Mọi người đều nhìn Tôn Hán Tĩnh, Tôn Hán Tĩnh cũng mơ hồ.
Thân phận của những người này nếu đúng là thật, hắn cũng không dám đụng tới. Hơn nữa thấy biểu hiện của họ bây giờ, cũng rất có khả năng là thật. Phó tham mưu trưởng, phó thị trưởng, đó là người hắn có thể động tới sao?
Thỏa hiệp? Vậy con trai mình làm thế nào? Mặc dù miệng hắn nói là tới giải vây cho con mình, nhưng trong lòng lại hiểu rõ hắn là loại người nào? Trước đây theo sau thu xếp cho nó còn ít sao?
Nếu không phải Tôn Diệu Uy bị người ta đánh cho bất tỉnh, hắn dã tới cho tên ngu này mấy cái bạt tai rồi.
" Mẹ kiếp, rốt cuộc ngươi để ta chọc vào nhân vật thế nào đây ? " Tôn Hán Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Tôn Hán Tĩnh biết phải nhanh chóng làm cho quyết đoán, nếu không càng kéo dài càng bất lợi cho mình.
Theo ý kiến của Minh Hạo, hắn biết những người này nắm chắc lượng chứng cứ nhất định. Nhân viên giấu thuốc phiện kia và cảnh Thủy Tinh Cung chụp được hai người gặp nhau còn giao dịch nữa, những thứ đó đủ tống con trai hắn vào tù rồi.
Nghĩ tới đó, Tôn Hán Tĩnh lại lửa trong lòng xông thẳng tới mặt, có thể ngất đi. Nghiệt chướng này sao lại chính là con trai mình chứ?
Tôn Hán Tĩnh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nghiêm túc nói với đám công tử ca Tiểu Lục: "Giờ không cần phải phân rõ thật giả thân phận của các người, cho dù là thật thì đã sao? Chức vị càng lớn, có thể bỏ qua vương pháp sao? Các người phạm pháp , càng nghiêm trọng, còn không tránh ra, thì giữ hết lại".
" Ôi, cục trưởng Tôn thật đạo đức. Được thôi, tôi thừa nhận, mẹ kiếp tôi chính là nghiệt chướng, ông đại diện cho chính phủ va nhân dân diệt tôi đi". Tiểu Lục cợt nhả nói.
" Ha, ha, đúng vậy, cục trưởng Tôn, ông là đầy tớ của nhân dân, nhất định phải bảo vệ lẽ phải. Tới đi, đừng khách sáo, ông cho người bắt chúng tôi lại đi, nếu ông tha cho chúng tôi, nghĩa là hạ thủ lưu tình với chúng tôi, biết luật mà còn phạm luật, đó chính là tăng thêm một tội đó". Tên mập cười ha ha nói.
"Cục trưởng Tôn, tôi rất thích quan hệ với kiểu người như ông, nói một đàng làm một nẻo, diễn trò rất hay, đặc biệt là biết chơi. Lần trước xe ông đả thương người, ông tìm người thế thân, chịu tội giúp ông? Còn con trai ông *** osin nhà các người sao? Không phải ông dùng tiền mua chuộc sao? Ô, đúng rồi, cục trưởng Tôn hình như cũng có một chân với osin thì phải". ?
"Các người. . các người. . ngậm máu phun người"Tôn Hán Tĩnh mặt đỏ bừngngón tay chỉ Tiểu Lục run lên, giống như tuyến mồ hôi không ngừng bài tiết. Hắn không ngờ thằng con trai nghiệt chướng của mình lại khoe khoang ra cả những chuyện thế này.
" Cục trưởng Tôn…ngài xem việc này. . "Đội trưởng Trần vẻ mặt khó xử nhìn Tôn Hán Tĩnh nói. Hắn là cảnh sát của khu Tôn Hán Tĩnh phụ thuộc vào nhiều lãnh đạo ủy viên chính phủ và cảnh sát thượng cấp. Nhưng hắn là người được Tôn Hán Tĩnh đề bạt, nên cho dù cố tình muốn bán mạng, nhưng đội mặt với những người có thân phận đáng sợ này, trong lòng cũng bắt đầu có tư tưởng bỏ cuộc giữa đường.
Đội trưởng Tôn , tôi nghi ngờ những người này giả mạo con cái lãnh đạo cao cấp đi lường gạt, giam hết họ lại cho tôi. Mọi chuyện liên quan bắt về cục rồi thẩm vấn. Cần phải trả lại sự trong sạch cho quảng đại quần chúng". Tôn Hán Tĩnh vẻ mặt nghiêm túc nói với Trần đội trưởng.
" Cục trưởng Tôn, việc này…".
" Còn không đi mau". Tôn Hán Tĩnh sầm mặt nói. Nếu thuộc hạ của hắn cũng dao động, vậy thì tên nghiệt chướng này chết chắc rồi.
Hắn phải nhanh chóng đưa những người này tới cục cảnh sát, sau đó nghĩ cách mua chuộc lại nhân chứng, hoặc dùng cách khác khiến chúng thay đổi quan điểm. Điểm mấu chốt nhất chính là đoạn video đó, phải tìm người đàm phán với Thủy Tinh Cung để mua lại với giá cao. Cho dù sau này bị chúng khống chế, cũng không có cách nào khác.
" Rõ" Đội trưởng Trần nuốt nước bọt lớn tiếng đáp.
Mẹ nó, chết thì chết. Dù sao thân da hổ này cũng là cục trưởng cho. Cho dù vụ án này bị lột lon mất, cũng coi như trả lại ân tình cho hắn. Đội trưởng Trần vẩy tay nói: "Dẫn toàn bộ nhân viên có liên quan đi, giữ cả những tên lừa gạt giả mạo thân thích lãnh đạo lại".
"Rõ". Một đám cảnh sát đáp, như hổ, như sói nhào về phía Tiểu Lục.
" Hi, hi, các người đâm đầu vào chỗ chết thì đừng có trách ta". Tiểu Lục cười nhạt nói, đứng ở đó không hề động đậy, để mặc cho những cảnh sát này đánh đập.
Diệp Thu nhíu mày, hắn biết thân phận của đám Tiểu Lục là thật. Cho dù những cảnh sát này bắt họ đi, nhận được điện của cấp trên, cũng nhanh chóng thả họ về, không dám động tới một sợi lông của họ. (BL: dzậy mà dám dịch là cảnh sát đánh đập>)
Nhưng chuyện này vì mình mà ra, nếu bây giờ bỏ mặc đám Tiểu Lục bị cảnh sát dẫn đi, trong lòng Diệp Thu lại có cảm giác áy náy.
Hắn hiểu vì sao Tôn Hán Tĩnh lại đi bước liều như vậy. Hắn muốn nhanh chóng kết thúc vụ án này, hủy chứng cứ, giúp con trai hắn thoát tội.
Tội giấu thuốc phiện, tội danh không hề nhẹ.
Diệp Thu buông vai Lam Khả Tâm ra, từ trong góc nhà đứng dậy, đi tới trước mặt Tôn Hán Tĩnh, nghiêm mặt nó: " Cục trưởng Tôn, tôi có thể thuật lại từ đầu chí cuối chuyện này cho ông, ông có thể suy nghĩ xem có nên để mặc chuyện này có thể phát triển theo chiều hướng nào".
" Cậu là ai? " Tôn Hán Tĩnh nhìn Diệp Thu một cái, nghi hoặc hỏi. Hắn tới lâu như vậy Diệp Thu luôn ngồi trong góc, không hề lên tiếng, đều bị người ta bỏ quên mất.
" Tôi là Diệp Thu". Diệp Thu trả lời.
" Có gì cần nói, tới đồn cảnh sát nói, họ sẽ giải quyết công bằng". Tôn Hán Tĩnh mất kiên nhẫn nói.
" Tôn Diệu Uy mua chuộc nhân viên phục vụ của Thủy Tinh Cung để giấu thuốc phiện, mưu đồ hãm hại công dân quốc gia". Diệp Thu chỉ nhân viên phục vụ Tiểu Lý đang bị cảnh sát bắt lại nói: " Cậu ấy chính là nhân chứng".
Lại chỉ vào chủ quản Đại Hồ Tử nói: " Vật chứng trong tay cậu ấy, còn có cảnh máy quay của Thủy Tinh Cung quay lại được cảnh Tôn Diệu Uy trao đổi với nhân viên của Thủy Tinh Cung".
"Những chuyện này cậu tới nói với cảnh sát . Họ sẽ giải quyết công bằng chính trực, mọi chứng cứ đều phải qua giám định tư pháp mới xác định được tính chính xác. Ai biết được có người mưu đồ hãm hại Tôn Diệu Uy nên cố ý bịa đặt tạo bằng chứng giả không? "Tôn Hán Tĩnh lạnh lùng nói, hoàn toàn không coi nhân vật nhỏ như Diệp Thu ra gì.
Quay người lại nói với đội trưởng Trần: " Đội Trưởng Trần, phải nhanh chóng phá án, buộc kẻ phạm tội về quy pháp". " Rõ". Dội trưởng Trần đáp, đích thân dẫn đội, muốn đưa tất cả đi.
" Đứng lại" Diệp Thu lạnh lùng quát.
" Dẫn đi" Đội trưởng Trần quát lớn.
" Không ai được đi hết" Diệp Thu nhìn đội trưởng Trần nói.
"Dẫn đi, dám ngăn cản cũng bắt đi nốt" Đội trưởng Trần la lớn.
Diệp Thu không để lộ ra thân phận của mình, nên lúc hắn và Diệp Thu cùng rống lên rất có sức mạnh. Nhưng chuyện khiến hắn tròn mắt đã xuất hiện rồi.
Chủ quản Đại Hồ Tử của Thủy Tinh Cung đột nhiên lẻn tới cửa phòng, lấy thân mình chặn trước mặt nhừng cảnh sát này.
" Đừng ai nghĩ tới chuyện rời khỏi đây".
Khi hắn nói câu này, một đám người mặc đồ đen đứng sau hắn.
" Các người muốn làm gì? " Đội trưởng Trần rút súng từ bên sườn ra chỉ vào đầu Đại Hồ Tử quát lên.
Theo lý mà nói, Thủy Tinh Cung nên có thái độ nhượng bộ mới đúng. Bọn họ mở cửa kinh doanh, không nên muốn làm lớn chuyện, hơn nữa đắc tội với cảnh sát, bọn họ không muốn làm ăn sao?
" Muốn đi hả? Được thôi, trừ khi giết hết toàn bộ chúng ta. Đại Hồ Tử nhếch miệng cười hoàn toàn không để ý đến súng của đội trưởng Trần, lớn tiếng quát: " Mở cửa".
Một đám đàn ông mặc đồ đen phía sau lạnh lùng mở cửa phòng ra, bên ngoài người đứng đen nghịt, tất cả đều là đàn ông khuôn mặt lạnh lùng, mặc âu phục màu đen.
"Tránh ra, nếu không sẽ nổ súng". Đội trưởng Trần quát khàn cả giọng, đi nhanh lên trước một bước, dùng nòng súng chỉ vào trán Đại Hồ Tử nói.
"Nếu ta lùi một bước ta chính là cháu ngươi". Đại Hồ Tử khinh thường nhìn đội trưởng Trần, sầm mặt nói. Nguồn:
"Ngươi……"
Tay đội trưởng Trần bắt đầu run lên, cho dù gan lớn bằng trời hắn cũng không dám giết chết toàn bộ những người này.
Người này rốt cuộc là ai? Lẽ nào là ông chủ đứng sau Thủy Tinh Cung? Nếu không Đại Hồ Tử này lại cho đầu vào nước? Sao lại quên mình phục vụ thế này?
" Các người, …các người là tội phạm có tổ chức"Tôn Hán Tĩnh nổi giận quát Diệp Thu. Bây giờ hắn mới cảm thấy lúc trước đã bỏ qua một thanh niên, bận việc hồi lâu. Cậu ta mới chính là chủ.
Diệp Thu chẳng hề để ý tới Tôn Hán Tĩnh. Hắn thấy những người này không còn gì để nói. Người ta hoàn toàn không nghe mình giải thích, những năm gần đây, muốn người ta giải quyết công bằng là chuyện không thể.
"Đội trưởng Trần, gọi điện báo cảnh sát…. phái thêm cảnh sát tới đây. Tôn Hán Tĩnh lên tiếng.
Diệp Thu cười nhạt nói: "nếu ông không ngại thì cứ thử xem, xem người của ông đông hay người của tôi đông".
Vốn dĩ không muốn phiền tới bọn họ, bây giờ họ là cách giải quyết vấn đề tốt nhất.
Diệp Thu rút điện thoại từ trong túi ra, gọi điện thoại rồi nói: "Gặp chút phiền phức ở Thủy Tinh Cung, cần mọi người tới…".
Nói xong, Diệp Thu liền cất điện thoại ngồi oai phong trên chỗ cũ, ôm Lam Khả Tâm vẻ mặt áy náy nói: " Thật xin lỗi, hôm nay là sinh nhật em, không ngờ lại gây ra phiền phức này. Thế này đi, lát nữa anh sẽ có bất ngờ cho em coi như nhận lỗi được không? ".
Lam Khả Tâm hồn nhiên đáng yêu lắc đầu, đôi mắt lớn xinh đẹp trong veo tham lam nhìn Diệp Thu nói: "Anh đã cho em quá nhiều bất ngờ rồi, nếu còn tiếp, em sợ em không chịu nổi mất. Nếu em cảm động rồi khóc nhè thì làm thế nào? ".
" Khóc nhè thì sợ gì? Nếu em không muốn anh nhìn thấy, anh sẽ giả vờ không nhìn thấy, hơn nũa lúc nào em cũng đẹp, lúc khóc nhè em cũng đẹp". Diệp Thu nhéo nhéo mũi Lam Khả Tâm nói.
Lam Khả Tâm chỉ thấy đầu nặng trình trịch, thể xác và tinh thần sắp bị thâm tình của Diệp Thu Lam tan chảy rồi. Cả người mềm yếu vô lực nằm trong lòng Diệp Thu. Lúc này nếu bảo cô đi, cô sợ mình không thể đứng dậy mất.
Trong ngoài phòng người đứng đông nghịt, lúc hai người nhỏ tiếng nói chuyện, mọi người lặng ngắt như tờ. Chỉ có thể nghe tiếng thở dốc và nhịp tim đập nhanh của một số người, không ai dám tạo ra tiếng động gì. Hơn nữa ngoài Diệp Thu và Lam Khả Tâm ngồi ra, toàn bộ những người khác đều đang đứng.
Đương nhiên Tôn Diệu Uy được một người đàn ông đeo kính cõng trên lưng, người đàn ông đó cõng bao lâu, nhưng nhất thời không đi ra được, lại không dám vứt con của lãnh đạo xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi, chân cũng bắt đầu run lên.
Nếu còn không đi, hắn sắp khóc đến nơi rồi.
Không để mọi người phải đợi lâu, hành lang bên ngoài phòng lại có hỗn loạn. Ba nam một nữ, bốn người mặc âu phục màu đen đi tới.
Sau khi nhìn thấy Diệp Thu liền cúi đầu chào trang trọng.
" Đội trưởng Diệp Thu, xin hỏi có chuyện gì xảy ra vậy? " Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi lên tiếng hỏi. Cô là Lương Yến, công việc chủ yếu là phụ trách an toàn cho Diệp Thu- người dành được huân chương bảo vệ của Trung Quốc.
Thật ra, bộ phận an ninh có cả tron bộ biện pháp bảo vệ Diệp Thu, Nhưng vì tính chất công việc đặc biệt của Diệp Thu, và bản thân Diệp Thu kịch liệt phản đối, bộ phận an ninh đồng ý, chỉ có điều kiện khi hắn chủ động xin giúp đỡ mói có người tới xử lý mối nguy hắn gặp phải.
" Phiền trưởng phòng Lương rồi". Diệp Thu cười nói cảm ơn, sau đó nhỏ tiếng thuật lại chuyện hắn gặp phải.
Sắc mặt Lương yến lập tức xám sịt, đi tới trước mặt Tôn Hán Tĩnh nói: "Cục trưởng Tôn Hán Tĩnh chúng tôi nghi ngờ ông và con trai Tôn Diệu Uy , phạm tội có tổ chức, mưu đồ phản quốc, hãy theo chúng tôi một chuyến về tiếp nhận điều tra".
Tôn Hán Tĩnh sửng sốt, mọi người đều sửng sốt.
Không phải là ghen ghét của hai người đàn ông sao, sao lại bị gán lên tội phản quốc thế này? Bọn họ không biết thân phận của Diệp Thu, không biết tính nhạy cảm của huân chương người bảo vệ. Cho dù là trong hay ngoài nước, đều có rất nhiều người muốn lấy mạng Diệp Thu, nên chỉ cần là người có mưu đồ sát hại Diệp Thu đều đồng nghĩa với tội phản quốc.
Không ai có thể đảm bảo Tôn Hán Tĩnh và Tôn Diệu Uy có bị tổ chức hay quốc gia đối địch lợi dụng có kế hoạch tới giết Diệp Thu hay không?
Người có gia thế như Yến Thanh Phong, lúc chiếm ưu thế tuyệt đối còn không dám làm loạn, huấn chi là con tôm con tép này.
" Phản quốc? Điều này không thể. Tôi là cục trưởng Tây Hà, sao tôi có thể phản quốc được? " Tôn Hán Tĩnh đấu tranh không cho những người đó giữ vai mình la lớn: " các người là ai? Dựa vào cái gì mà đòi bắt tôi? Các người có quyền gì mà đòi bắt tôi? ".
Lương Yến lấy thẻ chứng nhận trong túi ra. Đó là một thẻ da xanh, vỏ ngoài là một quốc huy vô cùng lớn, không có chữ viết nào cả.
Lương Yến mở thẻ công tác ra trước mặt Tôn Hán Tĩnh nói: "Chúng tôi là người của tổ chức hành động đặc biệt chính khách quốc gia. Tôi là Lương Yến tổ trưởng tổ 19".
Lương Yến quay lại, người cuối chào Diệp Thu, sau đó quay mặt quát: " Dẫn đi".
Ba người đàn ông mặc đồ đen lập tức hành động dẫn Tôn Hán Tĩnh, Tôn Diệu Uy hôn mê bất tỉnh và đội trưởng Trần ra ngoài. Những người khác điều tra rõ. có trách nhiệm hay không, sẽ do cục thành phố xử lý.