Vừa dứt lời, Tống Linh Linh ngửi thấy mùi gỗ linh sam quen thuộc.
Cô vẫn chưa kịp phản ứng, Lâm Hạ ngồi ở phía đối diện cô đứng bật dậy: “Đạo diễn Giang.”
Giang Trục khẽ đáp một tiếng.
Thần kinh Tống Linh Linh bỗng căng chặt một cách khó hiểu.
Tiếng bước chân Giang Trục bước đến gần cô, cứ như cái đồng hồ báo thức đến giờ reo lên, khiến cô căng thẳng.
Chuẩn bị tư tưởng vài giây, Tống Linh Linh đứng dậy quay đầu: “Đạo diễn Giang.”
Vẻ mặt Giang Trục nhạt nhẽo, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
Như đang đánh giá.
Tống Linh Linh bị anh nhìn như vậy, cảm thấy có hơi không thoải mái.
“Đạo diễn Giang.” Tống Linh Linh ngước mắt lên đối diện với anh: “Ngài…”
Chữ này vừa thốt ra, ánh mắt Tống Linh Linh nhạy bén chú ý thấy Giang Trục hơi nhíu mày lại, cô lập tức đổi cách xưng hô: “Anh tìm tôi có việc?”
Nhận thấy được cô chưa thể thích nghi, Giang Trục nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, cười một cái hiếm có: “Không tệ.”
Tống Linh Linh ngơ ngác.
Giang Trục cúi đầu, nhìn cái điện thoại cô cầm trên tay: “Lên Weibo rồi?”
“...”
Tống Linh Linh hiểu ngay, Giang Trục là nói sức chịu đựng của cô cũng không tệ.
Cô gật đầu: “Lên xem rồi.”
Giang Trục hiểu ra, không hỏi tâm trạng cô ra sao khi nhìn thấy những thứ đó.
Anh khẽ nói: “Muộn chút nữa sẽ đăng Weibo tuyên bố, cô có thể bảo trợ lý chia sẻ lại giúp.”
Nghe thấy lời này, Tống Linh Linh khẽ cong môi: “Đạo diễn Giang.”
Trong mắt cô có ý cười, rạng rỡ như ánh sao: “Tôi không yếu đuối như vậy đâu.”
Chỉ là lên chia sẻ bài tuyên bố trên Weibo thêm một lần mà thôi, Tống Linh Linh biết bản thân mình làm được.
Giang Trục nhìn chằm chằm cô một lúc, bình thản nói: “Là tôi xem thường cô rồi.”
“...”
Anh nói như vậy, Tống Linh Linh lại hơi ngượng ngùng.
Cô sờ sờ chóp mũi, lúng búng nói: “Cũng không phải.”
Chỉ là cô quả thực không yếu đuối như Giang Trục tưởng tượng, cô đương nhiên sẽ không vui vì những lời mắng nhiếc, công kích. Nhưng không đến mức không gượng dậy nổi.
Giang Trục ngầm hiểu, không tiếp tục nhiều lời trong chuyện này.
Anh lời ít ý nhiều: “Chia sẻ xong thì nghiên cứu kịch bản nhiều hơn đi.”
Tống Linh Linh ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Giang Trục nói xong định đi, vừa đi được hai bước, anh đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía cô: “Nhớ kỹ lời cô nói lúc nãy.”
Tống Linh Linh hơi giật mình: “Cái gì?”
Giang Trục: “Bây giờ cô là Tô Vãn.” Anh nhìn vào mắt Tống Linh Linh: “Từ giây phút này trở đi, cô không còn đường quay đầu nữa.”
Tô Vãn trong kịch bản, chưa bao giờ lựa chọn quay đầu.
Nếu Tống Linh Linh ở hiện thực muốn quay đầu, Giang Trục cũng sẽ không cho cô cơ hội. Trong thời gian mấy tháng tiếp theo này, cô chỉ có thể giống như Tô Vãn, thẳng tiến không lùi bước.
-
Sau khi Giang Trục đi không bao lâu, trên Weibo chính thức của bộ phim “Hẻm nhỏ” đăng tải ảnh chụp chung HD của buổi khai máy lên mạng, @Từ Mãn @Tống Linh Linh,..
Vừa nhận được tin tức, mấy nhân viên sáng tạo lập tức lao vào chia sẻ.
Tống Linh Linh không tiếp tục xem bình luận và tin nhắn riêng, càng không xem lượng fans mới tăng thêm.
Cô dùng nửa phút để chia sẻ báo cáo có mặt, sau đó thoát ra khỏi Weibo.
Sau khi thoát ra, cô đưa điện thoại cho Lâm Hạ.
“Cầm giúp chị, hôm nay chị tuyệt đối sẽ không chạm vào điện thoại nữa.”
Lâm Hạ vội vàng cầm lấy, nhìn vẻ mặt của cô: “Nhịn nổi?”
Tống Linh Linh liếc xéo: “Không nhịn nổi cũng phải nhịn, em đừng đưa cho chị là được.”
Lâm Hạ đồng ý: “Hiểu rồi, cho dù chị cầu xin em, em cũng sẽ không đưa điện thoại cho chị.”
Tống Linh Linh: “...”
Cô không để ý đến Lâm Hạ nữa, cúi đầu lật kịch bản ra đặt lên đùi.
Giang Trục nói đúng, tên đã bắn khỏi cung thì sẽ không quay đầu lại được.
Cô chỉ có thể diễn tốt vai diễn này, đưa nhân vật vào bộ phim mới không phụ sự mong đợi của mọi người.
…
-
Giang Trục đã sắp xếp hai cảnh quay vào ngày phim khai máy này.
Buổi trưa sau khi mọi người cùng ăn cơm rồi nghỉ ngơi, tổ quay phim tiến hành bố trí ánh sáng tại địa điểm quay phim.
Tống Linh Linh và Từ Mãn ngồi trong phòng trang điểm để trang điểm.
Hai cảnh phim hôm nay Giang Trục phải quay, hơi khó một chút.
Theo tình hình chung, cảnh quay phim đầu tiên khi khai máy phim truyền hình sẽ không lựa chọn cảnh khó.
Bởi vì người trong giới đều mê tín, bọn họ sợ rằng cảnh phim đầu tiên đã NG, những cảnh sau này đều sẽ bị cái dớp NG.
Nhưng Giang Trục lại khác.
Anh không tin những thứ này, anh chỉ quay những cái gì mình muốn quay.
“Hẻm nhỏ” là một bộ phim nghệ thuật thiên về nỗi đau của tuổi thanh xuân.
Trước đó lúc Tống Linh Linh tán gẫu với Dư Đan thì đã có tìm hiểu, đây là cải biên của một câu chuyện hiện thực.
Cô ấy từng chứng kiến hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống của hai người, cũng biết bọn họ khao khát về một cuộc sống tốt đẹp.
Hiện thực bọn họ không có kết cục tốt đẹp, trong truyện Dư Đan cũng không cho kết cục tốt đẹp.
Cô ấy viết câu chuyện này ra là bởi vì sợ bản thân qua thêm vài năm nữa sẽ quên mất bọn họ. Tương tự, cô ấy cũng muốn câu chuyện của bọn họ có thể được nhiều người nhìn thấy, cũng hy vọng người đang đấu tranh trong vũng bùn, có thể thấy được một tia hy vọng mà cuộc sống ban cho họ.
Tô Vãn do Tống Linh Linh thủ vai, là một người mất đi bố mẹ, cũng mất đi ánh sáng trong một vụ tai nạn xe.
Bắt đầu từ ngày đó, cô sống một cuộc sống ăn nhờ ở đậu.
Mà Trần Dặc do Từ Mãn diễn, là một người ngay cả bố cũng cảm thấy cậu xui xẻo.
Lúc cậu còn rất nhỏ, mẹ cậu bởi vì ghét bỏ bố cậu là kẻ vô tích sự, nghiện rượu thành thói nên đã chạy theo người ta rồi. Sau khi mẹ đi mất, Trần Dặc theo ông bà nội sống ở quê nhà một khoảng thời gian, cho đến khi ông bà nội lần lượt qua đời, cậu mới chuyển đến thành thị sống cùng bố cậu.
Vài năm trôi qua, thói nghiện rượu của bố cậu không hề thay đổi, thậm chí còn bắt đầu ham mê đánh bài.
Mỗi lần thua tiền, ông ta sẽ uống rượu. Rượu vào, ông ta sẽ trói Trần Dặc lại rồi đánh. Ông ta cảm thấy bản thân xuống dốc đến tình cảnh như hiện tại, đều là bởi vì Trần Dặc.
Trước khi Trần Dặc chưa ra đời, công việc của ông ta thuận buồm xuôi gió, vợ cũng xinh đẹp, dịu dàng.
Sau khi Trần Dặc sinh ra, ông ta mất việc, vợ cũng bỏ đi.
Ông ta coi Trần Dặc là khởi đầu của tất cả những bất hạnh của bản thân, dùng thủ đoạn hành hạ để phát tiết cảm xúc của mình.
Đến cấp hai, Trần Dặc bắt đầu phản kháng.
Vài năm trôi qua, chàng trai yếu đuối nhỏ bé chỉ biết ngồi xổm trong góc ôm đầu bị đánh, hiện rõ hai chữ hung ác trên mặt, khiến bản thân trở thành người mà tất cả mọi người đều phải sợ hãi.
Người sống trong khu ổ chuột này của bọn họ, không ai không biết nhà họ Trần có đứa con trai suýt chút nữa giết bố ruột của mình.
…
Trần Dặc trở nên cứng rắn phản nghịch, cho đến khi cậu gặp được Tô Vãn.
Một cô gái mù có cảnh ngộ còn thê thảm hơn cậu, nhưng lại không sợ cậu.
Vừa khéo, cậu còn thích cô gái mù này.
Hai cảnh phim hôm nay cần quay, không phải lúc Tô Vãn và Trần Dặc mới gặp gỡ.
Mà là cảnh phim sau khi hai người đã biết nhau được một khoảng thời gian.
Từ ngày Trần Dặc gặp được Tô Vãn, anh trở thành sứ giả bảo vệ đóa hoa.
Cậu sẽ âm thầm đi phía sau Tô Vãn, đưa cô trở về nhà. Cũng sẽ thay cô dạy dỗ những thằng nhóc cố ý gạt chân trên đường, khiến cô vấp ngã.
Hôm đó, Tô Vãn về nhà muộn nửa tiếng bởi vì bị giáo viên gọi ở lại hỏi chuyện.
Sau khi bố mẹ qua đời, cô ở nhờ nhà của thím.
Vừa đến cửa nhà, cô đã nghe thấy tiếng mắng chửi truyền ra từ trong nhà.
Tiếp đó, cô bị đuổi ra ngoài.
Vào nhà này sống ngày đầu tiên, thím của Tô Vãn đã đặt ra khuôn phép cho cô.
Mỗi ngày cô phải về nhà làm việc nhà đúng giờ, bà ta không quan tâm Tô Vãn có nhìn thấy hay không, cho dù thế nào cũng bắt buộc phải làm. Làm không tốt sẽ đánh mắng, răn dạy Tô Vãn.
Thậm chí còn quy định thời gian đến nhà làm việc.
Cô trễ mười phút, thì phải đứng phạt ở ngoài cửa một tiếng.
Mà hôm đó đứng phạt, Tô Vãn không còn phải lẻ loi một mình nữa.
Bởi vì có Trần Dặc đang ở cùng cô.
Khoảng thời gian này có người đi theo phía sau cô, cô biết điều đó.
Chỉ có điều người đi theo cô không chủ động chào hỏi cô, cô cứ xem như không có chuyện gì. Nhưng chạng vạng hôm nay, có lẽ là bởi vì đứng phạt quá cô đơn, cô nhịn không được nói chuyện với cậu.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, khiến quỹ đạo số phận của hai người đã giao nhau.
…
-
Hoàng hôn của Nam Thành luôn rất đẹp.
Mặt trời chiều như lòng đỏ trứng muối được treo cao cao ở bờ bên kia, mọi thứ đều đẹp đến không thể diễn tả bằng lời.
Tống Linh Linh tạo hình xong, lập tức đi đến hiện trường quay phim.
Lúc cô đến, Từ Mãn vẫn chưa đến.
Cô nhìn xung quanh một vòng, đang tự hỏi xem mình nên tìm một chỗ ngồi xem kịch bản hay là đi tập diễn trước.
Đột nhiên, giọng của Giang Trục vang lên.
“Tống Linh Linh.”
Giang Trục đang bảo nhân viên công tác chạy thử máy quay, chú ý đến sự tồn tại của cô, anh nâng mí mắt lên nhìn về phía cô.
Tống Linh Linh nghiêng đầu.
Ánh mắt Giang Trục nhìn từ trên xuống dưới rồi dạo một vòng trên người cô, lại quay về trên mặt.
Anh hơi nhíu mày: "Ai làm tạo hình cho cô ấy vậy?"
“...?”
Thợ trang điểm ở bên cạnh nghe thấy lời này lập tức lên tiếng: “Là tôi, đạo diễn Giang, tạo hình này có vấn đề gì à?”
Giang Trục tỉ mỉ đánh giá Tống Linh Linh một lúc, lạnh nhạt nói: “Cô ấy bị ngược đãi trong thời gian dài, là trạng thái suy dinh dưỡng.” Anh nói: “Má hồng đánh đậm quá rồi.”
Thợ trang điểm im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Má hồng không đánh bao nhiêu cả, là lúc nãy Linh Linh phơi nắng một lúc, mặt bị phơi đến đỏ lên.”
Tống Linh Linh: “...”
Nghe xong, Giang Trục đến gần Tống Linh Linh.
Trước mặt có bóng râm phủ xuống, Tống Linh Linh ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt sáng trong của Giang Trục: “Đạo diễn Giang, tôi có cần dùng thêm chút kem nền để che đi không?”
Giang Trục nhìn hai má hồng hào sáng sủa của cô, trên mặt không biểu hiện cảm xúc gì: “Che một chút đi.”
Anh nói với thợ trang điểm.
Thợ trang điểm làm động tác tay OK với anh.
Một lúc sau, Từ Mãn đến rồi.
Giang Trục để hai người tập diễn trước, sau khi điều chỉnh xong tất cả máy quay thì chính thức bắt đầu quay phim.
Khu ổ chuột lúc trời chạng vạng tối, mùi khói bếp nồng nặc.
Các loại âm thanh của tiếng tan làm, tan học về nhà, cùng với tiếng khóc quấy của trẻ em vì đói, người lớn mở tivi dỗ dành con cái,... ồn ào vang vọng bên tai.
Tô Vãn bị đuổi ra khỏi nhà.
Cô theo thói quen nắm lấy quai đeo cặp đứng ở ngã rẽ cầu thang, dùng đôi mắt không nhìn thấy đó trông về nơi xa.
Ngã rẽ cầu thang có một cái cửa sổ rất rất nhỏ, ánh sáng sẽ chiếu nghiêng từ cửa sổ vào, chiếu sáng cả tầng cầu thang này.
Gió nhẹ khẽ thổi qua, Tô Vãn ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bên nhà hàng xóm, nghe thấy tiếng một nhà ba người bọn họ trò chuyện vui vẻ.
Nghe những cái này, trong đầu cô bất giác hiện lên rất nhiều cảnh tượng ấm áp.
Cảnh tượng vừa mới xuất hiện trong đầu cô, bên tai cô bỗng nhiều thêm một giọng nói.
Là giọng chỉ cây dâu mắng cây hòe của thím cô.
Nhà trong khu ổ chuột cách âm đều rất kém.
Cộng thêm tai cô rất thính, mỗi lần đứng ở ngoài cửa, cô đều có thể thu hết tất cả những lời mắng chửi của thím cô vào trong lỗ tai.
Nếu như là những lúc bình thường, Tô Vãn sẽ không có cảm giác gì quá lớn.
Nhưng vào lúc này, cô đột nhiên có cảm xúc lúng túng, cô không muốn người đi sau lưng mình cũng nghe thấy những lời nói dơ bẩn, không lọt lỗ tai này.
Xây dựng tâm lý một lúc lâu, Tô Vãn nghiêng người, hướng về vị trí Trần Dặc đang đứng, lúng túng lên tiếng: “Cậu có muốn…”
Một câu nói của cô khựng lại rất lâu: “Nghe nhạc không?”
Cô có một cái mp do chú giấu thím tặng cho cô.
Nghe thấy giọng của cô, Trần Dặc hai tay đút túi đang đứng ở nơi không xa kinh ngạc ngẩng đầu.
Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm Tô Vãn một lúc lâu, sau khi xác định cô đang nói chuyện với mình, cậu hồi hộp hiếm có mím môi, tiếp lời cô: “Cậu muốn nghe nhạc gì?”
Tô Vãn nhếch lông mi lên một chút, đang muốn nói chuyện, phía xa truyền đến giọng của Giang Trục.
“Cắt.”
Giang Trục ở trước camera giám sát ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người: “Tô Vãn, cô có biết cảm xúc lúc này của bản thân là gì không?”
Vẻ mặt Tống Linh Linh khựng lại, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.
Cô mím môi, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, gian nan mở miệng: “Lúng túng…”
Giang Trục: “Rồi gì nữa?”
Tống Linh Linh đang muốn mở miệng, Giang Trục không cho cô thêm cơ hội. Anh sa sầm mặt, lạnh nhạt nói: “Đi xem lại kịch bản thêm một lần nữa.”
“...”
Tống Linh Linh đi đến bên cạnh, nhận lấy quyển kịch bản trong tay Lâm Hạ.
Thịnh Vân Miểu cũng bởi vì Giang Trục bảo dừng mà đi đến, cô ấy nhìn khuôn mặt yên tĩnh của Tống Linh Linh, muốn nói gì đó an ủi cô, nhưng lại biết rõ lúc này nói cái gì cũng vô dụng.
Nét mặt muốn nói rồi lại thôi của hai người lọt vào trong mắt Tống Linh Linh.
Cô ngước mắt liếc nhìn bọn họ, gượng gạo mỉm cười: “Đi bận việc của hai người đi, tớ điều chỉnh một chút là được.”
Dứt lời, cô nhìn thấy Giang Trục đang đi về phía mình.
Giang Trục: “Qua đây tôi nói rõ cảm xúc cần có của cảnh đó cho cô.”
Thật ra cảnh quay này, Tô Vãn ngoài sự lúng túng và khó xử khi đối mặt với Trần Dặc ra, cô còn đang oán trách số phận bất công, oán giận bản thân bất hạnh.
Hơn nữa còn sản sinh tâm lý chán ghét đối với bản thân.
Chỉ là những cảm xúc này từ ngày cô biết được bố mẹ qua đời, mắt không còn nhìn thấy, cần phải ăn nhờ ở đậu nhà người khác, cô đã theo quán tính mà che giấu chúng đi hết.
Nhưng cô chỉ là một cô gái nhỏ mười bảy tuổi, cho dù che giấu có tốt đến đâu, cũng sẽ có lúc không khống chế được rồi để lộ ra.
Trong lúc đối mặt với Trần Dặc, cô lúng túng đến muốn chạy trốn, loại cảm xúc này đến một cách tự nhiên, cứ như nước có ga được lấy ra khỏi tủ lạnh, bị nhiệt độ làm bay hơi, lần nữa bốc lên bọt khí xì xì xì xì.
Được sự hướng dẫn của Giang Trục, Tống Linh Linh có cảm giác được cởi bỏ những chỗ chưa rõ.
Cô và Từ Mãn lần nữa đứng vào trong ống kính.
Lần này mặc dù không trực tiếp cho qua, nhưng so với biểu hiện của lần quay đầu, hai người đều có tiến bộ.
Cảnh quay đầu, cá nhân Tống Linh Linh bị hô cắt năm lần, Từ Mãn ba lần, quay đi quay lại tám, chín lần, cảnh quay này cuối cùng cũng qua.
Đến lúc này, Tống Linh Linh mới hiểu rõ lời Giang Trục nói, cô thật sự không có đường quay đầu, cũng là thật sự phải chuẩn bị tâm lý cực kỳ tốt.
Bởi vì Giang Trục ở hiện trường quay phim, cho nên yêu cầu càng cao, càng nghiêm khắc hơn Giang Trục trước đây cô tiếp xúc lúc đọc kịch bản.
-
Hai cảnh phim quay xong kết thúc công việc, đã là chín giờ tối rồi.
Trước giờ Tống Linh Linh chưa từng quay hai cảnh phim ba tiếng bao giờ. Đây là lần đầu tiên.
Quay xong, sức lực của cô đã kiệt quệ.
Trên đường về, Thịnh Vân Miểu phỏng vấn cô: “Cảm giác thế nào?”
Tống Linh Linh ỉu xìu: “Không có cảm giác.”
Cô mất đi tất cả cảm giác rồi.
Thịnh Vân Miểu cười: “Hối hận không?”
“...”
Tống Linh Linh nghĩ một lúc: “Không hối hận.”
Mặc dù lúc ở hiện trường quay phim bị Giang Trục tóm ra dạy dỗ mấy lần liên tục hơi khó coi, nhưng có lẽ là cô có thể chất thích ngược đãi, lúc quay xong đến bên cạnh Giang Trục xem những cảnh quay dần dần tốt lên của bản thân, cô cảm thấy xứng đáng.
Thịnh Vân Miểu chống tay nhìn cô: “Tớ cũng cảm thấy cậu sẽ không hối hận.”
“Sao lại nói vậy?”
“Bởi vì có sự hướng dẫn của đạo diễn Giang, kỹ thuật diễn xuất của cậu có tiến bộ rất lớn.” Cô ấy cũng là đạo diễn chuyên nghiệp, có thể nhìn ra thay đổi và tiến bộ của Tống Linh Linh trong mấy cảnh quay này: “Cậu nhất định sẽ đánh sưng mặt những người xem thường cậu.”
Nói đến đây, Tống Linh Linh không chạm vào điện thoại cả buổi chiều nhớ đến hỏi: “Tớ còn ở trên hotsearch không?”
Cả buổi chiều Lâm Hạ cũng không thường xuyên lên Weibo xem.
Cô ấy lấy điện thoại ra: “Bây giờ em lên xem xem.”
Chưa được vài giây, Lâm Hạ đột nhiên kinh ngạc hét lên.
“Chị Linh Linh, đạo diễn Giang chia sẻ bài Weibo của chị rồi.”
“?”
Tống Linh Linh ngơ ngác, nhanh chóng cầm lấy điện thoại cô ấy.
Thứ đập vào mặt cô là topics hotsearch xuất hiện sau khi cô đăng xong bài thông báo.
Giang Trục follow Tống Linh Linh
Giang Trục ủng hộ Tống Linh Linh
Ánh mắt Tống Linh Linh hơi dừng lại rồi nhìn xuống dưới.
Buổi chiều bộ phim thông báo, sau khi những nhân viên sáng tạo liên tiếp chia sẻ để bộ phim và diễn viên gây nên càng nhiều độ thảo luận trên mạng, người ít khi đăng tải trạng thái là Giang Trục cũng lên Weibo.
Anh follow Tống Linh Linh trước, tiếp đó chia sẻ bài đăng mới nhất trên Weibo Tống Linh Linh.
“Giang Trục: Chào mừng. Chia sẻ// Tống Linh LinhV: Tô Vãn đến báo cáo rồi đây.”