"Nếu không phải là do cô dành được thì có thắng cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa chiếc cúp đó là của một người khác tặng cho cô, cứ cho là tôi có thể dành được một chiếc cúp giống y như đúc trả lại cho cô, thì ý nghĩa cũng không còn như lúc trước nữa không phải sao?" Diệp Vũ Trung khó khăn lắm mới nói ra những suy nghĩ từ tận đáy lòng cô.
"Cô cũng rất thông minh." Tề Thấm Khải cười đi đến trước mặt Diệp Vũ Trung, bàn tay nàng nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, động tác bình thường này lọt vào trong mắt Diệp Vũ Trung lại có phần hơi ái muội, "Không ngờ hôm qua tôi cũng ra tay hơi nặng, chà, vẫn còn đỏ."
Mùi hương đặc trưng trên người Tề Thấm Khải phả vào mặt Diệp Vũ Trung khiến máu cô dồn lên đến não, 'Cô có cần câu dẫn tôi như vậy không?'
"Thật ra cô nói cũng rất đúng!'' Tề Thấm Khải buông cô ra, ''Nếu đã lỡ đập nát rồi tôi cũng không cần tính toán chi li với cô, nhưng tôi thật sự nghiêm túc, nếu cô có thể dành được chiếc cúp đó tặng cho tôi, tôi sẽ rất vui vẻ. Còn về phần ý nghĩa...thì đương nhiên không giống rồi.''
Diệp Vũ Trung nhanh miệng nói, "Vậy cũng phải cho tôi quay về trường học cố gắng chứ!"
"Cô thật sự không muốn ở lại đây?" Tề Thấm Khải cũng không hề tức giận bởi nàng hiểu vì sao Vũ Trung lại muốn đi. Dù sao nơi này cũng có chút ngột ngạt và buồn tẻ. Mấy ngày nay nàng lại bận rộn chuyện của công ty không hề chiếu cố tốt bảo bối của nàng, để Diệp Vũ Trung quay về cũng tốt nhưng sau khi nàng đánh xong trận này nhất định sẽ bắt Vũ Trung lại không cho đi đâu nữa.
Diệp Vũ Trung gật đầu, cô ở đây không quen nên mười phần hoàn toàn không muốn ở lại nơi này. Được quay về trường thì thật tốt, vô cùng tự do, hơn nữa Doãn học tỷ của cô cũng sắp trở về rồi.
"Được, chờ chân cô lành tôi sẽ đưa cô về. Vậy còn nó tính sao bây giờ?" Tề Thấm Khải chỉ vào con mèo đen đang cuộn mình trong chăn ngủ thật ngon.
Diệp Vũ Trung vốn chỉ muốn cứu nó cũng chưa từng nghĩ qua sau khi cứu nó về phải chăm sóc như thế nào. Tề Thấm Khải hỏi cô đúng điểm mấu chốt. Cô cũng không thể mang nó về ký túc xá vì bạn cùng phòng chắc chắn sẽ có ý kiến. Vương Hiểu Dĩnh thì ngay cả bản thân còn chưa chiếu cố xong chứ đừng nói chi đến mèo. Nếu trao cho cô nàng, con mèo chắc chắn bị đói chết. Vũ Trung suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt nhất.
Tề Thấm Khải hiểu rõ tường tận ý nghĩ của cô, "Nếu không thì để tôi nuôi nó một thời gian? Nhưng lâu lâu cô phải đến đây thăm nó dù sao thì nó cũng là do cô mang về."
Trong khoảng thời gian ngắn Diệp Vũ Trung cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, cách của Tề Thấm Khải cũng không khiến cô tổn thất gì nên cô lập tức đáp ứng, "Đương nhiên được."
Tề Thấm Khải giương lên một nụ cười tà ác, 'Hay lắm'
''Còn nữa, cô chờ một chút,"Tề Thấm Khải nâng một chậu hoa tiên nhân cầu lên, "Cái này cô phải giúp tôi trồng.''
Diệp Vũ Trung thắc mắc, "tại sao?"
"Cô có biết hoa tiên nhân cầu trong tiếng hoa có ý nghĩa là gì không?"
Diệp Vũ Trung lắc đầu đối với hoa cỏ cây cối, mức độ thưởng thức của cô chỉ dường lại ở cấp độ sơ cấp, cô cũng không có hứng thú đi nghiên cứu về chúng.
''Kiên cường.'' Tề Thấm Khải giảo quyệt chỉ nói một nửa ý nghĩa, "Ngụ ý hay lắm phải không? Tôi hy vọng có một ngày cô sẽ cam tâm tình nguyện mang nó trả lại cho tôi.''
Lại còn cam tâm tình nguyện?! Diệp Vũ Trung cười thầm trong lòng: tôi hiện tại đang cam tâm tình nguyện, thậm chí là vô cùng mong muốn lập tức trả nó lại cho cô, cần gì phải đợi đến sau này chứ??
"Có hiểu không?" Tề Thấm Khải hỏi cô.
Diệp Vũ Trung vội vàng gật đầu, Tề Thấm Khải lên cơn tức giận cô cũng đã thấy qua rồi, thực đáng sợ, tốt nhất không nên chọc nàng.
Tề Thấm Khải từ trước đến nay luôn cường thế bá đạo, ỷ thế hiếp người nhưng lúc này nàng chỉ hy vọng: sau này khi em quyết định đến với tôi, em nhất định phải thật kiên cường mới có thể thừa nhận phần tình cảm này. Diệp Vũ Trung, tôi hy vọng em có thể làm được.
Editor: mai nghỉ dưỡng sức nha mọi người, thứ hai mình lại chiến chương nhé