Cận Thân Bảo Tiêu

chương 677: sét đánh ngang tai (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Thu ngồi ở trên bàn, hắn đưa tay soa bóp huyệt thái dương hai bên trán một chút.

Hắn ghét nhất là phải đọc những thứ văn tự này, lúc trước Sử Địa Anh Toán Lý Hóa gì đó tất cả đều là do lão đầu tử bức bách hắn hoàn thành, khi đó người trong thôn Lưu Gia đều thường xuyên nhìn Diệp Thu bằng khuôn mặt đầy mê hoặc, họ không biết tại sao hắn cả ngày cứ cầm một quyển sách ê ê a a, bô bô nói cái gì đó mà một chút họ cũng nghe không hiểu.

Dưới sự bức bách đó, Diệp Thu cũng trở nên cực kỳ ưu tú khắp mọi mặt. Xuất thân từ trong sơn thôn, nhưng hắn lại có thể tinh thông ngoại ngữ này nọ.

Nhưng mà kể từ khi hắn ra khỏi cửa lịch lãm xong, liền không có chút hứng thú đi lật xem những văn kiện này. Cho dù là văn kiện sản nghiệp hắn cũng sẽ nhờ chuyên gia phụ trách. Hiện tại bất đắc dĩ nhìn vào những tài liệu này, hắn liền cảm thấy đại não mình như có một mảnh hỗn độn.

Tiểu Bạch ngồi trên ghế sa lông gọt quả táo. Hắn thấy bộ dáng Diệp Thu mệt mỏi, nhưng cũng không giống như nữ nhân khác chủ động đi tới giúp xoa bóp Diệp Thu.

Hắn là một thanh kiếm.

Kiếm chỉ dùng để giết người.

Uông Bá cũng có chút không đành lòng, đưa chén trà lên, nói: 'Thiếu gia à, cậu nghỉ ngơi một chút rồi nhìn lại đi. Văn kiện dày như vậy, trong một đêm sao có thể đọc xong.''

Diệp Thu tiếp lấy chén trà uống một hớp nói: "Không sao đâu, nhưng mà đúng là mệt thật. Những chữ này làm cho tròng mắt người ta cảm thấy mờ mịt. Khó trách Lưu Minh Sinh điều tra nhiều năm như vậy cũng không thu hoạch được gì, chuyện lúc trước thật đúng là quá mức xảo diệu. Xảo diệu đến nỗi lảm cho người ta tìm không ra được một chút dấu vết."'

Chồng tư liệu trước mặt Diệp Thu chính là tài liệu có liên quan đến bác sĩ trưởng Từ Hoa Vĩ trong bệnh viện bị tông xe ngộ nạn do nhị cữu, một chồng thật dầy, có khoảng mười mấy sấp, có thể thấy được những năm gần đây Lưu Minh Sinh không chút buông bỏ chuyện tìm kiếm chân tướng.

Những tài liệu này là do Lưu Minh Sinh tìm ra được, phần lớn đều là điều tra xung quanh Tạ Đông Hiền. Trừ việc từ trong thái độ Tạ Đông Hiền đối đãi Trần Khắc Cường có một tia đầu mối ra, những thứ khác cũng không thu hoạch được gì. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Thiếu gia, cơm cũng phải ăn từng miếng từng miếng, chuyện muốn xử lý cũng phải từng cái từng cái, chúng ta không thể gấp được.

Hôm nay mới đi đến Cát Long Pha ngày đầu tiên, thiếu gia có thể bắt liên lạc cùng nhị gia, nhận được sự giúp đỡ của hăn, đã tốt hơn nhiều so với dự trù của chúng ta.

"Hơn nữa, Lưu Minh Sinh ở Đại Mã là người nổi danh. Lúc trước hắn dựa vào tay trắng lập nghiệp, mặc dù bây giờ nổi danh "Cương Thiết Đại Vương", huynh đệ trên đường chẳng lẽ không cấp cho hắn mấy phần mặt mũi sao? Thậm chí không ít bang phái trực tiếp cung phụng hắn. Nếu mà hắn cũng đứng ở bên chúng ta, thì chuyện này cũng không phải là quá khó khăn". Thái Bá an ủi nói.

"Thái bá à, ta không phải là lo lắng chuyện tài sản khó khăn. Mà ta chỉ muốn vì nhị cữu làm chút chuyện, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã đưa nhiều lễ vật như vậy. Nếu như không phải là nhờ hắn hỗ trợ, cho dù chúng ta ở Cát Long Pha năm này qua tháng nọ, sợ cũng không có chút ý nghĩa gì. Nhị cữu đã khổ nhiều năm như vậy, thân thể đã bị rượu làm tổn thương nghiêm trọng, không thể chịu được nữa rồi." Diệp Thu giải thích nói, rồi tiến lại trước mặt Tiểu Bạch, nhận lấy quả táo trên tay hăn gặm một cái.

Nghe được Diệp Thu nhắc tới chuyện Tạ Đông Thăng. Thái Bá cũng thở dài nặng nề, nói: "Ban đầu nhị gia cùng tiểu thư rất ân ái nhau, hai ngươi bất luận đi đâu cũng có đôi có cặp, làm cho mọi người ở Cát Long Pha hâm mộ. Không ngờ lại có ngày tiểu thư gặp phải chuyện như vậy. Nếu có thể điều tra rõ chân tướng thì quá tốt, bằng không tiểu thư chết quá oan uổng rồi. Ta là theo tiểu thư từ Tư Không gia tộc tới đây, cũng từng muốn thay nàng điều tra rõ chân tướng, nhưng mà lực lượng không đủ thôi."

"Thái bá, ngài biết Tạ Gia ở chỗ nào sao?" Diệp Thu híp mắt hỏi.

"Thiếu gia, ta mặc dù đã mấy thập niên chưa có trở về, nhưng mà bây giờ cho dù nhắm mắt lại, ta cũng có thể tìm đường đến Tạ Gia. Ta ở Tạ Gia dạo chơi một thời gian rất dài mà." Thái Bá nhớ lại nói.

"Được rồi, ngày mai chúng ta đi bái phỏng Tạ Gia." Diệp Thu ngữ khí kiên định nói.

Tin tức Diệp Thu muốn tới bái phỏng làm cho cả Tạ Gia sôi trào.

"Biết gì chưa? Con của người đàn bà kia muốn trở về rồi." Một người giúp việc trong phòng bếp nhỏ giọng nói.

"Con ai muốn trở về chứ?" Một người giúp việc khác hỏi lại.

"Tam tiểu thư... Tạ Ý Như. ..còn nhớ không?"

"Hả, là nàng sao? Nhớ rồi, sao không nhớ được chứ? Chưa kết hôn mà có con, nghe nói sau khi sinh ra tên dã chủng đó, liền bị phu gia đuổi ra ngoài, tránh làm mất mặt nữ nhân trong Tạ Gia chúng ta."

"Suỵt, nhỏ giọng một chút, biết không? Ta nghe nói là, lần này hắn trở về là muốn tranh giành tài sản Tạ gia, nếu như bị hắn tranh giành được, chúng ta phải chịu sự quản thúc của hắn đó".

Sau khi nhận được lời nhắn của Thái Bá tự mình đưa tới, người Tạ Gia liền mở ra một hội nghị gia đình. Dĩ nhiên, tham gia hội nghị này đều là người trong nhà Tạ Đông Hiền.

Tạ Gia so với những đại gia tộc khác có chút bất đồng, Tạ gia lão tử cũng không phải không có huynh đệ tỷ muội, nhưng mà bọn hắn không có tư cách tới tranh đoạt tài sản Tạ Gia. Bởi vì tài sản của Tạ Gia, đều là nhờ công lao của một mình Tạ Gia lão tử, không có bất cứ quan hệ của huynh đệ tỷ muội hắn.

Cho nên, những năm này, mặc dù bọn họ công tác bên trong sản nghiệp Tạ Gia, nhưng không có cơ hội tiến vào tầng trung tâm. Mà tầng trung tâm cũng không phải do một người Tạ Đông Hiền mà thôi. Những địa vị của họ thậm chí còn không bằng phụ tá đắc lực của Tạ Đông Hiền Trần Khắc Cường.

Trong phòng khách cổ kính, trừ Tạ Đông Hiền ra, còn có thê tử của Tạ Đông Hiền Trần Uyển Hoa, Tạ Ý cùng Tạ Hân cũng ngồi cạnh, còn có một người ngoại nhân là Trần Khắc Cường ngồi ở đó.

"Cha, theo con thấy, chúng ta không cần phải gấp, cứ yên lặng mà theo dõi kỳ biến. Diệp Thu đắc tội với Lưu Đại Hải, sớm muộn gì cũng có lúc phơi thây đầu đường, đến lúc đó xem hắn tranh giành cùng chúng ta như thế nào." Tạ Ý khinh thường nói, trong lòng của hắn vẫn cố định rằng, Lưu Đại Hải nhất định sẽ thu thập Diệp Thu.

"Đúng vậy, chuyện tối ngày hôm qua ta cũng nghe nói. Người trẻ tuổi này, quả thật không biết trời cao đất rộng mà. Đông Hiền, chúng ta khẩn trương như vậy làm cái gì? Anh là gia chủ Tạ gia, nếu mà hắn tới bái phỏng, hắn mới là người cần khẩn trương mới đúng chứ." Trần Uyển Hoa cũng phụ họa theo nhi tử mình.

"Mà nói lại, có chịu tiếp nhận để hắn đến bái phỏng hay không là do chúng ta quyết định. Nhìn hắn không vừa mắt, thì chúng ta cứ đuổi đi là được rồi."

Tạ Đông Hiền có chút bất đắc dĩ nhìn con cùng thê tử của mình, trong lòng thở dài nặng nề. Thằng con của hắn, thật cực kỳ giống mẹ nó. Ánh mắt thiển cận, suy nghĩ trẻ con, hơn nữa còn bắt nạt kẻ yếu, gặp phải bọn người lợi hại hơn, thì ngay cả dũng khí lớn tiếng cũng không dám.

Bất quá làm cho Tạ Đông Hiền kỳ quái chính là, người có miệng lưỡi nham hiểm sắc bén nhất Tạ Hân lúc này lại ngây người như phỗng, ngồi một chỗ suy nghĩ viển vông, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Tạ Ý cũng biết chuyện Lưu Minh Sinh la mắng tỷ tỷ của mình mấy câu, nhưng mà chuyện phát sinh phía sau lại hoàn toàn không biết, cho nên cũng không đem những chuyện này nói cho cha mình nghe.

"Khắc Cường, cậu nói một chút xem, có để cho hắn vào cửa hay không?". Tạ Đông Hiền nhìn về phía Trần Khắc Cường đang ngồi, lên tiêng hỏi.

Trần Khắc Cường nghe lão bản hỏi câu này, liền để chén trong tay xuống, cười nói: "Lão bản, bây giờ không phải là vấn đề chúng ta có muốn để hắn vào hay không. Mặc đù lần nay chúng ta có cẹ tuyệt hăn, thì hắn sẽ không tới cửa sao? Hơn nữa, loại chuyện này mà truyền đi, sợ rằng sẽ tổn hại thanh danh của lão bản."

Tạ Đông Hiền nhíu mày, hỏi: "Nói như vậy, cậu đồng ý cho hắn vào cửa sao?"

"Đúng vậy, biết người biết ta, mới có thể tìm được mấu chốt thủ thắng. Bây giờ chúng ta không rõ được ắan có muốn phân chia tài sản hay không. Nếu như hắn tới nói chuyện muốn phân một phần ba tài sản còn thừa lại, chúng ta sẽ bắt hắn đưa ra hợp đồng. Nếu như hắấn đưa ra rồi, vậy chúng ta phải suy nghĩ biện pháp giải quyết, nếu như hắn không đưa ra được, thì chỉ cần hảo hảo nói chuyện một chút. Rồi trực tiếp tống cổ hắn đi là xong."

Tạ Đông Hiền suy nghĩ một chút, nói: "Được, vậy chuẩn bị tiếp khách đi. Báo cho người cục thành phố canh giữ những nơi phụ cận, nếu như hắn dám ra tay đả thương người, thì mang hắn đi."

Không biết chuyện gì sẽ đến, nhưng trong lòng Tạ Đông Hiền luôn có một bóng ma dày đặc.

Trạch viện Tạ gia mặc dù có lịch sử mấy chục năm, nhưng mà trải qua cải cách của hậu nhân, vẫn lộ ra vẻ khí phái tiêu diễm, không một chút lụi bại.

Diệp Thu mang theo Thái Bá cùng Tiểu Bạch đi đến. Theo ánh mắt của một người mập mạp đứng trước cửa nghênh đón.

"Cậu chính là Diệp tiên sinh sao? Tôi là quản gia Tạ gia Trần Khắc Cường. Lão bản đang ở phòng khách, mời vào.'' Trần Khắc Cường vươn tay la lắc lắc nắm tay của Diệp Thu, vẻ mặt hòa ái mời bọn họ đi vào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio