Charles rất mạnh.
Điều này không có gì phải nghi ngờ. Trong xã hội văn minh, mọi người thường cho rằng bạo lực không phải cách duy nhất để giải quyết vấn đề, quan điểm này rất đúng.
Rõ ràng còn có những hướng khác để xử lý như báo công an, kiện hoặc làm hòa.
Nhưng, đôi khi bạo lực là cách nhanh nhất, đơn giản nhất và hiệu quả nhất để giải quyết vấn để.
Sau khi bạn chửi cho sướng mồm, rồi táng cho đối phương một cú đấm vào mặt, khiến cái bản mặt nhơn nhơn trâng tráo của đối phương trở nên sưng vù, bầm dập. Đây mới là cái hay của bạo lực, chỉ trong thời gian ngắn nhất đã phân rõ phải trái, đúng sai.
Trước đây, nhà thám hiểm Charles thường xuyên phải sinh tồn nơi hoang dã, nên hắn cũng đã học được một số kỹ thuật cận chiến vô cùng hiệu quả của quân đội. Đây chính là phương thức tấn công nhằm giết chết đối phương trong thời gian ngắn nhất.
Trong quá trình thám hiểm, đây chính là thủ đoạn tự vệ của hắn.
Trong vòng pháp luật, xã hội càng văn minh bao nhiêu, thì ngoài vòng pháp luật, xã hội càng hỗn loạn, man rợ bấy nhiêu. Có điều, đại đa số mọi người chỉ muốn một cuộc sống trong xã hội bình thường mà thôi, không ai muốn tiếp xúc với mặt tối của nó cả.
- ------
Những động tác như bản năng giúp hắn dễ dàng đánh nát yết hầu của một người trưởng thành. Ngoài ra còn có sự tác động từ chính trọng lượng thân thể của đầu mao gà nữa.
Nhưng những điều này cũng không còn quan trọng nữa.
Những con ngõ nhỏ ven đường ngày càng đông vui. Một vài người tìm vui bằng các trò tiêu khiển, một vài người lại tìm vui bằng cách giúp đỡ người khác.
Mỗi khi đi qua một người, Charles đều hỏi thăm xem họ có thấy em gái mình hay không. Nhưng câu trả lời nhận được đều là không.
Trong khi đang tìm em gái, Charles nhìn thấy một bà lão ngồi bán đồ thủ công ở ven đường.
Bà ta không cao, dáng người rất béo, mặc một bộ quần áo chắp vá, đầu đội một chiếc mũ tím, mái tóc vẫn còn đen và dài, khuôn mặt nhăn nhéo đến mức suýt che hết mắt.
Khi Charles đi ngang qua, bà lão chợt túm lấy tay hắn.
Charles dừng lại nhìn bà lão, bà lão cũng ngẩng đầu nhìn Charles, hai người nhìn nhau một lát. Bà lão dùng mũi ngửi lên cánh tay của Charles, rồi cất giọng the thé nói:
"Trên người của cậu có mùi vị của nguyền rủa, chàng trai..."
Charles xoay người, nhìn bà lão hỏi:
"Bà lão có nhìn thấy..."
Hắn lại kể lại việc Charly vẫn chưa về nhà, và hi vọng nếu Charly có đi qua đây thì bà lão có thể nhìn thấy.
"Cậu không lo lắng cho mình sao"
Bà lão ngạc nhiên hỏi:
"Cậu bị nguyền rủa đấy chàng trai, nguyền rủa, có hiểu không hử? Có kẻ chấp nhận đánh đổi sinh mệnh để nguyền rủa cậu đấy, cậu phải lo lắng cho mình mới phải chứ?"
Bà lão nhặt một người rơm từ trên vỉa hẻ lên, để ở trước mặt Charles nói:
"Vật này có thể giúp ngươi thoát một lần tử chú, chỉ hai mươi tệ thôi."
Charles khẽ gật đầu:
"Tầm năm giờ chiều, con bé sẽ đi qua đây..."
Bào lão ngậm miệng lại, tiện tay ném thằng người rơm vào đống hàng trên vỉa hè. Trong miệng bà ta làu bàu những câu không ai hiểu, rồi ngồi về chỗ cũ.
Charles đã tìm kiếm rất lâu, thậm chí hắn còn hỏi thăm cả thế lực được xưng là "Kẻ thống trị" của quảng trường trung tâm - băng Sói Hoang.
Thủ lĩnh của băng Sói Hoang là một người rất nhiệt tình. Trước đó, gã là công nhân tại một nhà máy, sau đó vì mắc phải bệnh ung thư lười() mà đánh mất kế sinh nhai.
() - Ung thư lười: Bệnh này đau ruột quá nên mọi người google cho chảy nước mắt nhé.
Từ đó, gã vất vưởng nơi đầu đường xó chợ.
Sau những trận đấu đẫm máu vì sinh tồn, gã vươn lên trở thành một kẻ máu mặt trong đám du côn. Cho tới giờ, gã đã trở thành kẻ quản lý một phần nhỏ thế giới ngầm nơi đây, người ta gọi gã là George băng Sói Hoang.
Gã và Charles nói chuyện rất hợp ý. Nếu như không phải có hai con dao đang căm trên đùi hắn, một con dao găm bàn tay của hắn lên bàn khiến cho hắn hơi chóng mặt vì mất máu, thì hai người còn có thể trò chuyện thêm chút nữa.
Tới tận hơn mười giờ rưỡi tối, Charles mới quay về.
Khuôn mặt của hắn vẫn giống hệt lúc đi, không hề thay đổi chút nào, ánh mắt cũng rất tĩnh lặng.
Về tới chỗ ở, hắn lấy thẻ căn cước bước vào thang máy. Ngọn núi lửa trong lòng hắn như đang co lại trước khi phun trào thật ác liệt!
Cửa phòng mở ra từ từ, ánh sáng trong phòng chiếu dần lên khuôn mặt hắn, tựa như đếm ngược thời gian chờ núi lửa phun trào.
Vừa lúc này...
"A anh về rồi..."
Nếu bạn mang tuyết của mùa đông cất vào tủ lạnh. Đợi tới lúc nóng nhất của mùa hè, lại mang tuyết đó ra để giữa trời nắng, tuyết sẽ tan chảy, giống như trái tim của Charles lúc này.
Khóe miệng của hắn nhếch lên, bước qua cửa, cởi giày đặt gọn gàng lên kệ, rồi đi vào phòng khách.
"Mình ăn luôn nhá? Em đói ngấu rồi, mà đợi mãi anh mới về..."
Charles yên tĩnh ngồi bên bàn ăn, nhìn em gái đang bưng bát súp, cầm chiếc thìa gỗ múc từng thìa một vô cùng ngon lành.
Charles không khỏi cô bé đã đi đâu, vì đấy là việc của cô. Chỉ cần cô có thể trở về là tốt rồi.
Hơn nữa Charles tin rằng, sau buổi tối hôm nay, người ở xung quanh nơi này sẽ hiểu được một điều rằng: không nên động tới cô em gái đáng yêu của Charles!
Buổi tối, hắn nằm trên giường ngắm nhìn bầu trời đêm trong trẻo. Có thể khẳng định rằng thời tiết ngày mai sẽ rất đẹp.
Vừa rạng sáng ngay hôm sau, Charles đã dậy. Trời mới tảng sáng, hắn đã đi tới địa chỉ mà Ocido cho hắn hôm qua, một khu nhà kho cũ.
Thay vì đợi người khác bố trí xong xuôi, rồi đặt bản thân vào tình thế vô cùng nguy hiểm, thì nên tới trước một bước để chuẩn bị kỹ càng.
Thời gian chuẩn bị để tiến hành các nghi thức ma pháp đen không quá lâu. Bởi dưới sự đàn áp thẳng tay của đế quốc hiện giờ, nếu các ma pháp sư chuẩn bị nghi thức quá lâu thì sẽ làm gia tăng khả năng bị bại lộ.
Vì không để kẻ khác biết đã có người tới đây sớm hơn, Charles men theo chiếc thang bảo trì bên ngoài nhà kho, leo lên nóc nhà.
Tới trước một khung cửa số, hắn lấy một cuộn băng dính đen mang trong người ra dính kín lên cửa kính, sau đó đập khẽ.
Thủy tinh nứt ra thành mảnh, nhưng không vang lên bất kì tiếng vỡ nào.
Tiếp đó, hắn rút con dao bên hông ra, cắt đứt băng dính để lôi một miếng kính ra, thò tay qua mở cửa sổ.
Hắn lặng lẽ tiến vào trong nhà kho. Sau đó, hắn tìm một chỗ kín đáo, không khiến người khác chú ý để ẩn nấp, yên lặng chờ đợi.