Có người kia sa chân vào nhầm cửa, thế là thành tội phạm giết người.
Sau khi chết, anh ta bị đày xuống âm phủ. Anh ta không chịu phục tùng liên cãi lại. Diêm Vương nói:
– Nếu ngươi không giết người thì đâu ra nông nỗi này, mà ai bảo ngươi đổi họ?
Anh ta nói:
– Nhưng có rất nhiều người đều mang họ này đấy chứ!
Diêm Vương thở dài:
– Số mệnh của họ và ngươi hoàn toàn khác nhau.
Người này vốn không mang họ Triệu.
Tên sát thủ xem chừng rất đỗi bình thản.
Sau khi Tiểu Nhụy thôi giãy giụa, hắn bải hoải ngồi xuống bên cạnh, châm điếu thuốc rồi phì phò rít từng hơi.
Cùng lúc đó, ánh mắt hắn hướng về nơi Cố Phán Phán đang nấp.
Cố Phán Phán muốn bỏ chạy nhưng lúc này đôi chân cô còn chẳng đứng nổi vì cứ run lên như cầy sấy. Cô chăm chăm quan sát hắn qua những nhành cỏ khô khốc.
Gió nổi mạnh hơn, chẳng rõ tự khi nào gió đã thổi trôi một vạt mây, để lộ ra mảnh trăng lấp ló. Càng nhìn, Cố Phán Phán càng ngờ ngợ khuôn mặt người này rất quen thuộc. Như có tiếng sét nổ đùng đoàng bên tai, cô chợt thấy sao khuôn mặt kẻ sát nhân lại giống với người em trai Du Huy của mình đến thế!
Nỗi kinh hoàng và hoảng loạn trong cô trào dâng tới cực điểm. Cô nửa mong đây chính là em trai mình, nửa mong không phải.
Càng nhìn, tim cô đập mỗi lúc một mau, cuối cùng như thể dừng hẳn.
Cuộc đời được dệt nên từ những sự trùng hợp.
Nhờ người bạn giang hồ ở Nga giúp đỡ vụ thuê sát thủ, cái kẻ Mễ Gia chọn lại chính là em trai của Cố Phán Phán.
Khi Du Huy nhận được điện thoại cùng là lúc cậu đang lang thang tứ xứ nơi đô thành. Giờ đây, đối với Du Huy, tiền là máu.
Mỗi khi trông thấy có người đứng trước máy rút tiền tự động chờ những tờ giấy bạc loạt xoạt nhảy ra, thấy có người rút ví mua đồ trước sạp bán rong hè phố, thấy kẻ quỳ mọp ăn xin bên đường với những tờ bạc lẻ xanh xanh đỏ đỏ nằm gọn trong cái đĩa trước mặt… bất giác đôi mắt cậu lại chĩa sang và nhìn ngó một cách đầy thèm khát.
Tuy Cố Phán Phán chỉ hơn Du Huy có một tuổi nhưng cậu rất đỗi khâm phục chị gái, cô đỗ đại học, cô bám trụ đất Tây Kinh, cô thành công.
Khi chị gái biên thư về gọi cậu lên Tây Kinh làm việc, cậu thấy chị tài giỏi biết bao nhiêu! Và thế là cậu mang theo giấc mộng đẹp, vượt qua bao xa xôi cách trở để đến nơi này cùng chị.
Hồi đầu mới đi làm bảo vệ, cậu thấy mới lạ và thích chí lắm nhưng chưa đầy hai tháng đã không còn chịu nổi nữa. Tính Du Huy vốn hấp tấp như một con khỉ, đến lớp ngồi chưa ấm chỗ đã trốn học, trong nhà nằm chẳng yên vị liền bỏ đi du đãng. Thế mà bây giờ bắt cậu túc trực ở phòng bảo vệ suốt mười mấy tiếng đồng hồ như một con rối gỗ thì có khác nào tra tấn. Cộng thêm phần được bố mẹ nuông chiều quá đỗi nên tính tình lại càng bừa bãi, tùy tiện. Chẳng bao lâu sau, Du Huy bèn xin nghỉ việc.
Mấy hôm sau, vào một buổi tối, chị gái Du Huy không tới phòng tự học mà lại qua thăm em trai, lúc đó mới biết cậu ta vừa thất nghiệp.
Cậu chẳng thể nào quên được ánh mắt mỗi lúc một sa sầm của chi, chị ném túi hoa quả mang theo lên bàn, ngồi thụp xuống, ngoảnh mặt đi và không nói một lời. Du Huy vòng ra trước mặt và thấy chị đang khóc, cậu suy nghĩ trong chốc lát rồi khẽ nói:
– Bây giờ em đã quen với nơi này rồi, em sẽ tự đi tìm việc, không cần chị phải lo nữa.
Người chị gạt nước mắt và nói sa sả:
– Em thì quen được cái gì? Ở cái đất này sinh viên đông hơn kiến, đến nghiên cứu sinh còn thất nghiệp đầy ra. Ngay cả cái bằng cấp hai em còn chẳng có, không làm bảo vệ thì làm gì? Đòi làm ông chủ chắc?
Du Huy lầm bầm:
– Nhưng làm bảo vệ chán lắm, đã thế còn bị chửi mắng…
Cố Phán Phán càng tức giận:
– Em có biết để có tiền học đại học, tối nào chị cũng phải đến quán ăn làm thêm, khổ sở biết bao không? Em là con trai mà còn không chịu đựng được sao?
Du Huy đã mất hết kiên nhẫn, cậu nói:
– Nói thật là em không làm được, em về quê đây!
Cố Phán Phán đứng phắt dậy và bỏ ra ngoài trong hơi thở nặng nề.
Du Huy chẳng buồn nhìn theo.
Bước đến cửa, đôi bàn chân cô bỗng từ từ chậm lại. Cô dừng bước, lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền. Đếm xong, cô dúi tiền vào tay Du Huy và khẽ nói:
– Đừng tiêu pha bừa bãi, giữ lấy mà đóng tiền nhà.
Sau khi chị gái bỏ đi trong buồn bã, lòng Du Huy cũng gợn nỗi xót xa, không biết chị đã phải rửa bao nhiêu cái đĩa mới kiếm được chút tiền này?
Một tuần sau, Cố Phán Phán lại đến thăm em trai khi trời vừa nhập nhoạng tối.
Bước vào gian phòng sơ sài, thấy cậu em đang nằm duỗi trên giường xem ti vi, cô liền hỏi ngay từ ngoài cửa:
– Em chưa ăn cơm à?
Người em trai vừa bấm bừa điều khiên, vừa uể oải đáp:
– Chả muốn ăn.
Người chị tắt phụt ti vi rồi đứng trước mặt cậu, hỏi:
– Hết tiền rồi chứ gì?
Cậu nằm quay mặt vào tường rồi nói:
– Em có tiền.
Người chị gái giận thay cho đứa em không được uốn nắn nên người:
– Em nằm lì trong nhà cả ngày thì tiền nó biết tự chui qua khe cửa chắc?
Nói rồi cô lấy ra một chiếc hamburger thịt bò bọc trong túi ni lông, một chai Coca, đập vào tay Du Huy và nói:
– Dậy, ăn đi!
Cậu ta bải hoải bò dậy, đón lấy cái bánh rồi nhai ngấu nhai nghiến như con hổ đói. Đương mê mải ăn, cậu chợt ngẩng mặt lên nhìn chị gái. Cậu ngừng nhai và hỏi:
– Chị ăn chưa?
– Chị ăn rồi. – Người chị đáp.
– Chị chưa ăn! – Người em đáp.
– Sao em lắm chuyện vậy! – Người chị cười.
– Thế chị ăn ở đâu? – Người em nói.
– Căng tin trường. – Người chị trả lời.
Người em trai bẻ phần hamburger làm đôi rồi nói:
– Cho chị này.
– Em ăn nhanh lên, chị no rồi mà. – Người chị quay lưng đi rồi nói.
Cậu em trai kéo chị lại và bảo:
– Chị không ăn em cũng không ăn.
Đôi mắt của chị hình như hơi ươn ướt, chị cầm lấy tay em trai, đưa miếng bánh mỳ kẹp thịt lên miệng nó và dịu dàng bảo:
– Chị no thật rồi mà. Đồ ăn trong căng tin ngon lắm.
Thế rồi chị quay mình đi, lấy chổi lau nhà giúp cậu em.
Cậu em từ từ ăn tiếp. Cậu không nói gì với chị. Thật ra suốt tuần vừa rồi cậu cũng đôn đáo vài nơi để kiếm việc nhưng đến đâu cũng bị từ chối. Cuối cùng, cậu xin được vào làm khuân gạch cho một công ty xây dựng của một người cùng quê. Làm được hai bữa, bàn tay cậu rộp lên như phải bỏng nên lại đành lén trốn về.
Đột nhiên chiếc điện thoại trong túi xách của Cố Phán Phán đổ chuông.
Cô dựa cây chổi vào một góc tường, nhấc điện thoại lên nhìn rồi lại đặt vào chỗ cũ. Cô nhìn Du Huy một lúc rồi quay lưng lại, lấy ra một chiếc điện thoại khác và mau chân bước ra ngoài.
“Tại sao chị lại dùng những hai chiếc điện thoại?” Một thoáng hoài nghi nổi lên trong đầu, người em trai khe khẽ nhón chân đi theo và áp tai lên khe cửa, nghe ngóng cuộc điện thoại bên ngoài:
“Anh ở chỗ nào? Tòa nhà Kim Hoa, phòng …. Anh họ gì?… À, anh Trương… Em không lấy đắt đâu, anh cứ gặp rồi sẽ biết, em đẹp lắm đấy… mét , cân, ba vòng – – … Ái chà, anh bao cả đêm sao?”
Người em trai chết lặng.
Cậu trở lại giường ngồi và tiếp tục gặm nốt chiếc hamburger còn lại, miếng bánh trong mồm bỗng trở nên nhạt thếch. Một lát sau, người chị quay vào và nói:
– Chị có việc gấp, giờ phải đi ngay. Ngày mai chị lại sang giặt quần áo cho em.
Cô nhét điện thoại vào túi, rút ra mấy tờ tiền rồi đặt lên bàn:
– Đây là tiền sinh hoạt của em, giữ cho cẩn thận đấy. Quanh đây toàn kẻ tắt mắt thuê nhà, đừng để ai trộm mất, nhớ chưa?
Người em trai cứ đờ đẫn nhìn cây chổi dựng ở xó nhà, trệu trạo nhai miếng bánh như nhai rơm trong mồm mà chẳng nói được lời nào.
Người chị đeo túi xách và vội vã bỏ ra ngoài.
Sau một thoáng bàng hoàng, cậu đột nhiên đứng phắt dậy và chạy vội ra ngoài. Bên đường, cậu thấy chị đang đón một chiếc taxi, thoăn thoắt chui vào rồi đóng sập cửa. Chiếc xe lập tức lăn bánh và nhoáng nhoàng chìm dần trong dòng xe cộ ngược xuôi chốn đô thành.
Trước đây Du Huy chỉ là một thằng oắt vô lại, lang thang du đãng, gây sự ẩu đả tối ngày. Bí mật chị gái đi bán thân đột nhiên bị vạch trần đối với cậu chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai. Đó cũng là nguyên nhân lớn khiến cậu chấp nhận vụ làm ăn liên quan tới mạng người này.
Hôm ấy, đôi mắt cậu mở thao láo suốt đêm. Cậu vật vã trở mình nghĩ về cuộc điện thoại của chị gái mà cõi lòng mỗi lúc thêm bi đát.
Chỉ trong một đêm, Du Huy đã trở nên hung ác.
Cậu tưởng tượng mình sẽ đi cướp ngân hàng, sẽ kiếm được một bọc tiền to, sẽ gánh nó về và đổ dưới chân chị. Chị cậu sẽ chết ngất vì cảnh tượng sung sướng này. Từ đó, chị không cần rao bán thân xác mình nữa mà sẽ được chuyên tâm học hành…
Nhưng một mình cậu không đủ sức đi cướp ngân hàng.
Móc túi trên xe buýt ư? Mánh khóe không có thì làm được gì, vả lại trộm vặt thì được bao nhiêu, chẳng thấm tháp vào đâu hết…
Hai hôm sau, khi đang thơ thẩn trên đường, cậu nhận được cuộc điện thoại từ một người đàn bà lạ hoắc. Đó chính là Mễ Gia.
Cô ta nói được “anh hai” giới thiệu. “Anh hai” chính là người mà Du Huy quen biết mấy tháng trước, nghe nói trong giới ngầm Tây Kinh, không ai là không biết đến nhân vật này. Gần đây, cậu không liên lạc với “anh hai”, chẳng rõ người này đã đi đâu mất.
Người đàn bà muốn cậu lấy mạng một người.
Lúc ấy, Du Huy căng thẳng tột độ nhưng lại cảm thấy đây là một cơ hội không thể bỏ. Cậu nghĩ đến chị gái nên bất chấp mọi thứ:
– Bà trả bao nhiêu tiền?
Cậu hy vọng đối phương sẽ ra giá một vạn tệ. Không ngờ câu trả lời lại là:
– Tôi trả cậu hai vạn tệ. Cậu cho tôi số tài khoản để ứng trước một vạn, xong việc, tôi sẽ đưa nốt một vạn còn lại.
– Tôi không gặp được bà, lỡ đâu tôi làm xong bà lại không đưa nốt một vạn còn lại thì sao?
– Có “anh hai” đứng giữa, tôi chạy sao nổi.
– Vậy bà không sợ tôi cầm một vạn này chạy mất sao?
– Có “anh hai” đứng giữa, cậu chạy không thoát.
– Muốn tôi giết ai?
– Một cô gái.
– Cô ta tên họ là gì, nhà ở đâu?
– Cái đó cậu không cần lo. Tối nay, cậu hãy đến khu vực thôn Huyền Quái, ở đó có một am ni cô, cạnh am ni cô là con đường đất, đối tượng sẽ xuất hiện một mình ở đó.
– Không thành vấn đề.
– Tôi sẽ liên lạc với cậu bất cứ lúc nào. Bye bye!
– Tạm biệt!
Gác máy, Du Huy chợt cảm thấy cái thành phố tường đồng vách sắt này bỗng nhiên mở toang một cánh cửa dành riêng cho mình khiến lòng cậu như đang được đón gió ùa vào.
Từ ngày lên Tây Kinh, cậu cứ nghĩ mình chỉ là đồ bỏ nhưng giờ đây cậu bỗng thấy mình hữu dụng biết bao. Cậu có thể kiếm tiền về cho chị gái đi học. Ban nãy cậu cứ lo mình đối đáp không chuyên nghiệp, đối phương sẽ nghe ra sơ hở, biết cậu chỉ là một thằng oắt gà mờ và đi tìm kẻ khác cao tay hơn. Do đó, cậu đã cố ý trầm giọng xuống để bắt chước một tay sát thủ thực thụ.
Tối hôm ấy, cậu mau chân đến thôn Huyền Quái theo mệnh lệnh của Mễ Gia.
Ngồi trên xe taxi, cậu không ngớt vần vò sợi dây thừng ni lông trong tay. Cùng lúc ấy, trên một chiếc taxi khác, Tiểu Nhụy tâm sự với Cố Phán Phán: “Tớ thích cái vòng nào dày dặn một chút”.