Nghe thấy câu nói của Giang Trục, Tống Linh Linh ho sặc sụa.
Cô hoang mang nhìn anh, không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
Người bị cô nhìn thì lại lộ ra vẻ mặt vô tội: “Anh nói gì sai sao?”
“...”
Tống Linh Linh nhìn anh chằm chặp một lúc lâu, sau đó lặng lẽ quay về chỗ ngồi ban đầu của mình.
Thấy hành động này của cô, mắt Giang Trục ánh lên ý cười. Anh nghiêng đầu nhìn cô, khẽ hỏi: “Em giận à?”
Tống Linh Linh lại len lén nhìn Thịnh Vân Miểu đang quay lưng về phía họ, cô lấy điện thoại ra, gõ một cách bất mãn và bực bội.
Tống Linh Linh: [Bộ anh không thể… Tém tém lại chút à?]
Điện thoại Giang Trục rung lên, anh cong môi bấm mở tin nhắn mà cô vừa gửi.
Giang Trục: [Lần sau anh sẽ để ý hơn.]
Tống Linh Linh: [... Hừm.]
Giang Trục bỗng gửi thêm tin nhắn: [Nhưng mà nãy giờ anh nói thật đó.]
Anh chỉ chạm nhẹ vào môi cô thôi.
Tống Linh Linh: [?]
Tống Linh Linh: [Anh mà nói nữa là em bơ anh luôn đó!]
Cô nhắn một câu chẳng có chút uy hiếp nào.
Giang Trục thấy cô như sắp dán mặt vào điện thoại thì khẽ mỉm cười.
Lúc ăn cơm, Tống Linh Linh vén mái tóc xõa dài ra sau tai nên đôi tai đỏ rần lọt hoàn toàn vào mắt Giang Trục.
Anh nhìn chằm chằm một hồi rồi nghiêm túc đảm bảo: [Vâng ạ.]
Tống Linh Linh nhìn hai chữ anh mới gửi, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.
Người nào không biết sự thật mà đọc đoạn tin nhắn này của họ sẽ tưởng cô ăn hiếp Giang Trục.
Hai người vờn qua vờn lại trong nhà hàng âm nhạc náo nhiệt nên không ai để ý.
Một hồi lâu sau, Ôn Trì Cẩn mới tới.
Lúc anh ấy đi tới, Thịnh Vân Miểu vẫn đang dựa vào lan can.
Tống Linh Linh duỗi tay vỗ lưng cô nàng, thông báo: “Miểu Miểu à, tổng giám đốc Ôn đến kìa.”
Lúc này Thịnh Vân Miểu mới quay người lại, nhìn ngắm người đàn ông đang đi về phía họ.
Đèn trong nhà hàng cabaret này chủ đạo là tông ấm tạo nên bầu không khí rất thoải mái, cực kỳ nghệ thuật.
Có lẽ Ôn Trì Cẩn thấy nóng khi ngồi trong phòng riêng lâu nên anh ấy đã cởi áo vest ra, cầm trên tay, hai cái cúc đầu tiên của chiếc áo sơ-mi đen thẳng thớm cũng được cởi ra, làm lộ yết hầu gợi cảm.
Thấy hình ảnh này, Thịnh Vân Miểu không khỏi thừa nhận trong lòng… Ôn Trì Cẩn cũng hấp dẫn đấy.
Hèn chi mấy cô gái mà anh ấy gặp đều muốn bàn chuyện “hợp tác” khác với anh ấy.
Cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Vân Miểu, Ôn Trì Cẩn dừng lại cách chỗ họ mấy bước.
Anh ấy ngước mắt nhìn Thịnh Vân Miểu.
Dừng một hồi, anh ấy mới tiến lại gần.
“Em ăn no chưa?”
Không phải hỏi Tống Linh Linh, cũng không hỏi Giang Trục.
Thịnh Vân Miểu gật đầu: “Anh xong rồi à?”
Ôn Trì Cẩn ừ một tiếng rồi nhìn hai người còn lại: “Lát nữa mọi người định đi đâu?”
Giang Trục nhìn anh ấy rồi quay sang Tống Linh Linh: “Em mệt không?”
Trong phút chốc, cả ba ánh mắt đều đổ dồn lên người Tống Linh Linh.
Dòng suy nghĩ của cô chững lại mấy giây, sau khi chú ý thấy ánh mắt của Thịnh Vân Miểu, cô do dự đề nghị: “Hay là chúng ta đi dạo quanh chợ đêm đi?”
Trước đây cô nghe bảo chợ đêm ở Giang Thành rất nhộn nhịp.
Khi lời đề nghị vừa được đưa ra, Giang Trục và Ôn Trì Cẩn đồng loạt cau mày.
Chỉ có Thịnh Vân Miểu là phấn khích.
“Được đấy!” Cô ấy phấn khởi: “Tớ nghe đồn ở Giang Thành có mấy chợ đêm hay ho lắm, tụi mình chọn cái nào đông nhất để đi đi.”
Giang Trục: “…”
Ôn Trì Cẩn: “…”
Đương nhiên là Tống Linh Linh có thể đi, vì chợ đêm đông đúc, người người tập trung vào việc ăn uống, vui chơi nên không ai để ý đến sự xuất hiện của cô.
“Tớ ok hết, chỉ là tổng giám đốc Ôn có muốn đi không?”
Cô biết, Giang Trục và Ôn Trì Cẩn đều không thích đến nơi đông người.
Nhưng Giang Trục thì không cần phải hỏi.
Nghe thấy thế, Thịnh Vân Miểu cũng nhìn về phía Ôn Trì Cẩn.
Ôn Trì Cẩn nhìn lại cô ấy: “Em muốn đi à?”
Thịnh Vân Miểu gật đầu, cất lời: “Anh à, nếu anh bận thì không cần phải…”
Cô ấy chưa kịp dứt lời, Ôn Trì Cẩn đã trả lời Tống Linh Linh: “Vậy thì đi thôi.”
Thịnh Vân Miểu ồ một tiếng: “Anh có chắc là anh sẽ không thấy phiền không?”
Ôn Trì Cẩn: “Không đâu.”
Anh ấy chớp mắt: “Bây giờ đi luôn ư?”
…
Bốn người rời khỏi nhà hàng và lái xe đến chợ đêm.
Vì Ôn Trì Cẩn uống rượu nên Thịnh Vân Miểu muốn đi chung xe với Tống Linh Linh, cô ấy kéo Ôn Trì Cẩn sang ngồi ké xe với họ.
Chỉ là khi chọn hàng ghế trước sau, Thịnh Vân Miểu kéo Tống Linh Linh xuống ghế sau luôn, không thèm cho hai người còn lại bất kỳ cơ hội chọn lựa nào.
Ôn Trì Cẩn và Giang Trục đồng loạt nhíu mày, sau đó mới miễn cưỡng bước lên xe.
Sau khi lên xe, Giang Trục nhìn Tống Linh Linh: “Chợ đêm nào vậy em?”
Tống Linh Linh lấy điện thoại của anh rồi gõ một địa chỉ vào.
Vào giờ này, Giang Thành cực kỳ náo nhiệt.
Đường đi bị kẹt xe, khi bọn họ thoát khỏi chỗ kẹt và lái đến địa điểm thì thấy người không là người.
Ôn Trì Cẩn lùi lại một bước, chau mày nhìn Thịnh Vân Miểu đang tươi cười rạng rỡ.
Anh ấy nghiêng đầu, thấp giọng hỏi Giang Trục: “Sao cậu không dẫn bạn gái cậu về khách sạn?”
Giang Trục: “Cậu thấy tôi có thể quyết định thay cho bạn gái của mình hả?”
Ôn Trì Cẩn cứng họng.
Giang Trục liếc nhìn anh ấy, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ: “Sao cậu không kéo em gái cậu về đi.”
Ôn Trì Cẩn im lặng một lát rồi đáp lại: “Tôi cũng giống như cậu.”
“...”
Anh ấy cũng không thể quản lý Thịnh Vân Miểu.
Tống Linh Linh và Thịnh Vân Miểu không nghe thấy hai người “thì thầm to nhỏ”.
Vừa xuống xe, hai cô nàng đã phấn khởi chạy ù vào trong.
Có rất nhiều người tập trung ở cổng chợ đêm, có người b án nước, bán hoa, có sạp trò chơi ném vòng.
Đương nhiên cũng có nhiều dãy hàng xếp trước những quầy bán đồ ăn ngon.
Dù đã ăn tối tại nhà hàng âm nhạc nhưng đã gần hai tiếng trôi qua rồi, Tống Linh Linh và Thịnh Vân Miểu đều thấy bớt no rồi.
Ngửi thấy mùi thơm, hai người rộn ràng đi xếp hàng.
“Đó là món gì vậy? Sao nhiều người xếp hàng dữ!”
Thịnh Vân Miểu nhón chân nhòm thử.
Tống Linh Linh cao hơn cô ấy cm, cô nhìn sang rồi nói: “Chân gà kho đó, cậu muốn ăn không?”
Mắt Thịnh Vân Miểu sáng rỡ: “Muốn chứ!”
Hai người đứng vào xếp hàng.
Giang Trục và Ôn Trì Cẩn đứng gần đó một lúc, Ôn Trì Cẩn cất bước tới gần: “Để anh xếp hàng cho.”
Tống Linh Linh vừa định rời hàng thì Thịnh Vân Miểu ngạc nhiên hỏi: “Thật sao?”
Ôn Trì Cẩn: “Ừm.”
Thịnh Vân Miểu: “Vậy thì ok.”
Cô ấy đảo mắt: “Thế em với Tống Linh Linh đi về phía trước nhé, anh xếp hàng mua xong rồi tìm bọn em ha.” Cô ấy chỉ vào thực đơn trên quầy hàng: “Em muốn ăn chân gà và cả củ sen nữa, mấy loại rau củ khác em cũng muốn thử một chút.”
Ôn Trì Cẩn khựng lại, muốn nói lại thôi một hồi, anh mới đồng ý: “Được rồi.”
Thịnh Vân Miểu giao nhiệm vụ xếp hàng cho anh ấy rồi kéo Tống Linh Linh đi về phía trước.
Khi đi tới một quầy trà trái cây, cô ấy nuốt nước miếng với ánh nhìn mong chờ.
Tống Linh Linh hiểu ra, cô quay đầu nhìn bạn trai đang đứng cách mình không xa cũng không gần: “Giang Trục ơi.”
Cô khẽ bảo: “Em muốn uống trà trái cây.”
Giang Trục cong môi: “Em chọn loại nào?”
Tống Linh Linh: “Hai ly bán chạy nhất là được ạ.”
Giang Trục đồng ý.
Tống Linh Linh mím môi, cô không thể tự nhiên sai khiến như Thịnh Vân Miểu làm với Ôn Trì Cẩn được: “Vậy em và Miểu Miểu đi dạo lên đằng trước nha.”
Giang Trục nhìn bàn tay còn lại của cô rồi nắm lấy khi không ai để ý: “Em đi đi, nhớ cẩn thận nhé.”
Anh dừng lại một chút: “Lát nữa anh sẽ tìm em.”
Tống Linh Linh gật đầu đồng ý.
Cô và Thịnh Vân Miểu tiếp tục đi về phía trước, thi thoảng nhìn thấy gì đó thú vị thì sẽ dừng lại xem.
Khi Ôn Trì Cẩn và Giang Trục mua được những món họ muốn và đi tìm họ thì thấy hai cô nàng đang ngồi xổm chơi ném vòng.
Thấy hai người xuất hiện, mắt Tống Linh Linh sáng rỡ: “Anh biết chơi không?”
Giang Trục: “... Anh không biết.”
Ôn Trì Cẩn cũng lắc đầu.
Thịnh Vân Miểu lặng lẽ thở dài.
Ôn Trì Cẩn: “Để anh thử xem sao.”
Anh ấy đưa đồ trong tay cho Giang Trục cầm.
Dù họ chưa từng chơi trò này nhưng điều khiến Tống Linh Linh và Thịnh Vân Miểu bất ngờ là sau khi Giang Trục và Ôn Trì Cẩn tham gia, họ đã lấy lại được số tiền mà hai cô nàng đã thua trước đó.
Trước đó, hai cô nàng đã chi tệ mua vòng mà không ném trúng cái nào.
Còn tệ mua vòng sau này, hai anh chàng đã ném trúng bốn con thú bông nho nhỏ.
Tóm lại là cũng lời chút chút.
Tống Linh Linh lén giơ ngón cái lên với Giang Trục, khẽ nói: “Anh cừ thật đấy!”
Giang Trục thấy cô mỉm cười, sau khi thấy có nhiều người bu quanh, anh nắm tay cô và nói: “Tụi mình qua bên kia đi.”
Tống Linh Linh sửng sốt, chưa kịp hiểu mô tê gì đã bị anh kéo ra khỏi đám đông.
Sau khi đi được một đoạn, Tống Linh Linh mới muộn màng nhận ra: “Miểu Miểu và sếp Ôn theo kịp mình không ta?”
Giang Trục quay lại nhìn theo cô, suy nghĩ rồi bảo: “Lát nữa họ sẽ tới.”
Tống Linh Linh nghĩ ngợi, sau đó thấy cũng đúng.
Cô gửi tin nhắn cho Thịnh Vân Miểu, bảo rằng cô và Giang Trục đi dạo về phía trước, lát nữa gặp lại ở bãi đỗ xe.
Khi không có sự hiện diện của bóng đèn, Giang Trục thấy thoải mái hơn nhiều.
Ngoài việc hai người đều đeo khẩu trang, không dám tháo ra nơi đông người thì các điều khác đều giống hệt những cặp đôi bình thường.
Nắm tay dạo quanh chợ đêm, chen chúc trong đám đông để cảm nhận bầu không khí sinh hoạt khác biệt.
Khi chuẩn bị rời khỏi chợ đêm, Tống Linh Linh còn vô tình bắt gặp một cặp đôi đang ôm hôn nhau bên đường.
Bọn họ hôn nhau vô cùng say sưa.
Giang Trục để ý ánh mắt của cô và nhìn theo, sau đó khẽ bật cười.
Tống Linh Linh hơi xấu hổ, cô quay sang nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
Giang Trục nhướng mày, ánh mắt đong đầy vẻ không đứng đắn: “Anh không ngờ rằng…”
Tống Linh Linh nhìn anh chằm chặp: “Gì cơ?”
Giang Trục khom lưng, nhìn thẳng vào mắt cô: “Bạn gái anh có sở thích này.”
Nghe thế, vành tai cô đỏ rần.
“Làm gì có!”
Cô không đủ tự tin để biện hộ cho mình: “Em chỉ vô tình nhìn thấy thôi.”
“Ừm.” Giang Trục đáp lại một tiếng.
Nhưng đối với Tống Linh Linh, lời đáp lại này như thể qua loa chiếu lệ, anh vốn chẳng tin cô.
Cô đang suy nghĩ xem phải giải thích thế nào thì Giang Trục bỗng nghiêng đầu, hôn cô qua lớp khẩu trang.
“...”
Vì cách một lớp khẩu trang nên Tống Linh Linh không có cảm giác gì nhiều.
Cô vô thức mím môi, hờn dỗi: “Anh không ngại bẩn à?”
Giang Trục thản nhiên đáp: “Không hề.”
Tống Linh Linh: “...”
Cô không có ý nói dơ bẩn gì. Chỉ là khi dạo quanh chợ đêm một vòng, trên khẩu trang sẽ toàn là vi khuẩn.
Nhưng ngẫm lại thì chuyện đó cũng không quan trọng lắm.
Khi quay lại xe, Tống Linh Linh gửi tin nhắn cho Thịnh Vân Miểu.
Lát sau, cô ấy trả lời lại rằng cô ấy và Ôn Trì Cẩn có chút việc, bảo bọn họ cứ về trước đi. Xíu nữa hai người họ sẽ bắt taxi về.
Tống Linh Linh: [Cậu chắc chứ?]
Thịnh Vân Miểu: [Chắc mà. Tớ cũng ngại làm bóng đèn nữa, cậu và đạo diễn Giang về khách sạn vờn nhau đi nha.]
Tống Linh Linh: [...]
…
Lúc Tống Linh Linh và Giang Trục về tới bãi đậu xe của khách sạn đã là gần mười một giờ.
Khi xuống xe, cô do dự một lát rồi vẫn vào thang máy với Giang Trục.
May là hai người không gặp phải người khác.
Phòng của Tống Linh Linh ở tầng mười sáu.
Lúc đến tầng của mình, cô mới sực nhớ và hỏi Giang Trục: “Anh đặt phòng chưa?”
Giang Trục nhìn cô, dừng lại một lát rồi đáp: “Chưa.”
“...?”
Tống Linh Linh trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên: “Thật ư?”
Giang Trục nhướng mày: “Em không tin hả?”
Không phải là Tống Linh Linh không tin, chỉ là cô không ngờ Giang Trục chưa đặt phòng.
Thang máy “ting” một tiếng, cửa mở ra.
Tống Linh Linh lim đôi môi hơi khô, như thể đang quyết định gì đó.
“Vậy anh… Ở phòng em luôn nhé?”
Giang Trục không ngờ cô sẽ chủ động đưa ra đề nghị này, anh nhướng mày, ra vẻ chiếm được của hời mà còn khoe khoang: “Em chắc chứ?”
“...”
Tống Linh Linh định bảo là cô chắc chắn, nhưng khi cô bắt gặp cặp mắt ranh mãnh của anh, cô bỗng nhận ra mình bị Giang Trục lừa rồi.
Nghĩ vậy, cô tức tối giẫm chân Giang Trục: “Em kệ anh đó, anh đi xuống tầng ngủ ở sảnh luôn đi!”
Dứt câu, cô bước ra ngoài.
Giang Trục thấy dáng vẻ bực bội của cô, anh che miệng cười: “Em không đau lòng khi để anh ngủ dưới sảnh hả?”
Anh sải bước dài đuổi kịp Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh lấy thẻ phòng ra quẹt, rồi đẩy cửa ra: “Không thèm!”
Tuy nói vậy nhưng cô không hề đóng cửa khi bước vào phòng.
Giang Trục hiểu ý, theo sau cô bước vào trong phòng.
Khi cô thay giày xong, định xoay người đi thì Giang Trục nắm lấy cổ tay cô.
Lông mi Tống Linh Linh run lên, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh…”
Lời nói chưa kịp thốt ra, cô đã bị thu hút bởi đôi mắt sâu thăm thẳm của Giang Trục.
Tròng mắt anh màu sẫm, dưới sự phản chiếu của ánh sáng, gương mặt tuấn tú lại càng rõ góc cạnh.
Cũng quyến rũ hơn.
Tống Linh Linh giật thót, cô dời tầm nhìn xuống sống mũi cao và đôi môi mỏng của anh.
Một hồi lâu sau, Giang Trục cúi đầu cọ vào chóp mũi cô, dù đã biết nhưng vẫn cố hỏi: “Em nhìn gì vậy?”
Hương vị mát lạnh quen thuộc ập tới, tầm nhìn cũng bị che khuất.
Tống Linh Linh thấy yết hầu nhô lên rõ ràng và di chuyển lên xuống khi anh nói chuyện, cực kỳ gợi cảm.
Cô bất giác nuốt nước miếng, đáp lại: “Anh.”
“Hửm?” Giọng Giang Trục trầm trầm: “Nhìn anh à?”
Tống Linh Linh chớp mắt, dời ánh nhìn vào đôi mắt anh.
“Anh không được…” Chữ nhìn chưa kịp thốt ra, Giang Trục lại bất ngờ nghiêng đầu, phủ lên đôi môi cô.
Nụ hôn này khác với lúc ở trong nhà hàng âm nhạc, cũng không giống nụ hôn qua lớp khẩu trang. Nụ hôn này, anh không hề kiềm chế chút nào.
Hơi thở của Giang Trục ập đến, đầu lưỡi thăm dò bên trong, cuốn lấy lưỡi cô.
Anh hôn mỗi lúc một sâu hơn.
Tiếng nức nở của Tống Linh Linh bị chặn lại trong cổ họng, sau mấy cái hôn liên tiếp, cô lùi về sau nhưng bị Giang Trục kéo lại.
Không biết hai người đã hôn bao lâu mà Tống Linh Linh thấy chân mình mềm nhũn ra.
Khi cô khuỵu xuống, Giang Trục ôm cô lên bằng một tay. Anh bế Tống Linh Linh ngồi xuống ghế sô-pha trong phòng khách, để cô ngồi lên đùi mình rồi tiếp tục “công việc”.
Thật ra anh rất muốn bế cô vào phòng, ngắm cô cuộn mình trong chăn bông với đôi tai đỏ ửng.
Nhưng anh không thể.
Anh lo mình làm cô sợ, và hơn cả là sợ bản thân không thể kiềm chế nổi.
“...”
Thật ra, Tống Linh Linh rất thích hôn môi với Giang Trục.
Cô có thể cảm nhận được, mỗi lần anh hôn cô, cô sẽ bất giác chìm đắm vào nó.
Giống như giờ phút này đây.
Cô nhắm cả hai mắt, vòng tay lên cổ Giang Trục, ngửa đầu đón nhận sự xâm lấn của anh.
Tim cô đập rất nhanh, cơ thể cũng dần nóng lên.
Hai người chưa kịp cởi áo khoác, nhưng kỳ lạ là Tống Linh Linh có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra từ người Giang Trục và tiếng hít thở nặng nề của anh.
Nghe vậy, lỗ tai cô bắt đầu tê rần, đầu lưỡi cũng tương tự.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, đến nỗi đôi chân cô tê cứng.
Cơ thể bắt đầu toát mồ hôi.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn thôi.
Dường như Giang Trục thấy cô khó thở nên ngừng lại một chút. Khi anh buông cô ra, trên môi còn dính son môi của Tống Linh Linh.
Thấy đôi môi Tống Linh Linh đỏ mọng, cặp má hồng hào, yết hầu của anh lại trượt lên xuống, Giang Trục không nhịn được mà xoa gáy cô.
Hết lần này đến lần khác khiến Tống Linh Linh có cảm giác không thể nói thành lời.
Trong phút chốc, cô cảm thấy cơ thể mình có phản ứng.
Nghĩ đến đây, gò má cô lại ửng đỏ.
Sau khi bình tâm lại, cô ngước mắt nhìn người đối diện: “Anh…”
Lời nói của cô hơi mất tự nhiên: “Có cần dùng phòng tắm của em không?”
Nghe vậy, Giang Trục nhìn cô bằng ánh mắt sân xa.
Tống Linh Linh sờ chóp mũi, khẽ nói tiếp: “Hình như cách âm của khách sạn này… Không tốt lắm.”
Giang Trục khựng lại, anh hơi bất ngờ khi cô nói như vậy.
Anh nhìn cô với đôi mắt sáng rực, yết hầu chuyển động: “Không cầu đâu.”
Tống Linh Linh vẫn nhìn anh.
Giang Trục không chịu được ánh nhìn này của cô nên lại kéo cô đến gần, khẽ hôn lên môi cô.
Hai người lại say sưa hôn nhau.
Giang Trục ngước mắt, xoa đầu cô: “Em đi tắm đi.”
Anh dừng lại một chút rồi bảo: “Anh đợi em tắm xong rồi anh lên phòng.”
Tống Linh Linh nhìn anh: “Anh ở phòng nào?”
“Tầng trên cùng.”
“...”
Tống Linh Linh ồ một tiếng, đắn đo nhìn anh và do dự hỏi lại: “Anh chắc chắn là… Không cần dùng nhà tắm của em sao?”
Khi hỏi câu này, cô cụp mắt nhìn xuống đất.
Giang Trục cứng họng, nhéo má cô, cảnh cáo: “Em muốn tắm ch ung với anh hả?”
“...”
Tống Linh Linh giật thót, lập tức nhảy khỏi người Giang Trục, chạy vội vào phòng tắm.
Một lát sau, cô cẩn trọng đứng sau cửa, ló đầu ra: “Em tắm lâu lắm.”
Cô nhìn Giang Trục: “Hay là anh lên phòng nghỉ ngơi trước đi?”
Giang Trục: “Không cần đâu.”
Anh ngó Tống Linh Linh: “Em đi tắm đi.”
“... Ò.”
Tống Linh Linh đồng ý rồi đóng cửa lại.
Nửa phút sau, Giang Trục cũng thấy mình đang tự chuốc khổ vào người.
Tống Linh Linh không nói xạo, cách âm ở đây không tốt.
Anh ngồi trong phòng khách mà còn nghe được tiếng nước trong phòng tắm. Giang Trục nhắm mắt lại, những hình ảnh cứ hiện lên trong đầu.
Giang Trục hít một hơi thật sâu, thầm mắng bản thân mình rồi đứng dậy đi ra ban công.
Anh lấy hộp thuốc lá trong túi ra, đứng giữa cơn gió lạnh mùa đông, anh châm lửa, rít một hơi dài để đè nén cơn nóng trong người.
Giang Trục đứng ngoài ban công nửa tiếng đồng hồ mới quay lại sô-pha.
Anh thấy kịch bản mà Tống Linh Linh để trên bàn trà, bèn cầm lên xem thử.
Ngay khi đang xem kịch bản, Tống Linh Linh xuất hiện trước mặt anh, cả người vẫn vương hơi nước trong nhà tắm.
Trong khoảnh khắc ấy, ngọn lửa bị dập tắt bởi thuốc lá và gió lạnh lại bùng lên lần nữa.
Lời tác giả:
Linh Linh: Đâu phải lỗi em đâu
Đạo diễn Giang: …