Mấy năm gần đây, số lượng và chất lượng của việc mua nhà sắm xe, so đàn bà đã không còn thịnh hành, du thuyền và máy bay tư nhân đã bắt đầu lọt vào tầm ngắm của những người có tiền.
Thành tích cải cách mở cửa của Thâm Châu mấy năm gần đây thật đáng mừng, lại ở gần bờ biển, những phú hào chơi du thuyền cũng đột nhiên nhiều lên. Nhằm đáp ứng cái thú vui tiêu tốn tiền tỷ này nên câu lạc bộ du thuyền cũng được ra đời.
Câu lạc bộ du thuyền Picasso cách vị trí của Hồng Nhân hội không xa, vì ở đó có người cướp du thuyền để bỏ chạy, nên Diệp Thu đã phái người qua đó thành lập phòng tuyến ở biên giới, không cho phép bất cứ người nào với bắt cứ lý do nào mà lái du thuyền của công ty hoặc của tư nhân rời khỏi. Nguồn:
Tuy biêt rằng tính khí của những người lắm tiền luôn rất khó khăn, làm như vậy chắc chắc sẽ khiến họ phản kháng kịch liệt.
Vậy thì sao chứ ?
Khi họ biết ai là người chỉ đạo nhiệm vụ lần này, họ sẽ biết điều mà ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Có tiền đâu bằng có quyền, người có quyền muốn xoa người có tiền thế nào cũng được. Vì một bên là người đặt ra luật, còn một bên là người chấp hành. Tuy xã hội bây giờ, người có tiền và người có quyền đều là cùng một người.
Nhưng, tại sao Thiên Diệp Huân còn có thể lái du thuyền mà bỏ trốn chứ? Mà còn xông ra được phòng tuyến thứ nhất do mình thiết kế, thuyền của họ là từ nơi nào đến vậy?
Vì sau lưng Hồng Nhân hội là biển lớn vô bờ bến, điều này đã gây không ít khó khăn cho Diệp Thu khi bố trí phòng tuyến để vây bắt.
Diệp Thu lo lắng sẽ có người chạy thoát bằng đường biển, nên đã chọn mỗi 10 người trong bốn tiểu đội để tổ chức thành một phòng tuyến. Phòng tuyến này bao gồm 40 binh sĩ tinh nhuệ cầm vũ khí hạng nặng và hai chiếc thuyền.
Hiển nhiên, lực lượng cản trở như thế đối với Thiên Diệp Huân mà nói đúng là quá mỏng manh rồi, hoặc cũng có thể không cần dùng sức quá nhiều, thì hắn đã có thể dễ dàng thoát khỏi sự truy đuổi của họ.
Điều đáng ngạc nhiên là, tại sao đến cả một tiếng súng Diệp Thu cũng không nghe thấy?
Chỉ cần một trong bốn mươi tên lính nổ súng, Diệp Thu đều có thể phát hiện ra được, sau đó sẽ điều người đến hỗ trợ kịp thời.
Thật ra Diệp Thu chỉ cho 40 người này một nhiệm vụ rất là đơn giản: Thị cảnh.
Cũng vì nhiệm vụ đơn giản này, mà họ cũng không thể hoàn thành được.
Diệp Thu thật sự không biết sau khi sự việc này kết thúc, nên phạt họ như thế nào đây.
"Báo cáo vị trí của mục tiêu." Diệp Thu vừa chạy về phía bờ biên, vừa hét to trong điện thoại. Theo sau lưng hắn là 80 binh sĩ tinh anh của đội một và đội hai, vẻ mặt họ nghiêm túc, động tác nhanh nhẹn, bất cứ lúc nào cũng có thê tấn công kẻ địch chí mạng.
Những năm hòa bình, lại không phải là những nơi gần sát biên giới, mà xuất hiện một đám lính có vũ trang, đúng là khiến mọi người bất ngờ.
Nhưng Diệp Thu biết, Thiên Diệp Huân còn lợi hại hơn cả một trăm tên thuộc phần tử khủng bố nữa.
"Báo cáo đội trưởng, nhân vật mục tiêu sau khi vượt qua phòng tuyển đã lái về hướng nam, bây giờ có một đội thuyền của anh em ta đang đuổi theo ở phía sau" Bên kia ống nghe có giọng báo cáo lại.
"Bảo họ theo từ xa là được, đừng có chủ động đến gần, luôn báo cáo lại tình hình vị trí cho tôi." Khi Diệp Thu nói chuyện, thì đã chạy đến bên bờ biển rồi.
Đã có người điều đến bốn chiếc du thuyền từ câu lạc bộ du thuyền Picasso neo đậu bên bờ biển, nhìn thấy Diệp Thu đi tới, một tên béo ị mặc đồ tây màu đen, mặt cười tươi như hoa mà tiến tới đón Diệp Thu rồi bắt tay với hắn.
"Đứng lại!" Có tên lính hét to, dùng miệng súng chỉ vào tên béo trung niên đó, không cho hắn tới gần Diệp Thu.
''Hắn là ai?" Diệp Thu liếc nhìn tên mập, hỏi.
"Chào lãnh đạo, nhờ mấy đại ca đáp lại dùm, tôi chính là giám đốc của câu lạc bộ du thuyền Picasso này, lãnh đạo, tôi thật sự không biết tên đó là tội phạm ma túy, chứ không thì cho dù có nói thế nào tôi cũng không cho đám người đó thuê du thuyền đâu, hơn nữa, hôm qua họ đã thuê thuyền mất rồi, lúc đó tôi vẫn chưa nhận được thông báo của cấp trên" Lý Ngôn mặt mày nhăn nhó giải thích.
Hắn cho rằng những tên đó là tội phạm ma túy, hơn nữa nhìn thấy tình cảnh này, mấy người đó chắc chắn là những tên tội phạm ma túy không tầm thường chút nào, và cũng đã lo lắng mình sẽ bị liên lụy vì chuyện này.
Diệp Thu không hơi sức đâu mà nghe hắn giải thích, khoát tay nói: "Tạm thời gác lại đã, những người khác theo tôi lên thuyền."
Một tiếng ra lệnh của Diệp Thu, tự nhiên sẽ có các đội trưởng sắp xếp cho các binh lính lên thuyền, bốn chiếc thuyền, mỗi chiếc chở 20 người, thông qua vô tuyến điện để liên lạc với các anh em đang đuổi theo, rồi mau chóng chạy về phía trước.
Cách thuyền sắt không xa, hai bóng người từ trong rừng rậm âm u bước ra.
Nhìn nhưng ngọn đèn xếp thành hàng, tên đàn ông tóc dài nhếch mép chê cười: "Kiếm ca, xem ra hắn đã xảy ra chuyện bất lợi rồi, điều động bao nhiêu đó người, mà để cho nó chạy thoát, hi hi, đệ nhất cao thù, bày mưu tính kế cũng chẳng qua chỉ là vậy thôi."
Vẻ mặt của Lãnh Kiếm rất bình tĩnh, đôi mắt nhìn theo hướng đoàn thuyền sắt đang mất dần, giống như muốn nhìn cho rõ dáng vẻ của tên đàn ông đó.
"Họ chọn chỗ này làm điểm dừng chân, thì đã suy nghĩ xong việc sẽ chọn chạy trốn theo đường biển, hữu tâm tính thành vô tâm, muốn bắt người cũng chẳng dễ dàng chút nào, hơn nữa hắn cũng không có trợ thủ đắc lực, chỉ huy đám quân nhân này không phải là sở trường của hắn, hơn nữa đối thủ của hắn là một cao thủ" Lãnh Kiếm không giống đồng bọn mình mà chửi bới Diệp Thu, mà đứng ở lập trường khách quan giải thích.
"Hử, xem ra chúng ta phải ra tay rồi."
Trên biển lớn mênh mông này, xem hắn còn làm gì được chủ nhân?"
Lãnh Kiếm cười, nụ cười ấm áp và hàm xúc, nói: "Đến biển lớn mênh mông này chúng ta làm sao mà ra tay ?"
"Chúng ta…"
Tên đàn ông tóc đỏ đột nhiên mở to mắt, lúc này hắn mới nghĩ ra, bản thân vốn đang ở đất liền. Không có thuyền, cho dù có muốn nhúng tay vào chuyện này cũng khó, chẳng lẽ có thể học theo Đạt Ma đi trên mặt biển sao?
"... Trước đó cũng không ngờ được họ lai ngu xuẩn đến mức này, lại để người ta trốn thoát bằng đường biển. Kiếm ca, gần đây có một câu lạc bộ du thuyền, chúng ta đi thuê một con thuyền đuổi theo đi?"
Lãnh Kiếm lắc đầu, nói: "Không phải chúng ta không nghĩ tới, mà là chưa nghĩ đến, điểm sai xót này là do chúng ta, theo tính toán của anh, tất cả du thuyền trong câu lạc bộ đều đã bị hắn khống chế rồi. Chúng ta nếu cần thuyền, trừ phi nói rõ thân phận của mình...còn hắn có nể mặt chúng ta hay không còn là một chuyện khác. Nếu mục tiêu bại lộ, thì chẳng phải là bị người ta nắm cán sao?"
Tên đàn ông tóc dài có chút buồn bực nói: "Chẳng lẽ chúng ta cứ mở to mắt ra mà nhìn hắn để cho họ chạy thoát sao? Nói rõ thân phận thì đã sao? Thần thánh Hoa Hạ chúng ta, từ lúc nào đã sợ người khác chứ?"
Lãnh Kiếm lắc đầu, nói: "Vào lúc này, chúng ta nên chọn cách tin hắn đi, đã tạo nên bao nhiêu kỳ tích, lần này chắc cũng sẽ không để chúng ta thất vọng."
Người thanh niên tóc dài tuy không cam tâm, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao. Khi Lãnh Kiếm chọn cách tin tưởng Diệp Thu, Diệp Thu đứng ở mạn thuyền mặt đầy nghiêm chỉnh. Hắn luôn xem Thiên Diệp Huân là đối thủ chính, nhưng không ngờ giữa đường lại nhảy ra người đàn bà Đông Doanh này.
Thân phận của người đàn bà Đông Doanh này hắn đã biết, là đại diện của tổ chức rắn độc. Thiên Diệp Huân làm thế nào mà cấu kết được với tổ chức rắn độc chứ? Mục đích của hắn là ai? Rốt cuộc là gì?" Diệp Thu tự lẩm bẩm. Đó là vì tin tức thu thập được không đầy đủ, nên tới tạo nên cái cục diện như thế này, nếu sớm biết họ đã cấu kết với nhau. Diệp Thu nhất định sẽ nghĩ cách để dẫn theo đội viên của tiểu đội Lôi Đình đến giúp đỡ. Tuy ở bên Thâm Châu này có mấy trăm người giúp đỡ, nhưng đối phó với nhân vật như Thiên Diệp Huân, quả thật họ vẫn chưa thật sự phát huy tác dụng quá lớn. Sở dĩ Diệp Thu không từ chối, cũng chỉ vì đã ngắm trúng hỏa lực mạnh mà họ có trong tay. Hắn thật không tin, cơ thể của những người đó đến đạn cũng không thể xuyên qua nổi.
Lần trước ở trên Công Hải, Thiên Diệp Huân đem thuyền đến nổ tung họ. Lần này không phải trong lòng Diệp Thu không có cái ý nghĩ báo thù. Có thể dùng súng máy và lựu đạn để đuổi theo Thiên Diệp Huân đang chạy như điên này, cũng là một chuyện tốt. Điều khiến Diệp Thu lo lắng là, nếu hắn nhảy xuống biển thì làm sao?
Nếu là người bình thường nhảy xuống biên rộng mênh mông, thì chắc chỉ có một con đường chết mà thôi. Nếu không chết được, Diệp Thu căn dặn bốn chiếc thuyền đi ven mặt biển để tìm kiếm, họ cũng khó mà thoát thân được. Nhưng đối với một Quỷ Ảnh đã đạt đến thiên giới và một Thiên Diệp Huân không biết tốt xấu, thì khó khăn này đúng là không đáng để nhắc tới.
Chuyện duy nhất khó khăn đối với họ, chính là bây giờ nên thoát thân theo hướng nào thì tốt nhất.
Dù gì, Hoa Hạ không thể về, ở Hương Cảng thì có Diệp Thu, cũng là một nơi nguy hiểm, nhừng nơi khác cũng không hề an toàn, đoạn đường đi cũng khá là xa.
"Đội trưởng, thuyền của họ đang ở phía trước." Một tên tiểu đội trưởng hét to.
Diệp Thu không đảm nhận chức vụ nào trong bộ đội của Uông Kiếm Hàn, chỉ là tạm thời phụ trách trong thời gian này. Cho nên, mọi người đều gọi hắn là với chức vụ quan viên chính phủ.
Cái chức vụ quan viên chính phủ là đội trưởng tiểu đội của Tử La Lan, và cũng là đội trưởng của bốn tiểu đội đi chấp hành mệnh lệnh lần này, cho nên có một điều kỳ lạ chính là bốn đội trường cũng gọi Diệp Thu là đội trưởng. Các binh lính khác cũng gọi hắn là đội trưởng, nghe ra, thì cấp bậc của mọi người đều là đội trưởng cả.
"Chính xác không phải là thuyền của chúng ta chứ?"
"Đúng vậy, họ luôn đi theo tội phạm." Tiểu đội trưởng báo cáo lại.
"Tăng tốc, tăng hết tốc lực mà đuổi theo." Diệp Thu ra lệnh.
Tiểu đội trưởng được lệnh, lập tức thông qua tai nghe vô tuyến mà phát lệnh cho mấy chiếc thuyền.
Chiếc thuyền sắt giống như một con trâu đực bị chọc giận vậy, chạy như điên về phía trước, mặc cho hai chiếc thuyền ở phía trước cũng đang liên tục tăng tốc, trong nhất thời đúng là vẫn không thể nào đuổi kịp.
"Bảo thuyền phía trước nô súng, chặn họ lại" Diệp Thu lại hét lần nữa.
Rất nhanh, ở phía trước vang lên tiếng súng dày đặc, sau tiếng súng, tốc độ của hai chiếc thuyền cũng chậm lại. Vì né đạn, họ đành phải chạy theo hình chữ s.
Chiếc thuyền sắt do Diệp Thu chỉ huy nắm lấy cơ hội, đuổi theo, cuối cùng cũng đã tiếp cận với chiếc thuyền ở trước mặt.
Trong phạm vi quan sát của Diệp Thu, đã có thể nhìn thấy bóng của bọn Thiên Diệp Huân đang ngồi trên du thuyền. Thân phận truyền nhân cao quý của Thiên Diệp gia tộc mà lại phải rơi vào tình cảnh này. Diệp Thu bất giác cảm thấy có chút đáng tiếc. Đương nhiên, vui nhiều hơn, đã ra đời thì cũng có một ngày sẽ phải trả lại thôi.
"Nổ súng, giết không cần hỏi." Diệp Thu hét to. Vừa dứt lời, từ bốn chiếc thuyền sắt bay ra vô số những đường lửa, chiếc du thuyền trước mặt trong giống một cây roi vậy, trong chớp mắt đã bị đánh thành một cái rổ rồi.