.
Vương Tuấn Khải chậm rãi xoa nhẹ mái tóc dính bết mồ hôi của Omega, một đường trượt dọc xuống người cậu, cẩn thận nhấm nháp vành tai hơi lạnh, từng chút từng chút một mơn trớn vuốt ve khơi mào dục hỏa trong người Vương Nguyên. Anh biết dù cậu có mệt đến hôn mê đi chăng nữa cũng không thể chống cự lại khiêu khích của anh, ngón tay như lông vũ chạm nhẹ lên khuôn ngực đỏ hồng, lướt qua lướt lại trên núʍ ѵú sưng tấy. Nhũ tiêm đáng thương trải qua bao phen bị chà đạp lăn lộn đã trướng to, da thịt hồng phấn ướŧ áŧ phiến tình, căng tròn tưởng chừng có thể vắt ra sữa. Vương Nguyên bị chọc rên khe khẽ, ngứa ngáy vô thức nâng ngực về phía bàn tay hy vọng có thể chiếm được nhiều ưu ái hơn, nhưng là bàn tay xấu xa kia cứ vờn quanh trêu tức cậu, hoàn toàn không yêu thương đầṳ ѵú chút nào.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt màu lục táo ủy khuất ầng ậng nước, bộ dáng quật cường bình thường bị thay thế bởi vẻ yếu nhược mềm nhuyễn như tơ, bờ vai trần đầy những dấu hôn run rẩy ngọ nguậy lung tung. Vương Tuấn Khải tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, không có vẻ gì là muốn đích thân ra tay, Vương Nguyên đành phải bám lên người anh, nâng đầṳ ѵú cọ xát trên má anh, xúc cảm tê rần như điện kéo tới: "Mút nó đi...Tiểu đầṳ ѵú ngứa quá..."
Omega tiết tố ngọt lịm như cũ tràn ra, mùi hương kíƈɦ ŧɦíƈɦ lưu luyến tại chóp mũi Vương Tuấn Khải. Anh cười khẽ, gương mặt anh tuấn đầy vẻ gian trá: "Vậy tôi đây được cái gì?"
"Toàn bộ, toàn bộ đều cho anh rồi..." Vương Nguyên cắn môi tội nghiệp: "Ngay cả tôi, cũng bị anh, đánh...dấu..."
"Nhớ kỹ, về sau cậu chỉ có thể là người của tôi."
"Ừm..."
Vương Nguyên hàm hồ đáp ứng, đợi đối phương liếʍ ɭáρ mút mát vú của chính mình liền thỏa mãn thở dài một tiếng, giống như lần trước quấn lên người Vương Tuấn Khải động tình liên tục. Bọn họ ở trong phi thuyền không ra ngoài chỉ để cùng nhau làm, sau khi bổ sung thể lực, ngủ thêm một giấc, tổng cộng cũng đã tròn ba ngày.
Vương Tuấn Khải lái phi thuyền thoát khỏi hang động, ánh mắt không tự chủ phóng tới người đang nằm trên ghế phó lái bên cạnh. Vương Nguyên sắc mặt ửng hồng thoải mái ngủ say, hơi thở mỹ nhân toát ra vẻ kiêu kỳ hấp dẫn, anh vươn tay sờ sờ đầu cậu, Vương Nguyên bị đánh thức hơi híp mắt lười biếng, trèo lên người Vương Tuấn Khải bắt đầu làm tổ ngủ tiếp.
Cuộc thi cứ như vậy kết thúc trong sự tiếc nuối của Vương Nguyên, mà đội chiến thắng cũng chính là đội Vương Tuấn Khải. Cậu hừ hừ xụ mặt, kết quả này rõ ràng là do Alpha kia đạt được, sao Vương Tuấn Khải vẫn cứ mặt dày thừa nhận như đúng rồi? Chắc chắn anh lạm dụng tư quyền ép buộc người ta chứ gì, có quyền thì hay lắm sao?!
Vương Tuấn Khải nhìn nhìn lão bà nhà mình, thấy cậu hờn giận siết nắm tay lẩm bẩm lầm bầm, bỗng dưng sinh ra xúc động muốn véo mặt em ấy. Khi vị chuẩn tướng sắp sửa phá hủy hình tượng nghiêm túc của mình, máy thông tin rung mạnh, Joshua ở đầu bên kia hốt hoảng đến mức mất thần trí: [Tuấn Khải, xảy ra chuyện lớn, Baby bị bắt cóc rồi!!!]
Joshua hỗn loạn bối rối kể lại sự tình, Vương Tuấn Khải nghe xong nhíu mày thật lâu, mang Vương Nguyên về nhà khóa cửa lại.
"Anh làm gì!!?"
"Baby là một Omega, em biết điều này đúng không?"
"Em..." Vương Nguyên sửng sốt: "Baby gặp chuyện?"
"Bị bắt cóc." Nói xong đi ra ngoài.
Vương Nguyên mím mím môi đuổi theo: "Em muốn đi cứu anh ấy!"
"Em ở nhà." Đây là mệnh lệnh.
Vương Tuấn Khải triệu tập một tiểu đội nhỏ chuyên chiến đấu ở vũ trụ, leo lên phi hành khí cùng Joshua bay đến hành tinh nơi Baby bị bắt cóc. Joshua mặt ngoài có chút thất thần, nhưng đầu óc rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta phát run. Bọn họ mất một thời gian thăm dò ra sào huyệt của đám bắt cóc, lựa chọn thời cơ phù hợp tiếp cận bọn chúng.
Khu nhà bỏ hoang trên hành tinh không có một người sống, đúng là căn cứ thích hợp buôn bán Omega.
Joshua xung phong mang binh đi dẫn đầu, khi chỉ còn cách khu nhà khoảng năm mươi mét, bên trong đột nhiên truyền tới một trận vị đạo thơm ngọt, chẳng mấy chốc khiến Alpha trong toàn bộ tiểu đội sung huyết nhảy vọt tới. Joshua là kẻ đầu tiên phóng vút vào khu nhà, nhìn thấy bóng người cuộn tròn trong góc không ngừng thống khổ rêи ɾỉ, xung quanh là bọn Alpha đói khát nhào tới xé rách quần áo người nọ, hắn rống lên một tiếng, súng laze như lưỡi hái tử thần lia tới cổ cắt đứt toàn bộ động mạch chủ của đám người. Máu đỏ tươi phun tung tóe trên tường, có vài kẻ phát điên mặc kệ sinh mạng sắp lìa vẫn cố gắng hướng tới chỗ Omega phát tình muốn giao cấu một phen, bị Joshua túm cổ vứt vào tường, vỡ sọ mà chết. Joshua lắc lắc đầu cố giữ tỉnh táo, ngồi xổm xuống muốn ôm Baby lên phi thuyền, hắn vừa chạm vào y liền bị y mãnh liệt cọ xát, tia thần kinh cuối cùng của Joshua cũng sắp đứt phựt.
Vương Tuấn Khải bên ngoài đập cho mỗi Alpha một cú, dùng ức chế dược nhét vào miệng họ, hành vi thô bạo hung hãn đúng kiểu Alpha X+. Anh bước đến gần khu nhà liền nghe thấy tiếng ngâm nga cùng âm thanh lách chách quen thuộc, liền cau mày đóng cửa lại, thả cơ giáp ra bao bọc lấy Omega tiết tố không để lan ra ngoài.
Nếu Vương Nguyên bị bắt cóc giống như vậy, có lẽ Vương Tuấn Khải cũng sẽ giống như Joshua, mặc kệ bọn chúng là ai đều phải gϊếŧ sạch, gϊếŧ tận gốc, san bằng căn cứ của chúng thành bình địa, sau đó cảnh cáo những kẻ có ý đồ bất lợi tiếp cận Vương Nguyên.
Từ phía xa truyền tới tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, Vương Tuấn Khải ra hiệu cho tiểu đội nấp vào, chính mình thong dong nghênh diện đối mặt cùng bốn phi hành khí hiện đại.
"Vương chuẩn tướng, đã lâu không gặp." Tiến sĩ Charlos mỉm cười hòa ái, vẫy tay ra lệnh cho người trên xe vây công bao quanh Vương Tuấn Khải: "Alpha X+ số hiệu , cậu bị bắt vì vi phạm điều khoản trong khế ước, cùng một Omega giao phối tạo ra hậu đại đời sau."
Vương Tuấn Khải nhìn người đàn ông thiên tài trước mặt, trầm mặc mãi mới lên tiếng: "Tôi sẽ chấp nhận hình phạt."
"Không không, đây không phải lỗi của cậu." Charlos lắc đầu, cặp mắt xám đục sau lớp kính lóe lên hàn quang: "Cậu biết hối lỗi là rất tốt, nhưng tội này cậu không nên gánh."
"Ý ngài là sao? Tôi không hiểu."
"Chẳng phải lỗi là ở Omega đó ư? Cậu ta câu dẫn cậu, mang mục đích xấu quyến rũ lung lạc cậu, một X+ hoàn hảo như cậu làm sao có thể sa đọa vào những chuyện như vậy được đúng không nào?"
"Tôi tự mình nguyện ý sa đọa." Vương Tuấn Khải bình tĩnh nói.
"Đó là biểu hiện của một kẻ bị mê hoặc, ta biết mà." Charlos tự phân trần, cười lớn: "X+ không phải kẻ có thể dễ sụp đổ như vậy, chắc chắn là do Omega kia dùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tề khơi dậy tham vọng tầm thường của cậu đúng không? Cho nên tôi đã bắt Omega kia mang đi thí nghiệm... tôi là kẻ tạo ra X+, sao có thể không biết các cậu mạnh như thế nào."
Charlos càng nói càng thấy mình đúng, trên thực tế Vương Tuấn Khải nhìn bộ dạng bác học điên của ông ta đã chán ghét không ít, nghe đến Vương Nguyên đang nằm trong tay Charlos, sắc mặt thoáng chốc trở nên đáng sợ, áp suất quanh người tản ra đủ ép đám Alpha còn lại quỳ mọp xuống đất.
"Đúng đúng đúng, đây chính là sự lợi hại của X+!!" Charlos hưng phấn trèo xuống: "Tôi đã nói rồi mà, sức mạnh khủng khiếp như vậy sao có thể bị Omega yếu đuối quật ngã! Để tôi cho cậu thấy kết quả của kiểm tra, Omega kia tuyệt đối không phải loại tốt lành gì đâu."
Màn hình xuyên thấu nhanh chóng bật lên trên cổ tay Charlos, hình ảnh Vương Nguyên khóc lóc giãy giụa muốn thoát khỏi gọng kìm của đám người blouse trắng đập vào mắt Vương Tuấn Khải, như quả bom oanh liệt tạc bay toàn bộ nhẫn nại của anh. Vương Tuấn Khải tụ tập lực ở lòng bàn tay muốn ra đòn hiểm, động tác đột nhiên ngưng trệ.
Đó không phải Vương Nguyên.
Trừ anh ra, cậu tuyệt đối không khóc trước mặt kẻ khác.
"Cậu ấy không yếu đuối. Cậu ấy là Omega mạnh mẽ nhất."
Tiếp sau câu nói của anh, Charlos đau đớn kêu lên một tiếng, nhóm lính nhất tề đứng dậy quan sát xung quanh, kiểu đánh du kích này bọn họ không phải chưa nhìn thấy, nhưng tốc độ kinh khủng như vậy, chẳng lẽ có một Alpha X+ khác đang hiện diện?
Charlos bưng cái đầu đầy máu bò dậy, đôi mắt đỏ ngầu, lâm vào điên cuồng vẫn không ngừng cười: "X+, X+ chính là nền móng của thế giới quyền năng Alpha..."
"Nếu không có Omega, cũng sẽ không có Alpha." Âm thanh trong trẻo từ phía trên dội xuống kèm theo ánh sáng cực mạnh khiến mọi người không hẹn cùng nhắm mắt, trong tích tắc sơ hở, một bóng người lao xuống với tốc độ cực nhanh túm lấy Charlos, dùng còng hợp kim "cách các"" giam ông ta cùng với phi hành khí, sau đó kéo Vương Tuấn Khải bỏ chạy.
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải thoát khỏi tầm mắt của đám người, nghe xôn xao ồn ào đoán chừng là người cần đến đã đến, liền thở phào một tiếng, nhìn nhau nở nụ cười.
"Bọn họ truy nã anh rồi."
X+ kế hoạch bị phát hiện, Charlos mang theo tàn quân muốn thu thập các X+ tạo thành tư binh trốn chạy, bị liên minh đế quốc phát lệnh truy nã, ngay cả các Alpha X+ cũng không thoát khỏi số phận.
"Charlos đưa Baby đến đây, bởi vì cậu ấy cũng là X+, Omega X+." Vương Nguyên thở dài: "Lúc nghe nói Baby bị bắt cóc, em đã nghĩ đến khả năng này."
Vương Tuấn Khải biết Vương Nguyên sẽ không dễ dàng ở lại liên minh, liền xoa đầu cậu: "Em chịu đi cùng anh sao?"
"Nói thừa!"
"Ừm, vậy anh đây đành cầu bao dưỡng a." Vương Tuấn Khải nói xong, liếm liếm môi khô khốc: "Omega bệ hạ, thỉnh ngài làm tròn nhiệm vụ của một người bao dưỡng."
"Ân...? Cái gì...?"
Bởi vì phi thuyền đã ở chỗ Joshua, nên Vương Tuấn Khải phải đợi đám người liên bang rút đi sạch sẽ mới yên tâm đẩy ngã tiểu Omega nhà mình xuống.
"Đừng, nơi này là ngoài trời." Vương Nguyên cắn môi chống cự: "Tìm, tìm nơi khác..."
"Bệ hạ, bởi vì là ngoài trời nên thần mới làm." Kẻ nào đó nghiêm túc trang trọng nói, nhanh chóng lột sạch miếng thịt tươi, vừa vuốt ve vừa bóp nắn cánh mông đĩnh kiều cong cong, khiến cậu dần dần gợϊ ȶìиɦ, lắc lắc vòng eo nho nhỏ lấy lòng anh, áp sát dùng thân dưới tinh mỹ cọ loạn lên người anh.
Vương Tuấn Khải cắm ngón tay vào bên trong hậu huyệt, khuấy khuấy đảo đảo ở trong đó trêu chọc, túm chân Vương Nguyên gập lại gác lên vai, bắt đầu tiến nhập.
"Ah~~...Sướng, ưʍ...thật sướng..." Tiểu Omega dâm kêu vặn vẹo mông để côn ŧɦịŧ xuyên xỏ sâu hơn, mị thịt cơ khát tham lam nuốt trọn vật kia, đụng tới tinh nang liền hưng phấn co rụt, phun ra Omega dịch ướŧ áŧ kiêu sa: "Ư...quá thoải mái, lại tới đi..."
"A.. a...Alpha của em, ưʍ...Á á á!! Hảo sâu...!!" Cậu điên cuồng vặn vẹo cơ thể, vùng vẫy kịch liệt lắc lư lên xuống, phóng đãng câu thắt lưng truy nhập kɦoáı ƈảʍ, không chút xấu hổ ôm lấy Alpha đòi hỏi: "Cho em, cho em nữa..."
Vương Tuấn Khải hôn hôn môi cậu, lặp đi lặp lại động tác đâm rút cực mạnh, anh kéo qυყ đầυ đến cửa động rồi hung hăng lún sâu vào trong cùng, đầu nấm loạn chuyển ma sát tứ phía, gân xanh thô to được nội đình nóng bỏng tiếp giáp càng sưng lớn, ép cho nước ròng ròng chảy ra ngoài, khiến tiểu Omega hưng phấn kích động hét lớn.
Vương Nguyên bị đâm bắn hai lần mà vật chôn trong cơ thể cậu vẫn chưa chịu phát tiết, nửa người dưới tê mỏi vô cùng, tinh thần bị tìиɦ ɖu͙ƈ lôi kéo toàn bộ, đến khi cậu tưởng như bên trong bị ma sát ra lửa, hậu huyệt nhũn thành nước tan chảy ra, Alpha kết rốt cuộc cũng đi vào, tấn công thật lâu trong tuyến tiền liệt khiến Vương Nguyên run rẩy hồi lâu, thở dốc không ngừng.
Sau đó cậu bị lật lại, tiếp tục thụ ngược đãi hoa cúc đáng thương.
Alpha X+, sức duy trì lâu hơn Alpha bình thường.
"Khải...em thật sự chịu không nổi..."
"Chịu không nổi mà cứ quấn lấy anh là sao?"
"...Em không biết...A~"
...
Bẵng đi một thời gian, Joshua thực chật vật mới tìm được địa chỉ nhà Vương Tuấn Khải tại một hành tinh xa lắc tít mù đầy tuyết rơi nào đó, mang theo Baby cùng một đứa trẻ chưa đầy một tháng lù lù xuất hiện, gõ cửa đòi ăn chực.
Vương Tuấn Khải đưa ba người vào nhà, ở nơi này không thiếu nhất chính là khí lạnh, đứng bên ngoài một chút thôi cũng sẽ nhiễm bệnh. Hành tinh không thuộc địa phận quản hạt của liên minh đế quốc, cho nên khí hậu cùng tài nguyên đều khắc nghiệt hơn rất nhiều, bất quá dân cư ở đây đều là người chất phác thật thà, cuộc sống dù cần kiệm nhưng tuyệt đối bình yên. Vương Tuấn Khải cũng sớm đoán được Joshua sẽ đến tìm anh, tên này lúc trước nhờ phi thuyền của anh nên mới có lão bà, không đòi chút phúc lợi sòng phẳng thì anh quá hiền lành rồi.
Baby và Vương Nguyên đã lâu không gặp có thật nhiều chuyện để nói, ôm hai đứa con đặt chung một chỗ. Con trai của Song Vương là một Alpha X+ thế hệ F, dung mạo thừa kế giống hệt papa, năm nay vừa tròn hai tuổi, đang hiếu kỳ nhìn em bé nằm trong bọc tã, ánh mắt phát sáng lòe lòe như bắt được bảo bối.
"Cậu cũng biết đó, Baby là X+, dù liên minh có chính sách bảo hộ Omega thế nào đi chăng nữa cũng không thể bỏ qua một X+, cho nên sau khi hoàn thành công vụ ở liên minh tôi liền đi tìm cậu, Tiểu Tuấn Khải, cậu không thể bỏ mặc gia đình một già hai trẻ, à nhầm, một nhà ba người chúng tôi a, niệm tình chúng ta trước kia là đồng đội vào sinh ra tử, là anh em trên cùng một chiến tuyến, là..."
"Ngưng." Vương Tuấn Khải còn đang suy nghĩ điều khoản có lợi cho mình, nhìn thấy tiểu Alpha cười nắc nẻ chọc chọc má bé con, nhướng mày: "Con của cậu là Omega?"
"Đúng vậy?" Joshua vẫn chưa ngửi thấy mùi lừa đảo.
"Ừm..." Vương chuẩn tướng ý vị thâm trường gật gù: "Đương nhiên tôi sẽ để cậu ở lại đây..."
"Thật tốt quá, tương lai mới đã sắp mở ra rồi..."
Ừm, dĩ nhiên là như vậy.
END