Edit: Nhật Nhật
...
Quỳnh Nhân tắm xong vẫn còn chưa sấy tóc, mấy lọn tóc quăn dán lên trán, nước thuận theo cổ chảy cuống.
Nơi má của hai người áp sát vào nhau cũng thấm ướt, bị nhiệt độ cơ thể hun nóng, tựa như ra mồ hôi.
Quỳnh Nhân hoàn toàn bị quấn chặt lấy, không thể cựa quậy.
Cái này cũng đành chịu thôi, thân hình Diêm La Vương so ra thì phải lớn hơn cậu đến một vòng, hai tay ôm chặt, cậu chỉ có thể dựa vào lồng ngực của đối phương.
Vừa khít, tựa như vòng ôm này chính là mọc ra từ trên người cậu.
"A Nhiên."
Hơi thở lạnh băng băng lướt qua vành tai Quỳnh Nhân, đến cổ, rồi phất qua má, khiến vùng da chỗ cổ cậu không hiểu sao lại thấy ngưa ngứa.
Mà chỉ một giây sau, tất cả cảm giác đã bị nhiệt độ trong lòng bàn tay đối phương xoa đi, ngón tay từng tấc từng tấc vuốt ve gáy cậu, móng vuốt sắc nhọn thỉnh thoảng tình cờ lướt qua ngọn tóc, khiến sau gáy cũng không nhịn được ngứa ngáy theo.
Vừa khó chịu, lại vừa thoải mái.
Khiến người ta không biết phải làm sao mới tốt.
Dáng vẻ Diêm La Vương thế này rõ ràng là không được bình thường, nhưng Quỳnh Nhân đang bị đối phương ôm chặt trong ngực, muốn nhúc nhích còn chẳng được chứ đừng nói gì đến đi tìm người tới giúp.
Huống hồ cậu còn có thể tìm ai, chẳng lẽ nói với người ta là, Diêm La Vương ôm chặt lấy tôi không chịu buông, tôi nên làm gì à?
Quỳnh Nhân chỉ mới tưởng tượng đến cảnh đó thôi, ngón chân đã nhịn không được co quắp lại.
"Như vậy tôi không nhìn được anh."
Cậu muốn biết rốt cuộc là Diêm La Vương bị làm sao, thì ít nhất cũng phải nhìn được người ta cái đã.
Quỳnh Nhân khá cao, tuy nhìn có vẻ gầy nhưng cân nặng thực tế không hề nhẹ, nhưng vào tay Diêm La Vương thì lại cứ y như cọng lông chim, khẽ trở tay một cái đã có thể lật cậu quay lại rồi.
Vì vậy, bây giờ Quỳnh Nhân đang nằm nhoài trong ngực Diêm La Vương.
Chỉ có thể nhìn thấy cơ ngực đối phương mà thôi.
Cậu cố gắng, rồi lại cố gắng, hơi hơi kéo ra được một chút khe hở, sau đó ngước đầu, lúc này mới nhìn được khuôn mặt hiện tại của Diêm La Vương.
Đối phương đang nghiêm túc nhìn cậu, đồng tử giãn rộng, khiến võng mạc màu vàng nâu, bị ép thành một vòng tròn mảnh.
Tầm mắt hắn chậm rãi dời xuống, tập trung lên bờ môi của Quỳnh Nhân, ánh mắt dọc theo viền môi, miêu tả lại từng chút từng chút một.
Sắc môi Quỳnh Nhân trời sinh đã có màu hồng, so với màu hồng còn tươi thắm hơn.
Diêm La Vương nhìn đến mê muội, đầu ngón tay chậm rãi cọ khẽ lên môi cậu, trong lòng không nhịn được nghĩ, nếu giờ mình hôn Quỳnh Nhân, ở trên cánh môi đầy đặn của cậu cắn một cái, thì sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?
Khoảng cách giữa hai người quá gần, hắn chỉ cảm thấy đâu đâu cũng có hương vị dễ ngửi trên người Quỳnh Nhân.
Nhưng mà như thế chưa đủ, muốn càng nhiều hơn nữa.
Hắn ôm Quỳnh Nhân ngồi dậy, để cậu tách hai chân ngồi trên đùi của mình, sau đó chôn đầu trong trong ngực Quỳnh Nhân.
Bên dưới là bắp thịt dẻo dai đầy sức giãn, là tiếng tim đập êm tai nhất thế gian.
Hắn ôm người ngả về phía sau, để Quỳnh Nhân thoải mái dựa vào trên người mình.
Còn có thể giúp hắn chính xác vùi mặt vào cần cổ của cậu.
Hắn hít một hơi thật sâu. Ngửi ngửi cổ Quỳnh Nhân, ngửi ngửi xương quai xanh của cậu, sau đó lại cùng giọng nói thật thấp gọi người.
"A Nhiên..."
Âm thanh còn chưa kịp tan hết trong tiếng thở dài, Quỳnh Nhân không hiểu sao lại nghe được cả đoạn phía sau Diêm La Vương không nói ra.
[ Cậu thơm quá.]
Diêm La Vương ngẩng đầu lên, nhìn Quỳnh Nhân mỉm cười, đồng tử ép võng mạc chỉ còn bé như một đường chỉ.
Quỳnh Nhân có ngu ngốc đến mấy thì cũng nhận ra được là chuyện gì đang phát sinh.
Diêm La Vương lại một lần nữa ôm chặt lấy cậu, nhẹ nhàng cọ cọ hai má cậu một cái, sau đó động tác trở nên vội vàng xao động hơn, đôi môi lạnh băng không chút nhiệt độ dường như cọ đến vành tai.
Quỳnh Nhân chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
Cậu không muốn mọi chuyện mơ hồ thành ra như thế này, nhưng nếu nói là giận...
Thì hình như cũng không giận gì mấy...
Dưới tình thế cấp bách, Quỳnh Nhân trực tiếp vươn tay túm lấy hai cái sừng trên trán Diêm La Vương.
Bóng loáng lại nóng bỏng, mặt trên dường như còn có vân nổi, cậu vô thức dùng ngón cái xoa xoa lên.
"Còn như vậy nữa là tôi giận đấy."
Nhưng giọng điệu lại mềm nhũn chả có tí sức nào.
Quỳnh Nhân cảm thấy khí thế không đủ, vì thế nắm chặt hai sừng hơn, trợn mắt tỏ vẻ hung ác: "Tôi, tôi giận đấy!"
Diêm La Vương mờ mịt nhìn cậu, chỉ cảm thấy dáng vẻ cố tỏ ra hung dữ này của Quỳnh Nhân rất đáng yêu.
Bèn phối hợp theo gật đầu: "Ừ."
Anh ừ cái gì hả...
Quỳnh Nhân nhìn bộ dạng này của Diêm La Vương, lần đầu tiên trong đời cậu có cảm giác không biết nên làm thế nào.
"Sừng không thể tùy tiện sờ." Diêm La Vương thấp giọng nói, buông bàn tay đang ôm eo Quỳnh Nhân ra, thuận theo cánh tay của cậu vuốt lên, rồi đột nhiên đứng thẳng dậy, ngay trước khi Quỳnh Nhân khụy xuống thì lại đỡ lấy, ghé sát vào tai cậu nói một câu.
Trong chớp mắt, mặt Quỳnh Nhân đỏ chót, vội vội vàng vàng buông tay ra.
Cậu có hơi không biết làm thế nào, đánh thì đánh không lại, nói cũng nói không thông.
Diêm La Vương tách ra một khoảng cách nhỏ với Quỳnh Nhân, cứ như vậy ôm cậu phát ngốc mấy giây, sau đó mặt từ từ đỏ lên, dùng động tác cứng nhắc thả Quỳnh Nhân xuống, chậm rãi lùi về phía sau, lùi nữa lùi nữa.
Quỳnh Nhân nhảy xuống khỏi so pha, chạy như bay ra cửa, giống như lâm đại địch.
Mặt Diêm La Vương đỏ phừng phừng, chậm rãi cứng nhắc nói: "Xin lỗi."
Hai mắt Quỳnh Nhân trợn to: "Anh bình thường rồi hả?"
Diêm La Vương gật đầu, mắt không dám nâng lên một tí nào.
Quỳnh Nhân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhóm, cậu ôm ngục nói: "Anh xảy ra chuyện gì thế, làm tôi sợ muốn chết!"
Thiếu chút nữa là, ôi, cái kia, nghĩ đến là sợ rồi...
Diêm La Vương ép buộc bản thân nhìn thẳng vào Quỳnh Nhân: "Đây là... Hóa thân... Ác quỷ của ta. Cái hóa thân này có hơi..."
"Mất kiểm soát hả?" Quỳnh Nhân lập tức tiếp lời.
Diêm La Vương gật đầu.
Hắn thấp giọng giải thích: "Ta cảm thấy chúng sinh dưới Địa ngục không biết hổi cải, tràn đầy ham muốn, cho lên lúc tách hóa thân bèn cố ý phân ra ác quỷ. Bản ý là hi vọng nó giống như Mahakala, bên ngoài giận dữ, nhưng trong lòng từ bi bình thản, dùng hóa thân đi trải nghiệm cảm giác của những ác quỷ kia, để giúp họ tìm cách sửa đổi."
Mahākāla là một vị thần phổ biến trong Ấn Độ giáo và Phật giáo Mật tông. Trong cả hai tôn giáo, Mahākāla là biểu hiện cho cơn giận của thần Shiva.
(Tôi không biết bên mình thần này gọi là gì nên để theo phiên âm tiếng phạn nhé, còn bản QT nó để là phật và bồ tát phẫn nộ kìa.)
Nhưng Diêm La Vương dù sao cũng không phải là Phật hay Bồ Tát, không làm được tứ đại giai không.
Ngày thường hóa thân ác quỷ này đều đi làm ở Diêm La điện, hạn chế tối đa việc tiếp xúc với người khác.
Quỳnh Nhân: "Vậy, hôm nay là..."
Diêm Vương: "Cứ cách mấy trăm năm ta sẽ để hóa thân của mình chìm vào trong nơi sâu nhất của Địa Phủ, để tăng cường mối liên hệ giữa Địa Phủ và bản thân, chỉ để lại hai hóa thân bên ngoài để giám sát mọi chuyện, thời gian trước thường xuyên trực tiếp tuần tra Địa ngục cũng là để đảm bảo trong lúc những hóa thân khác của ta không có mặt, Địa Phủ sẽ không xảy ra vấn đề gì. Lần này đến phiên hóa thân ác quỷ cùng nhân loại trực ban, hóa thân nhân loại thích hợp ở lại Diêm La điện tọa trấn hơn. Cho nên hóa thân này mới lên Dương thế."
Diêm La Vương tiện tay hâm nóng lại Sandwich và sữa tươi đến nhiệt độ thích hợp.
"Ăn trước đi đã, chắc cậu đói lắm rồi."
Quỳnh Nhân vẫn đứng ở mép cửa.
Diêm La Vương áy náy đảm bảo: "Ta sẽ không mạo phạm đến cậu nữa đâu. Nếu cậu vẫn không yên tâm, ta có thể đi ra ngoài."
Vậy thì cũng không đến mức...
Quỳnh Nhân nhích từng bước từng bước một trở lại, thấy sự áy náy trên mặt Diêm La Vương càng nhiều hơn, thì cảm giác trong lòng lại càng thêm vi diệu.
Nhưng là vì cậu không hề thấy tức giận.
Cũng không sợ.
Nói một cách tích cực, thì tâm trạng còn tốt hơn so với lúc mới vào nhà một chút.
Đây rốt cuộc là dư nào...
Bị người ta sàm sỡ mà lại con thấy vui, có phải đầu óc cậu chập cheng rồi không?
Có lẽ cậu cũng nên tới tìm Nhậm Nhất Thanh để anh ta khám cẩn thận cho mình...
Chết tiệt, biết thế này thì trước khi đưa tờ giấy kia cho Tần Quảng Vương cậu đã chụp ảnh lưu lại rồi.
"Nếu cậu không muốn ăn sandwich thì ta có thể làm món khác cho cậu."
Diêm La Vương nói một cách hết sức hiền lành đức hạnh.
Nhưng dù sao đối phương cũng là người đẹp trai nhất trong số tất cả những người Quỳnh Nhân từng gặp, hơn nữa hóa thân này thoạt nhìn vừa hung ác vừa lạnh lùng, trái lại còn có sức hấp dẫn vô đùng đặc biệt.
Khiến người ta không dám lại gần.
Nói vậy không phải là bảo hóa thân này Diêm La Vương trông không đẹp.
Chỉ có thể nói là mỗi cái một vẻ.
Quỳnh Nhân rất công bằng, ở trong lòng đều cho tất cả các hóa thân của đối phương mà mình từng gặp điểm, sau đó cậu mới nhận ra, cái "Nhưng" trong suy nghĩ của cậu rất là vô lý.
Tại sao cảm thấy Diêm La Vương nói chuyện rất hiền lành xong, lại cảm thấy ngoại hình người này rất dễ coi, ở giữa thêm cái "Nhưng" để chuyển tiếp là sao?
Cô giáo tiểu học liệu có trách cậu không?
Chắc là không đâu.
Ai nhìn thấy dáng vẻ này của Diêm La Vương, còn nghe Diêm La Vương nói như vậy, thì não đều chết máy cả thôi. Cô giáo tiểu học của cậu nhất định có thể hiểu cho sự yếu lòng này.
Có một vài sự mê hoặc thực sự khiến người ta không thể chống đỡ.
Thấy cậu cứ dùng giằng mãi không dám tới gần, đôi mắt trên khuôn mặt lạnh băng của Diêm La Vương tối lại: "Ta lập tức đi ngay."
"Không cần."
Quỳnh Nhân vừa buột miệng nói ra xong thì chỉ hận không thể tự cả miệng hai phát.
Cậu giữ người lại làm gì nha, Diêm La Vương có cần thời gian để bình tĩnh lại không thì cậu không biết, nhưng cậu cần mà.
Diêm La Vương ở lại đây, kêu cậu bình tĩnh kiểu gì?
Cảm xúc khi sờ vào sừng đối phương, tựa hồ vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay.
Tắc não à!
Quỳnh Nhân mang theo loại cảm giác vừa buồn bực vừa giận dữ, đi nhanh tới lấy sandwich, đang định nhét vào miệng thì lại nhận thấy bên cạnh có ánh mắt nóng bỏng khác thường bắn tới.
Cậu chẫm rãi quay đầu, nuốt khan một cái, cẩn thận hỏi: "Anh nhìn cái gì thế?"
Cuống họng của Diêm La Vương cũng theo động tác của cậu nuốt một cái: "Đang nhìn cậu."
Quỳnh Nhân khô khốc nói: "Anh nhìn vậy, tôi không ăn được."
Diêm La Vương gật đầu: "Ừ, không nhìn nữa."
Quỳnh Nhân kiên nhẫn đợi một lát, thấy tầm mắt của Diêm La Vương vẫn không quay đi.
"Anh vẫn đang nhìn đó!"
Quỳnh Nhân lập tức lên án.
Diêm La Vương lại lấy sandwich trong tay cậu đi.
Bây giờ Quỳnh Nhân đang đói lắm lắm rồi, trong nhà có sandwich mà lại không thể ăn, trong lòng thấy tủi thân ghê gớm.
Không cho nhìn thì không được ăn à? Quá đáng thế!
Khóe miệng cậu xị xuống, viền mắt đỏ hoe.
Đang đói bụng, có đồ ăn trước mắt mà lại không được ăn, quả thực chính là chuyện tàn nhẫn nhất trên đời, sao Diêm La Vương có thể làm thế chứ!?
Diêm La Vương yên lặng nhìn cậu, bỗng nhiên nói: "Ta muốn hôn cậu."
Quỳnh Nhân: "..."
Quỳnh Nhân: "?"
Quỳnh Nhân: "!!!"
Nhưng nói vậy xong, Diêm La Vương cũng không lập tức biến nó thành hành động, mà thả sandich lại vào tay Quỳnh Nhân.
"Xin lỗi, ta thất thố rồi. Hóa thân này có lẽ chỉ hợp đi làm thôi. Bình thường lúc ở điện Diêm la, hiệu suất công tác của nó rất cao."
Hắn hiếm khi nào dùng tốc độ nhanh như vậy để nói chuyện: "Trước đây không thấy có vấn đề gì, không hiểu sao hôm nay lại như vậy."
Quỳnh Nhân yên lặng nhìn bánh sandwich trong tay, thử đưa lên miệng.
Lần này Diêm La Vương không ngăn cản, nhưng kỳ lạ là, Quỳnh Nhân lại chẳng thấy vui vẻ gì cho cam...
Cậu vô cảm ăn hết cái bánh, hoàn toàn không nếm ra được mùi vị gì, sau đó cầm chai sữa đã được hâm nóng, nhiệt độ vừa vặn lên, tu ực một cái hết sạch.
Quẹt miệng.
"Tôi đi ngủ đây."
Quỳnh Nhân nói một câu như vậy, sau đó không thèm quay đầu lại chạy biến luôn.
Cậu vọt vào nhà vệ sinh, dùng tốc độ ánh sáng đánh răng rửa mặt sấy tóc, sau đó nhào lên trên giường.
Vừa nằm xuống, đã cảm thấy, có hơi hơi không đúng lắm.
Mùi! Bạc hà dâu tây!
Cậu lập tức bò dậy, phát hiện đây quả nhiên là giường của Ngôn Mặc.
Cạnh giường còn có hai bộ quần áo được gấp chỉnh tề.
Là quần áo của cậu.
Quỳnh Nhân cuống quýt, quên cả xỏ dép, đỏ mặt chạy ra ngoài, sau đó được Diêm La Vương ôm lên.
"Trên đất lạnh." Diêm La Vương nhẹ giọng nói: "Ta ôm cậu đi."
Không cần, không cần, không đồng ý.
Cậu muốn nói vậy, nhưng ngoài miệng lại như bị gắn keo.
Phòng ngủ của hai người nằm hai bên trái phải của phòng khách, giống như hai đầu con thoi vậy, Quỳnh Nhân vừa rồi cuống quá, từ lúc bắt đầu vào nhà vệ sinh đã đi nhầm hướng.
Cả người cậu đều thấy không ổn.
Diêm La Vương nghĩ một chút, an ủi: "Bàn chải đánh răng ta mới đổi, vẫn chưa dùng."
Quỳnh Nhân cảm thấy mình sống lại một chút.
Diêm La Vương ôm cậu vào phòng, đặt người lên giường, đệm giường quá mềm, không giữ được cân bằng, Quỳnh Nhân lập tức ngửa về phía sau.
Mái tóc xoăn của cậu tản ra trên giường, áo phông cớn lên, lộ ra vòng eo mềm mại dẻo dai, làn da màu mật ong trong căn phòng tối mờ mờ vẫn cứ sáng bóng lên.
Hầu kết Diêm La Vương hơi lăn.
"Ta muốn hôn cậu."
Hắn lần thứ hai nói ra câu này, sau đó cúi người.