Mắt thấy trọng tâm câu chuyện lại bị mình chuyển thành lo lắng, Tuyết Kiến vội vàng đem chủ đề mình đang định nói quay trở lại, “Cho dù có nói thế nào, vẫn phải về nhà nhanh nhất có thể, đến lúc đó mới xác nhận được người nhà mình vẫn bình an.”
“Cũng đúng.”
Cầu mong Bạch hôm nay cũng như mọi khi không nghe lời mình mà ở yên trong nhà, như vậy cũng sẽ giảm bớt khả năng gặp nguy hiểm.
Tĩnh Nhân đang nghĩ như vậy ở trong lòng, chợt nghe thấy Tuyết Kiến nói, “Phía trước đang có một đàn tang thi lớn.”
“Cô lái xe vòng qua chỗ đó đi!” Gian Đồng nheo mắt lại nhìn kĩ, giọng nói bỗng nhiên biến đổi, “Khoan đã… Hình như đàn tang thi đang bao quanh một người.”
Tĩnh Nhân cũng nhìn thấy, ở trung tâm đàn tang thi có một bóng người, chờ đến khi cậu thấy rõ ràng, thân thể cậu không tự chủ được nhoài về phía trước, “Bạch!!!!!”
……………………………
Nếu như không phải vì vết thương mà dẫn đến hắn đi không vững, không cẩn thận đụng đổ cái thùng rác bên cạnh, thì đã không tạo ra tiếng động lớn mà hấp dẫn cả đàn tang thi thế này.
Bạch có chút hối hận vì lúc đó không quyết đoán chạy đi trước, đợi đến lúc phát hiện ra thì, hầu hết tang thi trong vòng mười thước đều đã vây quanh hắn. Nhìn số lượng tang thi so với lần trước còn nhiều hơn gấp bội, vây kín xung quanh hắn, cho dù muốn tìm một khe hở chạy đi cũng là điều không thể.
Ngay đến khi tang thi xung quanh hắn đã từng bước ép sát, bạch không thể nào lùi thêm được nữa, đột nhiên ở phía trước có tiếng người la lên.
“Bạch!!!!!!!”
“Nghe đây, cậu nổ súng yểm trợ, bọn tôi sẽ nhân cơ hội lái xe đến chỗ cậu ta, thuận thế kéo cậu ta vào trong xe, cậu muốn cứu cậu ta thì chỉ còn cách này. Xe không thể dừng lại, một khi dừng lại chúng ta sẽ bị cả đàn tang thi vây quanh.” Gian Đồng dặn dò.
“Tôi biết rồi.” Tĩnh Nhân nghiêm túc gật đầu.
Ô tô trong lúc hai người nói chuyện đã ngày càng tiến gần lại chỗ Bạch, Tĩnh Nhân rút súng ra, kéo cửa sổ xe xuống, nhoài hẳn nửa người ra khỏi xe, liên tiếp nổ súng bắn vỡ đầu bọn tang thi đang định đánh về phía Bạch. Sau đó chờ đợi thời cơ liền ra hiệu với hai người trong xe.
“Cô Tuyết Kiến, ngay bây giờ!!”
Theo tiếng hô của Gian Đồng, Tuyết Kiến đạp mạnh chân ga vọt thẳng vào trong đám tang thi, sau đó xoay vòng liên tục, đâm hết đám tang thi bay văng ra ngoài.
“Bạch!!!”
Tĩnh Nhân liều mạng vươn tay ra ngoài cố nắm lấy được tay Bạch, nắm thật chặt, sau đó cố sức kéo về, Bạch thuận thế liền chui từ cửa sổ vào trong xe. Sau đó lại nổ súng giết hết bọn tang thi đang cản đường, xe một đường chèn lên xác tang thi, cấp tốc thoát ra khỏi vòng vây của tang thi, nghênh ngang mà chạy đi.
“Kích thích quá!” Sau khi an toàn, Tuyết Kiến vừa điều chỉnh lại nhịp tim đang đập loạn xạ vừa nói.
Tĩnh Nhân quay đầu sang nhìn Bạch, cùng lúc hắn cũng quay sang, hai người nhìn nhau cười. (hí hí:)
“Được rồi, chúng ta chia tay ở đây đi.”
Tuyết Kiến dừng xe ở một chỗ rộng rãi, mặt sàn lát bằng đá cẩm thạch. Vừa nãy bọn họ đã thảo luận ở trên xe, đều nhất trí tìm được nơi an toàn rồi mỗi người đi một ngả, đều quay về nhà mình. Dù sao người nhà cũng là quan trọng nhất, để biết được tình hình của người thân mình, cho dù phải làm những việc nguy hiểm như vậy cũng không thành vấn đề.
Gian Đồng gật đầu, “Chúng ta ở đây bắt đầu chia nhau ra đi.”
Ở ngay giữa khoảng sân rộng có một đài phun nước, đúng lúc này lại tự động phun nước lên, làm cho mấy chú chim đang đậu trên đó sợ hãi mà vỗ cánh bay đi.
“Cô giáo, Gian Đồng, mọi người đều phải cẩn thận.” Tĩnh Nhân quay lại nhìn hai người, “Nhất định phải sống nữa!”
“Đương nhiên rồi.” Tuyết Kiến bật cười trả lời.
Gian Đồng tiến lên một bước, vỗ vai Tĩnh Nhân, “Cậu cũng vậy, đều phải sống đấy!”
Bạch đứng bên cạnh Tĩnh Nhân, từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.
Bê: Cuối cùng vẫn thực sự phải xa nhau sao???