Cận Thân Bảo Tiêu

chương 607: nghi hoặc của tây môn thiển ngữ: cao thủ vs cao thủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tây Môn Thiền Ngữ đứng ở cửa, sốt ruột chờ đợi, thỉnh thoảng nhìn tới con đường bên hồ nước sâu với hai hàng chuối hai bên phong cảnh tươi đẹp phía trước.

"Sớm biết vậy đã cùng anh đi đón anh ấy rồi, tự dưng lại phải ở đây chịu khổ, chân đứng tê rần rồi" Tây Môn Thiền Ngữ nhỏ tiếng nỉ non.

Mặc dù chân đứng tới tê đi, nhưng vẫn không muốn đi vào.

Nhớ tới lời ông nói hôm qua, Tân môn Thiền Ngữ lại cảm thấy như có tảng đá đè trong lòng.

Ông rất ít khi can dự tới chuyện tình cảm, cảm thấy con cháu tự có hạnh phúc của con cháu, không cần để trưởng bối can thiệp vào. Hôn sự của Tây Môn Hướng Đông và Lâm Bảo Nhi cũng là vì ông Tây Môn tới Yến Kinh thăm ông Lâm, hai ông lão nói tới vấn đề này, mới nhắc tới như vậy.

Kết quả cuối cùng lại chẳng được gì, Tây Chấn lão gia tữ cũng không gây sự, ngược lại, còn rất xem trọng Diệp Thu thanh niên "hoành đao đoạt tình" này.

Nhưng, tối qua ông lại gọi mình tới thư phòng nói về vấn đề này. Ánh Mắt ông cơ trí nhìn mình chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu tâm sự của mình.

"Thiền Ngữ à, ông vốn không muốn can thiệp vào cuộc sống tình cảm của thanh niên các cháu, tình cảm cũng giống như thanh niên lập nghiệp, tư mình té ngã, tự mình đứng lên, ngã nhiều lần, kinh nghiệm càng phong phú, biết người đàn ông thế nào đáng để đầu tư vào, người đàn ông nào chỉ là rác rưởi".

Cho tới bây giờ ông nội luôn giữ tâm thái bình tĩnh vui vẻ đột nhiên thở dài nói: "Nhưng bây giờ ông lại không thể không tìm cháu nói chuyện, cháu nói thật cho ông biết, cháu thích Diệp Thu phải không? "

"Ông, cháu không có" Phản ứng đầu tiên của Tây Môn Thiền Ngữ là phủ định, chuyện này mình còn chưa nói với người trong cuộc Diệp Thu, sao ông có thể biết chứ? Cô cũng biết vị trí của mình hơi xấu hổ. Bên cạnh anh ấy có nhiều cô gái như vậy, mình đâu có thể đặt chân vào nữa? .

Nhưng nhớ tới tiếp xúa hôm ở núi Bảo Mã, Tân Môn Thiền Ngữ lại cảm thấy buồn bã.

"Ôm cũng ôm rồi, sờ cũng sờ rồi, lễ nào mình lại coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra? " Suy nghĩ của Tây Môn Thiền Ngữ rất loằng ngoằng.

"Diệp Thu là một thanh niên rất có sức hấp dẫn, ngay cả anh trai không chịu thua kém của cháu cũng phải khen cậu ta không dứt miệng. Nếu điều kiện thích hợp, ông cũng muống cháu và cậu ta có thể bên nhau, nhưng, cháu cũng thấy đấy, con gái bên cạnh cậu ta đã nhiều như vậy, ông nhìn mà đau cả đầu, không biết cậu ta giải quyết thế nào mà ổn được".

"Giờ không nói tới tiểu công chúa Lâm Bảo Nhi của Lâm gia, mà quan hệ của Đường Quả và Nhiễm Đông Dạ và cậu ta cũng không nhạt. Cháu lại tham dự vào, vậy thế nào là tốt? Thiền Ngữ, chúng ta đừng tranh giành với người khác nữa, được không? Với thế gia của nhà Tây Môn chúng ta, đàn ông Hồng Kong còn không tới lượt cháu chọn sao? "

Không nói chuyện lại được với ông, mình không đồng ý yêu cầu của ông, cũng không cãi lại ông. Nhưng, cô biết, nếu chuyện ông đã nhúng tay vào, chắc chắn sẽ can thiệp tới cùng.

"Ôi, thuận theo tự nhiên vậy" Tây Môn Thiền Ngữ buồn bực thầm nghĩ.

Từ rất xa, đã nhìn thấy một hàng xe từ đường bên hồ nước sâu chạy tới, chính là chiếc xe mình đón tiếp.

Nghĩ tới có thể gặp hắn. Trong lòng Tây Môn Thiền Ngự lại bắt đầu nhảy nhót, lại cảm thấy mình thật dại trai, sao có thể vô duyên vô cớ yêu hắn chứ?

Lúc chưa tới, đợi chờ sốt ruột, lúc xe tới, trong lòng lại thấp thỏm, mình có phải đã thể hiện quá rõ ràng rồi không?

Tài xế vệ sĩ phí trước thấy đại tiểu thư chờ ở cổng, vội vàng dừng xe ở trước cổng lớn. Xe phía trước dừng lại, xe phía sau cũng chỉ có thể dừng theo. Cho tới bây giờ, Tây Môn Thiền Ngữ mới phát hiện mình đã phạm sai lầm lớn như vậy.

Tây Môn Hướng Đông thấy em gái đứng ở cổng, trong lòng khẽ thở dài, quay đầu nói với bọn Diệp Thu: "Thiền Ngữ đang ở cổng đó, có thể là ông lo lắng chúng ta gặp phải nguy hiểm gì trên đường nên bảo em ấy ra ngoài xem thử".

Diệp Thu gật đầu, nói với Trầm Mặc Nùng, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ngồi cùng hắn ở ghế sau: "Chúng ta xuống thôi, đại tiểu thư Tây Môn đích thân đón tiếp, chúng ta không thể thất lễ được".

Thời gian này Đường Quả là Lâm Bảo Nhi ở Hồng Kong, đều do Tây Môn Thiền Ngữ đi cùng, giữa các cô đã có tình bạn ở mức độ nhất định. Thấy Tây Môn Thiền Ngữ đứng ngoài cửa xe mỉm cười, các cô liền mở cửa xe chạy ra ngoài.

"Chúng ta đều là bạn, sao còn khách sáo như vậy ? " Đường Quả kéo tay Tây Môn Thiền Ngự nói.

Nếu nói người hiểu rõ tâm tính của Tây Môn Thiền Ngữ nhất , chắc chắn phải tính Đường Quả trong đó. Vì lúc đó ở núi Bảo Sơn xảy ra chuyện Diệp Thu nhập ma, cô cũng là một trong những người liên quan. Lúc cô tới chân núi Bảo Sơn tìm Diệp Thu, tận mắt nhìn thấy Tây Môn Thiền Ngữ đang bị tên cầm thú Diệp Thu ấn trên đất khiếm nhã.

Nghĩ lại bây giờ mình và Diệp Thu dây dưa chẵng rõ. Đường Quả có cảm giác tỉnh táo thương xót nhau với cô gái đồng bệnh tương lân Tây Môn Thiền Ngữ này. Tuổi hai cô cũng xấp xỉ nhau, tính cách cũng như nhau, đã tạo nên mối quan hệ hai cô tiến trước một bước so với Lâm Bảo Nhi.

"Mình, mình không có việc gì, nên ra ngoài xem thử" Tây Môn Thiền Ngữ chột dạ nói.

Liếc mắt về phía Diệp Thu, thấy ánh mắt hắn cũng chăm chú nhìn mình, trong lòng đột nhiên hoảng hốt nói: "Sao mọi người đều xuống xe thế ? Chạy xe thẳng vào bên trong là được rồi".

Diệp Thu lại giới thiệu Trầm Mặc Nùng với cô. Tây Môn Thiền Ngữ nhìn cô gái xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều nho nhã tới mức khiến người ta không có chút sức mạnh nào, thầm nghĩ, cô ấy cũng là cô gái của Diệp Thu sao?

Trầm Mặc Nùng lịch sự bắt tay Tây Môn Thiền Ngự, nhưng lại có thể nhìn ra chút manh mối trong ánh mắt của Tây Môn Thiền Ngữ.

Thông minh như cô, không thể nói ra điều cô gáii che giấu trước mặt mọi người được.

Chào hỏi Tây Môn lão gia tử xong.

Diệp Thu liền dẫn một đoàn người đi thăm Thiết Ngưu. Lúc Diệp Thu về Yến Kinh, hắn đang nằm trên giường dưỡng thương, nên không dẫn hắn về cùng.

Thấy Diệp Thu quay về, Thiết Ngưu ngoác miệng cười hi hi nói: "Cá chạch ca, cuối cùng mọi người cũng về rồi, em còn nghĩ nếu mọi người không quay về, em sẽ từ ngồi tàu quay về: .

Trần Diệp Thu toát mồ hôi lạnh, người khách đầu tiên lạ sững sốt bởi lời nói đùa của Thiết Ngưu, sau đó liền cười vang.

"Thiết Ngưu, sao anh không đi máy bay về? " Lâm Bảo Nhi cười hì hì hỏi. Nha đầu này thich nhất là lấy Thiết Ngưu ra làm trò cười.

"Tôi cũng muốn, nhưng tôi không biết mua vé máy bay ở đâu" Thiết Ngưu nghi hoặc nói với tiếng cười mọi người, vẫn không biết mình nói gì sai.

"Đồ ngốc, ơ nơi bán vé tàu có thể mua được vé máy bay. Vé tàu cũng có thể mang tới ngồi máy bay đó" Lâm Bảo Nhi giảo hoạt chớp chớp mắt với Diệp Thu bên cạnh, cười nói.

Thiết Ngưu sờ sờ đầu, vẻ bừng tỉnh nói: "Thì ra là vậy, lần sau tôi biết ngồi máy bay thế nào rồi! "

Mọi người trong phòng bị lời của Thiết Ngưu là Lâm Bảo Nhi làm cho cười nghiêng ngả.

Vết thương của Thiết Ngưu đã gần khỏi hẳn, cũng không có gì lo lắng nữa, nói chuyện một hồi với Thiết Ngưu, Diệp Thu liền bảo mấy người Trầm Mặc Nùng về phòng nghỉ ngơi một lát trước. Diệp Thu chào Tây Môn Hướng Đông, liền lái xe tới biệt thự xa hoa ở lưng chừng núi.

Hắn rời khỏi một ngày, không biết tình hình bên Diệp Hồ thế nào rồi? Đại hội Thiên Giới sắp tới, mình phải chuẩn bị đầy đủ hơn mới được, nếu không, đối phó với đám quái vật đó, Diệp Thu thật sự không yên tâm.

Diệp Thu tự lái xe, không nhờ Tây Môn Hướng Đông đưa mình đi. Nói thế nào cũng là đại thiếu gia của một tập đoàn tài chính lớn, cả ngày bắt hắn làm phu xe, mình cũng thấy ấy náy. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hơn nữa điều Diệp Thu muốn làm bây giờ cũng không muốn có nhiều người tham dự vao.

Đó là một đám người không có quy tắc, hắn không muốn để những người vô tội này chịu thương tổn, cứ lấy chuyện Xà Nữ lần trước mà nói, cũng may mục tiêu tập kích của cô ta là mình. Nếu cô ta đặt một con rắn trong chăn của Lâm bảo Nhi, sợ là Lâm Bảo Nhi không cẩn thận có thể ôm con rắn trắng ngủ một đêm ấy chứ.

Xe vừa chạy tới đường Tân Hải, một chiếc xe màu đen liền bám theo không xa không gần.

Ánh mắt Diệp Thu trở nên lạnh lùng, mới tới Hồng Kong, lại phải bận hoạt động gân cốt?

***

Ma Cao, song bạc Vương Quan,

Mọi cảnh quay song bạc trong máy quay đều được hiện thị rõ trên máy tính, thậm chí một con ruồi cũng không thể ẩn trốn, có thể theo thao tác của nhân viên trong nháy mắt phóng lớn trăm nghìn lần hoặc thu nhỏ trở lại.

Lúc này, Cương Quả Thác và một đoàn quản lý của song bạc Vương Quan tập trung trong phòng giám sát. Ánh mắt họ đều tập trung trên bàn chơi hai mốt điểm.

Trên bàn có hai người da vàng Trung Quốc ngồi đối diện nhau, một người mặc đồ nhếch nhác lôi thôi, trước mặt tích một đống thẻ bài như núi nhỏ. Người Trung Quốc kia lại tương phản với hắn, mặc âu phụ mầu đen vừa người quý giá, mặt như quan ngọc, khí chất trác việt, trước mặt hắn lại có rất ít mấy tấm thẻ bài.

"Hôm nay bọn họ thắng bao nhiêu rồi? " Sắc mặt Cương Quả Thác xám xịt hỏi.

"Ba nghìn năm trăm vạn" Giám đốc song bạc Lạc Khắc đứng bên cạnh giọng bình tĩnh trả lời. Nhưng trán đã xuất hiên mồ hôi hột, ba nghìn năm trăm vạn, Tất nhiên là nói tới đô la.

Hai người kia đúng là ôn thần, ngày đầu tiên đã ra tay kinh người, hai người một người thắn điên cuồng, một người lại thua lớn, giống như kiểu phối hợp rất ăn ý. Nhưng tính tổng lại, hai người đều thắng lớn, thắng đặc biệt. Bắt đầu từ ngày đầu tiên, cho tới ngày thứ ba hiện giờ, bọn họ kiếm được tổng cồng gần tám sáu triệu năm trăm nghìn đô la.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sòng bạc cũng không chịu nổi nữa.

"Bọ họ có ăn gian không? Cương Quả Thác nhìn hai người Trung Quốc, hỏi.

"Không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh bọn họ ăn gian" Lạc Khắc lấy khăn tay trắng lau mồ hôi trên trán nói: "Nhưng, giữa họ chắc chắn tồn tại kiểu phối hợp ăn ý nào đó".

Gia tộc Duy Thác vốn là đại gia sòng bạc ở Las Vegas. Cương Quả Duy Thác là người khai thác quan trọng sự nghiệp của gia tộc. Chuyện thế này cũng không phải gặp lần đầu, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể nghĩ ra cách giải quyết.

Chỉ là, Cương Quả Thác bây giờ lại có cảm giác bất lực sâu sắc. Vì, hắn cảm nhận được, một âm mưu cực lớn đang kéo tới.

"Mời hai tiên sinh lên trên lầu, tôi muốn nói chuyện với hai ngài" Cương Quả Thác dặn "Lạc Khắc, cậu tới làm đi". Lạc Khắc dẫn hai trợ lý đi tới trước hai người đánh bạc, dùng tiếng Trung nói: "Tiên sinh làm phiền một chút, tôi là giám đốc Lạc Khắc của sòng bài Vương Quan, ông chủ chúng tôi muốn mời hai vị tới phòng làm việc nói chuyện, xin hai vị hiểu cho".

Trước đây Lạc Khắc là người phụ trách sòng bài của gia tộc Duy Thác ở Las Vegas, vì công trạng xuất sắc lại có thể nói tiếng Trung Quốc trôi chảy nên được Cương Quả Thác xem trọng, điều hắn tới đảm nhiệm chức giám đốc sòng bạc Vương Quan ở Ma Cao của gia tộc Duy Thác,

Phải biết rằng, cùng với ngành cờ bạc phát triển ở Ma Cao, danh hiệu thành phố bạc thế giới đã từ Las Vegas chuyển tới Ma Cao. Mà dân cờ bạc ở Trung Quốc lại tăng lên bao nhiêu con số, là nghiệp vụ trọng tâm của tập đoàn cá độ thế giới.

"Nói chuyện? " Người đàn ông lếch thếch khịt khịt mũi, mặt xem thường hỏi: "Lẽ nào ông chủ của các anh muốn giết người diệt khẩu sao? Chút tiền này mà đã không chịu nổi rồi, mở sòng bạc làm cái gì? "

Mặt Lạc Khắc cứng đờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mặt tươi cười, nho nhã lễ độ nói: "Tiên sinh, tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi, dưới sự chứng kiến của nhiều bạn bè thế này, chúng tôi đâu thể có ý đồ gì tới sự an toàn của ngài. Sòng bài Vương Quan là nơi vui chơi giải trí chú trọng tới quy tắc và uy tín, cũng đủ vốn để các vị khách quý chơi vui vẻ. Ông chủ chúng tôi chỉ là ngưỡng mộ kỹ thuật của hai vị, còn muốn hai vị giúp đỡ cho".

"Ồ, thì ra là ngưỡng mộ chúng tôi" Nhân Long nhìn Phí Tường một cái, nói với Lạc Khắc: "Ba ngày nay hắn đã thua hơn bốn mươi triệu đô la rồi, ông chủ các người cũng ngưỡng một tài của hắn sao? "

Lạc Khắc lộ vẻ xấu hổ , cười nói: "Đây là ý của ông chủ, tình hình cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm".

"Ông chủ các người là ai? Nói đi, tổn thất của tôi làm thế nào ? Phải biết rằng, từng phút của tôi đều là mấy triệu đó, ông chủ các người trả nổi tổn thất này cho tôi sao? " Nhân Long chỉ đống thẻ bài trước mặt nói.

"Việc này…tôi sẽ liên lạc với ông chủ" Lạc Khắc thấy hối hận khi giao tiếp với loại người này, sớm biết như vậy đã cho trợ lý tới mời họ cho xong.

Phí Tường lấy tay đập bàn nói: "Chúng tôi cũng đúng lúc có chuyện cần nói với ông chủ các người đây, dẫn đường đi".

Thấy Phí Tường lên tiếng. Nhân Long cũng không có ý gây rắc rồi cho họ nữa, cầm thẻ bài nhét vào ngực nữ nhân viên phụ vụ tướng mạo thanh tú kia, nói với hai nhân viên sòng bài đứng phía sau: "Giúp tôi đổi ta tiền mặt số thẻ này".

"Vâng" Hai người cùng đáp, liền bắt đầu thu chiến lợi phẩm trên bàn lại.

"Cậu không sợ Nhân Phượng liều mạng với cậu sao? " Phí Tường nhìn nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp vì một vạn của Nhân Long mà sắc mặt hồng hào xúc động, cười trêu.

Nhớ tới thủ đoạn của Nhân Phượng. Nhân Long cảm thấy tim mình run rẩy, vội vàng nói với Phí Tường : "anh Tường, anh cũng biết đấy, em chỉ là…chỉ là không nhẫn tâm nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy lại bị người ta sai bảo trong sòng bạc, không có ý gì khác cả, anh đừng nói với Nhân Phượng chuyện này nhé".

"Nhưng cậu không biết sao, nhất cử nhất động của chúng ta ở sòng bài này Nhân Phượng đều có thể nhìn thấy trong máy giám sát ở xe bên ngoài kia đó" Phí Tường kinh ngạc nói.

"Cái gi? " Nhân Long mở to mắt " Chuyện này quyết định lúc nào, sao em không biết? "

"Ồ, tôi còn tưởng Nhân Phượng nói với cậu rồi chứ, thì ra cậu không biết". Vẻ mặt Phí tường cười quái lạ nói.

Nhân Long bỗng trở thành mặt mướng đắng, hắn biết mình lại bị Nhân Phượng tính kế rồi. Nhân Phượng cố ý không nói cho mình kế hoạch này, chính là muốn nắm được sơ hở phạm tội của mình rồi lại trả đũa.

Bây giờ là thời khắc quan trọng theo đuổi cô ấy, có vết nhơ trong đời thế này, e là Nhân Phượng sẽ kéo dài thơi gian quan sát mất.

Lạc Khắc dẫn Phí Tường và Nhân Long tới một văn phòng lớn xa hoa.

Vì sớm đã thu thập tư liệu của Cương Quả và gia tộc Duy Thác, nên hai người không hề xa lạ với Cương Quả và con trái hắn Cơ Nặc Thác.

Cương Quả thấy khách mình mời đã tới, đứng dậy nghênh tiếp, nụ cười hiếm thấy trên khuôn mặt cứng rắn nói: " Hoanh nghênh hai vị đến với sòng bạc Vương Quan, Cương Quả bị thuyết phụ bởi kỹ năng chơi bài của hai vị, nên cố ý cho người mời hai vị tới nói chuyện, xin đừng trách tội".

Phi Tường và Cương Quả bắt tay xong, cũng không cần hắn mời, tự mình ngồi trên sofa trong phòng khách, hành động này khiến sắc mặt Nặc Cơ vô cùng khó coi, định lên tiến nói, nhưng lại bị ánh mắt Cương Quả đã đoán trước được tình hình này ngăn lại.

Phí Tường ngẩng đầu nhìn Cương Quả, nói: "Cương Quả tiên sinh đừng khách sáo, chúng tôi cũng đúng lúc có chuyện muốn nói với Cương Quả tiên sinh".

Mày Cương Quả khẽ giật hỏi: "Không biết quý danh tiên sinh là gì ? Muốn nói chuyện gì với tôi ? "

"Tôi họ gì không quan trọng, chỉ là kẻ chạy vặt cho người ta thôi. Cương Quả tiên sinh không biết cũng được, chuyện tôi muốn nói là, Cương Quả tiên sinh muốn giá nào mới bán lại sòng bạc cho chúng tôi? "

"Anh nói gì thế ? Bán sòng bạc? Sao chúng tôi phải bán sòng bạc? " Nặc Cơ cuối cùng không chịu nổi, hét lên với Phí tường.

Phí Tường không hề để ý tới, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên nhìn Cương Quả, khuôn mặt tuấn tú như tưỡng đã mỉm cười, cảnh đẹp ý vui vô cùng áp lực.

Bình thường người có thể có khuôn mặt cười này, đều là người vô cùng tự tin, nếu không, hắn chính là kẻ lừa bịp.

Trực giác của Cương Quả cho hắn biết, hai người này đều thuộc người trước.

"Câm miệng" Cương Quả quát con trai, dùng ánh mắt ngăn hắn tiếp tục nói.

Quay người lại, nhìn Phí Tường hỏi: "Sao tôi phải bán sòng bạc lại cho ngài? "

"Cường Quả tiên sinh nên biết, tôi ở sòng bạc Vương Quan ba ngày, trong ba ngày này, chúng tôi thắng tổng cộng tám mươi sáu triệu đô, hơn nữa, tôi còn đảm bảo với ngài, chúng tôi còn có thể tiếp tục thắng".

Phí Tường khép hai tay lại, đặt trên đầu gối, tràn đầy tự tin nói: "Tôi nghĩ, không bao lâu nữa, sòng bạc Vương Quan này và sòng bạc Nhạc Giai Ma Cao của các ngài sẽ trở thành vật trong tay chúng tôi? Tất nhiên, đó chỉ là một trong các cách. Còn nữa, Cường Quả tiên sinh nên biết gần đây có không ít người lạ tới Ma Cao chứ ? Tôi muốn nói chính là, không đâu là quang minh chính đạo, hay là con dao trong bóng tối, tôi có lòng tin giành được hai sòng bạc này từ tay các ngài đó".

Sắc mặt Cương Quả xám xịt, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sát khí nói: "Anh dám uy hiếp tôi? "

"Không" Phí Tường xua tay "Là tới đòi nợ".

"Đòi nợ? " Cường Quả nghi hoặc hỏi lại, không hiểu chuyện gì nữa. Trong lòng hận tới muốn chết cái tên Cora đó, nếu không phải hắt đã chết rồi, hắn không ngại cho người cho hắn vào bao tải quang xuống biển.

"Đúng, chúng tôi tới đòi nợ thay người khác" Sác mặt Phí Tường cũng trở nên lạnh lùng, rút tấm ảnh trong túi ra vứt tới nói: "Người trong tấm ảnh này Cương Quả tiên sinh rất quen phải không? "

Cương Quả cúi đầu xem tấm ảnh, mấy người trên tấm hình chính là tay chân của gia tộc Duy Thác được con gái mình phái đi làm việc cho Cora. Bây giờ người ta điều tra rõ ràng tư liệu của cả những tay chân này rồi, xem ra chuyện khó mà ổn thỏa được.

"Như thế thì sao? " Ánh mắt Cường Quả lướt qua tấm ảnh, ngẩng đầu hỏi.

" Quên không nói với ngài, người con gái ngài muốn giết, chính là cô gái ông chủ chúng tôi yêu thương nhất. Ông chủ chúng tôi bảo chúng tôi tới xin kiến giải. Cương Quả Tiên sinh sẽ không làm khó những kẽ tôi tớ như chúng tôi chứ? " Phí Tường cười nhạt nói.

"Cơ Nặc, dẫn Celia tới đây cho ta" sắc mặt Cương Quả sầm xuống ra lệnh cho con trai.

Trong lòng lại đau tới quằn quại, đó chính là đứa con gái mình yêu thương nhất.

"Cha, cha không thể như vậy" Cơ Nặc mắt đỏ lên quát.

"Đi nhanh".

"Con không đi" Cơ Nặc trở nên ngang bướng, không phục nói: "Con không thể ra tay với em gái ruột của mình được".

"Lạc Khắc, cậu dẫn người tới đây, ai dám ngăn cản, trói luôn người đó lại" Cương Quả ra lệnh cho Lạc Khắc.

Lạc Khắc uất ức tới gần khóc, nhưng không thể không nghe lệnh.

Xe Phía sau vẫn không nhanh không chậm bám theo, không có ý đuổi theo. Diệp Thu cố ý giảm tốc độ cho bọn họ có cơ hội đuổi theo để ra tay, nhưng bọn họ vẫn không hế hành động.

Nhưng người này rốt cuộc có mục đích gì?

Diệp Thu suy nghĩ, nhưng không muốn mang thêm những cái đuôi này tới chừng núi gặp bọn Diệp Hồ, nghĩ ngợi rồi liền dứt khoát dừng xe bên đường.

"Hôm nay các người không ra tay giết ta, ta sẽ không đi nữa" Diệp Thu vừa tìm thuốc trong túi, vừa nghĩ thầm.

Tìm mãi, nhưng nghĩ tới mình không hút thuốc, nhưng thấy trong xe có kẹo cao su không biết ai để vào, nhét một viên nhai trong miệng.

Quả nhiên, chiếc xe Qau di màu đen sau một hồi bò chậm chạp đột nhiên tăng tốc chạy về phía Diệp Thu.

Một tay chắp, một tay chủ sẵn tử mẫu đoạt hồn thương màu vàng kim, chuẩn bị khi xảy ra bất ngờ sẽ phản kích lại nhanh nhất.

Không ngờ, chiếc xe màu đen chạy tới cách xe Diệp Thu hơm trăm mét liền dừng lại.

Hai cửa xe mở ra, hai người đàn ông choàng áo bào dài màu đen đi xuống.

Hai người này đều có vóc người thấp bé, chỉ khoảng một mét sáu lăm, hốc mắt lõm sâu, tóc lại màu đỏ sậm. Hai người mặc áo bào dài màu đen giống hệt nhau, trước ngực có in hoa Blue Hibiscus màu hồng.

Hoa Blue Hibiscus, quốc hoa của Đức.

Diệp thu nhớ tới một truyền thuyết có liên quan tới loài hoa này, không biết hai người lùn này có liên quan tới truyền thuyết đó không.

Người lùn bên trái tay ôm ngực, nhẹ nhàng cúi cháo Diệp Thu, sau đó đứng thẳng dậy nói một tràng bô lô ba la gì đó.

Diệp Thu lắc đầu nói bằng tiếng anh: "Xin lỗi, tôi không hiểu tiếng Đức".

Hai người nhìn nhau, sau đó người lùn gầy kia dùng biệt khẩu tiếng anh nói: "Diệp tiên sinh, chào anh, thủ lĩnh của chúng tôi muốn mời anh tới một chuyến".

"Thủ lĩnh của các ngươi là ai? " Diệp Thu cười hỏi. Hai người này thật là không hiểu nhân tình thế thái, trước khi mời người ta, ít nhất cũng phải tự giới thiệu mới đúng.

"Thủ lĩnh của chúng tôi là Phượng Vương". Lúc nói tới tên này, hai người lùn đầy vẻ sùng kính.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio