Cổ trang, hơi ngược, bá đạo vương gia công x ôn nhuận nhược thụ.
.
Cầm hoàng qua lau sạch sẽ, lại dùng hương cao trơn tuột bôi lên hoàng qua, bước tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Trên đệm mịn nhuyễn như tơ, một thiếu niên mệt mỏi nằm đó, mái tóc dài đen nhánh tản ra hai bên gối, cánh tay trắng nõn như củ sen tùy tiện gác lên chăn, lưng trần dẻo dai cùng với cái mông bóng loáng dưới ánh nến càng thêm hương sắc, chân dài buông tự do, phía gót chân còn đeo một cái lục lạc tím.
Nam nhân đứng bên giường nhìn thiếu niên một lúc, nhấc mông y lên, lộ ra cúc huyệt nhỏ xinh. Tiểu cúc huyệt rõ ràng vừa trải qua một trận hoan ái, sưng tấy đo đỏ, lúc này đang đóng chặt.
"Hm..."
Nam nhân đẩy trái hoàng qua vào cửa huyệt, cảm giác lạnh lẽo khiến thiếu niên nhíu mày một chút, mơ màng thức dậy.
"Tuấn Vương..."
"Gọi tướng công."
"Tướng công, ngươi làm gì vậy...Ô a..." Hoàng qua được bôi trơn nhanh chóng được tiểu huyệt nuốt vào, nam nhân đùa giỡn cứ đâm tới rút lui, nhìn mị thịt đỏ au bị kéo ra sau mỗi lần đưa đẩy liền hứng thú nhìn chằm chằm, lúc rút trái hoàng qua ra còn cố ý cúi đầu liếm liếm cúc huyệt, làm thiếu niên run rẩy một trận.
"Tướng công..." Thiếu niên bất đắc dĩ kéo chăn che mình, không cho nam nhân tác quai tác quái chơi trò thiếu đạo đức. Y biết hắn vẫn hay nổi chứng muốn lưu manh này nọ, cũng không phản kháng hắn, chỉ là nhắc nhở một chút.
Mỹ nhân trên giường vừa nhíu mày vừa lôi vải che lấp thân mình xícɦ ɭõa, là ai cũng không thể bình tĩnh. Nam nhân im lặng nhìn thiếu niên một chút, cởi lý y, chính mình cũng buông màn trèo vào, trực tiếp áp thiếu niên xuống giường.
"Tướng công, chúng ta mới vừa,..."
"Không can hệ."
"Nhưng mà tướng công,..."
Trướng bồng rủ xuống, rèm che kín cảnh xuân, tiếng lục lạc thanh thúy cùng âm thanh đè nén thỉnh thoảng phát ra, nam nhân vung tay một cái, nến đều tắt.
Thiếu niên ngồi trong lòng nam nhân, cúc huyệt ngậm lấy côn ŧɦịŧ cứng rắn to lớn, hai chân bị mở rộng ra, ngọc hành dựng đứng trước hạ thân bị một dải lụa đỏ cột chặt, còn thắt thành hình nơ bướm. Hai tay bị kiềm sau lưng, thiếu niên chỉ có thể bày ra tư thế dâm mỹ giãy giụa muốn trốn thoát, lại vô tình khiến cho cúc huyệt càng bao chặt lấy cái kia hơn. Thứ nóng bỏng trong cơ thể chọc chọc vài cái, sau đó im ắng không thèm động nữa.
Nam nhân cúi đầu gặm cắn cần cổ trắng bóc, lưu trên hôn ngân cũ những dấu mới, một đường hôn đến đầu vai thiếu niên, trượt xuống lưng, như một con mèo liếʍ ɭáρ mồi chỗ này một tí chỗ kia một chút, chậm rãi nhấm nháp miếng thịt tươi ngon miệng. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, nam nhân rời ra đứng dậy, phía sau hư không khiến thiếu niên khó hiểu quay đầu, thì thấy hắn lấy từ trong tủ gỗ ra một lọ sứ màu xanh đi tới. Nam nhân dùng ba ngón tay mở rộng tiểu huyệt, đem thuốc trong lọ sứ đổ vào, chất lỏng nhàn nhạt thấm lên da thịt, chui vào cửa huyệt.
Thiếu niên chỉ cảm thấy cả người nóng như thiêu đốt, phía trước nóng rực dần dần trướng to, phía sau trống rỗng ngứa ngáy vô cùng, sâu trong người như có hàng vạn con kiến bò đi bò lại, không ngừng kêu gào đói khát cầu được nhồi đầy. Y thở hổn hển, mềm nhũn ngã xuống giường, cúc huyệt khép mở rỉ ra dịch trong suốt, cũng không biết là nước thuốc còn dư hay dâʍ ŧɦủy̠ nữa.
"Cầu ta."
"Tướng công, tướng công...Ân, ân,..." Thân thể khó chịu vặn vẹo trên giường, thiếu niên biết mình không thể cứng đối cứng với người này, bèn xuống nước giảng hòa, bỏ qua lòng tự trọng mà chủ động van cầu nằm dưới thân nam nhân hầu hạ hắn: "Tướng công, mau thao ta..."
Môi hồng ôn nhuận phả ra hơi thở mê người, nam nhân đứng bên giường vẫn không có phản ứng, thiếu niên hết cách đành nhoài người dậy, chụm ba ngón tay nhét vào thịt huyệt, tay còn lại nắm đầṳ ѵú chính mình xoa nắn, ngửa cổ rêи ɾỉ: "Tướng công...ân a...a..."
Nam nhân khẽ nheo mắt một cái, kéo tay thiếu niên ra, chọc ngón tay mình vào cúc huyệt. Nơi đó đói khát mút lấy ngón tay hắn, lưu luyến không muốn rời xa. Hài lòng gật gật đầu, lúc này mới đem côn ŧɦịŧ của mình mạnh mẽ cắm vào, tiếng nước xì xì vang lên, dâʍ ŧɦủy̠ nhỏ xuống sàng đan, thiếu niên ra sức cắn nuốt côn ŧɦịŧ, cúc huyệt mềm mại ham muốn bao bọc lấy thứ cứng rắn, qυყ đầυ đâm vào vách huyệt quấy đảo làm loạn, hung hăng va chạm nơi yêu nghiệt này. Tay bị trói chặt bỗng dưng được thả ra, thiếu niên vòng tay ra phía sau ôm cổ nam nhân, toàn bộ sức nặng đè lên người hắn, thắt lưng nhỏ nhắn liên tục luật động, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ lấy lòng nam nhân.
"Ân, a a...a..." Dục hỏa trên người y như cũ không có dấu hiệu dập tắt, máu huyết trong cơ thể bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ lưu chuyển liên hồi, y muốn cảm giác bị lấp đầy, bị đâm chọc, bị nam nhân mạnh mẽ thao y, chạm tới chỗ sâu nhất trong người y, chà đạp y. Thiếu niên mất đi lý trí chỉ biết cầu hoan hết lần này đến lần khác, nam nhân dùng hai tay ôm lấy thắt lưng y nhấc lên hạ xuống, côn ŧɦịŧ tựa lưỡi dao sắc nhọn lưu loát tấn công bí huyệt, ban đầu còn thong thả ra vào, càng về sau thiếu niên càng kêu lớn, móng tay bấu vào vai nam nhân tứa máu. Hắn gầm nhẹ một tiếng, điên cuồng đâm chọc cúc huyệt, chọn điểm mẫn cảm mà xoáy vào, khiến thiếu niên run rẩy cong thắt lưng, kɦoáı ƈảʍ như thủy triều dồn dập đánh vào.
"A, a, a,..." Giọng y thình lình biến cao, hai mắt nhắm chặt, gò má đỏ ửng, nước mắt lăn dài trên da thịt non mềm, nước bọt không kịp nuốt chảy dọc xuống cằm. Y lắc đầu la hét, cuồng loạn cùng nam nhân giao hợp, đến khi nam nhân bắn một cỗ nước nóng bỏng vào cúc huyệt thì chính y cũng muốn bắn, nhưng dải lụa đỏ cột chặt ngọc hành vẫn chưa được gỡ ra.
"Tướng công, cho ta bắn, cho ta bắn..."
Nam nhân sau cao trào vươn tay kéo dải lụa, ngọc hành co giật vài cái, bạch dịch bị bắn ra thành vòng cung dính lên sàng đan. Thiếu niên thở gấp gáp mềm nhũn dựa vào người nam nhân, chưa đầy nửa khắc sau liền vặn vẹo khó chịu.
Con sâu trong người y vẫn chưa chịu yên.
Động động vài cái, trọc dịch theo cúc huyệt chảy ra ngoài, nam nhân đứng dậy đi đến bàn gỗ rót chung trà, thiếu niên ngơ ngác một lúc, leo xuống giường chạy theo. Y từ phía sau ôm lấy nam nhân, cơ khát cọ xát lên người hắn ý đồ muốn lần nữa. Da thịt thân cận nhau, giữa mùa đông giá lạnh mà nóng rực lạ thường. Nam nhân đặt chung trà xuống, phất tay đem bộ trà cụ ném lên đầu ngăn tủ, thô bạo kéo thiếu niên đặt lên bàn.
"Nhìn bộ dạng của ngươi xem, ngay cả kỹ nam tao hóa nhất cũng không bằng ngươi."
"Tướng công, tướng công,..."
"Nói, ta là ai?"
"Tướng công,..."
"Ta là ai?" Nam nhân lặp lại lần nữa, dùng móng tay gảy gảy cúc huyệt, nơi đó cố gắng tiến tới cắn nuốt ngón tay hắn, nhưng hắn chỉ dạo vòng bên ngoài, làm cho y càng thêm ngứa ngáy.
"Ngươi, ngươi là...Tuấn Vương, Ngũ vương gia Tuấn Vương, ô a..."
"Vậy ngươi là ai?"
"Ta...ta.." Thiếu niên mờ mịt một lúc: "Ta là nhi tử của Nam Quận Vương,..."
"Hay cho một nhi tử của Nam Quận Vương, từ trước đến giờ ngọc phấn điêu mài thiên chi kiêu tử, người ngoài nói ngươi ngọc thụ lâm phong trang nghiêm đoan chính, nhưng vì sao ta lại thấy ngươi tao lãng giống như một con mẫu thú cầu hoan ái, nằm dưới thân ta rêи ɾỉ khóc lóc?" Nam nhân cười lạnh, chế trụ cổ tay y, tà ác túm đầṳ ѵú y hung hăng bóp xuống: "Nói, có phải cha ngươi hại chết ca ca ta không?"
"Ô ô ta không biết, ta không biết..." Y đau đớn khóc thét lên, lung tung bắt lấy tay hắn. Nam nhân nắm ngọc hành của y, đè nghiến qυყ đầυ mẫn cảm: "Nam Quận Vương, hắn lúc nào cũng ra vẻ là một sư phụ đức đạo cao thâm, lúc nào cũng nói lời chính nghĩa công liêm, nhưng bên trong cái mặt nạ giả nhân giả trí của hắn là một tên tiểu nhân vô lại!"
"Ngươi nói gì...A, a..." Mỗi một câu của nam nhân, mông thiếu niên đều bị hắn đánh một cái, xuân thủy dính dấp trên tay hắn, nam nhân liền bôi lên vú y: "Nhìn xem, ngươi đã tao hóa thành cái dạng này rồi, ta không gϊếŧ được cha ngươi, hay là đem ngươi ra chơi đùa cho đủ rồi ném vào kỹ viện!!"
"Đừng mà, tướng công, tướng công...Ta không biết gì hết...A, a, a,..."
Nam nhân đâm côn ŧɦịŧ xỏ xuyên trong người y, thiếu niên lại rơi vào trạng thái cuồng loạn, vặn eo lắc mông khát cầu bị nam nhân cường bạo, y bắn tinh nhiều lần, đến khi ngọc hành cứng rắn chỉ rỉ ra dịch trong suốt, không còn tϊиɦ ɖϊƈh͙ để bắn nữa.
"Tướng công, mau thao ta, nhanh lên, nhanh lên một chút..."
"A, thao tử ta, tướng công..."
"A, a, a..."