Chapter có tính trap cao =))))))))
- ------------------
.
Bạn tình một đêm. Chính là người có thể cùng cậu triền miên ân ái đốt cháy lửa dục trong người, cũng chính là người hờ hững lạnh nhạt, kết thúc đêm đó cả hai liền trở thành kẻ qua đường.
Roy chống khuỷu tay bò dậy, hơi ngỡ ngàng nhìn vẻ mặt thất thố của Karry, cậu biết mình không nên nói những lời như vậy, nhưng sự thật không phải thế sao? Lồng ngực dâng lên từng trận rối bời, cậu há miệng muốn nói rồi lại ngập ngừng, mãi đến khi Karry đẩy cửa ra ngoài mới hô nhỏ một tiếng: "Thật ra..."
Người kia đóng sầm cửa lại, lời ra đến môi biến thành âm thanh hụt hẫng: "Thật ra chúng ta có thể bắt đầu một quan hệ khác mà..."
Karry lễ phép chào tạm biệt người nhà Vương gia chủ, mang quà cáp đến hiếu kính còn hơn con trai ruột, trên mặt là ý cười dào dạt không có nửa phần sầu muộn. Audi đắt tiền lượn đến rồi lượn đi, tâm trạng của hắn dần dần lắng xuống. Tài xế thấy hắn không lên tiếng, sắc mặt bình tĩnh không nhìn ra vui giận nhưng cổ áo sơ mi cài nút không chỉnh tề, liền thắc mắc --- Ở trước mặt người khác, dù là cấp dưới thân tín nhất Karry cũng chưa từng để lộ phương diện khó xử của mình, đại khái là chẳng có ai đủ sức làm hắn chật vật đi. Nhưng trong mấy ngày này hắn cư nhiên vì một thanh niên mà phá luật, chứng minh sức ảnh hưởng của cậu bé tên Roy kia đối với hắn hình như không nhỏ đâu.
"Khụ, không phải tôi lắm chuyện, nhưng mà boss, nếu cậu thích phải nhanh chóng giữ lấy, để rơi vào tay kẻ khác sau này chỉ có thể tiếc nuối suông, rất uất ức."
Đám người hắc đạo bọn họ, trước giờ muốn cái gì phải giành lấy cái đó, đạo lý này tin chắc boss là người hiểu rõ nhất.
Karry nghe tài xế nói xong, chỉ nhoẻn miệng cười, thần sắc an tường thoáng chút giảo hoạt. Hắn ngước mắt nhìn bầu trời đêm vô tận, phất tay ra hiệu đêm nay không về câu lạc bộ.
Trong lúc đó, Roy thẫn thờ ngốc lăng trong phòng một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn, dòng suy tư bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại khiến cậu giật nảy lên: "Có chuyện gì?"
[Không hay rồi nhị thiếu, ở Kuala Lumpur xảy ra chuyện! Tình hình cụ thể không nói qua điện thoại được, cậu đến đây sẽ tốt hơn!]
"Gấp như vậy?" Roy nhíu mày: "Được rồi, tôi đi ngay."
Lâm Kinh Vũ vừa mới chuẩn bị bữa khuya xong, thấy nhị thiếu đóng khăn áo giày rầm rầm nện xuống cầu thang, thoăn thoắt chạy ra xe như thể phía sau quần có lửa. Vương lão gia chủ hiển nhiên cũng thấy cảnh này, râu mép dựng ngược thiếu điều muốn ói máu: "Mày lại đi đâu đấy?!!! Ở nhà cho tao!"
"Tôi có phải khuê nữ nhà lành đâu mà phải ở nhà!!!"
"Mồm mép lắm đấy!! Ai cho phép mày tự tiện trốn đi chơi hả?!? Sao mày không được như thằng Karry chứ?!!"
Roy khựng lại một chút, sau đó há hốc mồm nhìn lão ba đang hùng hổ xách súng đòi rượt mình, rống lên: "Mắc mớ gì tới hắn chứ!!! Lão ba ông bị hắn thu phục rồi sao?!!" Trèo lên xe khởi động máy.
"Thằng nhãi ranh mau đứng lại cho lão tử!!"
"Ông quản tôi!!"
Mối vận chuyển vũ khí ở Kuala Lumpur thực sự xảy ra chuyện. Không biết từ đâu xuất hiện một đám đặc chủng di chuyển ở gần trung tâm thành phố, vừa vặn đụng phải nhóm lính đánh thuê đang thực hiện giao dịch súng đạn. Sẽ chẳng có chuyện gì to tát nếu hai toán người này không vừa mắt nhau, gây gổ ẩu đả dẫn tới kinh động cảnh sát địa phương. Lính đặc chủng là của quốc gia, bọn họ đương nhiên về phe nhau chèn ép người của Roy, trong chốc lát cục diện mất cân bằng, bắt buộc lính đánh thuê phải bỏ của chạy lấy người, để lại xe vũ khí trong chỗ kín mà đào tẩu.
Lúc Roy tới đây phát sinh khá nhiều chuyện, cậu bận đến tối tăm mặt mày, quay cuồng giữa đám công việc dàn xếp đến gần nửa tháng mới xong. Sắc mặt cậu không tốt lắm, vốn bị chứng huyết áp thấp nay còn xoay xở với đống rắc rối chất chồng, đã mấy ngày liên tục không có được một bữa đàng hoàng.
Trở về khách sạn lúc một giờ sáng, cậu mệt mỏi đấm đấm vai, nâng mí mắt nhìn phòng khách sạn mà buồn bực.
Một thanh niên tóc nâu bình bịch chạy vào, nói nhỏ: "Nhị thiếu, vẫn còn một việc."
"Cậu nói đi..." Roy thật muốn lăn đùng ra ngủ cho rồi, cứ cảm giác máu không lên não nổi, hay là dứt khoát trồng chuối qua đêm cho xong?
Nghe thanh niên nói xong, tảng đá treo trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống, Roy miễn cưỡng gật gật đầu, bảo cậu ta lái xe đưa mình tới điểm hẹn.
Chiếc xe có rèm che màu đen dừng tại bãi biển vắng người, cách đó không xa một con Hummer sàn cao sừng sững oai phong, xung quanh Hummer có bốn kẻ áo đen canh phòng cẩn mật, hiển nhiên người trong xe có thân phận không nhỏ. Roy kéo chặt chiếc áo khoác vào người, khuôn mặt nho nhỏ giấu trong cổ áo lông không rõ tâm tình.
"Đưa cậu ta sang đây." Người nọ ngoắc tay, một men in black lù lù bước ra chắn trước mặt thanh niên tóc nâu, cứng ngắc nói: "Boss có chỉ thị để cậu Vương sang đó."
Roy nhìn thanh niên tóc nâu ý bảo cậu ta lui ra sau, dù không tình nguyện nhưng vị trí của bọn họ là bị động, thanh niên không thể trái lời, chỉ lẳng lặng đứng một bên nói nhị thiếu cẩn thận.
Đợi Roy run rẩy leo lên xe Hummer, đã là chuyện của năm phút sau.
Im lặng đánh giá vị tinh anh trước mặt, là một người đàn ông trẻ trung sáng lạn, mắt hẹp mũi cao ngũ quan châu âu rõ rệt, mái tóc xoăn tít nhuộm màu trà bị ánh đèn mờ nhạt của trần xe chiếu vào như đang phát sáng. Nam nhân ngoại quốc mỉm cười như có như không, tiếu ý dào dạt trong đáy mắt khiến Roy sững sờ, không tự chủ nhớ đến người kia.
Hình như, hắn cũng có một đôi mắt ý cười loan loan như vậy.
Đã gần nửa tháng rồi, hắn cư nhiên không có một cuộc gọi nào.
Roy khổ sở đè nén tâm tình, vào việc chính: "Về chuyện kho hàng ở Tây Bắc KL..."
"Lần đầu tiên gặp mặt, trước nói về nhau đi." Nam nhân cầm tách trà trước mặt lên, không có chút khói nào, hiển nhiên là chờ cậu đã lâu. Roy lúng búng nhìn hắn một chút, nghĩ thầm bản thân đụng phải một của nợ đùa dai rồi: "Kyles tiên sinh, vẫn là bàn chính sự quan trọng hơn..."
"Cậu thế mà chẳng thú vị chút nào." Kyles cười lạnh, híp mắt lại khiến cậu giật thót, bản năng tìm kiếm bóng hình quen thuộc giữa gương mặt góc cạnh nam tính, rồi lại thất vọng vì người nọ nào có ở đây. Kyles sắc bén nhìn ra mất mác của cậu, giọng nói trầm đi: "Xem ra nhị thiếu không thật sự muốn gặp mặt ta."
"Không phải thế..."
"Đã như vậy, mời cậu đến nhà làm khách đi." Kyles đột nhiên cười sáng lạn, nhích lại gần, Roy kinh hoảng nhìn hắn, quán tính muốn né ra, mũi ngửi thấy mùi clorofom liền biết mình sập bẫy rồi.
".. Roy."
Thế quái nào lại nghe giọng Karry nhỉ...?
...
Roy tỉnh lại giữa cảm giác vô lực bải hoải, đấu tranh nội tâm mãi mới mở được mí mắt ra. Đập vào mắt là đỉnh giường xa hoa lộng lẫy đặc trưng phong cách baroque, kiến trúc tây phương đậm nét khắc họa sự đối xứng hoàn hảo khiến cậu triệt để ngu người. Còn chưa kịp tỉnh táo, một gương mặt lạ lẫm lọt vào tầm mắt, não bộ đặc quánh của cậu hoạt động hết công suất mới nhớ được vị này - không phải là Kyles tiên sinh mới gặp ban nãy sao.
"Kyles tiên sinh..."
"Bảo bối, em tỉnh."
"..." Roy phủi da gà rụng đầy đất, cau mày: "Đùa thế này không hài hước đâu tiên sinh."
"Xem em kìa, coi ta như người xấu vậy." Kyles cười cười, nét điển trai kết hợp cùng khí chất quý tộc có thể làm người khác tan chảy. Hắn tiến lại gần, dùng ngón tay nâng cằm Roy lên, ánh nhìn tràn ngập khiêu khích: "Chỉ một lát nữa thôi chúng ta đâu còn lạ gì nhau nữa, em hà tất phải làm ra vẻ xa cách."
"Tiên sinh nói vậy là có ý gì?" Thoáng cảm nhận có chút không phù hợp, cậu tránh xa bàn tay Kyles, vừa nhúc nhích liền cảm giác cả người lành lạnh, cúi đầu nhìn mới biết bản thân mình cái gì cũng không mặc. Roy sửng sốt bàng hoàng, trên hết là giận dữ xấu hổ, nghĩ tới người này trắng trợn suồng sã nhìn chính mình lõa thể ngất đi, còn không biết hắn có nhân cơ hội làm gì đó trên người mình không...Cậu lạnh lùng nhìn hắn, chỉ muốn một dao đâm chết hắn, tiện thể giải quyết luôn cái "thứ kia" tiêu trừ hậu họa.
Nhưng mà, cậu hiện giờ là dê trong miệng sói, thậm chí không biết đối phó được hắn không huống hồ là trả thù. Roy cẩn thận phòng bị Kyles, nỗ lực quên đi cảm giác vựng đầu đang quay trở lại, cậu có một dự cảm không lành, rằng hôm nay sẽ không thoát được tên này.
Hắn không phải Karry, hắn là Kyles, hắn không thể giống như Karry được cậu cho phép chạm vào người cậu!
Roy chẳng phải liệt nữ trung trinh kiên quyết thủ tiết gì đó, nhưng cứ tưởng tượng Kyles đối với cậu như này lại như kia là cậu lại chán ghét không thể tả, Roy thất thần nhận ra, ngoại trừ Karry, bản thân cậu vốn đã không thể tiếp nhận thêm người nào nữa.
Karry, hắn, nếu biết cậu bị cường gian, sẽ nghĩ như thế nào...?
[Chúng ta...chỉ là bạn giường...]
Roy bị lời nói của chính mình đâm vào tim buốt nhói, cảm xúc phóng đại lan tràn như nước thủy triều đập vào bãi lớn, mang theo vô số mảnh thủy tinh cắt lên da thịt, máu vỡ tung tóe bắn lên đôi mắt nhau, thê lương khổ sở không nói nên lời.
"Buông...tôi ra..." Roy bị Kyles ôm vào lồng ngực, mạnh mẽ phản kháng giãy giụa, tuy không có kết quả nhưng chưa bao giờ muốn bỏ cuộc, cứng đối cứng không được liền mềm giọng van nài: "Kyles tiên sinh, cầu ngài buông tôi ra, tôi...đã..."
"Đã có người yêu sao? Ta mặc kệ." Kyles liếm cắn vành tai cậu, quen thuộc vuốt ve cậu như thể đã làm qua bao nhiêu lần, đối với từng tấc da thịt trên người Roy tựa hồ có cố chấp nhất định: "Chỉ cần không phải chính em, là ai ta cũng không sợ."
Tên quỷ này suy bụng ta ra bụng người? Tưởng ai cũng tự luyến như mình? Thật giống Karry, hắn ta cũng thường xuyên tự khen mình tuấn dật phi thường gì đó... Càng ngày càng nghi hoặc, rõ ràng là hai người khác nhau, cư nhiên giống nhiều nét như vậy, chắc không phải anh em cùng cha khác mẹ gì đó chứ hả?
Roy mê mang nhíu mày, che giấu tâm trạng ngờ vực vào lòng.
"Kyles tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc..."
"Đây chính là nói chuyện nghiêm túc." Vẻ mặt Kyles rất chính trực, bàn tay lại lần mò điểm nổi trên người bảo bối, bỗng dưng thấy người trong lòng không động đậy nữa, nghi hoặc vỗ vỗ má cậu: "Roy?"
Thanh niên nhắm nghiền mắt, huyết sắc trên mặt như bị rút cạn, dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn neon trở nên yếu ớt dị thường. Kyles ôm thân người mềm oặt, đột nhiên nhận ra hơi thở của người này nhẹ hẫng một cách kỳ quái. Hắn kìm nén tâm tình lo sợ, cố lay cậu: "Bảo bối...? Tiểu yêu tinh...?"