Đường Quả cũng là người từng trải, thấy Trầm Mặc Nùng mặt như hoa đào, khóe mắt mang nét quyến rũ, liền biết ngày hôm qua sau khi trở về Diệp Thu chắc chắn đến chỗ nàng, hai người lâu ngày gặp lại, sẽ xảy ra chuyện gì không cần nghĩ cũng có thể biết được.
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị kỹ càng, có thể tiếp nhận sự tồn tại của chị Mặc Nùng. Nhưng thấy Diệp Thu nặng bên này nhẹ bên kia như thế, trong lòng vẫn có chút khó chịu mơ hồ.
Trong thế gian này, ai có thể hoàn toàn không có tư tâm chứ?
"Quên đi. Chị ấy là chị Mặc Nùng của mình, xảy ra chuyện như thế. minh vốn có thể lý giải được". Đường Quả an ủi mình nói.
Nhưng mà, Đường Quả đột nhiên phát hiện, cả ngày trông chờ một người đàn ông giống kẻ mê gái chiều chuộng mình là cực kỳ không thực tế. Như vậy, quả thật là phí tuổi xuân.
"Chờ lần này trở về, mình vẫn nên tiếp tục tiếp quản Đường thị thôi. Cha cả đời dốc sức làm, chắc là cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa, có chuyện để minh làm, có khi nào sẽ không thấy chờ đợi là chuyện vô cùng đau khổ?"
Nghi thông suốt khúc mắc trong lòng mình, trên mặt Đường Quả càng rạng rỡ lên, nhìn như một ngươi khác. Tâm tình vui vẻ đùa giỡn với Lâm Bảo Nhi.
Tây Môn Thiên Ngữ thấy Diệp Thu, nhưng trong lòng lại chán nản. Nữ nhân bên cạnh hắn có quá nhiều, mình mặc dù có thể không để ý tới bản thân, nhưng vậy thì còn có vị trí nào mình nên đứng đây?
Sau khi hắn trở về, những người khác có thể biẻu hiện vô cùng vui vẻ, vô cùng thân thiết, còn nàng thì không được, nàng chỉ có thể hình sự hóa mà tỏ vẻ hơi vui mừng.
Cho dù mình tổn thương trong lòng, cùng phải cẩn thận để không bị những người khác trông thấy.
Thiết Ngưu sau khi trải qua một thời gian ngắn tĩnh dưỡng, thân thể đã hoàn toàn bình phục. Sau khi Diệp Thu trở về, gã nhếch môi cười hắc hắc với Diệp Thu, rồi rất nhanh, lại vùi đầu vào mục tiêu là đống thức ăn trước mặt.
Nhiễm Đông Dạ không có ở đây, có thể vẫn đang bận chuyện album mới. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, album mới sẽ xuất ra rất nhanh. Nàng rất mong đợi vào album lần này có sức kêu gọi thị trường tiêu thụ điên cuồng.
Vốn Diệp Thu còn muốn sau khi ăn cơm xong nói chuyện với Tây Môn Hướng Đông một chút, nhưng Lâm Bảo Nhi sau khi thấy Diệp Thu trở về, giống như keo bám dính lấy hắn, luôn đi sau đít hắn, nói mình đau bụng, bảo Diệp Thu nhanh giúp nàng trị liệu, nếu không trị liệu, có thể nàng sẽ chết mất.
Diệp Thu bất đắc dĩ, chỉ đành phải giúp Lâm Bảo Nhi xem bệnh trước.
Trong quãng thời gian này luôn luôn giết người, Diệp Thu hầu như đã quên mất mình thật ra còn là một thầy thuốc cao minh.
Sau khi hỏi Lâm Bảo Nhi mấy vấn đề rất chuyên nghiệp, liền có chuẩn đoán bệnh, nói: "Anh đã nói với em biết bao nhiêu lần, con gái tới lúc đó nhất định chú ý giữ ấm. Hôm qua Hong Kong trời mưa đúng không? Vậy mà em còn mặc phong phanh như vậy mà ngủ. Bụng không đau mói là lạ".
"Được rồi được rồi, người ta biết lỗi". Lâm Bảo Nhi quệt mồm ủy khuất nói. "Ngã bệnh, người đau khố nhất là em mới đúng. Em cũng không muốn ngã bệnh mà. Em biết nguyên nhân gì rồi anh mau giúp em chữa bệnh đi".
"Nằm xuống". Diệp Thu nói.
Vì thế, Lâm Bảo Nhi rất biết điều mà nhảy bổ lên giường.
Diệp Thu trợn trắng mắt, nói: "Em đè bụng phía dưới, lộ lưng lên, làm sao anh xoa bóp giúp em được?"
"Phải xoa bóp bụng à? Không phải xoa bóp sau lưng sao? Lần trước lúc anh làm cho bộ ngực chị Đường Đường lớn, cũng xoa bóp sau lưng mà". Lâm Bảo Nhi khó hiểu hỏi.
"Em cần ngực lớn sao?" Diệp Thu ngắm hai bánh bao thịt ở trước ngực cơ hồ có thể đè người ngột thở sau khi nàng nằm xuống nói.
"Ồ". Lâm Bảo Nhi lại xoay người, đổi thành tư thế nằm thẳng trên giường.
Diệp Thu chà tay, đợi sau khi tay bắt đầu nóng lên, lúc này mới từ từ đưa tới bụng Lâm Bảo Nhi, vẫn duy trì một loại tiết tấu cực kỳ vi diệu mà bắt đầu xoa bóp.
Theo hai tay Diệp Thu di động lên xuống, bộ ngực đầy đặn kia của Lâm Bảo Nhi di động càng lợi hại hơn tay hắn, giống như đạn cầu bị người ta nện mạnh xuống đất, lại nảy lên không hết lần này tới lần khác.
Hơn nữa người Lâm Bảo Nhi quá lùn. Hai khối thịt lớn kia khoảng cách gần bụng vô cùng, tay xoa bóp ở trên bụng thậm chí thỉnh thoảng sờ trúng nó.
Dưới tình huống trị liệu như vậy, với Diệp Thu là một loại khảo nghiệm phi thường khó khăn.
"Cảm giác thế nào?" Diệp Thu hỏi.
"Ừ. Rất thoải mái". Lâm Bảo Nhi nhắm mắt lại lộ vẻ thỏa mãn, hạnh phúc nói.
"Rất thoải mái? Vậy bụng của em không đau à?" Diệp Thu hỏi.
"Ừ. Không còn đau như trước". Lâm Bảo Nhi vội bồi thêm một câu.
"Vậy anh ngừng nha?"
"Không được. Anh phải tiếp tục ấn. Em cảm thấy còn hơi đau". Lâm Bảo Nhi lắc đầu nói. "Diệp Thu, sau này ngày nào anh cũng xoa bóp giúp em một lần có được không?"
"Không được". Diệp Thu từ chối thẳng. "Lần này xoa bóp xong là sẽ không việc gì nữa, em chỉ cần chú ý giữ âm là được". Nguồn:
Mỗi ngày xoa bóp một lần, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Từ trong phóng ngủ Lâm Bảo Nhi đi ra, Diệp Thu liền đi tới thư phòng Tây Môn Hướng Đông ở tầng hai. Diệp Thu biết, lúc này Tây Môn Hướng Đông chắc chắn đang ở trong thư phòng xử lý điện tín.
Diệp Thu đứng ở ngoài gõ cửa, Tây Môn Hướng Đông rất nhanh liền tự mình kéo cửa ra.
Tây Môn Hướng Đông đẹp trai nho nhã đứng ở cửa, vừa cười vừa nói: "Biết anh sẽ tới đây mà. Vừa pha trà xong, thử tay nghề của tôi một chút xem. Lá trà là Vũ Di Đại Hồng Bảo, nhưng tay nghề chưa tới đâu".
"Trong thiên hạ có thể may mắn uống được trà do Tây Môn đại thiếu gia pha, thật đúng là không có mấy người". Diệp Thu vừa cười vừa nói, theo Tây Môn Hướng Đông cùng đi vào phòng.
Thư phòng rất lớn, bày một bàn đá cẩm thạch màu nâu rất rộng, một ghế salon bằng da thật, Phía sau ghế sa lon là một giá sách, chứa đầy sách. Có sách tài chính và kinh tế tiếng Trung còn có cả sách tiếng Anh hoặc sách không biết tên khác.
Sách thoạt nhìn rất mới, nhưng phía trên đã có dấu vết lật xem nhiều lần, chứng tỏ Tây Môn Hướng Đông quả thật có chút chân tài thực học, chỉ bằng việc đọc qua hết đống sách này của gã là có thể lý giải.
Hai người ngồi xuống ghế sa lon bằng da thật ở phòng khách, dưới bàn có chén trà ở trước mặt. Diệp Thu bưng lên để ở trước mũi ngửi ngửi, vừa cười vừa nói: "Trà ngon thì cứ là trà ngon. Cũng không phải tất cả trà đều cần chú ý đến trà đạo, trà lúa mạch ba đồng một chén trong quán trà, uống vào cũng vô cùng thơm. Trà Lão Ba một đồng một chén ở mấy quán trà phía Nam, ngày nào cũng đều đông khách. Mà ví dụ ngay Vũ Di Sơn Đại Hồng Bảo này, chỉ cần nước đủ ấm, rót thẳng vào chén, hương vị cũng không khác trà pha theo tra đạo là bao."
"Ha hạ không sai. Lời Diệp thiếu gia thật cao kiến". Tây Môn Hướng Đông cười ha hả nói, bưng chén trà trước mặt lên, bản thân ung dung uống một ngụm.
Gã cảm giác được, thái độ Diệp Thu đối với gã thân thiết thêm không ít. Nếu không, lần này hắn cũng sẽ không nói một chút việc "Luận uống trà" với mình.
"Tôi nghe bọn họ nói lại, lần này nhờ có anh bôn ba giúp đỡ, nếu không bọn họ rất khó nhanh chóng chạy qua chỗ tôi. Nói thật, nhiệm vụ lần này nguy hiểm vô cùng, tôi thiếu chút nữa liền chết ở vùng biển quốc tế. Nếu không phải bọn họ kịp thời chạy tới, chỉ sợ là bây giờ tôi đã chìm ở đáy biển. Cho nên tôi thiếu anh một mạng". Diệp Thu chân thành nói.
Tây Môn Hướng Đông vội bỏ chén trà trong tay xuống, xua tay nói: "Diệp Thiếu không nên nói thề, tôi chỉ là làm chuyện tôi nên làm mà thôi. Là anh ở hiền gặp lành, cho nên mới có thể hóa nguy thành an. Bây giờ anh đẩy hết công lao lên người tôi, tôi đúng là không chịu được."
"Ha ha, anh cũng đừng khiêm tốn, lần này đúng là tôi thiếu nợ anh". Diệp Thu nói. "Hơn nữa, tôi còn có chuvện muốn nhờ Hướng Đông. Chuyện này cũng chỉ có anh mới có thể giúp tôi."
"Chuyện gì?" Tây Môn Hướng Đông hỏi.
"Chuyện lần này chủ yếu là do một nhóm người Nhật gây ra. Tôi cũng khóa mục tiêu ở trên người mấy người Nhật. Tôi sẽ cho anh một vài tin tức mật, còn định phiền anh tra giúp. Tôi nghi bọn họ vẫn còn ở Hong Kong".
"Được. Yên tâm đi. Chỉ cần bọn họ đang ở Hong Kong, tôi nhất định sẽ có cách tìm ra bọn họ". Tây Môn Hướng Đông nói.
"Tốt lắm. Tôi còn có một số việc phải đi ra ngoài, không quấy rầy anh nữa". Diệp Thu nói. "Đúng rồi, chuyện tôi hợp tác vói Tư Không Đồ anh có biết không?"
"Ha ha, biết. Tôi đã chúc mừng Trầm tiểu thư". Tây Môn Hướng Đông sắc mặt thản nhiên nói, trên mặt không có chút vẻ quái dị nào.
Diệp Thu không phát hiện thấy trên mặt gã có cảm xúc không hài lòng nào, gật đầu, kéo cửa đi ra ngoài.
Diệp Thu lại tới tổng đội PTU, thăm nhóm người dị năng Thiên giới thứ hai theo đội thuyền cứu viện trở lại Hong Kong. Bọn họ đến lúc hơn sáu giờ sáng hôm nay, cảnh tư Trịnh Cảnh Thái gọi điện cho Diệp Thu lúc hơn tám giờ.
Diệp Thu tới mục đích chủ yếu thật ra cũng không phải vì thăm những người dị năng Thiên giới này, nói thật ra, sống chết của những người này không có liên quan gì nhiều tới hắn lắm. Hắn cũng hoàn toàn không để trong lòng. Chỉ là, hắn biết rõ sức chiến đấu của những dị năng giả Thiên giới này. Hắn tới chính, là muốn tuyên dương bộ mặt đáng ghê tởm của người Nhật, hắn muốn vạch rõ tội ác của bọn chúng. Hết lần này tới lần khác. Cho tới khi ai cũng nghe nhiều tới thuộc, nhắc tới ngươi Nhật liền thêm một cụm từ "Chó Nhật" sau chữ "bọn". Ít nhất, muốn cho mỗi dị năng giả Thiên giới đều biết rõ là ai hại bọn họ, là ai khiến bọn họ thiếu chút nữa chìm dưới đáy biển sâu.
Ngân Nhãn đi cùng Diệp Thu, nàng đã đồng ý dạy học cho đội viên PTU. Hôm nay cũng là ngày đầu tiên nàng làm cô giáo.
"Diệp Thu, tôi là một sát thủ. Nhưng bây giờ lại đi dạy cho những cảnh sát kia, có phải quá hoang đường không?" Ngân Nhãn vẻ mặtkhông thể tưởng tượng nổi nói với Diệp Thu.
"Ha ha, tôi cũng thấy có chút quái. Có điều, ngươi Trung Quốc chúng tôi có một câu là lời hứa đáng giá nghìn vàng. Chuyện đã đồng ý với ngươi khác rồi thì không thể đổi ý dễ dàng". Diệp Thu cười khuyên bảo nói. Ngân Nhãn vẫn mặc quần áo Ngân Ly, vóc ngươi hình S ma quỷ lung linh quyến rũ kết hợp với khuôn mặt thiên sứ đi cùng nhau, rất hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Cho dù là con gái cũng sẽ không kìm lòng được mà quay đầu lại nhìn thêm mấy lần, không ngờ lại có cô gái xinh đẹp như vậy ở trụ sở cảnh sát.