Khung cảnh đường phố bây giờ yên tĩnh đến lạ thường.
Bạch chưa bao giờ nghĩ nó lại yên tĩnh đến như vậy.
Tắt TV đi, bên trong không còn truyền ra âm thanh nữa, cũng không còn tiếng máy móc phát ra trong không khí, Bạch mới bất chợt ý thức được có điều gì đó không thích hợp. Toàn bộ thế giới như thể trong nháy mắt hắn tắt TV đều chìm vào im lặng, không có tiếng hàng xóm đứng ở cửa nhà tám chuyện rầm rộ, không có tiếng ô tô chạy trên đường, không có tiếng côn trùng kêu vang, không có tiếng chim hót, thậm chí ngay cả tiếng gió thổi cũng dừng lại. Yên lặng như chết.
Mà mọi khi vào thời gian này, người già phải đi tập dưỡng sinh, mang theo đứa cháu nhỏ đi dạo công viên, taxi phải chạy qua chạy lại đón khách mới đúng. Cho dù nhà có cách âm tốt, cũng phải có một chút âm thanh chứ.
Bạch từ ghế sofa đứng lên đi tới ban công, cúi đầu nhìn xuống, cả con đường kéo dài từ đầu bên này đến đầu bên kia hoàn toàn vắng vẻ, hai hàng cây bên đường trông giống như những pho tượng, đứng im tại chỗ.
Vô cùng không thích hợp.
Trực giác nói cho Bạch biết có chuyện gì đó đã xảy ra khi hắn không để ý thời gian. Hắn nghĩ tới Tĩnh Nhân đã đến trường từ lâu, trong lòng mơ hồ cảm thấy lo lắng, sau đó nhớ lại lời Tĩnh Nhân sáng nay đã nói với mình “Muốn hòa nhập với nơi này bước đầu tiên chính là phải làm quen với hoàn cảnh xung quanh”. Có lẽ là nên đi ra xem một chút, Bạch âm thầm nắm chặt tay.
Đi xuống lầu đến cửa chính, Bạch đang muốn mở cửa ra thì dừng lại một chút, sau đó quay trở lại, một lát sau mới đi ra, trên tay còn cầm một thứ gì đó, nương theo ánh sáng từ từ thấy được rõ, đó là một cái dùi cui bên trên thì to bên dưới thì thu nhỏ lại, độ dài không khác lắm so với cây gậy bóng chày.
Hắn vừa mới mở cửa đi ra ngoài, khí trời tốt lành của buổi sáng không biết đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn một lớp sương mù u ám thổi qua, không phải dày đặc, mà là như một tấm lụa mỏng mịn màng, che đi ánh sáng ban ngày. Chỉ còn lại vài tia sáng ảm đạm le lói, hiện ra khung cảnh thật âm lãnh.
Bạch quay đầu lại nhìn lên, trên ban công đang phơi đầy quần áo, một dáng vẻ u ám, khuôn mặt lộ ra một tia thất vọng.
…………………………
Khu trường học bỏ hoang và khu mới xây cách nhau khoảng chừng ba bước chân, từ mái nhà nhìn xuống, ở giữa không có thứ gì để đỡ, từ độ cao tầng tám này có thể làm cho người ta rất sợ hãi, không chú ý một chút để ngã xuống thì kết cục chỉ có tan xương nát thịt.
Tĩnh Nhân theo bản năng lùi một bước.
“Cậu sao vậy? Tĩnh Nhân?” Gian Đồng ở phía trước quay lại hỏi.
Tĩnh Nhân có chút nói không nên lời: “Cái kia… Tôi có hơi sợ độ cao.”
“Không có chuyện gì, không cần sợ hãi.” Thấy Tĩnh Nhân vẫn còn do dự không tiến lên, hắn nói, “Như vậy đi, tôi đi trước, rồi ở bên kia đỡ cậu sang.”
Vừa nói Gian Đồng vừa nhảy sang, nhảy một cái đã ổn định rơi xuống vách tường đối diện. Sau đó lại nhảy xuống phía dưới, quay lại đưa tay đón Tĩnh Nhân.
“Đến đây, Tĩnh Nhân, nhảy sang đi.”
Tĩnh Nhân do dự một chút, nhưng vẫn tiến lên nắm lấy tay hắn.
“Hự.”
Theo lực kéo của Gian Đồng, Tĩnh Nhân nhún người nhảy sang, tuy rằng lúc chạm đất hơi mất cân bằng, nhưng cuối cùng là hữu kinh vô hiểm sang tới nơi. “Lần này đến lượt tôi cám ơn cậu.” Tĩnh Nhân phủi phủi tay nói.
hữu kinh vô hiểm: tức là có sợ hãi và kinh ngạc nhưng không gặp nguy hiểm.
“Đây đâu tính là gì.”
Đột nhiên Tĩnh Nhân giơ súng lên, nhắm ngay Gian Đồng. Gian Đồng còn không phản ứng kịp cậu muốn làm cái gì, chợt nghe một tiếng súng nổ, đạn bắn ra.
Gian Đồng theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, đạn sượt qua hắn, ghim vào phía sau, “phốc” một cái. Hắn mở mắt ra xoay người nhìn lại, trên mặt đất là một con tang thi đầu nát bét.
“Làm tôi giật cả mình, lần sau có thể nói trước một tiếng không?” Gian Đồng đè xuống ngực cảm giác kinh hãi, dựng thẳng ngón cái với Tĩnh Nhân, “Bất quá thuật bắn súng không tồi.”
“Bởi vì tôi có luyện qua rồi.” Tĩnh Nhân cười cười nói.
Hai người đang muốn một hơi chạy thẳng xuống lầu để không lãng phí thời gian, phía dưới bỗng truyền đến một giọng nữ cao vút.
“Người đâu cứu mạng! Người đâu cứu mạng!!!!”
Gian Đồng và Tĩnh Nhân nhìn nhau, gật đầu, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất hướng nơi phát ra âm thanh chạy xuống.
…………………………………
Bạch đi dọc theo khu phố, càng ngày càng kinh khủng hơn, lúc trước ở trên lầu từ đằng xa không nhìn thấy, thực ra hai bên đường phố đều là vết máu lưu lại, vẫn còn rất nhiều máu tươi ở trên cây, trên những thân cây to cũng bị máu bắn lên đông lại thành màu nâu.
Thỉnh thoảng có thể thấy một vài khối thịt nát vương vãi dọc theo đường phố, còn có ruột già ruột non cùng các loại nội tạng. Chỉ bằng suy đoán là có thể tưởng tượng ra ở đây vừa phát sinh sự việc thê thảm thế nào.
“Hả?”
Mơ hồ nghe được âm thanh truyền đến từ căn nhà bên trái, làm cho Bạch đang đi trên con đường tĩnh mịch giật mình, lập tức đổi hướng chạy đến nơi phát ra động tĩnh.