Edit: Nhật Nhật
...
Thành hoàng Long Thành lúc này mời phản ứng lại, nhưng lại không thể phản ứng trôi chảy.
Cô ngẩn ngơ, nói: "Cậu là... Tôi là... Chúng ta là..."
Ngàn từ vạn chữ cô động lại thành một câu duy nhất: "Trời ạ..."
Lý trí nói cho cô biết, tuy bản thân mình không nhớ được chuyện gì, nhưng Quỳnh Nhân nhất định là con trai của cô, bởi vì con trai cô nhất định sẽ không nói dối về những chuyện thế này, càng không thể lôi chuyện quan trọng như vậy ra để giỡn hớt.
Sau khi khiếp sợ quá độ, đại não Thành hoàng gần như đã chết máy, đầu óc trống rỗng, mơ mơ màng màng, ngay cả mình đang nghĩ cái gì cũng không biết.
Cô cúi đầu nhìn ảnh chụp bát miến chua cay của Quỳnh Nhân, lại lấy ảnh chụp của mình ra, so tới so lui, vị trí của từng cọng hành, cọng giá, từng hạt lạc đều cẩn thận so một lượt, y như người ta chơi trò tìm điểm khác biệt vậy.
"Đúng là cùng một bát..."
Thành hoàng Long Thành nhìn chằm chằm vào bát miến chua cay mà lẩm bẩm.
"Thực sự là cùng một bát."
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt chợt ngấn lệ: "Chả trách lần đầu tiên nhìn thấy con thì tôi đã thấy rất thích rồi, hóa ra là vì tôi nhận ra con mình, tôi thật là thông minh, hức hức hức. Con mình thế mà lại là con mình, con có hiểu được cảm giác này không? Con đương nhiên không hiểu, con đã làm mẹ bao giờ đâu, hức hức hức hức."
Cô lau nước mắt, tay áo ướt một mảng lớn, thấy Quỳnh Nhân vẫn bình thản như thường, chợt thấy không hài lòng, khóc tu tu nói: "Sao con lại không khóc, tôi đã cảm động thế này rồi mà!"
Quỳnh Nhân: "..."
Vì hành động và suy nghĩ của mẹ tôi rất là không bình thường, cho nên dù đang trong tình cảnh cảm động, có thể lấy ra viết tiểu thuyết như này, tôi cũng không khóc được đó.
"Mẹ, con có thể gọi cô như vậy không?" Quỳnh Nhân dịu dàng nòi, "Con rất vui có thể làm con trai của mẹ."
Thành hoàng vốn chỉ đang nhỏ giọng nức nở thôi, nhưng nhìn thấy Quỳnh Nhân cao lớn đẹp trai bên cạnh, chợt nghĩ đứa bé này không có mình vẫn có thể trưởng thành, khiến người khác phải tự hào.
Trong lòng lại thấy khó chịu.
"Nhưng mà... Tôi chưa từng đi họp phụ huynh cho con, cũng chưa từng làm cơm trưa cho con mang đến trường, buổi tối chưa từng kể chuyện cổ tích để dỗ con ngủ, cũng chưa từng vỗ về con khi con vấp ngã. Ta chẳng làm được gì, dựa vào đâu mà có con trai tốt như con chứ."
Quỳnh Nhân không biết, lúc mẹ mình khóc, con cái nhà khác sẽ an ủi như thế nào, từ lúc sinh ra cho đến giờ, cậu chưa từng có cơ hội luyện tập cái này.
Cậu chỉ có thể vụng về ôm Thành hoàng, vỗ vỗ.
Thành hoàng khóc cũng không lâu lắm, là Thành hoàng Long Thanh, còn có rất nhiều việc đang chờ cô giải quyết, điện thoại không ngừng đổ chuông, một người mẹ thân mang trọng trách, ngay cả khó cũng phải căn chuẩn thời gian.
Cô lau khô nước mắt trên mặt, bụm miệng nói: "Con đứng ở đây, đừng đi đâu cả."
Quỳnh Nhân: "... Mẹ đi làm đi, mẹ ở đây cũng không có quýt bán đâu."
Chỗ này là một câu nói đùa, có bạn milimett giải thích ở bình luận rồi á.
Thành hoàng bật cười, cười xong nước mắt lại lã chã: "Tôi với con trai mới nhận nhau được năm phút đồng hồ đã phải đi làm, số tôi thảm quá mà."
Quỳnh Nhân dở khóc dở cười: "Nhanh đi làm đi, ê kíp chương trình còn đang chờ con."
Hai mẹ con lưu luyến chia tay, Thành hoàng đi trước, Quỳnh Nhân ấn tháng máy, lần nữa đi xuống hầm B, xe của Diêm La Vương đỗ ngay đối diện cửa thang máy.
Diêm La Vương đứng dựa vào cửa xe, trong tay cầm ipad, đang phê duyệt văn kiện.
Quỳnh Nhân chạy tới, Diêm La Vương tiện tay đặt ipad trên nóc xe, dang tay ôm lấy cậu.
"Sao vậy?" Diêm La Vương vốn nhạy cảm, lập tức phát hiện tâm trạng của Quỳnh Nhân không ổn lắm, "Lúc ghi hình xảy ra chuyện gì sao?"
Quỳnh Nhân rúc trong ngực hắn gật đầu một cái: "Để em hít bạn trai một cái cho bình tĩnh lại đã."
Cậu vùi mặt trong lòng Diêm La Vương, hít thật sâu, hơi nóng phả lên trên ngực, Diêm La Vương chậm rãi vuốt ve lưng cậu, thoải mái đến độ không nói nên lời.
Một lúc sau Quỳnh Nhân mới ngẩng đầu lên: "Ê kíp chương trình hẹn nhau đi ăn, anh đi cùng luôn nhé, trên đường em kể cho anh nghe."
Em cần anh, Diêm La Vương nghe thấy tiếng lòng không nói ra của Quỳnh Nhân.
Loáng một cái đã đến cuối năm, ngày giao thừa gần ngay trước mắt.
Quá trình bắt đầu lại mối quan hệ mẹ con vô cùng gian nan, Quỳnh Nhân và Mộ Băng đều rất thận trọng, Quỳnh Nhân giống y như học sinh tiểu học, ngày ngày báo lại các hoạt động của mình, trưa ăn món gì, tối ăn món gì.
Thành hoàng mỗi lần trả lời tin nhắn đều phải vắt nát óc suy nghĩ, muốn quan tâm lại không biết phải quan tâm thế nào, lo được lo mất, vừa đánh được một đoạn lại xóa đi, đau đầu muốn chết.
Mạnh Thâm cầm một xấp giấy đỏ đi vào, tươi cười rạng rỡ nói: "Đại nhân, sắp hết năm rồi, ngài có thể viết câu đối xuân cho tôi không?"
Nhân viên đắc lực bên dưới xin câu đối xuân, thủ trưởng có thể không cho sao? Đương nhiên là không thể.
Thành hoàng mang theo cả bụng tâm sự, mài mực cầm bút, viết cho Mạnh Thâm một câu đối xuân, thuận tiện còn viết cho đối phương hai từ tốt lành.
Mấy ngày nay cô luôn trong trạng thái nhíu màu ưu tư, Mạnh Thâm quan tâm đến sức khỏe tinh thần của sếp, hỏi: "Đại nhân, nếu ngài có việc gì khó nghĩ, có thể nói cho tôi biết, không chừng tôi có thể giúp ngài nghĩ cách."
Thành hoàng nhìn Mạnh Thâm, nghĩ thầm, Mạnh Thâm vừa thông minh lại còn rất hiếu thảo, mẹ của đối phương nhất định là rất tự hào, người này đối xử với mẹ mình nhất định cũng rất tốt, chí ít cũng không giống như cô, đến nói chuyện với con trai như nào cũng không biết cách.
"Ầy ⸺⸺"
Thành hoàng thở dài một hơi, dài thật là dài.
"Tiểu Mạnh, tôi đột nhiên phát hiện mình có một đứa con trai. Nhưng mà tôi mất sớm như vậy, căn bản là chưa từng làm mẹ một ngày nào, hơn nữa tôi còn uống canh Mạnh Bà rồi, chuyện về nó tôi không nhớ được một chút gì cả. Nó còn có hai người mẹ khác, họ đều rất tốt với nó, so với tôi cũng thân thiết hơn." Thành hoàng chống cằm thở dài, vẻ mặt vô cùng sầu não, "Tôi nên làm gì bây giờ?"
Mạnh Thâm bất ngờ nghe được tin tức giật gân như vậy, không khỏi choáng váng.
"Chuyện ngài uống canh Mạnh Bà rồi, tôi có biết, nhưng nếu là như vậy, sao ngài biếu đối phương là con của mình?"
Thành hoàng nghĩ một chút, lấy điện thoại ra cho Mạnh Thâm xem ảnh chụp bát miến chua cay kia: "Con trai tôi làm cho đấy, nhìn có quen không?"
Mạnh Thâm: "Cái định mệnh..."
Anh ta vội che miệng, tát nhẹ lên miệng mình một cái: "Xin lỗi, ở trước mặt ngài mà tôi lại ăn nói bậy bạ."
Thành hoàng ỉu xìu xìu, xua tay: "Không sao, lúc mới biết chuyện này tôi cũng muốn nói "Cái định mệnh", nhưng lo thằng bé nghĩ tôi thô bỉ, nên mau miệng sửa thành "Trời ạ"."
"Quỳnh Nhân là con trai của ngài thật ạ?" Là một fan của Quỳnh Nhân, mỗi một bài viết hay hình ảnh Quỳnh Nhân đăng trên Weibo, Mạnh Thâm đều biết rõ như lòng bàn tay, anh ta chỉ liếc mắt một cái đã biết, bát miến chua cay Thành hoàng chụp lại chính là bát mà Quỳnh Nhân đăng lên hôm nọ.
Mạnh Thâm: "Hai người mẹ khác mà ngài nói, là bà Ban và thư ký Kim sao?"
Thành hoàng gật đầu: "Hai người họ so với tôi thì xứng đáng hơn nhiều, sao tôi có thể vượt qua họ được?"
Mạnh Thâm nghĩ một chút, rồi vỗ tay cái bép: "Sắp đến tết rồi mà, ngài chủ động mời cậu ấy cùng mình ăn tết đi, đến lúc đó còn có thể mời luôn cả Diêm La Vương tới. Nói không chừng còn có thể nhân tiện bàn bạc về vấn đề kinh phí hoạt động và nhân viên của đơn vị mình nữa. Quỳnh Nhân là con trai ngài, vậy Diêm La Vương không phải chính là con rể ngài sao?"
Thành hoàng đứng bật dậy, đi vòng vòng tại chỗ: "Tiểu Mạnh, may mà có cậu nhắc, tôi lập tức đi gửi tin nhắn cho thằng bé đây."
[ Thủ lĩnh cõi âm Long Thành: Con trai, sắp đến tết rồi, mẹ muốn đón năm mới với con. Con muốn ăn gì chơi gì cứ nói với mẹ, lúc đó nhớ dẫn cả Diêm La Vương theo nữa nhé. Bắn tim.jpg]
Cùng lúc đó, tại điện thứ ba dưới Địa Phủ.
""Đào hoa phiến" sắp công chiếu rồi." Tống Đế Vương thăm dò nhìn sắc mặt của thư ký Kim, rụt rè mỉm cười, "Rạp chiếu phim đầu tiên Quỳnh Nhân đầu tư xây dựng dưới Địa Phủ rất nhanh sẽ được khai trương, đến lúc đó "Đào hoa phiến" và "Thang máy" sẽ đồng loạt ra rạp. Quỳnh Nhân gửi vé công chiếu tới rồi, chúng ta cùng nhau đi nhé."
Mối quan hệ của hắn và thư ký Kim đã giằng co lâu lắm rồi, cũng nên tìm một cơ hội đột phá, nói không chừng "Đào hoa phiến" công chiếu chính là cơ hội này.
Thư ký Kim xem Weibo của Quỳnh Nhân, hừ lạnh một tiếng, bỏ điện thoại xuống: "Không đi."
Tống Đế Vương: "Vì sao?"
"Không có vì sao hết."
Thư ký Kim dựa vào ghế, vẻ mặt không vui, có vài phần cảm giác "Tươi như đào mận, lạnh tựa băng sương": "Tôi muốn ăn miến chua cay."
Tống Đế Vương: "Cậu vốn thích đồ ngọt, không thích mấy món chua chua cay cay mà, sao đột nhiên lại muốn ăn miến chua cay vậy?"
Thư ký Kim: "Tự nhiên thích."
Tống Đế Vương nhìn suất ăn dành cho công chức Địa Phủ ở trên bàn, khuyên: "Trưa nay ăn tạm cơm nhân viên đã, tối lại ăn miến chua cay sau, có được không?"
Còn đang khuyên nhủ, trên bàn đột nhiên xuất hiện một bát thịt kho hạt dẻ, bên trên còn có hai quả trứng ốp, viền trứng vàng giòn, nước sốt thịt đỏ au, trông rất ngon mắt.
Ngay sau đó, bên cạnh bát thịt kho hạt dẻ lại xó thêm một bình rượu gạo ướp hoa quế.
Điện thoại của thư ký Kim rung lên, là Quỳnh Nhân gọi video tới, vừa ấn nhận, đã thấy Quỳnh Nhân mỉm cười ngọt ngào với thư ký Kim: "Đã nhận được thịt kho hạt sẻ với rượu gạo ướp hoa quế chưa ạ?"
Thư ký Kim lập tức vui vẻ ra mặt: "Nhận được rồi."
"Ăn có ngon không?" Khuôn mặt của Quỳnh Nhân trong ống kính hơi bị bóp méo, nhưng mà trông vẫn đẹp, "Tôi mới ăn món này lần đầu tiên, nghe nói thịt kho hạt dẻ là món tủ ở đây, nghĩ có lẽ anh sẽ thích, cho nên cúng một bát để anh nếm thử."
Thư ký Kim cắn một miếng, hạt dẻ mềm dẻo, rất ngọt, thịt kho béo ngậy vừa phải, cắn một cái, nước thịt sẽ lập tức chảy ra.
"Ăn ngon lắm." Thư ký Kim có chút kinh ngạc, "Cậu đang ăn ở đâu vậy?"
Quỳnh Nhân: "Quán Giang Nam, địa chỉ ở trên đường Giang Bắc, tên này nghe cổ điển lắm đúng không?"
Hạt dẻ thứ hai thư ký Kim vừa gắp lên lập tức rơi xuống.
Tâm trạng vốn đang vui vẻ của anh ta tức thì trầm xuống, sắc mặt Tống Đế Vương ở góc màn hình cũng không được tốt lắm.
Quỳnh Nhân thấy thế, lập tức chuyển chủ đề: "Uống thử rượu đi, nếu mà uống ngon, tôi mua thêm mấy bình về cho anh."
Nghe cậu nói hai chữ "Mua về" này, thư ký Kim lại vui vẻ: "Không cần đâu, đồ ăn ở quán này đắt lắm, cậu còn tiền không? Để tôi chuyển cho cậu một ít nhé."
Quỳnh Nhân: "Tôi đương nhiên là có tiền rồi! Chờ rạp chiếu phim dưới Địa Phủ khai trương, tôi sẽ lập tức có tiền. Hai người nhanh đi ăn cơm đi, byebye ~"
Cúp điện thoại xong, Quỳnh Nhân sờ sờ ngực, hỏi: "Tiệm này có vấn đề gì sao, thế nào mà vừa nghe nhắc đến, em đã thấy sắc mặt hai người họ lập tức không ổn vậy?"
Diêm La Vương nghĩ một chốc: "Đây là một quán ăn lâu đời, có thể thư ký Kim và Tống Đế Vương đã từng tới đây, còn xảy ra một vài chuyện khiến họ nhớ mãi không quên."
Trong điện thứ ba, thư ký Kim im lặng tiếp tục ăn, Tống Đế Vương nhìn anh ta, ánh mắt dịu dàng mà chua chát.
"Tuyết Thành." Tống Đế Vương nhẹ giọng nói, "Chuyện đã qua nhiều năm rồi, cậu xem, Quỳnh Nhân cũng đã lớn như vậy, cậu tha thứ cho ta được không?"
Kim Tuyết Thành liếc đối phương một cái, uống một ngụm lớn rượu ướp hoa quế, sau đó lấy khăn ăn lau miệng, nói: "Con trai cũng không phải do ngài nuôi lớn, cậu ấy lớn như vậy, cùng với việc tôi tha thứ cho ngài có liên quan gì sao?"
"Không ngờ món ăn ở Quán Giang Nam bây giờ lại ngon như vậy. Hồi nó mới mở, đồ ăn nấu ra chán đến nỗi tôi còn tưởng nó sẽ sập tiệm sớm..." Kim Tuyết Thành có chút ưu thương.
Tống Đế Vương cầm tay anh ta: "Tuyết Thành, khi đó ta không lên gạt cậu, nhưng ta thực sự không biết phải nói cho cậu biết, chuyện ta là Diêm Quân Tống Đế Vương của điện thứ ba thế nào cả. Ta lo cậu sẽ tưởng ta là đồ điên, ta liều mạng tìm cách để cậu có thể ở cạnh ta mãi mãi, nhưng lại chẳng có biện pháp nào. Cho dù ta là Diêm Quân, ta cũng không có năng lực giúp cậu kéo dài tuổi thọ."
Kim Tuyết Thành lẳng lặng nhìn hắn: "Ngài căn bản là không hiểu tôi đang giận cái gì."
"Bỏ đi, không nói cái này nữa." Kim Tuyết Thành lấy ipad ra xem lịch, ghi nhắc nhở vào ngày phim điện ảnh công chiếu, thấy dòng chữ nhỏ màu đỏ ghi đêm giao thừa ở bên dưới, Kim Tuyết Thành mới chợt giật mình, thời gian trôi thật nhanh, "Thế mà lại sắp đến tết rồi..."
Anh ta vỗ bàn một cái: "Sao tôi lại quên mất chuyện này chứ, năm nay không giống mọi năm, chúng ta phải gọi Quỳnh Nhân và Diêm La Vương tới cùng đón tết, còn có thể thêm chút náo nhiệt, tôi phải nhắn tin cho Quỳnh Nhân, hẹn lịch trước với con trai đã."
[ Thư ký Kim: Quỳnh Nhân, năm nay đón tết cùng nhau đi, cậu thích cái gì, để tôi chuẩn bị trước.]
[ Thư ký Kim: Thích gì cũng được hết, dạo này cậu bận rộn công việc nhiều rồi, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, ngoan.]
Kết thúc một ngày bận rộn, Ban Thù kéo thân thể mệt mỏi quay về nhà, vừa mở cửa đã phát hiện trong nhà có người.
Ban Dung Hạo thấy Ban Thù đã về, tươi cười chào hỏi: "Bác, bác về rồi."
"Sao con lại ở đây?" Ban Thù nhíu mày, "Không phải con nói sẽ chăm chỉ học tập, thanh thủ học lại một năm để thi vào học viện điện ảnh à?"
Ban Dung Hào cầm lấy áo khoác trong tay bà, nói: "Con nhận được một vai nam hai, đoàn phim muốn quay cảnh tuyết nên tết năm nay con không về nhà, mai là đi rồi, con tranh thủ hôm nay có thời gian tới thăm bác một chút."
Ban Thù nhìn Ban Dung Hạo của hiện tại, không khỏi cảm thán, quả nhiên vẫn là xã hội hiểm ác, trong nhà có tiền có quyền cũng không mua được tình cảm chân thành, trải qua đủ loại phong ba dư luận, Dung Hạo trưởng thành hơn ngày trước nhiều.
"Bác, bác ăn tối chưa?"
Ban Thù lắc đầu.
Dung Hạo: " Vậy con gọi một ít đồ ăn bên ngoài về, bác nghỉ ngơi trước đi, con rửa một ít hoa quả cho bác."
Một lát sau, cậu ta bưng một đĩa hoa quả màu xanh ra, đặt lên bàn trà, huyên thuyên nói: "Năm nay Quỳnh Nhân sẽ đón năm mới với bác ạ, hay là anh ấy muốn về ăn tết ở nhà bạn trai? Con nghe nói gia cảnh của cái người tên Ngôn Mặc kia không phải loại tầm thường đâu, nếu nhà anh ta mà là kiểu truyền thống cổ hủ, vậy Quỳnh Nhân có phải chờ đến mùng hai, mùng ba gì đó mới được về nhà không?"
Ban Thù trừng mắt lườm cậu ta một cái: "Sao con lại nghĩ con trai bác là người phải gả ra ngoài, nói không chừng Ngôn Mặc phải gọi nó là chồng thì sao?"
Nhưng mà...
Tết Nguyên Đán đúng là một vấn đề nan giải, chuyện vợ chồng bình thường đều là người này át vía người kia, hôn nhân của bà tuy thất bại, nhưng trong sinh hoạt, bà vẫn luôn là người chiếm vị thế chủ đạo.
Hơn nữa, bà với Quỳnh Nhân đã nhiều năm rồi không liên lạc, năm nay vừa gặp lại, đương nhiên hai mẹ con phải ăn tết với nhau rồi.
Bà gửi tin nhắn Wechat cho Quỳnh Nhân.
[ Ban Thù: "Quỳnh Nhân, tết năm nay con với Ngôn Mặc đến chỗ mẹ đi, đúng lúc mẹ muốn chuyển % cổ phần công ty sang cho con, chúng ta tiện thể ký giấy chuyện nhượng luôn.]
Quỳnh Nhân và Diêm La Vương đang ăn ở "Quán Giang Nam", đồ ăn ở đây thực sự làm rất ngon, Quỳnh Nhân vốn không thích đồ ăn Giang Nam lắm, vậy mà cũng ăn rất sung sướng.
Cơm nước xong, câu xoa xoa dạ dày, nói: "Chúng mình ra ngoài đi dạo đi."
Diêm La Vương: "Em muốn đi đâu?"
Quỳnh Nhân nghĩ một lúc: "Về núi Vân Châu đi, em cũng thành Sơn thần rồi, vậy mà còn chưa nhìn kỹ xem núi của mình trông như thế nào nữa."
Cậu nhét tay mình vào túi áo Diêm La Vương, tay kia theo thói quen mở điện thoại kiểm tra tin nhắn.
Mộ Băng, Ban Thù, Kim Tuyết Thành đồng loạt gửi Wechat cho cậu, nội dung vô cùng nhất quan, đều nói cậu năm nay tới ăn tết với mình.
Quỳnh Nhân nhéo nhéo tay Diêm La Vương: "Làm sao giờ? Ba ma mi của em đều bảo em về nhà ăn tết."
Ai cũng nói, tết đến lắm chuyện, ngoại trừ mấy câu hỏi kiểu như "Đã lấy chồng lấy vợ gì chưa? Sinh mấy đứa rồi? Tiền lương được bao nhiêu, đã mua nhà chưa?"... Vân vân mây mây thì vợ chồng cùng các cặp đôi còn phải đối mặt với một vấn đề đau đầu khác nữa.
Ăn tết nhà ai?
Quỳnh Nhân cứ nghĩ cậu và Diêm La Vương sẽ không phải đối mặt với vấn đề này, không ngờ vấn đề của cậu lại còn nghiêm trọng hơn. May mà viện trưởng và người đại diện sẽ về quê ăn tết với viện trưởng tiền nhiệm, nếu không đáp án để cậu chọn phải nhiều thêm một cái nữa.
Đối với chuyện này, Diêm La Vương trầm tư rất lâu, sau đó mới từ tốn hỏi: "Sao em lại có tận ba người mẹ?"
Quỳnh Nhân: "Thêm cả mẹ nam thư ký Kim của em nữa. Anh có biết trong siêu thoại ở dưới âm của chúng ta, có một thiết lập rất phổ biến, nói em chính là do thư ký Kim mang thai ba năm mới sinh ra không? Không biết ai là người nghĩ ra cái thiết lập này nữa, em cũng có phải Na Tra đâu."
Diêm La Vương: "..."
Hắn nhìn Quỳnh Nhân, sắc mặt hết sức vi diệu, nói: "Em thế mà lại xem cả siêu thoại CP à? Có hay xem không?... Xem cả tiểu thuyết viết trên đó nữa sao?"
Trong lòng Quỳnh Nhân thót một cái, lập tức nghiêm túc xua tay: "Không có không có, cái gì cũng chưa xem, em không biết cái gì hết."
Diêm La Vương chợt nhận ra: "Thảo nào hôm qua em lại muốn ta dùng hóa thân Huyết Hải, xong rồi em ngâm mình trong biển do ta biến ra..."
Quỳnh Nhân bịt miệng đối phương lại, vành tai đỏ chót: "Đừng có nói nữa, xin anh đấy."