Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc)

Chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ: Pussycat

Chỉnh dịch: Mon

***

Trang web được mở ra là

một diễn đàn nổi tiếng ở trong nước, lượt ghé thăm mỗi ngày không đếm

xuể. Người tò mò hóng chuyện hoặc những người tung tin giật gân muốn

giấu mặt thích nhất là trang này, đen cũng có thể nói thành trắng, trắng có thể nói thành không màu, đồng thời thích hợp nhất cho việc vạch trần các chân tướng.

Mấy ngày trước có một bài được đăng trên trang này, tựa đề có những từ rất hấp dẫn ánh mắt của

mọi người như “nữ minh tinh”, “nhà giàu”, “giao dịch”… Nhân vật nam

chính tên là W, thân phận là tân chủ tịch của tập đoàn mới được lên sàn

chứng khoán. Nội dung tin tức này đã có từ lâu, tất cả đều không được

coi là mới mẻ gì. Người tinh mắt vừa thấy liền biết được W là chỉ người

ấy, điều thật sự khiến người trên mạng hứng thú chính là ở tin giật gân

sau đó.

A Tán nói: “Hôm nay khi

lướt web thì nhìn thấy một tin tức về tập đoàn Vĩnh tân, lần đầu tiên

đưa tin về anh, nói là nhà giàu tranh gia tài, chú ruột làm cho cháu bị

thương, khiến cho cháu ruột hiện giờ không rõ ở đâu. Tôi căn cứ vào nội

dung này đã tìm ra được nơi phát ra tin tức, người phóng viên đó đã xem

bài post này nên mới viết ra tin tức như vậy.”

Lời văn của người viết

bài post thật là hay, mạch lạc rõ ràng, trước là dìm xuống sau là tâng

bốc, đồng thời lấy những nhà giàu khác để so sánh và suy đoán. Phần đầu

chính là nói đến những tai tiếng của W cùng các nữ minh tinh khác, những phần sau đó thì viết sai lệch sự thật, nói là nhà giàu tranh đấu, khiến cho người con riêng là Nguỵ Tông Thao từ nhỏ đã sống ở một thành phố

nhỏ vùng duyên hải đông nam, năm trước được cô là Nguỵ Tinh Lâm tìm về,

bắt đầu từ đầu năm đã không rõ ở nơi nào, phóng viên tìm kiếm một hồi

cũng không tìm ra được tung tích của Nguỵ Tông Thao.

Theo sau bài post, có

người ở trên mạng nói hồi tết âm lịch từng gặp mặt Nguỵ Tông Thao một

lần ở quê nhà, nội dung kể nửa thật nửa giả, làm cho người ta tin tưởng. Mà kiểm tra tư liệu đăng ký của người này ở trên mạng, quê của người

này đúng là ở thành phố Lư Xuyên!

A Tán tiếp tục nói: “Bây

giờ mỗi ngày đều có nội dung mới, người đăng bài viết này sử dụng IP ảo, cuối cùng tra ra là địa chỉ ở nước ngoài!” Một thành phố với núi tuyết

nổi tiếng ở nước ngoài.

Nguỵ Tông Thao đã trở vào phòng khách, ngồi trên sô pha xem bài post. A Tán cảm thấy rằng vào

những lúc như thế này Nguỵ Tông Thao phải tức giận mới đúng. Dù sao thì

anh đang ở ẩn ở nơi này đều là kế sách của anh, thời cơ chưa tới thì đã

bị tiết lộ, nhất định anh sẽ không vui.

Thế nhưng Nguỵ Tông Thao

xem bài post, từ đầu đến cuối trên môi đều có nụ cười nhạt. A Tán nhìn

không ra là anh cười thật hay cười giả, chỉ có thể không nói tiếng nào,

ngồi ở một bên chờ đợi mệnh lệnh. Hồi lâu anh ta mới nghe Nguỵ Tông Thao nói: “Gần đây cổ phiếu của Vĩnh Tân đang từ từ sụt giá, chúng ta giúp

người đó một phen!”

Nguỵ Tông Thao nhìn về

phía A Tán: “Có thể hồi đáp ngay phía dưới, giúp tôi tiết kiệm không ít

sức lực!” Đóng máy tính lại, anh lại nói: “Đúng rồi, nghe nói là ‘đại

hội đánh bài hữu nghị’ đã bắt đầu rồi, chúng ta cũng đi xem đi!”

Ở đầu kia của Nho An

Đường, bên trong sòng bài, trận đấu được tiến hành hừng hực như lửa. Ngô Phỉ sai sáu người phục vụ ở khách sạn lại đây giúp đỡ. Mọi người đều

bận rộn đầu tắt mặt tối, hơn nữa ở bên ngoài giống như có dấu hiệu trời

sẽ mưa, mọi người dời bàn vào lều che mưa, hơn nửa ngày mới làm xong mọi chuyện ổn thoả.

Rốt cuộc Dư Y cũng có

thời gian rảnh để nghỉ giải lao, trốn vào nhà bếp uống ly nước, nhân

tiện lướt qua mạng một chút.Vừa nhìn một cái thì thấy lúc trước có mấy

trăm ngàn lượt view, nay đã tăng lên và vượt qua ngưỡng một triệu view.

Cô vội vàng nhìn thật kỹ, phát hiện trong các hồi đáp có một tài khoản

vừa đăng ký, phát ra tin tức rằng bằng cấp của chủ tịch W là giả tạo,

nội dung tin đồn có chứng cứ hợp lý, mức độ tin tưởng cao. Dư Y lập tức

tìm tòi thử những chữ then chốt, quả nhiên nội dung này đã trở thành tin tức hàng đầu ngay lập tức, dễ dàng áp đảo cái tin tức con riêng kia.

Dư Y thầm mắng nửa đường

lại xuất hiện một Trần Giảo Kim, ngay lập tức hồi đáp, nhấn mạnh tin tức vừa sai lệch mình post lúc đầu. Âm thanh của mọi người ở bên ngoài

phòng bếp ồn ào, cô tăng nhanh tốc độ đánh chữ, nhưng vẫnmất nhiều thời

gian mới đánh xong, bà chủ đã lớn tiếng thúc giục cô đi ra ngoài.

Bên ngoài sắc trời đã

tối, đèn trong sòng bài đều bật lên, rất nhiều người đều ăn cơm chiều

tại đây, lớn tiếng bàn luận ván bài vừa rồi. Bỗng nhiên tất cả các âm

thanh đều ngưng lại trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều nhìn ra cửa,

thấy có ba người đàn ông xuất hiện ở đó. Người bên trái đeo kính mắt nhã nhặn lịch sự, người bên phải hơi lùn, hai người đều đứng ở phía sau,

cách người ở giữa một khoảng.

Người đàn ông đứng ở giữa có thân hình cao lớn, đỉnh đầu gần như chạm đến phía trên cửa. Cái cửa

có thể chứa đủ bốn người đi qua cùng một lúc, giờ phút này lại có vẻ

chật hẹp. Anh ta mặc một bộ âu phục màu đen, giống như hoà vào với màn

đêm ở sau lưng, bước chân vững vàng mạnh mẽ, có thể nghe được tiếng giày da giẫm trên sàn, từng bước từng bước, vững vàng và nặng nề.

Từ cửa đi vào, chỉ có năm sáu bước ngắn ngủi, anh ta đã thu hút ánh mắt của mọi người. Bà chủ

hoàn hồn trước, cười nói: “Anh Nguỵ đến đây, ông Lý kia nhường bàn lại

một chút, anh Nguỵ cũng đến thi đấu!”

Mọi người ồ lên, thì thầm với nhau một hồi.

Bọn họ đều biết đêm giao

thừa có người ngoài dọn vào ngôi nhà cổ bỏ trống, thỉnh thoảng cũng có

láng giềng tình cờ trông thấy người ở nhà cổ, chỉ là số lần trông thấy

người đàn ông này thì rất ít.

Nguỵ Tông Thao đến nơi

này hơn một tháng, luôn ru rú ở trong nhà, thỉnh thoảng mới ra ngoài đi

tản bộ vận động. Thời gian ra ngoài đều là lúc buổi tối, trong bóng đêm

toàn bộ mặt mũi đều trở nên mơ hồ, cho nên không có ai thật sự thấy mặt

anh ta. Cho tới bây giờ, ở dưới ánh đèn của sòng bài, bọn họ mới thấy rõ ràng thân thể cường tráng của người này, mặt mũi góc cạnh sắc bén,

nghiêm khắc khiến người ta phải kính trọng.

Dư Y đứng ở cạnh quầy,

lén lút bỏ máy tính vào ngăn kéo, phát hiện có người tới gần ở phía sau, cô lập tức quay đầu lại thì gặp Trần Chi Nghị đang mỉm cười nhìn cô:

“Bất ngờ sao?”

Dư Y liếc mắt nhìn Nguỵ Tông Thao đang được bà chủ ân cần đón tiếp đến bên bàn, nói: “Quả thật là bất ngờ!”

Bà chủ cũng vô cùng bất

ngờ, nửa giờ trước nhận được điện thoại đăng ký tham gia của Trang Hữu

Bách, nghĩ thầm rằng anh ta vậy mà cũng có hứng thú vô giúp vui, không

nghĩ tới người đến giúp vui lại là “anh Nguỵ” này.

Bà đã gần sáu mươi tuổi,

vẫn có chút ít bản lĩnh nhìn người, dĩ nhiên là có thể nhìn ra Nguỵ Tông Thao không phải là người bình thường, lại tới lui thân mật với bọn Khỉ

còi. Xem ra những người này cũng không phải là những người làm ăn chân

chính, chi bằng chiêu đãi cho thật tốt, bình yên tiễn đi, mọi sự đều an

ổn.

Có hàng xóm biết được Dư Y là người giúp việc của bọn họ, liền gọi Dư Y đi châm trà. Chỉ một lát

sau, Dư Y liền mang trà lại, cười tủm tỉm châm cho ba người.

Hàng xóm nhiệt tình hiếu

khách, hỏi han trong một lúc, vây quanh mấy người Nguỵ Tông Thao nói

chuyện. Người trả lời nhiều nhất chính là người có vóc dáng thấp kia.

Nguỵ Tông Thao cũng không để ý đến bọn họ, ngược lại nhẹ nhàng gõ cái

bàn, nói: “Rót thêm!”

Dư Y vừa định rời đi, sau khi nghe vậy chỉ có thể nhắc ấm trà lên lần nữa, chậm rãi rót nước trà

trong xanh vào ly. Cô nghe Nguỵ Tông Thao thấp giọng nói: “Em nói xem,

tôi có thể thắng hay không?”

Là trận đấu hay là chuyện khác? Dư Y không biết anh ta có ngụ ý gì, cười nói: “Anh Nguỵ vừa đến,

bọn họ đều ngây người không nói nên lời, còn không có kiểm bài kỹ, anh

đã thắng một bước!”

Nguỵ Tông Thao cười cười, chỉ nhìn cô, không nói nữa.

“Đánh bài hữu nghị” là bà chủ tạo ra, không có quy tắc gì, nội dung cuộc thi đấu đều là một mình bà quy định.

Tổng cộng cuộc thi đấu có ba trận, trận đầu là mạt chượt Lư Xuyên, trận thứ hai là bài song khấu, trận thứ ba là chơi tài xỉu. Mạt chượt cùng song khấu, ba ván thắng

hai, tài xỉu tiến hành năm ván, oẳn tù tì quyết định người thứ nhất làm

cái, sau đó thay phiên nhau làm.

Bài song khấu là bài

mà 4 tay chơi, 2 người đối diện là 1 đội, bên nào hết bài trước thì bên

ấy thắng. Cat và Mon không biết VN mình gọi là gì nữa vì không rành chơi bài. Hình minh họa ở đây:

http://s1.fhgame.com/image/2013/05/shuangkou_pic–76f1d–.jpg

Ban ngày đã hạ gục hơn

phân nửa tuyển thủ. Bây giờ hàng xóm ở bên trong sòng bài, một nửa là

đang xem náo nhiệt. Mọi người cơm nước xong, nghỉ ngơi một lát rồi lập

tức vào bàn bài. Ở bên này, mọi người đang đoán trong ba người kia cuối

cùng là ai lên chơi. Ở bên kia, Nguỵ Tông Thao liếc nhìn A Thành một

cái. A Thành vuốt cằm, lập tức ngồi vào bàn bài.

Trong ba người tối nay

thì người có tướng mạo xấu xí, vóc dáng lùn tịt tham gia trận đấu. Mấy

người hàng xóm lập tức nổi lên lòng coi thường. Hơn nữa, A Thành còn hỏi đối phương quy tắc của mạt chượt Lư Xuyên, mấy người hàng xóm lại càng

khẳng định là anh ta không thể thắng được.

Mạt chượt Lư Xuyên có 144 quân bài, tuy rằng quy tắc mạt chượt ở các nơi cơ bản giống nhau, nhưng người mới bắt đầu chơi nhất định là không có quen. Không ngờ rằng A

Thành lại khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt.

Tốc độ anh ta chơi mạt

chượt rất nhanh và thông thạo, lúc chơi cũng cẩn thận không nói cười,

ván thứ nhất thắng nhỏ, ván thứ hai đồng màu, ván thứ ba ù, khiến cho

mọi người đang đánh phải kinh ngạc đến rớt cằm, tốc chiến tốc thắng, lập tức tiến vào trận thứ hai thi đấu song khấu.

Bây giờ mọi người không

còn dám xem thường anh ta nữa, ánh mắt nhìn anh ta vừa kinh ngạc lại

cảnh giác. Không khí bên trong sòng bài tĩnh lặng, chỉ còn lại những

tiếng nói chuyện rất nhỏ cùng với âm thanh xào bài.

Từ đầu đến cuối, Trần Chi Nghị đều không có tham gia trận đấu. Anh ta ngồi xuống bên cạnh, cách

Nguỵ Tông Thao một cái bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đang bưng

trà rót nước cho người ta là Dư Y, không quan tâm đến trận đấu một chút

nào, cũng không có nói chuyện với Nguỵ Tông Thao.

Nguỵ Tông Thao đột nhiên “A” lên một tiếng, nói: “Anh mua bao nhiêu người?”

Một câu không đầu không

đuôi như vậy, Trần Chi Nghị nghe được thì ngẩn người, sau một lúc lâu

mới phản ứng lại, ngạc nhiên liếc mắt nhìn Nguỵ Tông Thao một cái, lập

tức mặt không biểu tình, thu hồi lại ánh mắt, tựa như đang tán gẫu:

“Sáu.”

Trần Chi Nghị không giỏi

đánh mạt chượt và bài tú-lơ-khơ nên trước đó đã tìm được sáu người đánh

bài giỏi ở Nho An Đường, hứa hẹn cho bọn họ một món tiền nhỏ, kêu bọn họ phải thắng được cuộc thi đấu.

Một cái “Đại hội đánh bài hữu nghị” nho nhỏ nhưng anh ta lại đặc biệt coi trọng.

Từ nhỏ Dư Y đã tâm cao

khí ngạo, mọi việc của cô đều là hạng nhất, không biết đến mùi vị thất

bại, bộ dáng bình thường thờ ơ hờ hững, không để ý đến cái gì. Không ai

đề phòng cô, chỉ có Trần Chi Nghị biết rõ cô. Năm ấy cô mới vừa học năm

nhất đại học, Trần Chi Nghị đã khiến cho một người theo đuổi cô không

bao giờ dám gặp cô nữa. Ngày đó Dư Y khoanh tay dựa vào bên cạnh xe,

dáng tươi cười thanh lệ đáng yêu, giọng nói lại lạnh lùng: “Ngay cả

người như anh mà hắn ta cũng không đối phó được, làm sao lại hợp với

tôi? Anh làm điều dư thừa!”

Dư Y xem thường anh, cô

chỉ coi trọng người có thể đùa giỡn mọi người trong lòng bàn tay, cô độc đến không có kẻ địch, mạnh mẽ đến không sợ hãi cái gì, người đàn ông có thể khiến cho cô thật sự phục tùng!

Trần Chi Nghị muốn Dư Y

phục tùng anh ta, muốn cô vĩnh viễn nghe lời đứng ở bên cạnh mình, muốn

trong mắt và trong lòng của cô chỉ có một mình anh. Đây là mong ước

nhiều năm nay của anh, năm năm trước bị ngưng lại trong im lặng, cho đến gần đây, anh lại có mong ước này. Bây giờ Dư Y đang chạy qua chạy lại

giữa mọi người, lúm đồng tiền như hoa, tận tâm châm trà. Nụ cười tươi

như vậy, có thể nào lại nở rộ ở nơi này!

Trần Chi Nghị không ngờ rằng Nguỵ Tông Thao lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, vừa nghĩ sơ qua, anh liền hiểu được.

Anh ta đến dự thi, lại từ đầu đến cuối cũng chưa có sờ qua bài. Anh ta cũng không phải là người

của Nho An Đường, nhưng trong khi mấy người hàng xóm nói chuyện và trao

đổi ánh mắt, đối với người khác quả thật là khó hiểu, thế mà Nguỵ Tông

Thao liếc mắt nhìn một cái liền hiểu được. Trần Chi Nghị cụp mắt xuống,

chậm rãi uống một ngụm trà.

Nguỵ Tông Thao nhàn nhã

nhìn cuộc thi đấu, bộ dáng không quan tâm đến, ván thứ ba của song khấu

cũng sắp phân thắng bại. Đột nhiên A Tán ở bên cạnh khom lưng xuống, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Nguỵ, lại có tin mới!” Nói xong, đưa điện

thoại di động đến trước mặt Nguỵ Tông Thao.

Thời gian có tin mới chính là lúc bọn họ đi vào sòng bài, nội dung ở bên trong lại thu hút ánh mắt của mọi người.

Người tung tin tuyên bố,

theo tin tức đáng tin cậy, Nguỵ Tông Thao cũng không phải là lớn lên ở

thành phố nhỏ vùng duyên hải đông nam, mà là lớn lên ở vùng Đông Nam Á.

Cuối cùng của bài viết có viết: Singapore hoặc là Malaysia, không tin thì quý vị có thể đi kiểm

tra. Không biết là người nhà giàu cố ý thả ra tin tức giả để che dấu tai mắt của người ta, hay là tâm cơ của người con riêng này thâm trầm, giả

bộ yếu ớt bất lực, tuỳ thời cơ mà hành động? Trận tranh đấu của của bọn

nhà giàu này, tôi hết sức chờ mong ai thắng ai thua!

Tài xỉu đã tiến hành đến

ván cuối cùng, vẻ mặt của mấy người hàng xóm thật căng thẳng, nín thở

xem A Thành mở bài, quả nhiên là mười lăm điểm –tài. Mọi người hô lên

kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.

Nguỵ Tông Thao chống cằm, chậm rãi vẫy tay, ánh mắt nhìn Dư Y chăm chú, ý cười ở trong mắt:

“Thông minh… Khiến cho tôi rất muốn em!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio