Càng Flop Dưới Địa Phủ Càng Hot

chương 57

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Nhật Nhật

Chương này dài bằng chương bình thường rồi, nên hôm nay một chương thôi ha. (Thực ra là tại tôi lười. Nhưng mà trời lạnh, chỉ muốn nằm rúm rõ trong chăn thôi ấy.)

...

Quỳnh Nhân cùng Diêm La Vương đi ra xe, cậu nhìn cặp sừng nhọn đỏ sẫm trên đầu đối phương: "Anh có thể biến thành hóa thân nhân loại được không?"

Ác quỷ quay đầu nhìn cậu, trong đôi mắt hung ác dường như có chút tủi thân rất nhạt, khó mà nhận ra được: "Cậu không thích hóa thân này của ta."

Quỳnh Nhân: "Tôi chỉ lo lắng, sừng của anh sẽ gây hư hại tài sản của công ty mình thôi."

Cậu chỉ vào chiếc xe chỗ màu xám bạc dung tích .T đang ngoan ngoãn đậu bên cạnh.

Diêm La Vương trầm mặc ước lượng không gian trong xe cùng chiều cao bây giờ của mình, phát hiện Quỳnh Nhân nói không sai, nếu hắn dùng hình dáng này ngồi sao trong, e là hai cái sừng sẽ cắt lên trần xe hai cái rãnh không thể sửa chữa.

Hắn biến đổi hình thể, cặp sừng đỏ sẫm thu lại, toàn bộ đồ trang sức trên người không thấy nữa, trái lại nhiều ra một bộ đồ tây.

"Như vậy được không?"

Quỳnh Nhân liếc mắt nhìn, không khỏi nín thở.

Cúc áo sơ mi của Diêm La Vương phanh ra, để lộ lồng ngực màu mật ong săn chắc, mái tóc màu nâu ngắn hơn một chút, nhưng vẫn xõa tung.

Rõ ràng đã mặc quần áo vào rồi, nhưng phối với khuôn mặt trông hung dữ của hắn, lại có cảm giác cấm dục, như đang nhốt thú dữ vào trong nhà tù của âu phục, thoạt nhìn càng...

Dâm.

Chỉ có chữ này là hợp nhất với cảm giác bây giờ của Quỳnh Nhân.

Diêm La Vương sẽ viết toàn bộ suy nghĩ cùng khát vọng của mình lên trên mặt, nhưng không phải kiểu viết trắng ra, mà là giấu vào trong khóe môi thoáng mím chặt, thỉnh thoảng ánh mắt cũng sẽ dừng lại thật lâu trên người Quỳnh Nhân.

Khiến Quỳnh Nhân có cảm tượng tập tức sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng mà lại chẳng có gì cả, giống như cảm giác ngay một giây trước khi hôn môi vậy, môi còn chưa chạm tới, đã có thể cảm nhận được rõ ràng hô hấp của đối phương, sau đó chỉ một giây thôi, sẽ nhận được ngọt ngào mình hằng mong đợi.

Tất cả những khao khát đụng chạm này đều bị quấn lại, nhét xuống dưới lớp âu phục, giống như một con thú hoang vô cùng tao nhã.

Thu hồi toàn bộ sừng nhọn, răng nanh và móng vuốt sắc bén.

"Thích không?" Diêm La Vương hỏi.

Hầu kết của Quỳnh Nhân hơi lăn một chút, giọng cũng hơi khàn: "Thích."

Diêm La Vương bị ánh mắt của cậu hấp dẫn, chậm rãi ghé sát vào môi cậu, chóp mũi hai người chạm nhau, Diêm La Vương nhẹ nhàng cà cà, sau đó mới đè môi mình xuống.

Lại chỉ hôn được đến khóe môi.

Quỳnh Nhân nghiêng đầu đi, hơi ngửa về phía sau: "Lưỡi tôi vẫn còn tê."

Lời nói mềm nhẹ giống như đang làm nũng.

Diêm La Vương khó lòng mà không nghĩ, đây là trừng phạt của Quỳnh Nhân với mình.

Hắn nhìn đôi môi hồng mềm mại của Quỳnh Nhâm, tựa hồ so với bình thường hồng hơn một chút, chắc là do hôm qua hôn quá lâu.

Nhìn có chút đáng thương, rồi lại như đang dụ dỗ hắn hôn lên.

Diêm La Vương nhìn thấy chính mình trong đôi mắt xinh đẹp của Quỳnh Nhân, A Nhiên của hắn, ánh mắt cậu vẫn luôn trong sáng thẳng thắn như vậy, giống như không hề biết bản thân có thể khiến người khác điên cuồng vì mình.

Quỳnh Nhân hờ hững lôi cổ áo Diêm La Vướng, ngước đầu nhìn vào mắt đối phương, chậm rãi khẽ khàng nói: "Chỗ khác cũng đau."

Trong giọng nói của cậu dường như mang theo một chút nũng nịu, một chút oán giận: "Ai cho anh hôn lâu như vậy."

Cảm giác khô nóng lại chiếm cứ toàn thân Diêm La Vương, loại khô nóng này chỉ có khi hắn hôn A Nhiên thật lâu mới có thể giảm bớt.

Quỳnh Nhân buông cổ áo của hắn ra, ngồi vào ghế sau, cậu thò đầu ra khỏi cửa sổ xe: "Tài xế, lái xe."

Diêm La Vương cam tâm tình nguyện bị cậu sai khiến, mà có muốn không sai khiến cũng không được, trong hai người họ, chỉ có Diêm La Vương có bằng lái.

Quỳnh Nhân nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, ánh mắt lướt qua hàng cây bên đường, sau đó lại liếc nhanh Diêm La Vương một cái.

Nguy hiểm thật, may mà cuối cùng cũng coi như không bị nam sắc mê hoặc, bằng không khéo lại bị ấn ở đây hôn liền một lèo mười phút mất. Cũng may cậu không chế được bản thân, tính ra là hòa nhau một ván.

Cậu che mặt của mình.

Không thể để Diêm La Vương phát hiện cậu đỏ mặt được.

Xe quay trở lại chỗ đoàn làm phim.

Quỳnh Nhân cùng Diêm La Vương đi vào, lập tức nhận được ánh mắt chăm chú của mọi người.

Sau khi Trần Duệ Trạch đánh chén một đồng đồ nhiều calo xong, đã khôi phục lại tinh thần, anh ta khóc lóc chạy tới ôm chầm lấy Quỳnh Nhân, Trương Hạo sốt sắng đi theo phía sau, chỉ sợ Trần Duệ Trạch lại té xỉu lần nữa.

"Cậu thiệt là lợi hại á!" Trần Duệ Trạch gào khóc một lát, rồi vui mừng nói: "Anh từng nghe kể thiên sư, đạo sĩ, hòa thượng trừ tà trừ ma, nhưng mà chưa thấy ai làm giống cậu hết, cậu đây là dựa vào năng lực nghiệp vụ của một thần tượng cùng với sức hấp dẫn của bản thân cứu anh một mạng!"

Mạnh Thanh Huyền thì đang bận lôi kéo Vương Bá Đoan, để cậu ta kể lại cho mình, Quỳnh Nhân đã diệt sạch bốn phương như thế nào, dùng bùa chú, hay là pháp chú, có niệm toàn bộ Ngũ lôi pháp một lần hay là không.

Vương Bá Đoan nhìn người đàn ông đi theo phía sau Quỳnh Nhân, thở dài một cách hết sức tang thương: "Đắng cấp của thầy Quỳnh quá cao, trước mắt tôi với cậu đều khó mà với tới, tôi quyết rồi, ngày mai tôi sẽ kiếm một câu lạc bộ boxing, đến đó tập luyện."

Mạnh Thanh Huyền: "... Cậu tỉnh lại đi, chúng ta là đạo sĩ đó."

"Cậu không hiểu đâu, tôi đang rất tỉnh táo." Vương Bá Đoan túm vai Mạnh Thanh Huyền lắc lắc, "Ngày mai cậu cũng phải đi với tôi."

Cậu ta nhìn mọi người đang vây quanh Quỳnh Nhân, lẩm bẩm nói: "Thời thế thay đổi rồi... Trừ ma vật lý mới là trào lưu."

Trương Hạo không biết cảm ơn tới cảm ơn lui bao nhiêu lần, còn nói chỉ cần Quỳnh Nhân muốn đóng phim thì có thể làm nam chính trong phim của mình cả đời.

Hai mắt Quỳnh Nhân sáng lên: "Đóng phim gì đó thì thôi đi, nhưng mà nếu có thể nói chuyện một chút về bản quyền phát hành phim..."

Cậu hạ thấp giọng nói: "Địa Phủ cũng là một thị trường lớn rất tiềm năng đó, có hứng thú không?"

Phim điện ảnh dùng hình tượng nguyên mẫu là Tống Đế Vương và thư ký Kim để quay, vậy còn không bán mỏi tay sao?

Hai mắt Quỳnh Nhân đã biến thành hình đô la rồi. ($.$)

Thấy Trần Duệ Trạch trừ bỏ bị hoảng hốt ra thì không có vấn đề gì lớn, Quỳnh Nhân mới cùng Diêm La Vương dẫn theo hai đạo sĩ nhỏ kia yên tâm rời đi.

Cậu với trợ lý của mình vừa đi xong, đoàn phim mới thật sự như ong vỡ tổ.

"Bề ngoài là thần tượng tượng bình thường Happy Camp [], thực chất là thần tượng Địa Phủ Happy Camp..."

"Thầy Trần, dáng vẻ âm soa trông như thế nào thế? Có đáng sợ không? Có phải lưỡi dài thòng lòng không?"

"Quỳnh Nhân thực sự là thần tượng cõi âm à? Vậy mấy lần trước cậu ấy lên hot search đều là thật ư?"

Có một nhân viên công tác rụt rè giơ tay: "Thực ra... Tôi đã từng mơ thấy cái kia..."

Trần Duệ Trạch: "Kể đi xem nào, kể kỹ vào."

Nhân viên công tác: "Hồi đó Quỳnh Nhân vẫn còn chưa nổi đâu, mà thực ra không thể nói là nổi được, cậu ấy flop đến độ không ai biết ấy chứ."

"Có một lần, buổi tối em tự dưng mơ thấy chị họ của mình. Chị họ em mất sớm, quan hệ với người nhà không được tốt, đó là lần đầu tiên em mơ thấy chị ấy. Lúc đó em còn thấy cực kỳ khó chịu nữa, thấy người đến bèn hỏi, ở dưới âm sống thế nào, có thiếu ăn thiếu mặc gì không, kết quả chị ấy nói mình sống rất tốt, chỉ là công việc quá bận rộn."

"Chị ấy nói với em, mình đặc biệt thích một thần tượng tên là Quỳnh Nhân, còn cố ý nói với em, Quỳnh là quỳnh trong mỹ ngọc, Nhân là nhân trong nhân đức. Quỳnh Nhân chuẩn bị tổ chức hoạt động lý tặng album ở cõi âm, chị họ muốn mang postcard của cậu ấy đến cổ vũ, nhưng mà dưới Địa Phủ không tìm được chỗ bán, cho nên chị ấy báo mộng cho em, muốn em giúp chị ấy mua ít goods của Quỳnh Nhân, hóa cho mình."

Trần Duệ Trạch tuy đã sớm biết chuyện báo mộng này là thật, nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe người trong cuộc kể lại trực tiếp, nghe chăm chú đến độ không nỡ chớp mắt lấy một cái: "Sau đó thì sao? Cô có mua không?"

Nhân viên công tác: "Mua. Sau khi tỉnh lại em còn tưởng tại mình quá nhớ chị ấy nên mới mơ như vậy, những chi tiết nhỏ trong mơ còn rất chân thực."

"Nhưng nghĩ thà tin là có còn hơn không, cho nên em mới lên mạng tìm kiếm tên mà chị họ nói, kết quả thực sự có một người như thế thật, hơn nữa còn rất rất là đẹp trai. Em lập tức rớt hố, mua hết toàn bộ các loại goods với album của cậu ấy."

Nhân viên công tác nói đến đây không nhịn được có chút đắc ý: "May mà em ra tay sớm, sau đó có một fan cuồng quét sạch hàng tồn kho của cậu ấy luôn, bây giờ mấy món này đều không sản xuất nữa, bởi vì không ai nỡ bán, cho nên có tiền cũng không mua được, so với túi Eo Vì còn có giá trị hơn."

Gốc 驴士的包 /Lǘ shì dì bāo/ QT để là túi con lừa tí thì tôi nghĩ là túi da lừa thật chứ:)))

Trần Duệ Trạch nghe thế thì mừng lắm, lập tức nắm chặt tay cô nàng: "Cô mua mấy phần vậy, để lại cho tôi một ít với, tôi ra giá cao."

Nhân viên công tác cẩn thận rút tay về: "Cái này..."

Đạo diễn đang lườm cô kia kìa! Thầy Trần, em còn muốn yên ổn đi làm nha!

Trần Duệ Trạch: "Xin cô đấy, lần này tôi thoát được đều nhờ âm soa kia là fan cuồng của Quỳnh Nhân, Quỳnh Nhân nói đơn câu hồn ghi nhầm rồi, để âm soa tra lại tư liệu so sánh, đối phương đi tra lại thật, lúc đó mới phát hiện tôi với người kia lớn lên không giống nhau."

"Trước khi đi, tôi nói sẽ đốt vàng mã cho âm soa đó, nhưng người ta nói không cần, chỉ muốn goods của Quỳnh Nhân thôi."

"Ra là vậy..." Nhân viên công tác nắm chặt tay nói, "Không ngờ trong số những người cùng sở thích với em lại có cả âm soa Địa Phủ anh minh chính nghĩa, vậy đi, dù sao goods cũng phải hóa cho người ta, em chia cho anh một ít postcard, lịch bàn với áp phích quảng cáo nhé?"

Trần Duệ Trạch: "Cảm ơn cô!"

Trần Duệ Trạch ngất xỉu, nên giải tán đều đã giải tán, còn lại ở đây đều là những thành viên nòng cốt trong đoàn phim của Trương Hạo, độ tin cậy có đảm bảo. Trương Hạo cũng không ngăn bọn họ buôn chuyện, đoán già đoán non xem Quỳnh Nhân ở Địa Phủ rốt cuộc nổi tiếng đến mức nào, chỉ dặn mọi người không nên nói chuyện này ra ngoài.

Trên đời, không thiếu người muốn vào Địa Phủ tìm cách đi cửa sau, chuyện ngày hôm nay phát sinh quá đột ngột, không kịp che giấu, nhưng vẫn nên cố hết sức không để nó truyền ra ngoài thì hơn, tránh gây phiền phức cho Quỳnh Nhân.

Dù sao cậu ấy cũng là thần tượng, chứ không phải đạo sĩ.

Người trong đoàn trò chuyện rôm rả, có khi đến mười năm sau, tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay vẫn còn là đề tài để nhân viên trong đoàn bàn tán.

Biên kịch Hồ Lan Lan, tay to trong giới biên kịch, được mọi người gọi là biên kịch Hồ nhìn cảnh này thì trong đầu lóe linh cảm.

Có lẽ có thể viết một kịch bản dựa trên trải nghiệm thực tế của Quỳnh Nhân, tên là "Càng flop dưới Địa Phủ càng hot", không không, biên kịch Hồ âm thầm lắc đầu, hiện giờ không thể để hai chữ "Địa Phủ" xuất hiện trong tiêu đề được.

Vậy đổi thành "Càng flop dưới Minh giới càng hot" đi.

Thực ra Địa Phủ với Minh giới nó đều là từ chỉ cõi âm, âm phủ, địa phủ thôi, nhưng nghe Minh giới thì nó không lộ liễu bằng.

Vương Bá Đoan lái xe, đưa Diêm La Vương cùng Quỳnh Nhân về đến vườn Ngọc Uẩn xong, trong mắt tràn đầy kiên định, nói: "Tất cả những gì hôm nay thầy tự tay dạy dỗ tôi đều đã ghi tạc trong lòng, tôi cùng sẽ truyền đạt lại toàn bộ tinh thần cùng suy nghĩ của thầy cho Thanh Huyền biết, chúng tôi sẽ tới câu lạc bộ boxing tập luyện ngay từ ngày mai, thầy có thể nói lời động viên cổ vũ cho chúng tôi được không?"

Quỳnh Nhân: "..."

Không hiểu cậu ta đang nói gì cho lắm.

"Cố lên?" Quỳnh Nhân thử thăm dò nói.

Vương Bá Đoan và Mạnh Thanh Huyền lập tức lộ ra vẻ mặt phấn chấn, đồng thanh nói: "Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng nỗ lực, tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của thầy."

Vương Bá Đoan rất là hiểu chuyện, nói xong lập tức lái xe, đưa theo đồng bọn của mình chuồn lẹ.

Diêm La Vương nhìn cửa nhà đang đóng chặt ngay trước mặt: "Cậu vào đi, ta nhìn cậu đi vào xong sẽ quay về Địa Phủ."

Quỳnh Nhân: "..."

Này là đang giả vờ đáng thường đúng không? Cái dáng vẻ này...

Ôi chao, cậu thích kiểu này nhất.

Quỳnh Nhân: "Vào đi."

Diêm La Vương lắc đầu: "Còn chưa hết nửa tháng, ta muốn giữ đúng lời."

Nói xong, còn lùi về phía sau một bước.

Lại còn biết lấy lui làm tiến...

Quỳnh Nhân híp mắt nhìn, đi xuống khỏi bậc tam cấp, hơi hơi cúi đầu, chọc chọc lên ngực Diêm La Vương: "Được, vậy anh cứ giữa đúng lời hứa đi."

Nói xong bèn quay người đi vào, động tác đóng cửa liền mạch không dừng chút nào.

Diêm La Vương đứng tại chỗ, sờ sờ chỗ Quỳnh Nhân mới chạm vào trên ngực mình.

Dáng vẻ giương nanh múa vuốt như vậy thực đáng yêu, nếu có thể cầm tay cậu hôn một cái thì càng tốt.

Buổi tối, Quỳnh Nhân tắm rửa xong nằm trên giường, bắt đầu xem lịch trình làm việc.

"Nhật ký hành trình dưới Địa ngục" sẽ phát hành cùng với ngày ghi hình cho "Chế thanh ". Bộ phim tài liệu "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục" này sẽ phát hành trên cả nền tảng của truyền thông IKU nữa, nhưng không tiến hành quảng bá trước.

Trên Dương gian không tiến hành tuyên truyền quảng bá được, dù sao ngoại trừ bản thân Quỳnh Nhân, thì bên trong cũng chẳng có ai là người sống cả.

Dưới cõi âm lại càng không cần phải tuyên truyền, không cần biết là cái danh video tuyên truyền văn hóa Địa ngục hay là sức kêu gọi của bản thân Quỳnh Nhân tại Địa Phủ, tất cả đều khiến việc tuyên truyền quảng bá trở thành một kiểu lãng phí tài nguyên.

"Chế thanh " muốn thu âm ca khúc chủ đề, Quỳnh Nhân là huấn luyện viên vũ đạo, đương nhiên là phải đứng ra làm mẫu động tác vũ đạo trong ca khúc. Ê kíp chương trình đã gửi bản hướng dẫn động tác tới cho cậu. Quỳnh Nhân xem qua, không khó, cũng học xong rồi.

Còn một cái nữa chính là "Mi sẽ không có kết quả tốt" – ca khúc chủ đề của "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục" cũng sẽ được lên kệ, cái này cũng không cần tuyên truyền, lên Weibo đăng một bài là xong.

Quỳnh Nhân xem xong kế hoạch làm việc bèn tắt đèn đi ngủ.

Đang ngủ mơ mơ màng màng, thì trên người thấy nong nóng, giống như đang bọc thảm điện vây. Cậu nửa mê nửa tỉnh càu nhàu: "Nóng quá, tôi thích tầm ⁰ thôi."

Thảm điện lập tức nguội đi.

Quỳnh Nhân cảm thấy không đúng lắm, thảm diện sao có thể hạ nhiệt nhanh vậy được? Cậu hơi hơi tỉnh lại, lập tức nhận ra, bọc lấy cậu là một người, chứ không phải thảm điện.

Về phần người đang ôm cậu là ai ấy à? Thực sự không cần mất công suy đoán làm gì.

Không phải nói muốn giữ đúng lời hứa à, sao còn lén lén lút lút tới ôm chứ.

Có nên bóc phốt Diêm La Vương không?

Quỳnh Nhân chậm rãi nghĩ một chút, sau đó quyết định thôi.

Dù sao muốn vạch trần thì phải nói chuyện, hôm nay cậu đã mệt lắm rồi, một chữ cũng không muốn nói thêm.

Tuyệt đối không phải vì không nỡ vạch trần Diêm La Vương!

Qua mấy ngày, gấu trúc tinh nói việc thẩm vấn gã mặt thẹo đã cho kết quả bước đầu.

Tượng ngọc kia được Quách Nguyên gọi là Ngọc đại nhân, người thật ở đâu không rõ, danh tính không rõ, tuổi tác cùng ngoại hình cũng không rõ.

Đối phương tìm được Quách Nguyên, lúc này gã đang vì càng ngày càng thiếu đèn nhang cúng lễ mà sắp biến mất, cũng giúp Quách Nguyên ăn trộm thần vị của một tiểu thần ở địa phương mới cứu được mạng gã.

Khuôn mặt đầy sẹo này của gã thực ra là đặc điểm của tiểu thần kia.

Quách Nguyên am hiểu điêu khắc ngọc, lại theo Ngọc đại nhận học bản lĩnh, tất cả ngọc điêu khắc có yểm trận pháp đổi vận đều do gã làm.

Người hưởng lợi từ phép đổi vận này, cũng chính là mục tiêu thực sự của bọn họ, đều do Ngọc đại nhân tự mình chọn lựa, sau đó ra lệnh cho Quách Nguyên tới tiếp xúc, dụ dỗ mấy người Phó Gia Trạch sử dụng thuật đổi vận.

Bọn họ làm tất cả những chuyện này đương nhiên không phải vì tiền tài, mà là vì hồn phách của những người kia.

Mệnh của Phó Gia Trạch và Vương Dược Thanh thực ra không tệ, vận số cũng được, nhưng trong lòng lại không ngay thẳng, cho nên mới khiến số mệnh tự thân không thể phát huy, kiểu người như bọn họ rất dễ bị mê hoặc, lắm tham vọng, trong lòng lại tràn đầy ghen ghét đố kỵ với những người khác.

Đúng là ứng cử viên tốt nhất để hiến tế hồn phách.

Quỷ tờ rơi trong tàu điện ngầm không phải so gã mặt thẹo làm ra, nhưng trêu chọc giới huyền môn Long Thanh đúng là gã.

Thực ra cái này cũng là điểm khiến giới huyền môn dùng sức sai chỗ.

Gã mặt thẹo được hưởng đèn nhang cung phụng nhiều năm như vậy, sau đó lại ăn cắp thần vị của người khác, tự thân có thần lực, đối với pháp thuật phổ thông có áp chế tự nhiên về đẳng cấp.

Lần này Sở đặc vụ dùng kỹ thuật công nghệ của nhân gian, lần theo địa chỉ IP chứ không theo dõi đơn lẻ như trước kia.

Lúc cùng gã mặt thẹo chiến đấu cũng vậy, phép thuật đối với gã không có công hiệu, Quỳnh Nhân thô bạo ra tay trực tiếp đánh đập, trái lại có thể đánh nát vòng bảo vệ bằng thần lực của gã.

Tư duy theo lối mòn là không được.

Căn biệt thự kia là do Trình Thụy xây thành miếu để làm thù lao cho việc tráo hồn, sở dĩ không xây dựng bề ngoài giống hệt miếu thờ là vì Long Thành thần nhiều, miếu cũng nhiều, bọn họ vừa mới phát triển, không muốn gây sự chú ý của người khác, nên mới cố gắng khiêm tốn.

Về phần Ngọc đại nhân kia, gã mặt thẹo cũng không biết nhiều lắm, gã vốn là dã thần bản thổ Linh Châu, là do Ngọc đại nhân kia cưỡng chế lóc gã ra khỏi Linh Châu, ấn vào trong tượng thần mặt thẹo này.

Cảm giác cưỡng chế lột thần linh ra khỏi bản thổ nuôi dưỡng đối phương, không khác gì với việc để người sống sờ sờ mà lóc thịt lột da.

Linh hồn gã đến giờ vẫn còn in đậm sự đau đớn đó, cho nên mới sợ Ngọc đại nhân như vậy.

Ngọc đại nhân thường thường luôn ở trong trạng thái say ngủ, mỗi lần tỉnh dậy đều sẽ giao việc gì đó để gã mặt thẹo đi làm.

Ngọc đại nhân vô cùng thích dùng cách chạm khắc ngọc để đạt được mục đích của mình, giống như có sự cố chấp hoặc yêu thích đặc biệt với ngọc vậy, mà tài nghệ điêu khắc ngọc của Quách Nguyên thực sự rất ưu tú, cho nên, có lẽ đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến Ngọc đại nhân muốn cứu Quách Nguyên.

Gấu trúc tinh tường thuật ngắn gọn lại kết quả thẩm vấn cho Quỳnh Nhân, không nhịn được còn cằn nhằm thêm một câu: "Gã Quách Nguyên này thực sự rất ghê tởm. Gã hoàn toàn không cho một chút ăn năn hối hận nào cả. Sở đặc vụ bọn tôi lại không cho phép tra tấn phạm nhân, biết thế lúc đó tôi xông lên đánh gã một trận với cậu có phải là tốt rồi không."

Quỳnh Nhân: "Mọi người có cho gã nghe bài hát kia không?"

Gấu trúc tinh: "Vừa mới nghe một cái là gã bắt đầu liều mạng cắn đầu gối, tắt một cái là gã bắt đầu trách ngược bọn tui là ngược đãi tù nhân, dù gì chúng tui cũng là bộ ngành chính quy, không thể ngược đãi phạm nhân được, nhưng tui thật sự muốn dằn vặt gã."

Quỳnh Nhân nghĩ một chút, trong đầu có một ý tưởng lóe lên: "Có đó."

Xế chiều hôm đó, Quách Nguyên mang còng tay còng chân được dẫn ra khỏi Sở đặc vụ.

Khi không có Quỳnh Nhân, không có Ngọc đại nhân, không có Diêm La Vương cùng tiếng ca của thư ký Nam, Quách Nguyên lại khôi phục lại vẻ phong nhã của nhân vật phản diện, cười tủm tỉm hỏi: "Cô gấu trúc đáng yêu này, đây là muốn dẫn ta đi chỗ nào vậy?"

Gấu trúc tinh mỉm cười với gã: "Ông rất nhanh sẽ biết thôi, là một chỗ tốt nha."

Chỉ chốc lát sau, Quách Nguyên nhìn nhà máy nước sạch trước mặt, trong cổ họng giống như bị nhét một miếng ngọc vỡ, nhổ không ra mà nuốt cũng không trôi, không động thì đau mà động lại càng đau.

"Giáo dục cải tạo phạm nhân cũng là một trong số những công tác mà Sở đặc vụ đảm nhận, cho nên tui quyết định dẫn ông tới tham quan một trong những phát minh khoa học tiêu biểu cho nền văn minh nhân loại hiện đại, nhà máy nước sạch. Ở đây ông có thể cảm nhận đầy đủ được ánh sáng rực rỡ của thời đại mới, cùng ánh chiều tà của những thần linh dân gian như mình."

Ngay từ giây phút Quách Nguyên đặt chân vào nhà máy, sắc mặt gã đã trở nên vô cùng khó coi.

Hùng Miêu còn đặc biệt mời người hướng dẫn thuyết minh cho gã: "Đây là thiết bị lọc nước quy mô lớn của nhà máy nước, bên kia chính là bộ lọc chân không tự rửa, có thể lợi dụng phương pháp xi-phông [] để hút nước tự động."

Người giới thiệu còn tỉ mỉ giải thích, trong trường hợp địa phương gặp phải hạn hán, thì hệ thống cấp nước sẽ hoạt động như thế nào, cho dù hạn to cũng có thể đảm bảo cung cấp nước sinh hoạt hàng ngày.

Quách Nguyên càng nghe càng cảm thấy suy sụp, mỗi câu mỗi chữ của người hướng dẫn đều như đang xát muối lên trên vết thương của gã, đau đớn đến mức toàn thân trên dưới giống như đang bị người khác đánh đập: "Ta không muốn xem, ta ghét nhà máy nước sạch. Mày là gấu trúc cơ mà, sao mày có thể ngược đãi phạm nhân như vậy? Mày có phải Quỳnh Nhân đâu."

"Dẫn ông đi tham quan nhà máy nước sạch thì sao gọi là ngược đãi được? Ông thấy bất mãn thì có thể khiếu nại nha, nhưng đáng tiếc, cho dù ông khiếu nại thế khiếu nại nữa cũng không có ai công nhận hành vi này của tui là ngược đãi tù nhân." Hùng Miêu cười nói, "Đúng rồi, ý tưởng này chính là Quỳnh Nhân đưa ra đấy, ông thấy có vui không?"

Quách Nguyên: "..."

Nước mắt của gã... Ứa ra.

Quách Nguyên hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng nhân vật phản diện của mình nữa, dưới cái nhìn của mọi người không ngừng gào khóc, mấy lần muốn chạy trốn ra khỏi nhà máy nước thì đều bị vuốt gấu túm trở lại.

Nhìn Quách Nguyên khóc đến muốn ngất tới nơi, gấu trúc tinh chậm rãi thở ra một hơi.

Quá sướng!

Chớp mắt một cái, kỳ ghi hình thứ hai của "Chế thanh " đã bắt đầu.

Ghi hình nhảy mẫu đương nhiên là Quỳnh Nhân.

Các thực tập sinh lần lượt ngồi trong trường quay dựa theo thứ hạng trong kỳ đầu tiên, trong lòng không khỏi lo lắng, sợ Quỳnh Nhân nhảy ca khúc chủ đề xong, người khác sẽ không còn hứng thú nhìn bọn họ biểu diễn nữa.

Nhất định sẽ có người ghép video nhảy của Quỳnh Nhân với thực tập sinh để mang ra so sánh chê bôi này kia, kiểu video như vậy thường thường đều sẽ xuất hiện một câu hình dung: Chung khung hình là tự vả mặt.

Tuy rằng đó là sự thực...

Nhưng nó thực sự khiến bầu không khí ở hiện trường có chút trầm mặc.

Một thực tập sinh có vẻ ngoài thanh tú đáng yêu nói: "Mọi người không cần lo, xưa giờ mặc kệ huấn luyện viên trong chương trình tuyển chọn tài năng có giỏi như thế nào, cuối cùng người mà khán giả quan tâm vẫn là thực tập sinh, bởi vì giữa chúng ta có thắng có bại, có câu chuyện, coi như Quỳnh Nhân nhảy có tốt, thì cuối cùng ánh mắt của khán giả vẫn sẽ dừng trên người chúng ta."

"Cho dù bị lấy ra làm video so sánh, vậy cũng có thể khiến khán giả nhìn thấy mình, so với không được ai quan tâm thì còn tốt chán. Chúng ta làm thần tượng, thực lực thế nào không quan trọng, quan trọng là có bao nhiều người để ý đến chúng ta kìa. Nhảy tốt thì làm sao, có nhiều người bỏ phiếu cho mình mới gọi là giỏi."

Lời này vừa thốt ra, tất cả các thực tập sinh có mặt ở hiện trường đều cảm thấy khó xử.

Thực tập sinh vừa nói chuyện tên là Dung Hạo, là một hot face rất nổi tiếng trên mạng, thường xuyên ở trên mạng khoe giàu, cũng là người có nhiều fan từ trước nhất trong số các thí sinh.

Mấy câu đầu nghe có vẻ như đang an ủi mọi người, nhưng câu sau lại quái quái.

Tuy lời cậu ta nói về một khía cạnh nào đó thì đúng là hiện thực của ngành công nghiệp thần tượng này, nhưng cho dù bình thường có thích lười biếng thì bản thân họ cũng không muốn trở thành một kẻ vô tích sự, chẳng qua là ý chí không thắng nổi độ ì.

Nghe những lời kiểu nỗ lực cũng vô dụng chỉ có sức hút mới là quan trọng nhất này, trong lòng mọi người đều cảm thấy không thoải mái.

"Suỵt, huấn luyện viên đến rồi."

Các huấn luyện viên lần lượt ngồi xuống, chỉ thiếu duy nhất Quỳnh Nhân, ánh đèn chợt tắt.

"I can shine!"

Tiếng hát đột nhiên cất lên, đèn bật sáng.

Quỳnh Nhân mặc một bộ vest trắng nhẹ nhàng thoải mái, nhảy cùng nhóm nhảy phía sau.

Không cần biết là giai điệu hay là động tác vũ đạo thì đều tràn đầy sức sống, khiến người ta nhìn một chút cũng nhịn không được muốn nhảy theo, nhóm thực tập sinh vừa rồi còn đang căng thẳng đều đồng loạt hoan hô, không ngừng hò reo cổ vũ cho Quỳnh Nhân!

Động tác của Quỳnh Nhân vừa tự nhiên vừa đẹp mắt, lại tràn đầy sức mạnh, lúc chuyển động tác vô cùng dứt khoát, khiến người ta xem mà trong lòng cũng thấy sảng khoái theo.

Bốn huấn luyện viên phía dưới cũng đứng dậy, vỗ tay theo điệu nhạc.

Động tác cuối cùng, Quỳnh Nhân hơi quay đầu, nở một nụ cười với bên dưới khán đài, nhóm thực tập sinh tức thì bị nụ cười của cậu giết sạch, cả đám đều há ngoác miệng như cóc, đâu đâu cũng vang lên tiếng "Wow" cảm thán.

Quỳnh Nhân biểu diễn xong, theo thói quen cúi chào, sau đó vẫy tay đi xuống.

Nhóm thực tập sinh nhiệt liệt vỗ tay, Dung Hạo cũng người híp mắt vô tay cùng mọi người.

Trong h tiếp theo, tất cả các thí sinh đều phải học bài hát này, sau đó chia nhóm tiến hành bình chọn lần hai, đồng thời ghi hình MV ca khúc chủ đề.

Ê kíp chương trình vì muốn chế tạo đề tài, còn thêm một hoạt động nhỏ, để thực tập sinh tự chọn huấn luyện viên sẽ đưa ra đánh giá xếp hạng lần hai cho mình.

Kết quả không ngoài dự đoán, trước mặt Quỳnh Nhân xếp một hàng dài cái thí sinh, mấy người phía sau đều chủ động lựa chọn huấn luyện viên khác, nói là giúp thầy Quỳnh giảm bớt một chút áp lực.

Sau khi các thực tập sinh đi tập luyện ca khúc chủ đề, nhóm huấn luyện viên tạm thời được đi nghỉ ngơi, Quỳnh Nhân lấy điện thoại ra, lướt website của truyền thông IKU, h trưa nay, "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục" sẽ chính thức lên sóng.

Kênh IKU là nền tảng video trực tuyến tốt nhất trong nước, với số lượng video có nội dung tự biên tập cực kỳ phong phú, có lượng người dùng rất đáng kể.

Bọn họ đã có thói quen hễ rảnh rỗi là sẽ lên IKU xem video, mà hôm nay video chiếm lĩnh phần tiêu đề quảng cáo của IKU rõ ràng là một bộ phim tài liệu.

Bộ phim nay tên là "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục", ảnh poster của phim là một mặt biển lớn màu lam đậm đang treo ngược, hơi nước bốc lên mù mịt, cùng mặt đất đang bốc cháy ngùn ngụt.

Tuy chẳng có ai biết Địa ngục trông như thế nào, nhưng vừa nhìn thấy tấm poster quảng cáo này thì khản giả đều vô thức cảm thấy, đây chính là cảnh tượng dưới Địa ngục.

Trong hình có một dáng người nho nhỏ, đối phương đang ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Không ít người bị sự chấn động mà tấm poster này mang tới hấp dẫn, trực tiếp ấn vào trang phát video, sau đó phát hiện đây là một bộ phim tài liệu, chỉ là phần thể loại phim hơi quái.

Thể loại của nó ghi là: Kỳ ảo, phóng sự hiện trường, kinh dị.

Kỳ ảo với kinh dị đặt chung một chỗ thì có thể hiểu được, nhưng mà rốt cuộc thì sao phóng sự hiện trường lại đặt chung chỗ với hai cái kia được...

Trong lúc những khán giả phổ thông khác đang tràn đầy tò mò mở "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục" ra xem, thì Lý Quỳ cũng mời mấy người bạn tốt của mình, ở nhà tự tổ chức một buổi công chiếu nho nhỏ.

"Ngày hôm nay có một bộ phim lên sóng, nhân vật chính là cha tôi, hi vọng mọi người xem xong thì góp một tay, tuyền truyền ủng hộ bộ phim giúp cha tôi."

Bạn thân của ông ta – Minh Ngạn nghi hoặc hỏi: "Cha ông không phải đã mất từ ba mươi năm trước rồi à, lúc đó ông còn nói với tôi, ông ta ngoại tình vứt bỏ mẹ mình, chết là đáng đời, giờ lấy đâu ra một ông cha nữa thế?"

Sắc mặt Lý Quỳ vô cùng nghiêm túc: "Là cha ruột không có quan hệ huyết thống."

"Ờm... Mà tóm lại đây không phải trọng điểm, ngày hôm nay mấy ông sẽ được xem một bộ phim có hiệu ứng kỹ xảo xuất sắc nhất năm, diễn xuất tốt nhất, hình ảnh đẹp nhất, và nhạc trong phim hay nhất. Tôi cam đoan, hiệu ứng phim này cực kỳ tốt, kể cả ông cũng không thể mở mồm chê giả."

Minh Ngạc phá lên cười: "Làm gì có chuyện, hiệu ứng kỹ xảo tốt như vậy đều là mấy bộ phim đầu tư lớn, đầu tư lớn mà không lên rạp, lại phát trên IKU, nghe có buồn cười không chứ?"

Quan hệ giữa hai người họ rất thân thiết, lúc nói chuyện cũng không quá giữ kẽ.

Lý Quỳ khinh bỉ nhìn đối phương: "Không thì chúng ta cá nhé."

Minh Ngạn: "Cá thì cá, nếu bộ phim này thực sự trâu bò như ông nói, vậy tôi chặt đầu xuống cho cha ông làm bô tiểu."

"Thôi đi." Lý Quỳ xoi mói nhìn quả đầu hói bóng lưỡng của Minh Ngạn, "Cha tôi không thích xấu."

"Hai người đừng có ầm ĩ nữa, xem phim trước đã có được không?"

Người khác không nhịn được thúc giục.

Lý Quỳ cười lạnh một tiếng, ấn nút play.

Trên màn hình đen hiện lên tên của nhà sản xuất, thế mà chỉ có một công ty duy nhất, là Công ty TNHH Truyền thông Văn hóa Giàu Thật Nhanh, cái tên tràn ngập hơi thở nhà giàu này khiến mấy vị tay to trong giới đồng loạt bật cười.

Sau khi tên của nhà sản xuất mờ đi, một giọng nói xuất hiện, bắt đầu đọc thoại.

"Trong Địa ngục này, đâu đâu cũng là sắt nung, nước sắt nung chảy có ở khắp nơi, trăm nghìn năm nay, nhiệt độ vẫn không hề thay đổi."

"Đây là nơi được miêu tả là nỗi sợ chim ưng trong "Chính pháp niệm xử kinh" kỳ lạ chính là, tuy nơi đây được mệnh danh là kinh ưng nhưng trên trời lại không có bóng dáng bất cứ một ưng nào."

Gốc 正法念处经, tôi tra được là một bộ kinh bốn quyển trong phật giáo, còn chính xác là quyển nào thì tôi không rõ, mấy kinh phật này thực sự khó hiểu lắm luôn, nên phía trên tôi để nguyên theo QT đó.

Thanh âm này rất dễ nghe, lúc đọc thoại tốc độ vừa phải, không quá nhanh không quá chậm, nghe rất êm tai, phòng chiếu phim cỡ nhỏ của Lý Quỳ lập tức trở nên yên tĩnh.

Màn ảnh trước mặt hiện lên một khung cảnh vô cùng rực rỡ chấn động.

Ống kính lia nhanh qua mặt biển, chờ tới gần rồi mới phát hiện, mảng xanh biếc này không phải nước biển mà là ngọn lửa xanh lam đang cháy rực, trên mặt đất đâu đâu cũng cắm đầy chông sắt.

Chông sắt đột nhiên bắt đầu rung động, tiếng hô giết cùng tiếng gào khóc từ đằng xa truyền tới. Ống kính rời khỏi mặt đất hướng về phía xa nơi phát ra tiếng động, một đám người mặc trang phục khác nhau giống như con mồi đang bị chó săn truy đuổi, chạy vào trong khung hình.

Phía sau bọn họ là mấy trăm binh sĩ cầm theo cung tên, gông xiềng.

Trên đất đâu đâu cũng là lửa cháy cùng chông sắt, đạp phải nhất định sẽ vô cùng đau đớn, nhưng bọn họ vì chạy trốn không thể không đạp chân trần lên trên.

Một người đột nhiên ngã nhào xuống, anh ta tuyệt vọng ngẩng đầu lên, hai tay bất lực quơ quào, cố gắng tìm kiếm sự trợ giúp, nhưng không có.

Lúc này, thanh tiến độ mới chạy được có một phút, nhưng hình ảnh trong phim đã choán hết tâm trí người xem, bọn họ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Một chiếc dây xích vung tới, quấn lên cổ người kia, cưỡng chế lôi anh ta đi.

Ống kính không rời theo, vẫn dừng ở chỗ cũ, những chỉ cần nhìn động tác hai chân người kia giãy giụa là biết, người này đang đau đớn thế nào.

Minh Ngạn là đạo diễn nổi tiếng, đã từng quay rất nhiều phim nhựa, trong đó cũng có không ít cảnh lúc hành hình chết chóc.

Diễn viên vì muốn quay tốt nhưng cảnh như vậy, không biết phải chịu bao nhiêu khổ, cuối cùng hiệu quả quay được cũng vô cùng mỹ mãn, một phút đồng hồ đó chính là thời khắc vinh quang nhất trong cuộc đời làm nghệ thuật của diễn viên, cũng là cảnh tượng xúc động lòng người nhất trong các bộ phim của Minh Ngạn.

Nhưng ông ta đột nhiên phát hiện, hóa ra trên thế gian này còn có những màn trình diễn tuyệt vời hơn nữa, diễn viên thậm chí chỉ dùng chân để diễn, nhưng lại có thể chân thực truyền tải những gì mình đang trải qua cho khán giả biết.

Lửa xanh cùng gai sắt trên đất đương nhiên đều là hiệu ứng kỹ xảo trên máy tính, nhưng trình độ hiệu ứng mượt mà chân thật thế này, thực sự Minh Ngạc chưa từng thấy ở đâu cả.

Từ lửa cháy cho đến vết máu vương trên gai sắt đều vô cùng chân thật.

Hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của hiệu ứng máy tính.

Minh Ngạn chấn động, trình độ của Truyền thông Giàu Thật Nhanh rốt cuộc đỉnh cao như thế nào mà làm được tất cả những thứ này.

Cho dù hình ảnh xuất sắc như vậy chỉ tồn tại trong mấy giây này, cũng đã đủ khiến ông ta thua cược rồi.

Nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio