn, trong nụ cười mang cả niềm vui tìm được đường sống từ chỗ chết lần này.

Lạc Thiên Quân

Vết thương nhẹ, sờ sờ cánh tay đau nhức, đi tới trước mặt Diệp Thu nói: "Cậu thật lợi hại, khi còn trong nước, tôi còn tưởng chúng ta là tinh anh trong tinh anh, không ngờ đánh nhau với bọ họ, trong long lại có cảm giác thất bại thảm hại tới vậy. Chân này, tay này, cái gì cũng không duỗi thẳng được, thật không biết phải làm sao".

"Đúng vậy, bọn họ đâu phải là người ? Đều là Quái vật? sao có thể có loại người này được ? Nhiệm vụ như vậy, nên do Long tổ quốc gia chấp hành mới đúng ? Sao lại tìm tới chúng ta ? " Thái An cũng gượng cười nói .

"Diệp Thu, cậu quen bọn họ sao ? " Ngân Ly len lén chỉ Long Nữ đang đánh nhau với Lạp Đỉnh Hi và Cristiano gần đó hỏi.

"Cứ cho là quen biết đi " Diệp Thu gật đầu trả lời.

Hắn biết, trải qua lần này, trong lòng mọi người không khỏi mất đi tin tưởng vào thực lực của mình. Lúc mình đối phó với Lạp Đỉnh Hi, không phải cũng có cảm giác bất lực này sao?

Nếu hôm nay không thể giúp bọn họ lấy lại tự tin, sau này sẽ có ảnh hưởng rất lới tới sự phát triển của họ.

Phải biết rằng, mỗi người có thể không ngừng nân cao là vì họ có mục tiêu, có vật tham khảo. Lúc học cảm thấy mình cách mục tiêu càng gần, cách vật tham khảo định ra càng gần, động lực của họ cũng càng lớn, nhiệt tình càng lúc càng lớn.

Nếu bỗng chốc đã đặt ra một mục tiêu rất lờn, mà họ cố gắng cũng cảm thấy đây là chuyển không thể thực hiện và quá siêu việt, vậy thì động lực của họ cũng càng giảm đi, thậm chí không thể tiếp tục kiên trì nữa.

Đám người gặp phải hôm nay khiến bọn họ cảm thấy cho dù mình cố gắng tới đâu, cũng không thể đuổi theo được.

Diệp Thu nhìn bọn họ, trịnh trọng nói: " Tôi biết trong long mọi người đang nghĩ điều gì, thật ra, suy nghĩ của tôi cũng giống như mọi người".

"Bọn họ rất mạnh mà. Đây là tất nhiên".

"Chúng ta rất yếu sao ? Chưa chắc".

"Mọi người nên biết, tiểu đội Liên Hợp Hải phòng, tiểu Đội Quốc đặc, tiểu đội Cuồng Phong, còn có tiểu đội Tư La Lan, những tổ chức này đại diên cho điều gì trong nước. Đại diện cho sức mạnh vũ trang trung thành nhất, lớn mạnh nhất , tiên tiến nhất Trung Quốc, nhằm bảo vệ quốc gia và nhân dân mà những bộ đội tác chiến đặc chủng tinh anh này tồn tại. Chúng ta là quân nhân mạnh nhất, cho dù so sánh với những quân nhân ưu tú nhất của Mỹ, Anh, Nhật, chúng ta cũng không hề thua kém".

"Nhưng, tại sao chúng ta lại có chênh lệnh rõ rệt với họ như vậy ? " ánh mắt Diệp Thu sắc sảo nhìn lướt mọi người, thấy bọn họ đều lộ ra vẻ suy tư, biết bọ họ đang nghiêm túc nghe mình nói, lúc này mới tiếp tục nói: "Vì, bọn họ là ngoại tộc của nhân loại, vốn dĩ, cuộc sống của họ với chúng ta không hề có chút liên quan nào. Họ có cuộc sống của riêng mình, có thế giới của mình, mọi người nước giếng không phạm nước sông, cùng bình an vô sự. Nếu không phải vì nhiệm vụ lần này, có lẽ chúng ta hoàn toàn không biết, thì ra trong nhân loại vẫn còn đám người này tồn tại".

Diệp Thu thầy Cristiano như đang nhìn về phía này, hạ thấp giọng nói : " Thật ra, bọn họ đều thuộc biến dị trong nhân loại, còn chúng ta lại là người bình thường, thực lực của chúng ta hôm nay là dựa vào chính bản thân mình nỗ lực từng chút một mới đạt được".

Diệp thu len lén chỉ Cristiano nói: " Thời khắc cô ấy sinh ra, có thể thực lực đã lớn mạnh hơn chúng ta một chút, có những thứ cũng có thể dựa vào di truyền, có người di truyền gen của bố mẹ, lớn lên anh tuấn đẹp trai. Chúng ta không sánh được. Vừa chào đời đã có thực lực lớn mạnh, đây là chuyện chúng ta không thể đem ra so sánh được. Bọn họ lúc bẩm sinh đã có ưu thế hơn chúng ta. Có lẽ, bọn họ vì giác ngộ năng lực nào đó từ cơ thể, thực lực lớn mạnh hơn chúng ta khổ luyện nhiều năm một chút, mọi người rất uất ức phải không ? Tôi cũng rất uất ức, nhưng nếu sự thật đã như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể tiếp nhận".

"Tiếp tục nỗ lực thôi. Nếu bọn họ có thể bỏ mạng, vậy thì, chúng ta cũng có thể tìm được kẽ hở giết chết bọn họ. Tôi tin rằng, có một ngày, chúng ta có thể dựa vào thực lực của mình để đánh bại bọn họ. Bọn họ chỉ là người biến dị, bọn họ không phải thần".

Nghe Diệp Thu giải thích một hồi, mọi người lúc này mới lấy lại được tự tin trong lòng, ngẫm nghĩ cũng đúng. Bọn họ đều không phải người bình thường, cũng không thể so sánh với suy nghĩ của người bình thường. Hơn nữa đã là quân nhân, quân nhân ưu tú nhất nước Trung Quốc, có phân biệt với bọn họ củng là điều có thể hiểu được.

Diệp Thu có thực lực lớn mạnh như vậy, hơn nữa còn là quán quân trong cuộc thi bộ đội đặc chủng, không phải cũng bất lợi trước họ sao ?

Nếu có thất bại, hắn mới là người che mặt đau đớn nhất. Nhưng bây giờ hắn vẫn tràn đầy tự tin, còn đang cỗ vũ và cố gắng nâng cao lòng tự tin của mọi người nữa.

Người thanh niên này, đúng là mạnh hơn mình nhiều.

"Sư phụ, người yên tâm đi, lúc nào học được Tam trọng kình của người, tôi sẽ đánh cho đám biến thái đó răng rụng đầy đất" Diệp Hồ tùy ý nói.

"Diệp Hồ, sao ngươi biết Tam trọng kình có thể đánh bại họ ? " Ngân Ly hỏi.

"Nhất trọng đánh chết trâu. Nhị trọng chấn vỡ núi, Tam trọng, Tứ Trọng thần khó tránh. Thần tiên đều khó tránh, bọn họ có thể tránh sao ? " Diệp Hồ cười ha hả nói.

Diệp Thu liền suy nghĩ, nếu mình học được Tứ trọng kình thật, có thể dựa vào sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể, chiến thắng những cơ thể đột biến kia không ?

Nhất trọng ở tay, nhị trọng ở vai, tam trọng từ bên trong, tứ trọng là lực gì đây ?

Phải biết rằng, mỗi lần đề thăng, thực lực đều tăng gấp mấy lần. Uy lực của nhị trọng hơn mấy chục lần nhất trọng, mà uy lực tam trọng bằng mấy chục lần nhị trong.

Tam trọng đã mạnh mẽ tới vậy, tứ trọng kình sẽ có cảnh tượng thế nào đây ?

Diệp Thu chỉ cảm thấy trong đầu mơ hồ có điều gì đó lóe lên.

Nhưng lúc cố gắng tìm kiếm, thì lại chạy mất tăm mất tích.

Lần này, bại trận dưới tay Lạp Đỉnh Hi, trong lòng Diệp Thu đột nhiên có khát vọng đột phá.

Có thể, tứ trọng kình sẽ là cơ hội thứ hai của mình.

Diệp Thu chỉ vào Xà Nữ bên cạnh, nói với Lạc Thiên Quân : "Cô ta là Xà Nữ, thân thủ rất khác thường, mọi người cùng lên, vây lấy cô ta, đừng để cô ta chạy mất".

Lạc Thiên Quân chưa từng giao tiếp với Xà Nữ, nghe thấy Diệp Thu bảo một đám đàn ông bọn họ đi ức hiếp một cô gái : "Thật phải cùng lên sao? "

"Ngươi cảm thấy người đông ức hiếp kẻ yếu rất vui vẻ? " Diệp Thu gật gật đầu: "Cô ta đáng để mọi người làm thế, lần trước, tôi đã giết cô ta, vẫn bị cô ta tránh được một kiếp, lần này, cho dù thế nào cũng phải giữ cô ta lại. Tốc độ của cô ta quá nhanh, tôi sợ mình không đuổi kịp được".

Lạc thiên Quân gật gật đầu, vẫy tay, liền dẫn đầu chín đội viên có sức chiến đấu còn lại của tiểu đội Lôi đình áp sát Xà Nữ.

Thấy một đám đàn ông đi về phía mình, Xà Nữ bắt đầu lo lắng. Xà Nữ bây giờ còn chưa có tỉnh táo lại. Tiểu Bạch còn đang trị thương cho Xà Vương, nếu mình không bảo vệ bên cạnh, người khác thừa dịp xông vào thì làm thế nào?

Nhưng bọn Lạc Thiên Quân đã tới rồi, cô lại không thể không ra tay, biết Diệp Thu là người chủ sự chuyền này, mắt tam giác hung hăng lạnh lung liếc hắn một cái, sau đó giơ hai tay lên, cơ thể bắt đầu giãy giụa khác thường, chuẩn bị dùng linh xã vũ sở trường của mình di chuyển trong đám đàn ông này.

Nếu đã không thể thắng địch, thì cũng phải tự bảo vệ mình mới được.

"Ta nhìn cô ta đã thấy ghê tởm rồi" Diệp Hồ cau mày nói, nhưng lại là người đầu tiên vung tay xông tới.

Lạc Thiên Quân cũng cho là tất nhiên, cũng theo sau nhào tới.

Xà Nữ bị vây quanh , Diệp Thu sẽ có cơ hội giết chết Xà Vương. Tên quái vật này mặc dù bị mình dùng sức mạnh của chiếc nhẫn công phá não vực, nhưng sau khi tĩnh dưỡng đầy đủ sẽ hồi phục lại, đợi tới lúc hắn lại đứng dậy, lại là một cường địch.

Bạch Xà đang liếm đi liếm lại trên người Xà Vương kia giống như dự cảm được nguy hiểm, đột nhiên ngẩn đầu lên, hung ác phun độc về phía Diệp Thu, lạnh lùng và âm hàn trong đôi mắt tam giác đó khiến người ta sợ hãi.

Diệp Thu đã từng đánh nhau với nó, cũng rất ghét loại động vật bò sát đầy nguy hiểm này.

Dao trong tay lại rơi ra ngân quang, đầu rắn của Bạch Xà bì hắn chém đứt, đầu rắn đuôi rắn chia thành 2 đoạn.

Diệp Thu sợ nó không chết, dao trong tay không ngừng vung lên, nhanh chóng gọn gàng cắt nó thành thịt viên, rửa sạch có thể mang về cho đầu bếp của nhà Tây Môn nấu canh uống rồi.

Xà Nữ đang chiến đấu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết lúc sắp chết của Xà Vương, quay đầu thấy Bạch Xà bị Diệp Thu cắt thành từng mảnh, gào thét thê lương oán giận, phun ra đầu lưỡi màu đen hướng về Diệp Thu, giống y như vừa nãy Bạch Xà nhả độc.

Vừa lợi dụng bước tiến quỷ dị của linh xà vũ và khả năng biến hóa tứ chi cường hãn tránh né đòn tấn công của mọi người, vừa trườn về phía Diệp Thu.

"Me kiếp, thật ghê tởm". Nghe tiếng kêu của Xà Nữ và dáng vẻ lúc cô ta phun đầu lưỡi ra, Diệp Thu suýt nữa quỳ rạp trên đất nôn mửa.

Bạn có thể tưởng tượng một cô gái có vân rắn lòe loẹt lại lè lưỡi giống như rắn có bộ dạng thế nào chưa ?

"Chặn cô ta lại" Lạc Thiên Quân giận dữ gầm lên, liền đạp mười ba bước, ép Xà Nữ quay trở lại.

Diệp Hồ ở phía sau, một quyền đánh trên lưng sau mà Xà Nữ muốn tránh cũng không thể tránh, Xà Nữ lại kêu lên thảm thiết, cơ thể nhào về phía trước.

Ngân Ly đạp chân ra, cô ta ngã về phía sau, Diệp Hồ lại đánh tới một quyền, đánh cho Xà Nữ bay thẳng đi.

Xà Nữ trở thành một quả bóng, bị bọn họ vây ở giữa đá qua đá lại.

"Tiếp tục đánh" Diệp Thu hô lên một tiếng. Hắn sợ mọi người tưởng Xà Nữ đã bị bọn họ chế ngự rồi, sẽ không vây lại đánh nữa, có vết xe đổ lần trước, chỉ cần tứ chi Xà Nữ vẫn còn hoàn chỉnh, cô ta sẽ có khả năng sống lại.

Dù sao, để chín người vây đánh một người, chuyện thế này nói ra ngoài đúng là có chút mất mặt.

Cho dù là khẳ năng chịu đựng của bạn học Diệp Thu cũng sẽ cảm thấy hơi đỏ mặt.

Cơ thể Xà Nữ vừa lúc bay về hướng Diệp Thu, sau khi nghe tiếng Diệp Thu, cô ta đột nhiên luồn từ đất lên, chẳng hề sợ sệt xông về phía Diệp Thu.

Đây là đấu pháp cách thức tự sát, cô ta muốn trước khi chết cũng phải giết chết được Diệp Thu.

Dù sao, trong đám người này, cũng chính là Diệp Thu kết thù với cô ta sâu nhất, mà rắn là động vật mang thù nhất, chỉ cần là người đắc tội với chúng, luôn nghĩ cách cắn họ một cái mới cam tâm.

Khóe miệng Diệp Thu hiên lên nụ cười, dao trong tay vừa lúc vung lên.

Lúc móng tay có cực độc của Xà Nữ sắp chạm tới cổ hắn, dao trong tay Diệp Thu đã xẹt qua cổ Xà Nữ.

Cơ thể Xà Nữ bỗng khựng lại, biểu hiên trên mặt cũng dừng lại. Khoảng cách giữa cô và Diệp Thu gần như vậy, sát khí trong mắt và hận thù trên mặt có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tiếp xúc với Xà Nữ trong cự ly gần như vậy, Diệp Thu có chút kích động muốn khoét mắt mình đi, gặp phụ nữ xấu nhưng chưa từng gặp phụ nữ xấu như vậy, chẳng trách ngay cả đai tinh tinh Diệp Hồ cũng kêu lớn những từ như "ghê tởm", " không chịu nổi", có thể ngửi thấy mùi tanh hôi trên người cô ta, chắc chắn lâu rồi không tắm, cũng có thể là sợ khi tắm sẽ làm mất những hình xăm trên người đi.

Bịch !

Cái đầu Xà Nữ rơi xuống, sau đó thi thể không đầu nhào về phía Diệp Thu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio