Thượng Quan Lưu Vân đưa Lạc Uyển lên lầu. Cô đã khóc đến mức đôi mắt sưng đỏ, vừa mới bước vào cửa cô đã bị ăn ngay một cái tát đánh “bốp” như trời giáng.
Lạc Uyển thực sự
không còn sức để nổi giận với Thẩm Cơ nữa, cô chỉ hổn hển nói: “Đại tiểu thư, rốt cuộc cô muốn thế nào?”.
“Tôi muốn thế nào? Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng đấy. Cô đã quen biết Tiểu Mộ thế nào, vì sao anh ấy sau khi gặp cô liền muốn chia tay tôi, rốt cuộc cô đã dùng yêuthuật gì?”.
Thẩm Cơ đang định bỏ đi thì đột nhiên có một người từ cầu thang đi xuống, giơ tay tát cho cô ta một cái, rồi nói: “Đàn ông nhà Thượng Quan dễ bắt nạt lắm sao, nhưng tôi không cho phép người khác đánh bạn của tôi.”
Lạc Uyển và Thượng Quan Lưu Vân ngoái đầu lại nhìn, chính làLý Đại Lộ, mắt anh rất sáng, Lạc Uyển không thể tin nhìn vào mắt anh nói: “Anh có thể nhìn thấy rồi!
Cùng với đôi mắt sáng trở lại, tâm trạng đùa cợt của Lý Đại Lộ cũng đã hồi phục, hoàn toàn không còn sự đau buồn và yếu đuối như lúc bị mù nữa, anh vẫy vẫy tay nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, tôi vẫn nói mắt tôi sẽ được cứu, vị bác sĩ kia nên từ chức sớm thôi”.
Lạc Uyển mừng rỡ chạy vòng quanh anh, còn Thẩm Cơ thấy mình quá rẻ rúng liền tức giận bỏ đi.
Thượng Quan Lưu Vân nhìn dáng vẻ vui mừng của hai người, trong lòng chợt thấy chua xót, đứng ngẩn người ở đó, không biết phải đi đâu về đâu. Đột nhiên anh nhớ ra Tiểu Mộ nên liền nói với Lạc Uyển: “Tôi phải đi đón Tiểu Mộ, chuẩn bị hậu sự cho bà”.
Tang lễ của bà Thượng Quan Thanh vô cùng giản dị, không xa hoa cầu kỳ, trái ngược hẳn với phong cách xa xỉ của đám nhà giàu.Ông già thần tiên mà lần trước Thượng Quan Lưu Vân dẫn Lạc Uyển đi gặp cũng có mặt. Để có đư
ợc sự hiện diện của ông ấy ở đây thật không dễ, phải dùng chiếc xe tốt nhất đi đón, chỉ chuyện đón ông ấy cũng đã khiến người khác sợ phát khiếp.
Lạc Uyển thì thầm hỏi Thượng Quan Lưu Vân: “Ông lão thần tiên kia lai lịch thế nào?”.
“Không biết, hình như quen bà tôi từ lúc còn trẻ, nghe nói là một đạo sĩ, bây giờ tuổi cao thì lui về ở ẩn!”
“Tên là gì?”
“Chúng tôi đều gọi ông ấy là ông Thiện Thanh, đừng nói chuyện nữa, ông ấy đến rồi.”
Chỉ thấy ông già thần tiên đó được một cô bé đỡ đi, ông ta từ từ bước xuống xe, đi đến trước linh đường của Thượng Quan Thanh,không cúi người hành lễ, chỉ ngẩn ngơ nhìn di ảnh của Thượng Quan Thanh rồi khẽ nói: “Bà xem, bà còn nhỏ hơn tôi, tôi đã già như thế này còn chưa định đi, bà lại đi trước, ôi chao, người cũ đều đã đi hết rồi, để lại một mình tôi còn có ý nghĩa gì?”
Lạc Uyển đứng ở bên cạnh nghe được những lời nói đó càng khiến cô cảm thấy vô cùng đau buồn, dường như tất cả cảnh sắc phồn hoa trên thế gian này đều chỉ là mây khóithoáng qua. Nhìn gương mặt nheo của ông già Thiện Thanh, cơ hồ khiến cô cảm nhận được dòng thời gian vẫn luôn vô tình lướt qua từng giây từng phút.
Nỗi đau trong lòngcô dường như đã vơi đi một nửa. Chết chẳng qua là chuyện rất đỗi bình thường, chỉ là sang một thế giới khác, thiên đường hoặc lòng đất mà thôi. Còn với cô lúc này phải tìm thấy cánh cửa xanh, một chuyện không hề đơn giản, tuy mới vừa gặp ông già Thiện Thanh một ngày trước nhưng cô cảm thấy ông ấy đã già đi rất nhiều rất nhiều.
Thượng Quan Lưu Vân vội đến chào ông giàThiện Thanh, Lạc Uyển đứng bên cạnh, còn Lý Đại Lộ ở gần đó đang ngơ ngác nhìn Tiểu Mộ. Xem ra sau khi mắt Lý Đại Lộ sáng trở lại thì có vẽ thích ngắm đàn ông đẹp mã rồi, nhìn đàn ông đến chảy nước miếng cũng không rời.
Lúc ông già Thiện Thanh chạm qua vai Tiểu Mộ hình như nhìn Tiểu Mộ đầy hàm ý, rồi nói: “Mọi nhân duyên đều đã định sẵn” rồi lạnh lùng đi vào căn phòng nhỏ.
Cô gái khóc lóc thảm thiết khiến người khác cũng phải rơi lệ đứng bên cạnh Tiểu Mộ kia chính là Thầm Cơ. Không biết cô ta dùng cách nào lay động một Tiểu Mộ đang đau lòng,mà mặc được bộ quần áo tang rồi ở đó giả bộ đau buồn khiến khách đến viếng đều chỉ chỉ trỏ trỏ, cho rằng cô ta là vị hôn thê của Tiễu Mộ.
Tiểu Mộ vẫn ngẩn ngơ đứng trong góc, sự phồn hoa của thế giới này dường như không còn một chút liên can gì đến anh. Ánh nắng chiếu lên bờ vai, anh vẫn lặng lẽ nhìn như vậy, ngây thơ như một thiên sứ. Lạc Uyển chưa từng nhìn thấy một người đản ông nào có vẻ siêu phàm thoát tục như Tiểu Mộ.
Lạc Uyển bước đến bên cạnh muốn an ủi chàng trai này,nhưng một ánh mắt sắc như dao lia tới khiến cô không đám tiến lên phía trước.
Ông già Thiện Thanh muốn mang tro cốt của bà Thượng Quan Thanh đi nên không ai có bất cứ ý kiến nào khác, ông ấy lấy ra một cái hộp nhỏ bằng ngà voi, côgái nhỏ vẫn luôn bước theo sau. Lúc ông ấy bước đến bên cạnh Lạc Uyển, đứng rất lâu, đột nhiên nói: “Cũng không phải là không có cách tìm ra cánh cửa xanh, chỉ có điều phải hy sinh rất nhiều người, cô có đồng ý không?”
“Vậy thì thôi, cháukhông tìm nữa”, Lạc Uyển từ chối ngay.
“Không thể thôi được, tìm thế nào?” Vừa hay Lý Đại Lộ ở ngay bên cạnh, bất ngờ chìa tay ra chặn ông già Thiện Thanh lại.
Ông già Thiện Thanh ngẩng đầu lên, nhìn đi nhìn lại Lý Đại Lộ, thoá giật mình, sau đó nở một nụ cười, quay đầu lại nói với Lạc Uyển: “Rất tốt, bên cạnh cô có người mắt trời, xem ra ông trời không định bắt cô, cô không cần quá lo lắng”.
“Người mắt trời? Anh?”, Lạc Uyển lấy tay chỉ vào Lý Đại Lộ, há mồm ngạc nhiên.
“Người mắt trời, đã từng là một phái huyết thống vô cùng ưu tú trong tộc đuổi ma, sinh ra đãmù, dựa vào con mắt trời để nhìn sự vật cho nên thứ nhìn thấy không giống những người bình thường chúng ta nhìn thấy, họ có thể trực tiếp nhìn thấy ma quỷ, giảm bớt rất nhiều thủ tục bắt ma.”
Lý Đại Lộ há mồm nói: “Nhưng, tôi thực sự không biết bắt thế nào!”.
“Dùng tấm lòng của anh đi bắt, theo truyền thuyết người mắt trời đã biến mất, không ngờ hôm nay vẫn có thể gặp được. Tôi cũng không hiểu cách bắt ma của người mắt trời, nhưng tôi nghĩ đã làsinh linh của trời, thì trực giác sẽ mách bảo cậu.”
Lý Đại Lộ trầm ngâm, sau khi gặp Lạc Uyển anh luôn mơ đi mơ lại một giấc mơ, một giấc mơ không thể nói ra nội dung với Lạc Uyển.
Lẽ nào đó chính làcách cứu Lạc Uyển?
Ông già Thiện Thanh nhìn thần sắc của Lạc Uyển và Lý Đại Lộ thì cũng hiểu rõ vài phần, định đi lại khẽ nói với Lạc Uyển: “Tình yêu và hận thù quấn lấy nhau, không được siêu sinh”.
Lạc Uyển nhìn bóng ông ấy xa đần, cô suy nghĩ ýnghĩa của câu nói đó rồi lại đưa mắt nhìn Lý Đại Lộ và Thượng Quan Lưu Vân. Tình yêu và hận thù quấn lấy nhau, không được siêu sinh, mình bây giờ bất luận yêu ai đều không được siêu sinh, bất luận ai yêu mình cũng không được siêu sinh.
Cô quyết định bỏ đi, nếu thực sự phải chết, tốt nhất nên tự mình đối mặt.
Lạc Uyển quyết trở lại tòa cao ốc lần nữa, có lẽ sẽ không tìm thấy thi thể Sở Anh và cũng chẳng bắt được hung thủ, nhưng chí ít có thể nói một câu xin lỗi với Sở Anh trong tòacao ốc, hy vọng cô ấy có thể nghe thấy, mong cô ấy sẽ được yên nghỉ và lên được thiên đường.
Lạc Uyển lặng lẽ rời đi, giây phút cô lên xe, Lý Đại Lộ đột nhiên thấy đau mắt. Anh thậm chí còn không đứng vững, một cảm giác bất an chạy dọc cơ thể. Tuy không thể nói rố rốt cuộc là cảm giác gì nhưng Lý Đại Lộ vừa quay đầu, Lạc Uyển đã không còn ở đó nữa.
Lạc Uyển đến tòa cao ốc, tuy là ban ngày nhưng tòa nhà vẫn âm u kỳ lạ. Cô bước đến cạnh cửa thang máy, suynghĩ rất lâu rồi đột nhiên đổi ý đi cầu thang bộ.
Bóng của cô vừa mất hút thì trong đại sảnh có người lao đến, chính là Lý Đại Lộ. Trước mắt anh lúc này đang ẩn hiện hình ảnh một cô gái đang rửa mặt không ngừng, càng lúc càng rõ, cô gái đó không phải là Lạc Uyển và hình như cô ta đang ở trong tòa nhà này.
Rốt cuộc cô gái này đang ở đâu? Mặc dù Lý Đại Lộ không thể nói rõ tất cả những thứ này, nhưng anh biết rõ Lạc Uyển đang gặp nguy hiểm, còn anh nhất định phải tìm thấy Lạc Uyển.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thì nhận ra Lạc Uyển không hề đi vào cái thang máy đã đóng cửa, còn chiếc thang máy đó lại đang chạy thẳng lên tầng mười ba. Anh điên cuồng đổi sang thang máy khác, bởi anh cho rằng Lạc Uyển ở trong một cái thang máy khác, nhưng thực ra chiếc thang máy kia không hề có người nào.
Lạc Uyển đi cầu thang bộ, mọi người bây giờ đều đi thang máy nên cầu thang bộ vô cùng vắng lặng, chỉ có một mình cô đang đi, giày cao gót nện trên bậc cầu thang vô cùng vang vọng, âm thanh đó vọng lại giống như có người đi theo phíasau vậy.
Cô cứ lặng lẽ bước đi, hết khúc rẽ này đến khúc rẽ khác, cảm giác như cầu thang này chẳng có điểm tận cùng.
Nhưng cuối cùng cũng lên đến tầng bảy, nơi công ty cô thuê văn phòng, cùng chỗ làm việc với Sở Anh trước đây. Trong nhà vệ sinh của tầng lầu này cô đã từng nhìn thấy Sở Anh.
Lạc Uyển lên đến tầng bảy, còn Lý Đại Lộ lại đã ở tầng mười ba, khoảng không hoang vắng, khắp nơi chỉ là những mảng tường bong tróc, không một bóng người. Lý Đại Lộ chạy đi chạy lại mấy vòng nhưng không tìm thấy người nào, tuyệt vọng gọi to: “Lạc Uyển, Lạc Uyển, cô ở đâu, ra đi!”.
Lạc Uyển vừa đi đến cửa nhà vệ sinh tầng bảy, đột nhiên nghe thấy có ai đó đang gọi: “Lạc Uyển, Lạc Uyển!”. Cô ngơ ngác, hình như là tiếng của Lý Đại Lộ. Nhưng rồi lại cười thầm sự nhát gan của mình, lúc này đây cô đã sợ lắm rồi, chắc chắn là do hy vọng có người đi cùng mình nên mới thần hồn nát thần tính thế. Cô dừng lại trước cửa một lát rồi mới đưa tay đẩy cửa, trong nháy mắt cánh cửa đã đổi sang màu xanh lục, có điều Lạc Uyển lại không nhìn thấy.
Lúc này Lý Đại Lộ đang vòng đi vòng lại quanh hiện trường vụ hỏa hoạn ở tầng mười ba, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa vọng ra từ nhà vệ sinh, hình như có ai đẩy cửa đi vào, anh vội quay người chạy về phía nhà vệ sinh.
Lạc Uyển bước vào trong liền nhìn thấy một cô gái đang cúingười trước bồn nước rửa mặt, có thể là người làm thêm giờ. Lạc Uyển thấy hơi thất vọng, cô thầm mong cô gái kia mau mau rửa mặt xong rồi đi ra ngay, bởi cô không thể đốt giấy trước mặt người khác được! Người ta sẽ lầm tưởng mình bị thần kinh mất.
Cô cảm thấy đứng trong nhà vệ sinh nhìn người khác rửa mặt cũng hơi bất lịch sự, vì thế liền bước vào phòng vệ sinh bên cạnh.
Lý Đại Lộ vừa lao tới nhà vệ sinh thì thấy nước đang róc ráchchảy vào bồn rửa mặt. Không, đó không phải là nước, mà là máu, máu đang tràn ra, thấm vào từng viên gạch trong nhà vệ sinh này. Lý Đại Lộ hốt hoảng, điên cuồng đẩy cửa những phòng vệ sinh bên cạnh, ầm ĩ gọi vang: “Ra đi... ra đi... Lạc Uyển, mau chạy đi”.
Lý Đại Lộ trong phòng vệ sinh tầng mười ba, lúc anh quay đầu lại nhìn thì thấy chỗ máu tươi trên đất lại không còn bất kỷ đấu chân nào, khôngcó ai.
Anh còn phát hiện ra một điều kỷ lạ nữa là trên bức tường chỗ anh vừa vào kia không có gương, nhưng giờ đột nhiên lại xuất hiện một cái gương lớn. Trong gương hình như còn có người đang rửa mặt, chính là hình ảnh mới vừa rồi cứ hiện ra trước mắt anh.
Lẽ nào Lạc Uyển ở đó? Lý Đại Lộ bước đến, chỉ thấy cô gái đang rửa mặt trong nhà vệ kia rất xinh đẹp. Hình như cô ta nhận thấy có người đang nhìn mình,đột nhiên ngẩng đầu, một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nhưng ánh mắt lại hung ác dữ dằn.
Khuôn mặt đó đang ngơ ngơ ngác ngác nhìn anh, đột nhiên khóe mắt tóe máu, miệng cũng sùi bọt máu. Dường như cô gái kia rất sợ hãi liền lấy tay che mặt, nhưng làn da mặt kia vẫn từ từ tuột khỏi người, xương cốt cứ dần biến mất, cuối cùng chỉ còn trơ lại một tấm da người.
Cô gái kia chậm chạp quay người lại. Hình như có người đang nói, là giọng của Lạc Uyển. Nhưng khi cô gái kia vừa xoay người lại, Lý Đại Lộ liền phát hiện lưng cô ta đã bị cháy đen.
Là một cô gái bị chết cháy nên da mặt mới bị tuột mất, trước lúc chết chắc chắn đã bị cháy hết dung nhan.
Lý Đại Lộ nhìn thấy một chữ số rất lớn viết trên cánh cửa phía sau lưng cô gái kia - . Là tầng bảy, Lạc Uyển không có ở tầng mười ba, cô ấy đang ở tầng bảy.
Anh quay người bỏ chạy, không đợi thang máy, mà chạy thang bộ có lẽ nhanh hơn.
Lạc Uyển quay đầu lại, lúc này côđang khụy gối, nửa dựa vảo tường. Bất giác cảm thấy trong tường có thứ gì đó đang cố sức vùng vẫy, một bàn tay đang cố sức thò ra từ trong khe tường, móng tay bị gãy mất nửa, máu vẫn còn tươi rói.
Một cánh tay hiện ra trước mặt, bất ngờ lại thêm một bàn tay khác, giống như sắp chọc thủng một tấm vải trắng, mặt mũi đã in hẳn rõ trên tường.
Lạc Uyển muốn bỏ chạy, nhưng bàn tay kia đã nắm chặt cô lại. Cô cố hết sức giãy giụa, một nửa người cô gái đang gắng sức chui ra từ sau bức tường, hai tay ôm chặt Lạc Uyển, cố chấp như một người mẹ đang ôm conmình, lại giống như một người tình sắp chết nhất định không rời tay khỏi eo người yêu.
Lạc Uyển quỳ trên sàn phòng vệ sinh, mặt quay vào tường, cô chỉ biết giương mắt nhìn đầu cô gái tóc tai xõa dài kia đang từ từ ghé sát vào mặt mình. Cô nhắm mắt lại, không đám nhìn khuôn mặt sắp lộ ra trước mắt mình.
Đột nhiên cô nhận ra mười ngón tay của cô gái kia đã cứng đờ, không thể động đậy. Cô cố dùng chút sức lực còn lại của mình đưa tay quờ quạng và chạm phải một chiếc nhẫn. Trên chiếc nhẫn có một bông hoa hồng nhỏ, đó là chiếc nhẫn trước đây cô đã tặng Sở Anh.
Sở Anh chẳng phải đã đi rồi sao? Tại sao vẫn ở đây? Chính mắt mình đã nhìn thấy cô ấy rời đi cùng với bà, sao lại quay trở lại đây, lẽ nào vẫn đang đợi mình đến?
Cô mở choàng mắt, thứ hiện ra trước mắt cô lúc này chính là khuôn mặt trắng nhợt đáng sợ của Sở Anh. Cô ấy giống như bị một sức mạnh nào đó lôi trở lại tường, đang gắng gượng hết sức tiến sát đến trước mặt Lạc Uyển, nhưng lực kéo càng lúccàng lớn, nếu cứ tiếp diễn như thế thì Lạc Uyển cũng sẽ bị lôi vào trong tường.
Bất chợt khuôn mặt kia thè cái lưỡi trơn bóng ra, khẽ khàng liếm lên mặt Lạc Uyển. Cảm giác đó vô cùngkhó chịu, Lạc Uyển nhắm mắt lại, cố gắng chấp nhận thời khắc này. Cô chỉ mong mình có thể ngất đi ngay giâyphút này, không biết gì nữa, nhưng không hiểu tại sao thần trí vẫn cứ tỉnh táo đến vậy, chỉ còn cách trong lòng không ngừng kêu lên trongtuyệt vọng: “Sở Anh, có chuyện gì thế? Cứu với”.
Lý Đại Lộ đã đến lối đi của tầng bảy, bất giác nghe thấy một giọng nói từ trong sầu thẳm trái tim vọng lại: “Cứu với” không nghe thấy nhưng giọng nói đó lại vọng ra từ sâu thẳm trái tim, anh nhanh sải chân, chạy như bay đến nhà vệ sinh.
Sở Anh đang ôm chầm lấy Lạc Uyển, lại còn dùng lưỡi vẽ lên mặt Lạc Uyển. Bỗng nhiên Lạc Uyển cảm thấy có chút kỷ lạ, giống như Sở Anh đang dùng lưỡi viết một chữ gì đó, viết đi viết lại, hình như muốn nói cho mình biết điều gì.
Muốn cho mình biết điều gì đây? Lạc Uyển đưa tay vạch theo đầu lưỡi của của Sở Anh, một chữ đang đần hình thành trênnền nhà, sắp thành công rồi, Lạc Uyển thầm nghĩ, lại một lần nữa thì có thể biết đây là chữ gì.
Đúng lúc đó, Lý Đại Lộ bất ngờ xông vào, nhìn thấy Lạc Uyển đang đờ người ra, liền một tay lôi cô đậy, gọi to: “Cô có sao không?”.
Lạc Uyển đang vạch vạch từng nét trên đất, đột nhiên có người gọi to, bất giác mọi thứ xung quanh đều trở lại bình thường, không có cô gái chui ra từ trong tường kia, không có khuôn mặt của Sở Anh. Trái tim Lạc Uyển chợt đau nhói, vừa liếc nhìn thấy Lý Đại Lộ đã nỗi giận đùng đùng.
Cô vừa theo Lý Đại Lộ rời khỏi tòa cao ốc vừa vạch lại vào lòng bàn tay chữ mà Sở Anh vừa dùng lưỡi viết lên mặt mình. Sở Anh không hề rời khỏi tòa cao ốc, điều gì đã khiến cô ấy cố chấp không thể vứt bỏ một số thứ ở đây như vậy?
Chữ kia là “Mạc”, Mạc gì? Lẽ nào tòa nhà nàycó một người họ Mạc, chính là người giết Sở Anh sao?
Ôi trời, chỉ cần Lý Đại Lộ đến chậm ba mươi giây thôi thì mình đã có thể để Sở Anh viết lại một lần nữa rồi, nên bắt đầu bằng chữ “Mạc” này thế nào đây?