.
Huyết thống thuần khiết đối với quỷ hút máu, chính là giá trị cao quý nhất khi mỗi người sinh ra. Mỗi một quỷ hút máu thừa hưởng dòng cháy từ đời cha truyền thụ đều tự hào chính mình là người của một gia tộc hùng mạnh, huyết thống càng thuần người sẽ càng mạnh, cũng càng có tư cách đứng lên vạn người dùng năm ngón tay sai sử.
Sự xuất hiện của dị huyết đối với bọn họ không khác gì một cái tát vang dội ném thẳng vào bộ mặt gia tộc, trong suốt thời gian dị huyết tồn tại, quỷ hút máu không ít lần bị các tộc người lùn, tinh linh, titan, ma tộc, ngay cả nhân loại cũng chế giễu họ. Nỗi uất hận này so với việc huyết thống nhiễm bẩn còn lớn hơn, cho nên toàn bộ thịnh nộ đều đổ lên đầu dị huyết sinh ra đầu tiên – Karry Dandelion.
Năm đó, hắn chỉ mới mười ba tuổi.
Có rất nhiều truyền thuyết về kết cục hôi phi yên diệt của dị huyết, ví dụ như lăng trì xử tử, nguyền rủa giam cầm, phân thân dịch chuyển tứ phương, bằm thây vạn đoạn, cái nào cũng tàn nhẫn ghê rợn như nhau. Đáng sợ nhất là tất cả quỷ hút máu sống sót trong thời kỳ đó đều nhất trí phải gϊếŧ chết Karry, trong mắt bọn họ, kẻ sở hữu một nửa huyết thống cũng không phải đồng loại.
Roy chạm vào tờ sách cũ nát, mớ giấy lộn vàng nhạt rã xuống như bột mì, khó khăn lắm mới lật được một tờ nguyên vẹn, thì nội dung của nó cũng bị lu mờ hơn nửa.
Khi cậu còn bé đã từng đến thư phòng một lần. Lúc ấy Roy không phải là một người đam mê quyền lực thống trị, chỉ là một đứa trẻ tò mò hiếu kỳ về một căn phòng bị hạ cấm chế. Câu tự hỏi bên trong căn phòng đó rốt cuộc chứa thứ gì mà cả Frank nghiêm cẩn nhất cũng kiêng kị, trẻ con hiếu động hoạt bát, càng ngăn cản thì càng muốn chinh phục. Vả lại cậu cũng không có cha mẹ, chẳng ai rảnh rỗi đi quản một đứa bé chẳng có chút uy hiếp.
Cấm chế mà gia tộc Wampire hạ xuống thư phòng, là sấm chớp ba đào, chỉ cần quỷ hút máu bước vào sẽ bị đánh thành tro.
Nhưng Roy lại có thể dễ dàng mở cửa.
Một khắc khi đó, cậu đã biết mình không phải quỷ hút máu thuần khiết.
Vì để che giấu thân phận, Roy đã lẻn đến thư phòng rất nhiều lần, điên cuồng tìm sách nói về dị huyết, mong có thể tìm được một con đường sống sau khi bị phát hiện.
Và rồi, cậu nhìn thấy Lời nguyền Anathema.
[Nếu có thể đem sức mạnh của Anathema chuyển đến cơ thể dị huyết, người nọ sẽ biến thành một nhân loại bình thường, bị tước đi toàn bộ quyền năng thuộc về quỷ hút máu. Dị huyết bất tử, nhưng nhân loại sẽ già sẽ chết, nên đây là cách tốt nhất để trừng phạt dị huyết.]
[Thế nhưng, có rất ít người biết, sức mạnh của dị huyết tồn tại phụ thuộc vào quỷ hút máu, quỷ hút máu mạnh, dị huyết mạnh, mối quan hệ biện chứng mâu thuẫn này ràng buộc dị huyết và quỷ hút máu vào nhau. Nếu dị huyết có ý đồ diệt sạch quỷ hút máu, thì sau khi huyết thống thuần khiết biến mất, hắn cũng sẽ biến mất theo.]
Ánh mắt trầm tĩnh của thiếu niên rơi xuống hàng chữ cuối cùng, ngón tay khẽ run, trang giấy lập tức hóa thành bột phấn. Dưới lầu vang lên tiếng hét chói tai của người nào đó, xem chừng là đã nhìn thấy xác chết của Frank bị treo trên xà nhà rồi, Frank gần đây phát sinh hiềm khích với rất nhiều người, sẽ không đến lượt Roy bị nghi ngờ có liên quan đến cái chết của Frank.
Kỳ thật cậu không cần gϊếŧ Frank, bày trò đoạt chìa khóa thư phòng, không chỉ là muốn quang minh chính đại ra vào, mà còn muốn khởi động quyền trượng ở lăng mộ quỷ hút máu.
Lần đó khi Karry tái sinh, quyền trượng đã phát ra xung lực đè ép cậu suýt ngạt thở. Cây quyền trượng này là báu vật trấn giữ bảo hộ quỷ hút máu, từ cổ chí kim chưa từng có tiền lệ bị ai động chạm. Nó giống như trụ cột vững chắc về thể chất lẫn tinh thần của quỷ hút máu, chỉ cần nó tồn tại, bọn họ vẫn có thể cao ngạo tự xưng mình chính là huyết thống thuần khiết, xứng đáng làm bá chủ tứ phương.
[Phải phá hủy quyền trượng, thì sự ràng buộc giữa dị huyết và quỷ hút máu mới chấm dứt. Nhưng mà, cái giá phải trả của nó, rất khốc liệt.]
...
Màn đêm âm trầm phủ xuống đại lục lạnh lẽo, dù thế giới quỷ hút máu có gia tộc Wampire phục hưng thì vẫn chưa đạt được trình độ như trước cuộc huyết tẩy, cho nên về đêm cảnh sắc rất ảm đạm, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng khóc lóc nhà có tang truyền từ một vài nơi đến.
Xoẹt.
Thanh kiếm sắc bén lướt qua, cắt rơi một lọn tóc trắng, bóng đen chớp nhoáng di động, không khí xung quanh vần chuyển như đang hỗ trợ hành động của hắn. Trong không gian tối mù mà hắn vẫn linh hoạt luồn lách tới lui, thanh kiếm trên tay nhoang nhoáng xé gió vút tới, thành công khống chế được cục diện trong phòng.
Lưỡi kiếm mỏng như cánh ve kề lên cổ Roy, phản chiếu đôi mắt kim sắc mang theo ý cười nhàn nhạt. Cậu bình tĩnh đưa mắt nhìn Karry đang uy hiếp mình, liếm khóe môi khô khốc, mị nhãn tràn ngập phong tình vạn chủng tán thưởng nhìn hắn.
“Thật không ngờ sau khi bị tước đoạt quyền năng ma thuật, thân thủ của ngươi vẫn tốt như vậy.” Trong mắt Roy, Karry bây giờ chẳng khác gì một con người yếu ớt không chịu nổi một kích của cậu, nên hoàn toàn không phòng bị, để mắc hắn gác kiếm lên cổ mình: “Ta cho ngươi một con đường sống, tốt nhất là không nên tự đào mồ chôn mình, sớm trở về đi thôi.”
Nếu đám quỷ hút máu mà biết Karry đến đây, nhất định sẽ bao vây tiễu trừ hại chết hắn, đến lúc đó Roy có là thánh cũng không thể cải tử hoàn sinh cho người chết hai lần.
Karry buông kiếm xuống, giương lên hai ngón tay, tia sáng xanh lam như lũ quét ào ào xuất hiện, cuộn tròn xoáy thẳng vụt tới trói chặt người Roy.
Cậu sững sờ.
Lẽ nào Lời nguyền Anathema không có tác dụng?
“Đoán đúng lắm.” Karry tựa hồ biết được ý nghĩ của cậu, thình lình lên tiếng, nửa gương mặt giấu trong bóng tối không rõ mặn nhạt, âm thanh lạnh như băng chậm rãi vang lên: “Anathema đúng là lợi hại, nhưng còn phải coi đối tượng mà nó nguyền rủa là ai.”
“Lúc nghĩ muốn chế tạo ra nó, ta đã nghĩ đến một trường hợp, liệu ma thuật phản phệ, Anathema có quay lại cắn nuốt ta hay không.” Hắn từng bước áp sát Roy, nhìn thấy vẻ kinh hoàng trên mặt cậu cũng không lui bước, dùng một ngón tay nâng cằm cậu lên: “Cho nên, ta đã dùng đầu của chính mình để hình thành lời nguyền.”
Cả người Roy như rơi vào hầm băng.
“Sau khi ta chết, bọn chúng lóc thịt xẻ da chỉ để lại bộ xương, Victory mang theo đầu lâu chạy trốn, thi cốt của ta chôn trong hoa viên bồ công anh nhà Dandelion. Đám quỷ hút máu đó có ngờ cũng không ngờ được, kẻ mà cả thế giới quỷ hút máu căm ghét lại ‘sống’ trong lòng đất nhà bọn chúng, chậm rãi thu thập oán khí, chậm rãi đứng dậy, chậm rãi hồi sinh.”
Hắn nói xong, tinh thần chẳng mảy may dao động, giống như hắn chỉ mới vừa kể một câu chuyện chẳng dính dáng đến mình, ngay khi Roy cũng bị sự thật làm cho choáng váng thì Karry vẫn giữ nguyên bộ mặt băng sơn huyễn khốc, nhìn cậu đăm đăm.
“Hành vi của ngươi tương đương với một đứa trẻ phản nghịch.” Hắn dí sát vào mặt Roy: “Không hề ảnh hưởng đến ta, nhưng lại chọc giận ta. Tại sao? Tại sao ngươi phải làm như vậy?”
“Ta...” Mặt Roy trắng bệch, trong cổ họng dâng lên một cỗ khí bi thương vừa ức vừa sợ. Tại sao ư? Hắn hỏi cậu, tại sao ư?
Vì sợ.
Sợ hắn sẽ biến mất.
Cậu biết rất rõ hắn muốn gϊếŧ chết toàn bộ quỷ hút máu, ngay cả gia tộc Wampire cũng sẽ không tránh khỏi số phận bị Karry diệt tộc.
Hắn sẽ không gϊếŧ cậu.
Nhưng hắn không biết rằng, cậu cũng là...
“A...Ư...”
Roy vặn vẹo cơ thể, nước mắt trào ra hai bên khóe mắt, hơi thở mỗi lúc một dồn dập, nhiệt độ trong người xung đột tăng vọt, dưới thân lại như có lửa mà toát ra cảm giác nóng bức điên người như thể muốn hòa tan cậu ra thành nước. Trên thân thể thiếu niên chưa phát dục chỉ còn sót lại một chiếc áo sơ mi trắng muốt, làn da màu hồng nhạt mềm mại nõn nà, mái tóc bạch kim tản ra lộn xộn trên đệm, bộ dạng nửa kín nửa hở của mỹ nhân cấm dục khiến người ta hận không thể chà đạp giày vò, đêm cậu áp dưới thân hung hăng tiến vào.
Chân cậu dang rộng ra bị trói cứng trên giường, bắp đùi non mịn tươi tắn run rẩy kịch liệt, giữa hai chân cậu bị hắn dùng ngón tay chọc chọc tới lui, ba căn ngón tay mở rộng huyệt khẩu cực độ, đâm rút liên tục làm cho huyệt khẩu mềm nhũn xuống, nước chảy ròng ròng cực kỳ dâm mỹ. Xuân thủy dính dấp tuôn ra như thể đã bị chất chứa quá lâu, làm tay hắn và cả ga giường ướt đẫm một mảng. Karry nhìn chằm chằm tiểu huyệt tao lãng đang tham lam kẹp chặt ngón tay mình, bóp nắn xung quanh nó một hồi, ở bên trong càn quấy lưu chuyển đào ra dâʍ ɖịƈɦ trong suốt, làm cho tiếng nước nhóp nhép đều đều vang lên.
Hắn bôi loạn chất lỏng trên tay mình lên khắp người cậu, cầm lấy vật hình trụ phía trước của cậu vuốt ve liên tục, móng tay sắc bén bấm lên linh khẩu, lỗ nhỏ trên đầu nấm lập tức trào ra nước, như thể hưởng ứng động tác của hắn mà đung đưa run rẩy, nhanh chóng trướng lớn lên, qυყ đầυ khát cầu yêu thương thuận theo bàn tay đang âu yếm vuốt ve nó, sưng phồng cương cứng. Karry im lặng tóm lấy qυầи ɭóŧ của Roy cột nó lại, siết chặt.
“Ưʍ...!!” Cậu thiếu chút nữa hét lên, hậu huyệt co rút ứa ra càng nhiều nước, đã lâu lắm không được ân ái khiến nó đói khát vô cùng, từng trận từng trận ngứa ngáy cào cấu hành hạ cậu, khiến cậu sinh ra xúc động chỉ muốn có thứ gì đó lấp đầy khoảng trống này, thô bạo đè cậu ra thao lộng đâm chọc, cường bách áp bức xâm phạm cậu, sau đó cậu sẽ không biết xấu hổ mà kẹp chặt thứ đó, dâng lên cho nó mỹ vị thực tủy của mình, nâng mông lên mặc nó chà đạp ngược đãi.
“Karry, Karry...chủ nhân...” Bản năng sinh lí đẩy cậu về với những ngày trước kia, Roy nửa nở gọi một tiếng quen thuộc, vươn tay quờ quạng muốn tìm kiếm người đã từng cùng cậu cuồng hoan suốt đêm. Không phải cậu hoàn toàn mất đi lí trí, mà là Roy đã giác ngộ được, có một vài việc, chỉ có thể tuân theo quỹ đạo vận mệnh.
“Chủ nhân, chủ nhân, ư...uhm...” Uốn éo cơ thể đón nhận sự sáp nhận của dị vật, kɦoáı ƈảʍ đánh úp làm cậu thích muốn điên, thở dốc ngày càng dồn dập, co rụt hậu huyệt nuốt lấy côn ŧɦịŧ. Nước xì xì tràn ra thấm ướt hai bên, hạ thân của cậu vừa bị hắn luật động đâm rút vừa dâm tao chảy nước hỗn độn rối tinh rối mù. Côn ŧɦịŧ cứng rắn ở bên trong hùng hổ di chuyển, lỗ nhỏ tìm kiếm điểm mẫn cảm mà hung hăng tấn công, quần quật liên tục, khiến cả cơ thể Roy cũng bị động tác đâm chọc này mà đong đưa không thôi.
Karry cắn mạnh lên ngực cậu, lưu lại một chuỗi dấu hôn đỏ thẫm, trên màu da trắng trở nên phá lệ xinh đẹp. Roy ưỡn ngực nâng núʍ ѵú vào miệng hắn, cái eo nhỏ cùng cái mông nhỏ phóng đãng lắc lư, cổ họng nhỏ nhắn phun ra tiếng rêи ɾỉ lớn mật, giống như trước đây nhiệt tình mời mọc du͙ƈ vọиɠ của Karry bùng nổ.
Cậu đẩy ngã Karry xuống giường, mặc kệ hai chân bị trói của mình mà cưỡi lên người hắn, cúi đầu hôn xuống đôi môi mỏng nhạt màu, cạy mở khớp hàm tách miệng hắn ra mà tham lam mút mát. Karry cầm mông cánh hoa vuốt ve tới lui, ngón tay ấm nóng chà xát sờ soạng khắp người cậu, đem lại xúc cảm hưng phấn cực độ cho cả hai. Roy bị hắn sờ, ngửa đầu ngâm nga nỉ non, lắc mông đem côn ŧɦịŧ ngậm xuống, cử động thắt lưng tinh tế thon gầy ra sức phun ra nuốt vào. Côn ŧɦịŧ ở tại cửa huyệt lưu luyến một chút, sau đó không khách khí chui thẳng vào trong, kéo theo mị thịt đỏ au bị thao đến xuân sắc vô biên, cùng với dâʍ ɖịƈɦ không biết ở đâu trào ra liên tục. Roy uốn cong cơ thể, hai tay đặt tại vai Karry, ngực bị hắn đùa bỡn tê ngứa, phía dưới cuồng loạn mê đắm ngang dọc đâm rút, cảm giác bắn tinh dội đến.
“Chủ nhân, mau gỡ ra...” Qυầи ɭóŧ cột chặt tính khí, Roy khó chịu nức nở trạc trạc Karry, nhưng hắn chẳng có ý định gì là muốn gỡ ra giúp cậu, cậu tự mình vận động lại bị hắn chụp tay gạt ra, khiến cậu ủy khuất vô cùng.
“Chủ nhân...” Cậu kéo dài giọng, âm thanh mềm nhũn nũng nịu đủ làm xương cốt bủn rủn, gương mặt tràn đầy nước mắt cùng tình sắc, làm gì còn có bộ dáng ngoan lệ khi bắn Karry một mũi tên đêm nào.
- ----------------------
(Đãđịnhngượccôngtetuatơitảsauđó.... Thôiđểtruyệnkhácròingược :v )