Khi ta đang say giấc trong đêm trường đằng đẵng, có phải chăng mọi thứ xung quanh đều không hề thay đổi?
Khuôn mặt người đang mỉm cười trong tranh, cánh cửa tủ quần áo vô hồn, đống sách đôn thành hàng trên giá và cả con chuột vốn quen được di động giờ đang im lìm trên bàn máy tính…?
Chồng của Mễ Gia đang ở nước ngoài. Trước khi Phục Thực bước vào cuộc sống của cô, Mễ Gia sống một mình trong căn biệt thự Ngọc Mễ.
Một đêm nọ, khi trời đã khuya lắm, cô đột nhiên tỉnh giấc, vẳng nghe thấy những âm thanh rùng rợn. Âm thanh ấy rất gần, rất gần. Hình như nó ở ngay bên ngoài cửa sổ. Cơ hồ là tiếng kêu xé lòng của một người con gái đang phải chịu đựng nỗi đau lột da – tiếng kêu thảm thiết, dài miên man như thể trút hết mọi sinh khí từ trong bụng, trong phổi, trong khí quản, trong đôi mắt…
Máu trong toàn bộ cơ thể Mễ Gia dồn thẳng lên đỉnh đầu. Cô biết, đó là tiếng chó sói tru trên núi Uy Hổ. Cuối cùng, nó cũng dần dần lắng xuống, đất trời lại chìm vào bể im lặng chết chóc.
Máu từ đỉnh đầu lại rút xuống rần rật, toàn thân cô lạnh buốt và run lên lây bẩy. Cô phấp phỏng lo âu, nếu đúng là sói, liệu nó có xông vào phòng và ăn tươi nuốt sống mình không? Mễ Gia nghe nói dạo gần đây ngoại ô Tây Kinh bỗng xuất hiện dấu vết của sói, có gia súc bị nó cắn chết, có người làng bị cắn trọng thương. Sau mấy mươi năm mất tích, giống ấy lại xuất hiện ở Tây Kinh. Cảnh sát khu vực và cán bộ thị trấn đã liên kết thành lập đội dân phòng để tuần tra những nơi có sói lai vãng.
Suốt đêm đó, Mễ Gia không tài nào chợp mắt. Cô cảm thấy mình cần một người đàn ông bên cạnh, không cần biết người ấy là ai.
Hôm sau, Mễ Gia lên mạng đăng ngay mẩu quảng cáo:
“Tuyển trợ lý tổng giám đốc. Yêu cầu: Nam, tuổi dưới , trình độ Đại học.”
Cô mong tuyển được một người đàn ông đầy nam tính.
Ứng viên lên tới vài chục. Thứ hai ngày tháng năm là hôm diễn ra buổi phỏng vấn, một mình Mễ Gia làm chủ khảo. Mấy ứng viên đầu tiên toàn những kẻ đầu to mắt cận, cô chẳng ưng ai hết.
Phục Thực là người thứ mười ba vào phỏng vấn. Mễ Gia cũng chẳng đặt hy vọng gì sau khi xem qua hồ sơ của anh. Anh tự khai mình chưa tốt nghiệp, lại chẳng phải người bản địa mà đến từ vùng núi Đại Hưng An xa xôi. Chưa kể, tên của anh nghe thật kỳ quặc.
Nhưng ngay khi Phục Thực bước vào văn phòng, đôi mắt Mễ Gia bỗng như ngời sáng. Chàng thanh niên hai mươi tư tuổi, cơ bắp rắn chắc, hoạt bát nhanh nhẹn, đôi mắt có thần khiến người đối diện phải nể sợ. Anh kiệm lời, hỏi gì đáp nấy, không như những kẻ khác vừa mới bước vào đã thao thao bất tuyệt khoe mẽ bản thân. Thêm nữa, đây là người duy nhất không đeo kính trong số toàn bộ những ứng viên Mễ Gia đã gặp.
Mễ Gia cúi xuống, vừa lật sơ yếu lý lịch của anh ta vừa hỏi:
– Thế mạnh của anh là gì?
Phục Thực nhìn thẳng vào cô và bình thản đáp:
– Thế mạnh của tôi là… rất mạnh.
Mễ Gia ngẩng mặt, sững người giây lát rồi nở nụ cười trên môi. Cô nhấc điện thoại lên và dặn nhân viên bên ngoài:
– Những người còn lại tôi không cần gặp nữa.
Và Phục Thực đã trở thành trợ lý của Mễ Gia. Thực chất, anh là người tình của cô. Về sau cô có hỏi thêm trước đây anh làm nghề gì. Phục Thực đáp sau khi trượt đại học cứ luẩn quẩn ở nhà vô công rồi nghề, làm trợ lý cho cô là công việc đầu tiên của anh.
Ngay hôm sau, Phục Thực bắt đầu đi làm, Mễ Gia cũng đưa anh về biệt thự Ngọc Mễ luôn trong ngày hôm đó.
Đêm ấy, Phục Thực đã tiến thẳng vào cơ thể Mễ Gia qua một cánh cửa sâu thăm thẳm. Cô mở cửa đón nhận người khách bạo liệt này và cảm nhận nỗi đau quằn quại như khi sinh nở. Cô chảy nước mắt như một thiếu nữ mới nếm thử lần đầu. Lạ là người khách nơi cánh cửa cứ mỗi lúc một lớn dần, lớn dần cho tới khi lớn hơn cả cánh cửa và không sao đi ra được nữa.
Cuối cùng, ngọn núi lửa của trong cơ thể Phục Thực cũng phun trào nhưng hai tấm thân vẫn không thể rời nhau, tựa như bị khóa chặt.
Mễ Gia cảm thấy sợ hãi. Cô từng đọc được một mẩu tin trên báo: “Trong đêm tân hôn của một cặp vợ chồng mới cưới ở trấn Nam Bình, người chồng bị “dính chặt” vào vợ, cả hai không tài nào tách nhau ra được, đành gọi cấp cứu. Đến nơi, nhân viên cấp cứu phải dùng một tấm thảm bọc cả hai lại rồi tức tốc đưa tới bệnh viện. Thì ra do quá căng thẳng, cơ thịt người vợ bị co lại nên mới xảy ra cơ sự. Bác sĩ phải chích cho cô một mũi thuốc giãn cơ, hai cơ thể mới tách được khỏi nhau.”
Nhưng Mễ Gia đâu có căng thẳng.
Cô dồn hết sức lực trong người đẩy anh ra song vô ích. Tình trạng kéo dài suốt mười mấy phút, Phục Thực cũng khó khăn lắm mới rời được khỏi cơ thể cô.
Mễ Gia từng trải qua mấy người đàn ông, nhưng chỉ duy Phục Thực là không giống với bất cứ ai. Anh có thế làm tình bất cứ lúc nào và luôn luôn căng tràn, mạnh mẽ. Lần nào cũng vậy, anh luôn mang lại cho cô niềm hưng phấn tột cùng, khiến cô thường gào thét như một con sói cái cho tới tận khi trời sáng.
Ngày thường, Phục Thực hiếm khi đặt chân đến công ty. Anh luôn khiến người khác cảm thấy lạnh lùng.
Từ khi có Phục Thực, Mễ Gia như được thay máu, gương mặt cô rạng rỡ, mái tóc đen bóng mượt như vừa trẻ ra mấy tuổi. Không ai hay biết người con trai kỳ lạ kia chính là chất gây nghiện trên giường mà Mê Gia không thể nào rời bỏ.
Hàng đêm, trên giường lại có một người đàn ông bên cạnh, Mễ Gia thấy vững tâm hơn rất nhiều. Nhưng tiếng sói tru thê lương ấy đã bén rễ trong ký ức cô. Dần dà, nó hóa thành những cơn mộng mị quái đản, tách biệt với Phục Thực và đón đợi cô ở một thế giới khác. Giấc mộng quái đản ấy khởi đầu như thế này:
Mễ Gia mơ màng xuất hiện giữa một thị trấn nhỏ lạ lẫm. Hai bên đường nhà cửa, quán xá san sát như cây rừng, cánh cửa nào cũng mở he hé, bên trong tối om om và không một bóng người. Cô có thể cảm nhận thấy ánh mắt của rất nhiều, rất nhiều người đang ẩn trốn trong một xó xỉnh nào đó len lén dõi theo cô. Khuôn mặt họ mờ mờ ảo ảo, chẳng rõ đang vui hay buồn. Chốn này thật nguy hiểm! Cô biết!
Phục Thực đâu?
Cô dáo dác nhìn xung quanh nhưng không hề thấy bóng dáng anh. Cô tự nhủ, phải mau mau rời khỏi chốn này, bao nhiêu việc trên công ty vẫn đang chờ…
Lúc sắp bước ra khỏi thị trấn, một người con gái bỗng xuất hiện ngay trước mặt cô. Cô ta trẻ trung hơn Mễ Gia rất nhiều, nước da trắng ngần, đôi mắt phượng một mí và khuôn miệng nho nhỏ. Lúc hai người đi lướt qua nhau, cô gái kia khẽ nói: “Khi cảm thấy tuyệt đối chắc chắn, hãy quay đầu nhìn lại…”
Toàn thân Mễ Gia tắm trong ớn lạnh, cô không dám quay đầu lại mà cố đẩy mau những bước chân thật gấp tiến về trước.
Bỏ lại thị trấn ma mị đằng sau, cô lại đến với một cánh đồng mênh mang trải ra vô cùng tận. Những đám cỏ cao vút hòa lẫn với những loài hoa không tên cứ nở rồi lại tàn. Không có lấy một sinh vật sống, có thể chúng đang ẩn nấp thật sâu trong lòng cỏ.
Khung cảnh tựa hồ như của ngày xưa, u ám, trầm buồn và không một tia sáng. Đường chân trời gần đấy mà xa đấy. Trên cánh đồng không có lối đi, cô đạp lên bụi cỏ, bước thấp bước cao rồi đột nhiên thấy da đầu tê ngắt.
Bản năng mách bảo cô dừng lại và ngoảnh đầu lại nhìn. Chẳng có gì ngoài mấy con sâu đang kêu lích rích trong đám cỏ.
Thật quái lạ!
Cơn gió nhè nhẹ, êm êm khẽ mơn man mái tóc dài vừa được uốn xoăn trong thẩm mỹ viện, thổi tung bộ cánh màu xanh nhạt thời thượng năm . Đi thêm một đoạn đường, cô càng lúc càng thấy bất thường. Sống lưng cô lạnh lâm râm như thể đang bị hằng hà sa số mũi kim chích vào. Một lần nữa, cô ngoái đầu nhìn, ánh mắt đảo vòng ra xa rồi thu lại gần mà vẫn không trông thấy bất cứ thứ gì.
Cô lẳng lặng quay về phía trước, trống ngực đập thình thịch từng hồi.
Đi thêm một đoạn nữa, cô nghe rõ mồn một tiếng hai bàn chân đang theo sát ngay sau lưng.
Không phải, hình như ba bàn chân.
Cũng không phải, tựa hồ bốn bàn chân.
Vẫn không phải, có lẽ là năm bàn chân…
Cô thình lình quay lại. Trong giây lát, hai mắt cô trợn tròn, mồm kinh ngạc há hốc… Thứ đó cuối cùng cũng hiện thân!
Sắc lông của nó lẫn vào với màu cỏ, khó có thể nhận thấy khi đứng từ đằng xa. Cỏ rậm rì, lông nó cũng rậm rì. Tai nó nhọn hoắt, chiếc đuôi dài thượt, hai mắt ánh lên một màu xanh đùng đục, hung hiểm, sâu hút và ma quái. Bị Mễ Gia phát hiện, nó thôi không ẩn thân nữa mà ngồi sụp xuống lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt cô.
Đến đó, cô rùng mình tỉnh giấc.
Cô đưa tay quờ quạng phía trước mặt. Trên giường trống huếch chẳng có gì hết. Mễ Gia quay mình lại và trông thấy Phục Thực nằm ngay sau lưng, dưới ánh sáng lờ mờ của vầng trăng. Anh đang ngủ. Bao giờ cũng vậy, anh ngủ rất yên, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.