Vi Quỳnh lại càng tiến sát đến gần tôi hơn. Từ phía sau Vi Quỳnh bỗng xuất hiện một bóng đen, cao gần hai mét. Tôi chết lặng luôn. Cái bóng đó có rất nhiều mắt, phải nói là rất nhiều... và tất cả các con mắt đều nhìn tôi. Mỗi con mắt có một vẻ khác nhau: khóc, cười, nhưng đặc biệt hơn là giận dữ và đau đớn. Máu tươi rỉ ra. Tôi không biết chúng là giống gì nữa.
Chân tôi không nhúc nhích được, dù tôi cố gắng thế nào chúng cũng không nhúc nhích... Chết tiệt... Nhưng tay vẫn hoạt động được bình thường, tôi dùng tay đấm thật mạnh vào hai chân nhưng chúng cũng chả thèm nhúc nhích. Như kiểu là... bị người khác ghim chặt vậy.
Leng keng,... leng keng...
Chợt để ý thấy trên tay phải của Quỳnh đang cầm một con lắc hình tròn, một món đồ chơi cho trẻ con. Vi Quỳnh dùng tay vỗ vỗ vào con lắc liên tục. Rồi Quỳnh ngừng, chân tôi lại nhích được một chút, xong lại vỗ, chân tôi lại cứng đơ, rồi nó tiếp tục vỗ, rồi lại ngừng.
Tôi chợt nhận ra, con lắc này chính là thứ điều khiển chân tôi. Nguyên tắc của con lắc đó là: Khi con lắc kêu thì chân không đi được, còn khi ngừng thì chân trở lại bình thường. Tức là, tôi đang bị phụ thuộc vào nó, bằng mọi cách phải phá con lắc này đi, nếu không, tôi sẽ chết...
Nghĩ,... phải nghĩ đã... Biết làm cách nào đây?
Đến lúc tôi ngẩng lên thì Vi Quỳnh đã tiến đến gần tôi, mỉm cười dịu dàng nhìn tôi. Vẫn nụ cười ấy, nhưng có phần không ổn. Đúng là không phải Vi Quỳnh, là ma nữ đeo hài đỏ...
Khục... khục... khục...
Nó đang cười. Tay vẫn vỗ theo nhịp đều đều.
Bỗng con quỷ dừng vỗ tay, cái miệng nó đang ngoác rộng ra đến tận mang tai, chiếc lưỡi đỏ lòm bỗng lè ra, ngúc ngắc qua lại. Hình như nó không chú ý đến tôi, mà đang chú ý tới thứ gì đó quan trọng hơn nhiều. Tôi đơ người nhìn nó, chân run run lùi lại.
- Hey...! Phan Ngọc Mai...
Có giọng ai đó khẽ vang lên, ở phía bên phải. Tôi quay sang nhìn, là Dung. Con bé đang núp sau mấy cánh cửa mục, khẽ giơ tay ra vẫy vẫy tôi. Dung giơ ba ngón tay ra, nói tiếp:
- Tao đếm từ một đến ba, tao và mày cùng chạy... Ok?
Tôi gật đầu ra vẻ đồng ý. Mỹ Dung bắt đầu đếm:
- Một...
- Hai...
- Ba... -Dung ngập ngừng gật đầu.
Chạy...
"Cốp..."
Tôi chết sững, Mỹ Dung cũng chết sững, rồi nó nhìn dưới chân mình...
Mỹ Dung đạp trúng một vỏ lon bia rỗng. Tại tiếng này khiến con quỷ để ý hơn chăng? Tôi nuốt nước bọt ừng ực, từ từ quay về phía sau...
Leng keng... leng keng...
Tiếng lắc quỷ này lại vang lên. Ngay lập tức, chân tôi cứng đơ. Nhìn Mỹ Dung, con bé cũng đang khổ sở gồng mình lên. Hai đứa đưa mắt nhìn nhau, rồi lại kinh hoàng nhìn thứ bầy nhầy như nước mũi đang trượt dài trên nền đá xanh. Ma nữ đeo hài đỏ đâu rồi? Tôi căng mắt nhìn, những không thấy gì ngoài cái thứ đang tiến dần chúng tôi kia. Những chỗ đám nước mũi trượt qua thì để lại một vết máu đỏ.
Leng keng...
Tiếng lắc dừng lại và đám bầy nhầy giống nước mũi cũng dừng lại. Mỹ Dung vỗ tay khe khẽ, rồi giơ ngón trỏ ra và chỉ về phía sau, rồi nó làm kí hiệu "Ok". Ý nó chắc là chạy về phía sau. Tôi gật đầu. Con bé tiếp tục giơ một ngón tay, rồi hai. rồi đến ba.
- Chạy... - Tiếng Dung kêu khẽ.
Chưa đến một giây, chân phải của tôi đã bị một bàn tay trắng bệch, lạnh ngắt, cứng đơ nắm chặt lấy, tôi không sao di chân được. Tôi hoảng hốt dùng chân trái đạp thật mạnh vào bàn tay đó, hình như càng đạp mạnh, bàn tay ấy càng bám dai, siết chặt đau như bị gãy xương vậy. Chân tôi bắt đầu tê tê và tím dần vì nghẽn máu. Không làm cách nào cho bàn tay rời ra được, tôi liền cúi xuống, gỡ từng ngón tay một ra. Bàn tay ấy lạnh ngắt như đá, lại chảy nước, kiểu như một cục thịt thối lâu ngày vậy.
Mãi một lúc lâu sau, tôi mới gỡ được ba ngón tay bám vào chân, rồi Dung chạy tới giúp, tôi đã thoát khỏi bàn tay quỷ ấy, chân tôi lằn lên những dấu tím tái to. Dung khẽ hỏi:
- Có sao không?
- Đau và sợ. - Tôi đáp ngắn gọn.
Khục... khục...
Khục khục...
Tiếng cười khàn khàn của con quỷ lại vang lên. Nó đang chế giễu chúng tôi.
Cái làm tôi hoảng hơn bao giờ là... đám nước mũi dưới đất đang biến hình. Nó dần dần biến thành tôi. Y hệt, từ khuôn mặt, tóc cho tới hình dáng, rồi biến thành Mỹ Dung, cũng giống y sì không khác một chút gì. Rồi biến thành Phan An Vi Quỳnh, cũng giống hệt nhưng thiếu kính cận.
Con quỷ mang hình dáng Vi Quỳnh tiến về phía chúng tôi. Tôi hoảng, nắm tay Dung, lùi lại dần.
Xạo... xạo...
Có tiếng gì đó lạo xạo được ném ra rất đều và mặt tôi hứng trọn mấy cú ném đó. Sờ rồi đưa vào miệng thử, chúng có vị mặn và khá lớn. Là muối.
- Tống quái,... tống quái...
Tiếng của ai đó nói. Ngẫm lại một lúc thì tôi mới nhận ra là Vi Quỳnh. Nhưng cậu ta không mặc áo chùng, không đội mũ và không đeo kính. Cậu ta vừa cầm cái bát, vừa lẩm nhẩm và ném muối về phía tôi.
GRÉCCCC...
Con quỷ kêu lên đau đớn, nó lăn xuống đất, quằn quại một lúc lâu. Vi Quỳnh tiến đến gần con quỷ, lẩm nhẩm thần chú, rút một lá bùa vàng dán lên trán con quỷ. Lập tức, con quỷ tan biến như một làn khói đen.
Có đúng là Vi Quỳnh không? Trông cậu ấy hơi lạ?
- Là Vi Quỳnh phải không?
Tôi ngờ nghệch hỏi, vẫn giữ khoảng cách với người đối diện. Dung níu tay tôi, thập thò nhìn ra.
- Tôi chứ ai, thế cậu lại nghĩ gì hả? May là tôi xuất hiện kịp, không cậu và Mỹ Dung bị nó nhai trọn rồi...
Quỳnh gườm gườm nhìn tôi, cúi xuống nhặt áo choàng, mặc vào. Tôi để ý, bên cánh tay phải của Quỳnh có một hình xăm dài, hầu như bị áo che khuất nên tôi không nhìn thấy cả hình đó được; là mấy cái đinh cùng một con dài dài như rắn. Vậy là Quỳnh luôn mặc áo dài tay đẻ che hình xăm kia sao?
Tôi vẫn nghi ngờ, liền nhúm một nắm muối trắng, ném vào người Vi Quỳnh. Con bé quay ngoắt lại, nghiến răng chửi tôi:
- Tôi là Phan An Vi Quỳnh... Cậu vẫn nghĩ tôi là quỷ à...? Thật tình...
Đến lúc này tôi mới tin Vi Quỳnh. Tức là con ma nữ đã được đối phó rồi. Yeah! Vậy mà làm tôi lo mãi.