Cảnh Báo Rung Động

chương 41: người tôi muốn được gặp nhất là em…

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chiều tối, khi ánh chiều tà dần buông xuống, bóng hoàng hôn đổ trên mặt đất.

Tống Linh Linh lấy túi kẹo ra rồi ngây người nhìn.

Có rất nhiều loại kẹo, cả kẹo viên lẫn kẹo que.

Có đủ các màu, các vị.

Tống Linh Linh nhìn chúng một hồi, sau đó cô đi về phía phòng bếp để tìm một bình thủy tinh trong suốt.

Sau khi cất hết kẹo vào bình, cô lấy di động ra, mở wechat của Giang Trục.

Kẹo là do ai tặng....

Không cần nói cũng biết.

Chỉ là nhất thời, cô không biết nên nói gì với anh.

Trong lúc cô còn đang do dự, Giang Trục đã gửi tin nhắn tới.

Giang Trục: “Nhận được đồ chưa?”

Tống Linh Linh cúi đầu nhìn rồi hỏi: “Sao anh lại mua nhiều kẹo vậy?”

Giang Trục: “Em sợ đắng nên uống thuốc xong thì ăn một cái.”

Anh biết Tống Linh Linh sợ đắng.

Vậy nên mới tặng kẹo để giúp cô át đi vị đắng của thuốc.

Tống Linh Linh chớp chớp mắt, ôm điện thoại trong lòng.

Rõ ràng là cô không phải là muốn hỏi vấn đề này.

Đột nhiên Giang Trục lại hỏi: “Bị cảm đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Tống Linh Linh: “Ừm.”

Khung chat của hai người lặng lại một lúc lâu.

Giang Trục cười khổ nói: “Ngoại trừ vấn đề đó ra, em không còn gì muốn nói với tôi nữa sao?”

Tống Linh Linh mím môi, thành thật đáp lại: “Có.”

Giang Trục: “Là gì vậy?”

Tống Linh Linh: “Tôi còn chưa nghĩ ra nên hỏi anh như nào cho phải.”

Giang Trục: “Ừm, vậy tôi chờ em.”

Tống Linh Linh hít sâu một hơi, không nhịn được nói: “Dù là tôi hỏi gì thì anh cũng đều sẽ trả lời đúng sự thật sao?”

Giang Trục: “Ừ.”

Nhận được lời khẳng định của Giang Trục, Tống Linh Linh không khỏi ngây người.

Thật ra, cô không phải người giỏi xử lý những vấn đề liên quan tới tình cảm. Nhưng cô cũng không phải thuộc dạng đầu gỗ không biết gì.

Tính ra, lời của Lâm Chế Phiến vào tối qua đã khiến cô càng thêm nghi ngờ.

Vậy thì bài viết mà Giang Trục đăng trên weibo, cũng xem như chứng cứ khẳng định phần nào suy đoán của cô.

Còn kẹo được gửi tới vào hôm nay, lại càng khiến cô thêm chắc chắn.

Lần này.

Tống Linh Linh chắc chắn không phải là do tự bản thân ảo tưởng.

Chỉ là Giang Trục không nói, vậy nên cô cũng ngại khi chủ động đi hỏi câu “Đạo diễn Giang, có phải anh muốn theo đuổi tôi hay không? Anh có ý với tôi đúng không?”

Bởi vì cô căn bản không cảm nhận được bản thân có ưu điểm gì để lọt được vào mắt xanh của Giang Trục.

Đặt di động xuống, Tống Linh Linh ngẩn người nhìn lọ kẹo.

Tiếng mở cửa vang lên, là ba mẹ cô vừa về tới nhà.

Ba người nhìn nhau.

Tống Minh Viễn mở lời trước: “Con đỡ hơn chút nào chưa?”

Tống Linh Linh gật đầu.

Bà Tống đang định nói gì đó thì đột nhiên ánh mắt lại nhìn trúng lọ kẹo trước mặt cô.

Bà nhướn mày, kinh ngạc hỏi: “Tự nhiên con mua nhiều kẹo thế làm gì vậy?”

Không đợi cho Tống Linh Linh kịp trả lời, bà cầm lọ kẹo lên nói: “Trong lúc uống thuốc bắc không được phép ăn kẹo, ăn kẹo sẽ làm giảm tác dụng thuốc đấy. Biết chưa hả!”

“...”

Tống Linh Linh cạn lời, “Con không có ăn.”

Cô đứng lên, cướp lại lọ kẹo rồi ôm trong lòng nói: “Con để trang trí phòng cho đẹp.”

“?”

Nghe được câu trả lời này của cô, hai vợ chồng khó hiểu nhìn nhau.

“Thật sự không ăn?” Bà Tống không yên tâm cho lắm.

Tống Linh Linh gật đầu lia lịa: “Không ăn thật mà mẹ, con không còn thích ăn kẹo nữa rồi.”

Lúc nhỏ đúng là cô rất thích ăn kẹo, mỗi lần uống thuốc Bắc là Tống Linh Linh đều phải ngậm kẹo để xua tan đi vị đắng của thuốc.

Tuy là sau khi lớn lên cô vẫn giữ thói quen này, thế nhưng bây giờ thân là diễn viên nên yêu cầu về hình thể khá là nghiêm khắc.

Cô có thèm ăn thì cũng sẽ nhịn lại.

Bà Tống nghi ngờ nhìn cô vài giây rồi nói: “Muốn ăn cũng được nhưng không được ăn nhiều, mỗi ngày nhiều nhất là ba viên thôi.”

Bà sờ trán Tống Linh Linh: “Cũng không còn nóng lắm.”

Tống Linh Linh ừm một tiếng rồi đi về phòng.

Phòng của cô không lớn không nhỏ, là kiểu phòng có đủ đồ nội thất mà con gái thích nhất.

Một chiếc giường xinh xắn, một chiếc bàn dài kê gần cửa sổ, góc tường là giá và màu vẽ mà cô hay dùng lúc rảnh rỗi.

Ngoài ra thì trong phòng còn có nhà vệ sinh, phòng tắm riêng cũng như phòng để quần áo.

Phòng treo đồ khá nhỏ, nhưng đối với Tống Linh Linh mà nói thì bấy nhiêu là đủ dùng rồi.

Sau khi tìm được chỗ để lọ kẹo, Tống Linh Linh không nhịn được mà lấy di động ra chụp ảnh.

Hoàng hôn quá mức rực rỡ.

Ánh chiều tà vắt qua cửa sổ, trải dài trên bàn đọc sách rồi đi xuyên qua lọ kẹo, làm nó nhiễm lên sắc vàng động lòng người.

Chụp xong, Tống Linh Linh không nhịn được mà lấy ra một viên kẹo ngậm.

Kẹo vị táo xanh, chua chua ngọt ngọt.

Tống Linh Linh rất thích.

- ---

Sau khi trải qua chuỗi ngày cơm bưng tận miệng, nước rót tận miệng, Tống Linh Linh quyết định sáng nay sẽ ra ngoài.

Cô có hẹn với Thẩm Điệp cùng nhau đi dạo phố.

Bởi vì bên trường học có việc nên Thịnh Vân Miểu phải quay về, vậy nên cô đã vắng mặt trong buổi tụ tập lần này.

Tống Linh Linh và Thẩm Điệp đã khá lâu không gặp, thế nhưng mỗi lần gặp lại nhau thì giữa hai người vẫn không bị ngại ngùng hay lạ lẫm gì.

Hai người tới quán cà phê, ngồi uống cà phê một lúc.

Sau khi uống xong, bổ sung xong năng lượng thì Tống Linh Linh bị Thẩm Điệp kéo theo ra ngoài.

Cô muốn bắt đầu công cuộc dạo phố ngày hôm nay.

Không phải ngày cuối tuần nên trung tâm thương mại không quá đông người.

Hiện giờ Tống Linh Linh cũng chưa nổi nên chỉ cần đeo khẩu trang và đội mũ thì chẳng có ai nhận ra cô cả.

Thẩm Điệp hỏi cô: “Em có muốn mua gì không?”

Tống Linh Linh ngẫm nghĩ: “Hình như không có...”, cô không phải người có sinh hoạt cầu kỳ.

Thẩm Điệp nhìn cô một lượt: “Không được, em bắt buộc phải có.”

Tống Linh Linh bật cười: “Tại sao lại thế ạ?”

“Vì chị muốn tặng em và Miểu Miểu quà đóng máy mà.” Thẩm Điệp đáp “Chị nghĩ cả một ngày mà vẫn chưa nghĩ ra được quà tặng hai người, vậy nên chị quyết định trao quyền lựa chọn cho em và Miểu Miểu đấy!”

Tống Linh Linh cười: “Chỉ cần lời chúc của chị là đủ rồi nè.”

“Không được.” Thẩm Điệp nhướn mày, ngạo kiều nói: “Em bắt buộc phải chọn được một món quà!”

Tống Linh Linh không khỏi bật cười, thấy khó mà từ chối được ý tốt của cô.

“Được rồi.” Cô nghiêng đầu nhìn vào một tiệm nhỏ: “Vậy thì để em chọn một cái mũ.”

Thẩm Điệp: “Chỉ cần mũ thôi sao?”

Trong giọng nói của cô ấy tràn ngập sự ủ rũ, thất vọng.

Tống Linh Linh: “Mũ của hãng này không rẻ đâu nha!”

Thẩm Điệp thấy hết cách với cô nên chỉ đành đồng ý.

“Được rồi, vậy cũng chọn mũ cho Miểu Miểu luôn nhỉ?”

Tống Linh Linh nghĩ một hồi rồi nói: “Hỏi ý cậu ấy xem sao?”

Sau khi hỏi ý của Thịnh Vân Miểu, hai người đi vào tiệm để chọn mũ.

Chọn xong, Thẩm Điệp vẫn còn rất hăng say mà kéo Tống Linh Linh vào mấy cửa hàng nữa.

Ba tiếng sau, hai người lúc này đã mệt lả kéo nhau vào quán trà chiều để nghỉ ngơi.

Hai người còn chưa ngồi được bao lâu thì đã có một cô gái xinh đẹp, trang điểm tinh xảo tới chào hỏi Thẩm Điệp.

“Chị Thẩm Điệp.”

Cô ta cười tươi rói: “Trùng hợp quá.”

Thẩm Điệp nhìn lên, lúc thấy cô ta thì không khỏi liếc nhìn Tống Linh Linh bên cạnh một cái rồi đáp: “Đúng là có chút trùng hợp.”

Ô Kỳ nhoẻn miệng cười: “Cô đây là?”

Tống Linh Linh theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.

Sau khi nhìn rõ mặt cô, hai mắt Ô Kỳ liền sáng lên: “Tống Linh Linh?”

Tống Linh Linh hơi ngẩn người, máy móc gật đầu.

Sau đó cô truyền cho Thẩm Điệp ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.

Cô tự biết mình, bản thân cô không hot tới mức người khác chỉ nhìn một lần là nhận ra được.

Thẩm Điệp hết cách, chỉ đành giới thiệu hai người cho nhau: “Linh Linh, đây là Ô Kỳ.”

Tống Linh Linh gật đầu: “Chào cô, tôi là Tống Linh Linh.”

Ô Kỳ thân thiết nói: “Tôi có biết cô.”

Cô ta ngồi xuống cạnh Thẩm Điệp, đoan trang nhìn Tống Linh Linh: “Cô diễn bộ phim mới của anh Giang Trục.”

Sau khi nghe thấy cái tên Giang Trục, Tống Linh Linh đã hiểu ra mọi chuyện.

Ô Kỳ này, hẳn là bạn bè thân quen của Giang Trục.

Nghe thấy Ô Kỳ nói, Thẩm Điệp không khỏi nhíu mày: “Kỳ Kỳ, em tới đây cùng bạn sao?”

Ô Kỳ: “Dạ vâng ạ.”

Thẩm Điệp cười mỉm: “Ai vậy, chị có quen không?”

Ô Kỳ gật đầu: “Em gọi cô ấy qua đây?”

“Để lần sau đi.” Thẩm Điệp vội từ chối, uyển chuyển nói: “Chị và Linh Linh còn có việc cần bàn, lần sau rảnh thì chúng ta hẹn sau nhé.”

Ô Kỳ không phải đứa ngốc nên tất nhiên hiểu được hàm ý trong đó.

Cô gật đầu, nhìn Tống Linh Linh một lúc rồi đứng dậy nói: “Vậy lần sau gặp nha chị.”

Thẩm Điệp: “Ừm.”

Sau khi người đi rồi, Thẩm Điệp mới thở phào một hơi.

Lúc Ô Kỳ ở đây, cô thật sự rất lo là cô ta lỡ miệng mà nói ra gì đó.

Tống Linh Linh thấy được biểu cảm này của Thẩm Điệp nên tò mò hỏi: “Điệp Điệp, sao trông chị căng thẳng quá.”

Thẩm Điệp giả ngu: “Chị có thế à?”

“Ừm.”

Tống Linh Linh không muốn cho cô có cơ hội trốn tránh nên hỏi thẳng: “Cô ấy là bạn từ nhỏ của mọi người sao?”

“Coi là vậy đi.” Thẩm Điệp bất đắc dĩ “Con gái của một gia đình danh giá, bọn chị có quen biết từ nhỏ.”

Tống Linh Linh gật đầu hỏi tiếp: “Cô ấy thích Giang Trục ạ?”

Thẩm Điệp: “....”

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Điệp cứng họng một lúc, cố gắng tranh thủ cơ hội cho chú em nhà mình: “Nhưng Giang Trục không thích con bé.”

Tống Linh Linh à lên một tiếng: “Vậy sao...”

Nghe vậy, Thẩm Điệp tức giận liếc cô một cái: “Em nói xem?”

Tống Linh Linh tỏ vẻ vô tội: “Em có biết gì đâu.”

Thẩm Điệp nhìn cô, thấy thái độ không để ý gì cũng không thèm đặt Ô Kỳ trong lòng thì không khỏi tò mò: “Em.... Không thấy khó chịu gì sao?”

“Sao em phải thấy khó chịu chứ?” Tống Linh Linh hỏi lại.

Thẩm Điệp cạn lời: “Không biết nữa....”

Tống Linh Linh hiểu được ý của cô, sau khi uống một ngụm nước trái cây rồi mới đáp: “Điệp Điệp, em với Giang Trục là quan hệ trong sáng giữa đạo diễn với diễn viên thôi.”

Thẩm Điệp hơi nghẹn lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Giang Trục này....Vô dụng quá đi!”

Tống Linh Linh: “....”

Cô không muốn phát biểu thêm gì nữa.

- ----

Cùng lúc đó, Giang Trục trong câu chuyện của hai người vừa mới họp xong.

Hai ngày trước bị dính mưa, lại thêm sự chênh lệch múi giờ nên bây giờ anh cũng có dấu hiệu bị cảm nhẹ.

Anh xoa huyệt Thái dương, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Mười một giờ.

Bây giờ trong nước đang là năm giờ chiều, anh nghĩ chắc bây giờ Tống Linh Linh đang rảnh.

Ngẫm nghĩ một lúc, Giang Trục gửi tin nhắn cho cô.

Giang Trục: “Bệnh đỡ hơn chút nào chưa?”

Tin đã gửi đi, thế nhưng mãi vẫn chưa thấy tin trả lời.

Tới giờ cơm trưa, Giang Trục lại lấy di động ra xem.

Giang Du Bạch nhìn anh: “Đang đợi tin nhắn của ai à?”

Giang Trục không đáp lời.

Giang Du Bạch nhướn mày, tự đoán: “Là cô diễn viên nhỏ trong đoàn phim của cậu à?”

“...”

Giang Trục liếc mắt nhìn anh một cái.

Giang Du Bạch cười: “Có phải chú định hỏi là làm sao anh đoán được không?”

“Em không muốn hỏi.” Giang Trục trả lời.

Giang Du Bạch bị anh chặn họng nhưng vẫn không tức giận.

Anh cười khẽ, hỏi: “Chú gửi cho cô ấy cái gì đấy, cô ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn à?”

Giang Trục vẫn trầm mặc như cũ.

Giang Du Bạch gõ mặt bàn, thu hút sự chú ý của anh: “Chú nói cho anh nghe xem nào, biết đâu anh lại có lời khuyên cho chú.”

“Ừm” Giang Trục lên tiếng, châm biếm nói: “Anh tự giúp mình trước đi.”

Giang Du Bạch: “Anh tự giúp mình cái gì chứ?”

Giang Trục liếc anh: “Tự giúp bản thân đưa ra cách khiến Thẩm Điệp thích anh chứ không phải chỉ xem anh như một cây ATM di động.”

Giang Du Bạch bĩu môi: “Dù có là cây ATM đi chăng nữa...” anh hơi ngừng lại, ghét bỏ nhìn Giang Trục rồi nói tiếp: “Vậy thì ít nhất anh đây cũng đã cưới được người về nhà rồi!”

Dứt lời, anh còn không quên bổ thêm một đạo: “Chú thì sao? Theo đuổi được người ta chưa?”

Giang Trục: “.”

Nhìn sắc mặt đen sì của Giang Trục, Giang Du Bạch không thèm cố kỵ nói thêm: “Còn nữa, con gái người ta biết được tâm ý của chú không?”

“...”

Không khí trên bàn ăn của hai người lâm vào tĩnh lặng.

Giang Trục không nói, Giang Du Bạch cũng không ép hỏi nữa.

Anh hiểu em trai mình, những chuyện Giang Trục đã không muốn nói thì làm cách nào cũng không cạy được miệng của anh.

Chiêu khích tướng này đối với anh, vô dụng.

Ăn cơm xong, Giang Du Bạch tiếp tục công việc của mình. Giang Trục cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ lý do tại sao Tống Linh Linh không trả lời tin nhắn của mình.

Sau khi bận rộn xong, tới tận giờ cơm chiều thì anh mới thấy Tống Linh Linh trả lời lại tin nhắn của mình.

Tống Linh Linh: “Ừm.”

Giang Trục tính toán thời gian, bây giờ trong nước đã là đêm khuya. Anh suy ngẫm một hồi, quyết định không trả lời tin nhắn vội.

- --

Thoáng cái, kỳ nghỉ của Tống Linh Linh đã phải kết thúc.

Bốn ngày sau khi đóng máy, Tống Linh Linh đi thử vai. Ngày tiếp sau đó, cô cần đi quay quảng cáo của một nhãn hàng đại diện.

Công việc đã được sắp xếp từ trước, đây là do Đường Vân Anh tận dụng cơ hội để giành tài nguyên về cho cô.

Trở thành đại diện cho một nhãn hàng lớn.

Sau một ngày quay chụp vất cả, Tống Linh Linh sức cùng lực kiệt quay về xe.

“Hạ Hạ.”

Cô đã không ăn gì trong cả ngày nay nên mở miệng nói cũng không còn sức lực gì: “Chị đói!”

Lâm Hạ nghiêng đầu: “Chị uống miếng nước trước đi đã.”

Cô ấy cầm điện thoại: “Tối nay chị muốn ăn gì?”

Tống Linh Linh đắn đo một hồi: “Muốn ăn canh gà em hầm.”

Lâm Hạ: “Vậy thì chúng ta đi một chuyến tới siêu thị nhé.”

“Thế thì đi thôi.” Tống Linh Linh ngáp một cái, mí mắt trĩu lại “Dù sao thì tối nay cũng không có việc gì phải làm.”

Lâm Hạ nhìn đồng hồ, vẫn còn kịp.

“Chị muốn ăn gì đó lót dạ trước không?” Cô ấy lấy ra một túi bánh quy nhỏ: “Mua xong đồ rồi về hầm thì ít nhất là tốn hai tiếng.”

Tống Linh Linh gật đùa, cô nhận lấy túi bánh, vừa mới mở ra thì đã nghe tiếng Lâm Hạ hét lên: “Linh Linh, chị lên hot search xem đi.”

Tống Linh Linh vừa lên thì thấy, có người qua đường chụp được ảnh của cô ở buổi quay hôm nay.

“Tin làm người đại diện còn chưa công bố ra mà....” Tống Linh Linh có hơi lo lắng: “Bị lộ như này liệu có sao không?”

Lâm Hạ và nàng nhìn nhau, sau đó quyết định gọi cho Đường Vân Anh.

Cúp máy xong, Lâm Hạ quay qua nói với Tống Linh Linh: “Chị Anh nói bên phía nhãn hàng đã biết chuyện rồi, họ bảo vấn đề này không lớn lắm, việc công bố đại ngôn cũng sẽ diễn ra trong mấy ngày tới thôi. Nếu như đã có người chụp để lộ ra, mà bình luận phía dưới đều theo chiều hướng tốt thì cũng xem như là quảng cáo cho cả chị và nhãn hàng luôn vậy.”

Phía nhãn hàng vốn dĩ yên tâm như vậy chỉ đơn giản là vì Tống Linh Linh không có nhiều anti fan, còn mấy bức ảnh được người qua đường chụp thì trông Tống Linh Linh tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Không ít cư dân mạng dò hỏi về đồ mà cô mặc, bởi vì quá đẹp và đem lại cảm giác tươi trẻ nên bọn họ rất muốn mua.

Tống Linh Linh lên weibo xem thì thấy đúng là vậy thật.

Thậm chí còn có người hỏi: Mua xong thì có thể trở nên xinh đẹp giống Tống Linh Linh không vậy?

Ở dưới có người trả lời lại: Có thể xinh được như cô ấy hay không thì không biết, nhưng ít ra thì vẫn có đồ giống với mỹ nữ mà!

Tống Linh Linh bị suy nghĩ này làm cho bật cười.

Cô cong môi, tâm trạng rất vui vẻ.

Lúc đang định rời weibo thì Tống Linh Linh lại để ý thấy từ khóa đang được đẩy lên hot search.

Giang Trục ở sân bay

Tống Linh Linh ngừng tay, chuyển qua ấn mở tìm kiếm.

Sau khi ấn vào thì thấy đó là ảnh chụp Giang Trục ở sân bay.

Thời tiết đang dần chuyển lạnh nên anh mặc chiếc áo gió màu đen, cũng vì vậy mà bóng dáng của anh nổi bật lên hẳn trong đám đông.

Dáng người anh thẳng tắp, biểu cảm lạnh lùng, anh đang đẩy một chiếc vali đen rồi bước đi.

Rõ ràng là không làm ra hành vi gì quá mức, thế nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt được.

Tống Linh Linh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh vài giây, đang định lướt đi thì mới phát hiện ra....

Ảnh này đã chụp từ vài tiếng trước.

- ---

Vào lúc máy bay hạ cánh thì Giang Trục mới biết chuyện Tống Linh Linh lên hot search.

Lúc này đã là chín giờ tối.

Trì Bân tới sân bay đón anh, thấy anh đang xem điện thoại thì cũng ngó xem trộm rồi ngầm hiểu.

“Quảng cáo mà Linh Linh quay lần này khá ổn.” Anh ấy lên tiếng khen ngợi, “Ảnh mà cộng đồng mạng chia sẻ tuy không rõ lắm nhưng vẫn không giấu nổi sự xinh đẹp của cô ấy.”

Giang Trục liếc nhìn anh ấy một cái.

Trì Bân sờ mũi, nhỏ giọng: “Em có nói gì sai hả?”

Giang Trục cất điện thoại rồi khẽ hỏi: “Ngày mai cô ấy có bận việc gì không?”

Trì Bân: “Để em hỏi Lâm Hạ thử xem sao.”

“Ừ.”

Giang Trục đứng lại, ấn mở wechat của Tống Linh Linh, xem lại cuộc đối thoại của hai người từ mấy hôm trước.

Anh nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Cậu đưa tôi tới địa chỉ này đi.”

Trì Bân vừa nhìn thì đã biết đây là tiểu khu nhà Tống Linh Linh.

Anh ấy thừa hiểu ý của Giang Trục nên rất nhiệt tình mà đáp lại: “Tuân lệnh sếp!”

Trên đường đi, Giang Trục lại tiếp tục mở wechat của Tống Linh Linh.

Nhưng cuối cùng thì anh vẫn không gửi tin nhắn đi cho cô.

Ánh sáng ngoài cửa lúc mạnh lúc yếu.

Giang Trục ngồi trong xe, nghĩ lại chuyện mà hai ngày trước Thẩm Điệp nói với mình.

Không phải Thẩm Điệp muốn tiết lộ điều gì cho Giang Trục, càng sẽ không nói cho anh biết bí mật gì đó.

Cô ấy chỉ uyển chuyển nói cho Giang Trục biết chuyện trong lúc mình uống trà chiều với Tống Linh Linh thì tình cờ gặp Ô Kỳ. Mà đối với sự xuất hiện của Ô Kỳ, Tống Linh Linh không hề khó chịu gì cả.

Phản ứng của cô không nằm ngoài dự tính của Giang Trục.

Thẩm Điệp có hỏi anh, anh nghĩ như nào.

Thật ra bản thân anh cũng không có đáp án.

Điều duy nhất mà anh biết đó là, người đầu tiên anh muốn gặp nhất sau khi về nước, là cô.

- ---

Lúc nghe tiếng chuông cửa, Tống Linh Linh đang tập luyện trong phòng khách.

Tám giờ tối cô và Lâm Hạ mới ăn cơm, vì để tránh bị tăng cân nên sau khi nghỉ ngơi được một lúc thì cô bắt đầu tập yoga.

Nghe tiếng chuông cửa, Tống Linh Linh nghi hoặc đi ra.

Qua màn hình, cô thấy được người đứng trước cửa nhà mình.

Tống Linh Linh có hơi bất ngờ, đột nhiên nhớ tới hot search hồi chiều.

Thì ra là hôm nay anh về thật.

Cửa mở, ánh mắt hai người chạm nhau.

Tống Linh Linh nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi của anh: “Đạo diễn Giang?”

Giang Trục sửa lại xưng hô cho cô: “Phim đã đóng máy rồi.”

Tống Linh Linh không đáp lời.

Cô vẫn chưa quen với việc gọi anh là Giang Trục.

Giang Trục cũng không vội ép cô phải sửa thói quen xưng hô này, anh không nhịn được mà nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của cô: “Đang bận sao?”

Tống Linh Linh khẽ lắc đầu rồi hơi nghiêng người: “Anh có muốn vào....”

Cô còn chưa nói hết lời thì đã thấy Giang Trục lấy ra thứ gì đó.

Giang Trục rất thản nhiên mà đưa đồ trong tay mình cho cô.

Tống Linh Linh không dám nhận.

Cô nhìn đóa hoa hồng Avalange rực rỡ trước mắt mình, sau đó lại nhìn người trước mặt: “Đây là....”

“Quà đóng máy.” Giang Trục nói.

Tống Linh Linh hơi ngây người: “Không phải lúc đóng máy đã tặng rồi sao?”

“Đó là của đoàn phim tặng.”

Tống Linh Linh hơi ngây ra, định nói gì đó thì Giang Trục đã hỏi lại: “Không cần?”

“...”

Tống Linh Linh hít sâu một hơi, cứng nhắc mà chuyển đề tài: “Muộn như vậy mà đạo diễn Giang còn tới tim tôi, là có chuyện gì sao?”

Giang Trục: “Có.”

Tống Linh Linh bất ngờ: “Chuyện gì vậy?”

Giang Trục dùng ánh mắt ra hiệu.

Anh chỉ tới tặng hoa thôi.

Tống Linh Linh: “...”

Thấy Tống Linh Linh không nói gì, Giang Trục cũng không ép cô phải nhận hoa.

Anh sửa lại lời của mình: “Qua xem thử xem em có đỡ chưa.”

Tống Linh Linh trợn tròn mắt, nhắc nhở anh: “Không phải tôi đã trả lời anh rồi sao?”

“Tôi có nhớ.” Giang Trục đáp, “Nhưng không tận mắt thấy thì tôi không yên tâm lắm.”

—--

Tác giả có lời muốn nói:

Linh Linh: Thấy rồi đấy, anh có thể yên tâm đi được rồi.

Đạo diễn Giang:....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio