"Anh Zuo Kawasaki, vậy phải phiền các người rồi". Ito quay đầu nhìn Zuo Kawasaki nói.
Zuo Kawasaki gật đầu, nói vào tai người đứng trước mấy câu, lập tức một đám nam nhân dáng người vạm vỡ từ trong khoang thuyền vọt ra. Bọn họ mặc áo sẫm, bên ngoài áo sẫm mặc một lớp phao cứu sinh màu đỏ. Tay cầm súng tự động có lực xuyên thấu cực mạnh, đạn đeo và ngư lôi Long Vương uy lực cường đại đeo đầy ngươi. Loại ngư lôi này hình dạng nhỏ bé, không kém lựu đạn bao nhiêu. Nhưng lại có thể nổ mạnh trong nước sâu, lực sát thương kinh ngươi.
Đám người kia nhân số đông đảo, có chừng hai trăm ngươi, xếp thành, ba tiểu đoàn, đứng chật bong tàu.
Zuo Kawasaki quét mắt nhìn bọn họ một cái, lớn tiếng nói: "Dựa theo kế hoạch tôi lập ra trước đó, đội 1 ngồi sáu thuyền cao su, cách nhau mỗi mét, tìm trong phạm vi hai mươi dặm phía đông".
"Đội 2 ngồi sáu thuyền cao su, cách nhau mỗi mét, tìm trong phạm vi hai mươi dặm hướng tây".
"Đội 3 ngồi sáu thuyền cao su, ở hải vực xung quanh tìm kiếm. Chỉ cần thấy vật thể sống, bắn toàn bộ".
"Vâng". Mọi người cùng hô lên.
Sau khi xác nhận mệnh lệnh của mình rõ ràng bọn họ ôm súng phân tán, từng chiếc thuyền cao su dùng dây thừng thả xuống, bọn họ dọc theo dây thừng trượt xuống. Sau khi ngồi đầy thuyền cao su, lập tức chèo ra xa. Sau đó là chiếc thứ hai, chiếc thứ ba.
"Thiên Diệp tiên sinh, vậy là ngài có thể kê cao gối ngủ rồi. Tất cả công việc chúng tôi đã sắp xếp xong xuôi. Chuyện này, không ai biết là chúng ta làm". Ito Fumado đứng bên cạnh Thiên Diệp Huân nói.
"Chỉ hy vọng như thế. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ". Thiên Diệp Huân nhìn thuyền cao su xuất phát, vừa cười vừa nói.
Một số dị năng giả không biết bơi, sau khi nhảy xuống nước liền chìm nghỉm. Những ngươi biết bơi, thì giống như thỏ bị chấn kinh mà bơi tứ tán, phân ra bơi về Đông, Tây, Nam, Bắc mà bọn họ cho là chỗ an toàn. Để là một tên sát thủ hợp cách, bơi lội là phải biết. Diệp Thu và Ngân Nhãn đều biết bơi, so với những di năng giả Thiên giới nhảy xuống xong liền không nổi lên may mắn hơn nhiều. Nhưng cái rét lạnh thấu xương kia lại không phải ngươi thường có thể chịu được. Tàu Titanic chìm, những ngươi từ trên thuyền nhảy xuống không chìm, toàn bộ đều chết rét. Bọn Diệp Thu mặc dù năng lực kinh ngươi, nhưng lại có thể kiên trì được bao lâu chứ?
"Diệp... Thu, lạch... cạch... anh đang nghĩ gì thế?"Ngân Nhãn vừa bơi về trước, vừa chủ động nói mấy câu với Diệp Thu. Nàng sợ mình, nếu không nói gì, bản thân rất nhanh sẽ mất đi tri giác, sau đó an nghỉ trong lòng biển sâu này.
Diệp Thu vẫn luôn lo về tin tức của Christina, Long Nữ, Tiểu Bạch, ánh mắt luôn tìm ở chung quanh. Cho nên cũng không có thời gian đi an ủi cô gái xinh đẹp luôn ở bên cạnh mình. Bây giờ nghe nàng nói, Diệp Thu cười cười, nói: "Tôi đang nghĩ, chúng ta là bơi về Hong Kong tốt, hay là bơi về Đài Loan thì tốt". Lúc nói chuyện, cũng rùng mình mấy cái. Diệp Thu lo lắng Ngân Nhãn không thể kiên trì nổi, liền nói: "Cô phải chịu đựng. Tôi đi tìm khối bong thuyền. Nếu không chúng ta muốn về Hong Kong, sợ là phải bơi rất nhiều tháng". Nhìn xung quanh, một vòng quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một khối vật trôi nổi. Diệp Thu bơi qua nhanh ôm lấy nó, không ngờ là miếng đáy du thuyền bị bom nổ tung.
Tầm ván gỗ trước mặt diện tích cũng đủ lớn, giống như một cái giường lớn. Diệp Thu đẩy nó tới trước mặt Ngân Nhãn, sau đó ôm eo nàng, đẩy nàng lên. Thử thử hai lần, sau đó hai tay chống ở mép tấm ván gỗ, dùng sức mạnh, bản thân cũng nhảy lên.
Hai ngươi sóng vai mà nằm trên ván gỗ, thở hổn hển.
"Mặc dù tốc độ thuyền này hơi chậm. Nhưng chúng ta cũng không cần tự bơi về Hong Kong". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
Ngân Nhãn nở nụ cười, đang định nói chuyện, lại phát hiện căn bản không có cách gì khống chế để mở hai hàm đang run cầm cập ra.
"Lạnh". Ngân Nhãn run rẩy nói
Diệp Thu thở dài, nói: "Tôi cũng lạnh". Chuyển thân, ôm thân thể đang cuộn lại của nàng vào trong lòng.
Trên mặt biển rộng mênh mông, hai ngươi vốn là đồi thủ muốn đẩy đối phương vào chỗ chết lại ôm chặt lấy nhau, dùng thân thể sưởi ấm lẫn nhau.
Thình thịch!
Thình thịch thình thịch!
A!
Ở sau khi du thuyền nổ tung, mặt biển vốn dần yên ả lại náo loạn lần nữa. Tiếng súng, cùng với tiếng kêu thảm thiết của người trước tử vong truyền tới không ngừng.
Diệp Thu giật mình từ trên ván gỗ ngồi dậy, nhìn thấy nơi xa đang có một loạt thuyền cao su chèo tới đây. Tất cả ngươi trồi đầu lên đều không chạy thoát khỏi đạn của họ, một số người có kỹ năng bơi tốt tránh được một kiếp chìm dưới biển, không ngờ bọn chúng thuận tay ném hai cái thủy lôi, sau một tiếng vang trầm muộn, mặt nước biển lại dậy sóng hết đợt này tới đợt khác, sau đó không cần chờ quá lâu, liền thấy một làn màu đỏ sục lên.
Diệp Thu nắm chặt quả đấm, mắt bốc hỏa nói: "Không xong rồi, bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt. Những con quỷ Nhật này, làm việc thật đúng là không chừa đường sống". Thân thể vẫn đang run rẩy không ngừng, nhưng ở trong thời khắc sinh tử tồn vong này. Ngân Nhãn vẫn gian nan mà từ trên ván gỗ bò dậy, thanh âm yếu ớt hỏi: "Chúng ta... lạch cạch... bây giờ... phải làm sao?"
"Phải làm sao à?" Đầu Diệp Thu vận chuyển rất nhanh, cũng không nghĩ ra được chủ ý nào tốt. "Còn có thể làm sao chứ? Chúng ta bây giờ không có súng không có pháo. Thậm chí ngay cả chỗ đặt chân cũng chẳng có, còn có thể làm sao? Mau nhảy xuống."
"Nhảy xuống?" Ngân Nhãn nhìn thoáng qua mặt biển tồi mờ mịt, do dự mà không dám nhảy xuống nữa. Thà tình nguyện chết, cũng không muốn chịu hơi lạnh thấu sương kia nữa.
"Xuống đi". Diệp Thu nắm tay của nàng, một tay kéo nàng xuống biển. Phân biệt rõ phương hướng một chút, Diệp Thu lập tức đẩy tấm ván gỗ ngược về phía những thuyền cao su kia. Một thuyền cao su thấy dị trạng bên này liền chèo về phía bọn họ.
Diệp Thu buông tấm ván gỗ ra, sau khi hít sâu một hơi, kéo tay Ngân Nhãn chìm xuống đáy biển. Thuyền da sau khi chạy tới, dạo một vòng quanh tấm ván gỗ, không phát hiện tình huống lạ gì, bắn một vòng đạn về phía tấm ván gỗ, rồi lại phóng ngư lôi Long Vương về phía ván gỗ kia, sau thi đánh nát tấm ván gỗ, lúc này mới nghênh ngang mà đuổi giết những nhân sĩ Thiên giới khác.
Những nhân sĩ dị năng Thiên giới thân phận cao quý được các quốc gia xem như trân bảo rơi vào tình cảnh này, mạng người chỉ bằng con chó, bị ngươi ta điên cuồng ma giết sạch. Chìm ở trong biển, biết rõ tiềm năng nín hơi của mình, lúc Ngân Nhãn bên cạnh sắp chịu không được mà giãy dua, Diệp Thu lúc này mới kéo tay nàng trồi nhanh lên phía trên. Tay phải nắm tay Ngân Nhãn, tay trái nắm Oan của mình. Nghĩ thầm, nếu những tên kia vẫn chưa đi, mình trước khi chết dù thế nào cũng phải kéo theo mấy người, có thể cướp được một chiếc thuyền cao su đương nhiên càng tốt hơn.
Hô!
Hai người đồng thời trồi lên mặt nước, Diệp Thu thở phì phò hết ngụm này tới ngụm khác, còn Ngân Nhãn thì lại há miệng nôn một trận. Lần này, nàng uống không ít nước.
Chung quanh đã không còn thuyền cao su, nhưng tiếng súng vẫn không ngừng, ngược lại
càng lúc càng dày. Một màn khiến Diệp Tim kinh ngạc xuất hiện, hắn thấy trên không trung
xuất hiện mấy máy bay. Những máy bay này đang đuổi theo sau bắn mấy thuyền cao su kia. Những thuyền cao su mới vừa rồi còn diễu võ dương oai trên mặt biển bị máy bay truy sát giống như chó chết, thỉnh thoảng một chiếc bị đánh nổ. Còn có hai cái máy bay một trái một phải bắn lên thương thuyền kìa.
"Cứu binh tới. Người tiếp ứng của chúng ta tới rồi." Diệu Thu nắm tay Ngân Nhãn kích động nói.
"Chúng tôi là đội đặc nhiệm Hong Kong. Chúng tôi là đội đặc nhiệm Hong Kong. Người phía dưới nghe rõ, người phía dưới nghe rõ. Lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng".
"Người trên thuyền ngừng bắn lập tức, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng. Lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng vô điều kiệu, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng".
Tiếng loa trên máy bay phát ra không ngừng, quát người phía dưới bỏ vũ khí đầu hàng.
Đèn pha liếc ngang chiếu dọc, chiếu tới chỗ nào, vùng biển đó liền sáng như an ngày.
"Mẹ kiếp, quân mày là đội đặc nhiệm chó má gì, ông đây liều mạng với mày". Trên phi thuyền có ngươi nhìn máy bay lượn quanh trên trời, tức giận mà mắng.
Đinh, đinh!
Có đạn bắn lên máy bay, nghe tiếng đinh đinh.
Pằng tạch pằng pằng tạch!
Máy bay bay ngang qua đỉnh đầu thuyền cao su, đội viên đội đặc nhiệm trên máy bay lập tức dùng súng, quét từng dãy đạn qua, toàn bộ mấy ngươi trên thuyền đều bị bắn thành cái sàng.
Viên đạn có lực mạnh bắn xuyên qua đầu thuyên trúng người ở đầu thuyền, tiếp theo xé nát khỏi thịt một cách đơn giản. Liếc mát một cái chỉ thầy máu thịt văng tung tóe, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Lại nhìn trang bị trên thương thuyền. Thiên Diệp Huân ngẩng đẩu nhìn máy bay lượn vòng trên không trung, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
"Tại sao lại có máy bay chứ? Bộ đội đặc chủng Hong Kong sao lại chạy tới vùng biển quốc tế này?" Ito Fumado lộ vẻ nghi hoặc hỏi. Nét mặt của nàng cũng khó coi vô cùng, vốn tất cả đều thuận lợi, đều dựa theo kế hoạch của thiếu gia mà tiến hành.
Chuyện đã đi tới bước cuối cùng này, nhưng không ngờ lại có một nhánh bộ đội đặc nhiệm bay tới.
Chẳng lệ nói ở thời điểm tranh công cuối cùng này chịu thiệt thòi là do lão Liễu lúc này dùng từ không tốt, nên thất bại trong gang tấc sao? Hừ hừ.
Thiên Diệp Huân nhìn Ito Fumado thanh âm lạnh như băng nói: "Có thể có người bán đứng. Mau xử lý".
Bọn họ đều là những người kết hợp vì lợi ích, nêu hết thảy đang hợp tác thuận lợi, lại xuất hiện ngã rẽ gì, rất có thể sẽ xuất hiện cục diện chó cắn chó. Nguồn:
"Ừm. Nhưng cần xin chỉ thị thiếu gia". Ito Fumado nói.
"Vậy chúng ta còn chờ gì nữa chứ? Tôi không muốn trở thành tù binh đâu". Thiên Diệp Huân thúc giục nói.
Ito Fumado gật đầu, lặp tức xoay người đi vào khoang.
Dùng một thiết bị nói chuyện đặc biệt hình bút có nút tròn ở trong túi liên lạc với thiếu gia, báo cáo tình huống trước mắt một lượt cho gã.