Cận Thân Bảo Tiêu

chương 707: rút củi dưới đáy nồi, một côn đánh chết! (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người đi uống cà phê nói chuyện phiếm. Tới khoảng ba giờ chiều, Diệp Thu liền nhận được một cuộc điện thoại.

"Diệp Thu tiên sinh à? Tôi là cục trưởng Trần Phương phụ trách chuyện quân tình, nếu như thuận lợi, 4h30 xin hãy tới cục quân sự. Chúng tôi chó chút tình huống muốn hỏi anh."

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Thu nói với Nhiễm Tinh Thần: "Cục quân sự gọi điện tới, nói là bọn họ có việc muốn hỏi?"

"Năm đó cha anh là đội trưởng đội số năm, mà cục quân sự vốn là bộ phận phụ trách tất cả bí mật của quân đội, nếu như chuyện này bị tiết lộ ra, bọn họ là người thích hợp nhất để đòi lại công đạo cho cha anh." Nhiễm Tinh Thần giải thích.

Thân phận của nàng có chút đặc thù, bản thân có quân hàm, nàng có thể chủ trì khi có đại án đặc biệt, khi không có chuyện gì lại có thể kinh doanh phục vụ quốc gia.

"Biết đường đi tới cục quân sự không? Tôi chưa bao giờ tới đó." Diệp Thu nhún nhún vai nói.

"Thấy anh nguyện ý giới thiệu đám phú thương ở Hồng Kông cho tôi, tôi cũng đành làm người tốt đến cùng, đích thân đưa anh tới đó, phỏng chừng anh cũng không quen đường ở Yên kinh, tôi tính chỉ đường giúp anh nhưng sợ anh cũng không tìm thấy."

"Đúng là như vậy đấy, vậy cảm ơn cô." Diệp Thu nói.

Xác thực nếu như không có Nhiễm Tinh Thần dẫn đường, chỉ sợ Diệp Thu đi hết một vòng cũng không thể tìm thấy vị trí của cục quân sự.

Nơi này là địa phương rất bí mật, hơn nữa trên những cánh cửa có treo vài tấm biển, nếu như không cẩn thận phân biệt mà nói, người ta rất dễ nhầm lẫn.

"Anh vào đi, tôi đứng ở cửa chờ là được rồi." Nhiễm Tinh Thần chỉ chỉ lên căn lầu, nói: "Bên trong sẽ có người tiếp anh."

"Cô không vào sao?" Diệp Thu hỏi.

"Không cần, tôi vào sẽ không thích hợp."

Diệp Thu gật gật đầu, sau đó ném chìa khóa xe cho Nhiễm Tinh Thần, cuối cùng hắn đi tới cánh cửa của cục quân sự, mấy người thủ vệ kiểm tra qua giấy chứng nhận của Diệp Thu sau đó gọi điện thoại vào báo, cuối cùng cũng để hắn tiến vào.

Một người mặc tây trang đeo kính râm bước nhanh ra đón, hắn nhìn Diệp Thu nói: "Cậu chính là Diệp đội trưởng? Cửu ngưỡng đại danh, tôi là người của Trần cục trưởng, tên Lương Quang. Mời. Đám người Trần cục trưởng đều đang ở trong phòng họp chờ cậu đó."

"Được, cảm ơn." Diệp Thu cười gật đầu, hai người lần đầu tiếp xúc chưa quen thuộc cho nên cũng không nói gì thêm, thân phận của bọn họ đều rất mẫn cảm, hỏi nhiều ngược lại sẽ không tốt.

Hai người tới một căn tiểu lâu nhỏ màu trắng, đã thấy phía trước có rất nhiều các loại xe đỗ lại. Tất cả đều là xe mang giấy phép đặc thù.

Lúc này Diệp Thu mới biết, nguyên lai xe hơi có thể trực tiếp vào tới tận đây. Chẳng qua là phải có giấy phép đặc biệt mới được vào. Nhưng mà xe bọn họ lại không được đậu ở đây.

Lương Quang dừng lại tại cửa một căn phòng làm việc lớn, nhỏ giọng nói với Diệp Thu: "Chính là trong chỗ này, xin chờ một chút."

Cốc cốc!

Lương Quang duỗi tay gõ cửa, sau đó lên tiếng: "Cục trưởng, Diệp đội trưởng tới rồi."

"Mời anh ta vào đi." Một thanh âm rõ to vang lên.

Sau khi đẩy cửa tiến vào Lương Quang lập tức làm động tác chào theo quân ngũ, đợi khi Diệp Thu vào hắn liền tới khép cửa vào.

Đây là một căn phòng họp được bố trí xa hoa, trơn bóng sáng ngời, đều được kiến tạo từ đá cẩm thạch, bên cạnh bàn còn có mấy người, người nhỏ nhất chỉ sợ cũng hơn 40 tuổi, còn có ba lão nhân nữa.

Nhiễm lão gia tử cũng có trong đó, chẳng qua lão chỉ cúi đầu chuyên chú uống trà, cũng không có ý định liếc mắt nhìn Diệp Thu.

"Ha ha, Diệp đội trưởng, cậu khỏe chứ." Một người mập mạp ngồi bên trái tươi cười bắt tay với Diệp Thu, hắn tự giới thiệu: "Tôi là cục trưởng cục quân sự Trần Phương, vừa rồi chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại."

"Tôi vẫn còn nhớ giọng nói của Trần cục trưởng." Diệp Thu khiêm nhường nói. Tuy hiện tại hắn có Lâm gia ở phía sau làm chỗ dựa, thế nhưng ở trước mặt một số quan viên tai to mặt lớn này vẫn nên làm vãn bối lễ nghi thì tốt hơn.

"Ha ha. Người trẻ tuổi trí nhớ vẫn còn tốt." Trần Phương cười ha hả đánh giá Diệp Thu. Sau đó chỉ vào Nhiễm lão gia tử, nói: "Cậu nhất định nhận ra vị trưởng bối này? Tôi đây sẽ không giới thiệu nữa."

Hắn lại chỉ vào một lão nhân ở kế bên đang nhắm mắt dưỡng thần: "Vị này chính là Yến Tài, cậu có quen không?"

Khi được Trần Phương giới thiệu bản thân, Yến Tài rốt cục mới mở mắt, ánh mắt vừa vặn chạm tới ánh mắt của Diệp Thu.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thu gặp Yến Tài gia tử.

Diệp Thu biết thời khắc này ánh mắt của mình khẳng định rất sắc bén. Bởi vì cho dù ai thấy được cừu nhân của mình cũng không thể nào bình tĩnh được.

Cha chết oan, Diệp gia sụp đổ, sợ rằng lão không thoát khỏi quan hệ, lúc đó Yến gia do lão chủ trì như mặt trời ban trưa mà.

Mà Yến lão gia tử lại mang vẻ mặt hòa ái mỉm cười với Diệp Thu, cho dù lão phát hiện địch ý trong ánh mắt Diệp Thu thế nhưng lại coi như không nhìn thấy, công phu hàm dưỡng của người này đúng là nhất lưu, chính cống là một lão hồ ly.

Được Trần Phương giới thiệu, một lão giả khác, là Lý lão năm đó là người phụ trách đội thứ năm của Diệp Trọng, mà người có tuổi tác không chênh lệch nhiều với Trần Phương, là Lâm trưởng phòng phụ trách ngành tình báo.

Diệp Thu phân biệt chào hỏi qua một lượt, sau đó mới mời Trần Phương ngồi, sau đó bản thân hắn cũng ngồi xuống.

Trần Phương quay đầu nhìn Nhiễm lão gia tử, vừa cười vừa nói: "Lão gia tử, hội nghị lần này là do lão mời. Vậy trước tiên lão nên giới thiệu qua đi?"

Nhiễm lão gia tử xua tay nói: "Đây là chuyện thuộc phạm vi chức quyền của cậu, do cậu phụ trách, cậu cứ giải quyết là được."

"Ha ha, được, vậy tôi cũng được nở mày nở mặt trước mặt các vị lãnh đạo rồi." Trần Phương ha ha cười. Đôi mắt lại liếc nhìn Yến lão gia tử, thấy lão không nói gì lúc này mới yên tâm lại.

Hắn biết nếu như xử lý không tốt chuyện lần này sợ rằng mình cũng nên chuyển công tác đi là vừa.

Một bên phải kiêng kỵ thế lực như mặt trời ban trưa của Yến gia, mặt khác mình phải bám lấy Nhiễm lão. Lúc trước hắn còn nhận được điện thoại của Lâm lão gia tử...

Trần Phương ước gì hiện tại chính mình đột nhiên bị cao huyết áp hôn mê bất tỉnh mới tốt. Cũng không cần phải ngồi đây run rẩy xử lý chuyện tình khó giải quyết này.

Hắng giọng một cái, Trần Phương nói: "Diệp đội trưởng đã có được một tin tình báo, phần tình báo này có liên quan tới chuyện cha cậu ta, Diệp Trọng là đội trưởng đội thứ năm năm đó tử vong. Nhiễm lão tướng quân đã chuyển phần tình báo này tới cho tôi, tôi cảm thấy chuyện này rất trọng đại cho nên mới mời các vị tới đây cùng thảo luận. Nhìn xem làm thế nào mới có thể giải quyết."

Trần Phương mở chiếc cặp da trâu ra, lấy một phần tư liệu từ bên trong trải ra trước mặt từng người một.

Nhiễm lão gia tử đã sớm xem qua cho nên lão không hề động tới phần tài liệu trên bàn.

Yến lão gia tử lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, dường như không biết trước mặt có tài liệu vậy. Bộ dáng cực kỳ hững hờ.

Diệp Thu thấy lão cố ý làm ra bộ dạng này, trong lòng hắn nổi lên một cỗ lửa giận vô danh, lão đầu nhi này chẳng lẽ nghĩ cứ như vậy là có thể trốn tránh trách nhiệm?

Nhưng mà nếu như hắn thực sự làm ra một bộ bị bệnh, vậy rất có khả năng sẽ được mọi người đồng tình, coi như bỏ qua. Pháp luật tựa hồ đều mất đi tác dụng khi người ta đạt tới một tầng thứ nhất định. Đến lúc đó người ta sẽ lựa chọn cụm từ "Chuyện chữa trị" để thoái thác.

Diệp Thu lại không có biện pháp gán tội cho Yến Thanh Phong, dù sao lúc đó hắn còn nhỏ, không có khả năng tham gia chuyện này.

Trái lại Lâm Duyên Trường cùng với Lý lão hai người cực kỳ hiếu kỳ đối với chuyện này, cho nên đều chăm chú mở ra phần tài liệu trước mặt.

Hai người càng xem càng kinh hãi, khuôn mặt đồng thời biến sắc. Mặc dù biết những tài liệu này có quan hệ với Yến lão gia tử, thế nhưng điều bất ngờ là cũng không liếc mắt nhìn sang bên kia.

"Yến lão, lão không xem sao?" Trần Phương cười ha hả dò xét Yến lão gia tử.

"Không cần, già rồi không còn nhìn rõ nữa. Thoạt nhìn chỉ thấy toàn là chữ, chóng hết cả mặt." Yến lão gia tử xua tay nói.

Trong lòng Trần Phương lại âm thầm kêu khổ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đối phương cũng không thèm liếc mắt nhìn tài liệu. Chẳng lẽ tự hắn định tội, sau đó để người của Yến gia đi nhận tội? Hoặc là nói hắn phải bắt buộc lão đầu tử này đọc tài liệu?

"Phần tài liệu này là thật?" Lý lão chỉ chỉ vào tập tài liệu, hỏi.

"Thiên chân vạn xác." Diệp Thu biết. Hắn tin tưởng Ngân Nhãn sẽ không lừa gạt mình, hơn nữa không có chứng cớ xác thực hắn cũng sẽ không đem những thứ này ra cho đám lão đại này nhìn. Như vậy bản thân mình sẽ bị mắt kẹt ở bên trong.

"Vậy à. Chúng ta căn cứ vào ghi chép trong phần tài liệu này tra ra một số giao dịch. Nguyên bản tư liệu này là thật." Trần Phương bổ sung một câu.

"Diệp Thu, con mắt của Yến lão không dùng được. Cậu đọc cho Yến lão nghe đi." Nhiễm lão gia tử lên tiếng nói.

Trong lòng Diệp Thu âm thầm vui vẻ, vô luận có chán ghét mình tới đâu, nhưng mà Nhiễm lão gia tử vẫn luôn đứng về phía mình.

Thế cho nên Diệp Thu liền đem phần tài liệu ở trước mặt Yến lão gia tử lên đọc.

Yến lão gia tử rốt cục cũng mở mắt, con mắt sáng ngời hữu thần nhìn Diệp Thu đang đọc tài liệu. Khuôn mặt lại không có biểu hiện gì, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Diệp Thu đọc xong, sau đó ánh mắt của tất cả mọi người đều dán lên mặt Yến lão gia tử.

Chuyện này, chung quy lão gia hỏa ngươi cũng không thoát được rồi.

"Ài, không ngờ Yến gia chúng ta xuất hiện loại phản đồ này. Thật sự là bại hoại môn phong. Bại hoại môn phong a." Yến lão gia tử mang vẻ mạt đau lòng thất vọng lắc đầu.

"Yến lão, lão cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?" Trần Phương cẩn thận từng tý dò hỏi.

"Xử lý như thế nào? Các người nhìn xem, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó." Yến lão gia tử nói: "Đáng tiếc a, Yến Lệ đã mất sớm, nếu không ta nhất định sẽ đánh chết nó."

"Yến lão, lão nói chuyện của Yến Lệ ra làm gì?" Trần Phương mang vẻ mặt kinh ngạc dò hỏi.

"Không phải hắn thì còn là ai nữa? Hắn đã phá hủy hình tượng anh minh cả đời Yến gia chúng ta." Yến lão gia tử hừ lạnh nói.

Yến Lệ là tam thúc của Yến Thanh Phong, mấy năm trước vì bị bệnh mà qua đời.

Lão đem trách nhiệm đổ lên đầu một người chết, chuyện này thật sự là không có đối chứng.

Diệp Thu há có thể tiếp thu cái lý do như vậy. Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, thế nhưng Nhiễm lão gia tử đột nhiên quét mắt nhìn hắn một cái.

Thế cho nên hắn chỉ có thể nhu thuận câm miệng.

Nhiễm lão gia tử đặt chén trà xuống, nhìn Yến lão gia tử nói: "Tôi cảm thấy chuyện này rất trọng đại, nên tạm thời đình chỉ các chức vụ của Yến gia các người. Đợi cho điều tra rõ sự tình, nếu không có vấn đề gì nữa như vậy tự nhiên sẽ khôi phục lại chức vị cho mọi người, còn nếu như có vấn đề, vậy các người phải bị trừng phạt của pháp luật. Đây cũng là để cho Yến gia giữ được sự trong sạch cho mình. Yến lão, lão cảm thấy thế nào?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio