Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Nơi tiếp giáp giữa vành tai và quai hàm của Lâm Ôn giống như bị đóng vảy, từ da đầu đến xương đuôi có một luồng điện tê dại khiến cô bất giác co người lại, đẩy khuỷu tay về phía sau.
Sức lực của cô nhẹ như mây, không có chút uy hiếp, nhưng Chu Lễ dừng một chút, buông cô ra.
“Tai nạn” bất ngờ chỉ diễn ra trong hai ba giây, nhưng bầu không khí giữa hai người đột ngột chuyển từ căng thẳng sang nhìn nhau không nói nên lời.
Lâm Ôn lùi ra sau hai bước, lấy tay che lỗ tai đang nóng và tê ngứa, tim đập như sấm.
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Lễ quên mất khả năng ngôn ngữ của mình, chỉ biết nhìn chằm chằm người ta.
Vài tiếng ếch kêu trên cánh đồng, cắt ngang bầu không khí yên tĩnh, đánh thức Lâm Ôn. Cô đột ngột quay người, nhanh chóng trở về theo con đường cũ.
Chu Lễ chậm một chút, lẳng lặng đi theo phía sau cô.
Trời tối, ở nông thôn không có đèn đường, Lâm Ôn mờ mịt đi về phía trước, Chu Lễ bật đèn pin điện thoại di động để chiếu sáng cho cô.
Khoảng cách đèn pin chiếu sáng có hạn, không chiếu xa được, Chu Lễ rút ngắn khoảng cách với Lâm Ôn, nhưng Lâm Ôn giống như bị ma đuổi, đi càng nhanh hơn.
Cho đến khi cô bị vấp ngã, hai người mới đi song song. Chu Lễ đỡ cánh tay cô, nhíu mày nhìn sắc mặt trở nên tái nhợt của cô.
Lúc nãy Lâm Ôn sốt ruột tìm người, khí sắc đã rất kém, bây giờ môi cũng mất máu.
Chu Lễ rốt cuộc lên tiếng: “Em không thoải mái chỗ nào?”
Lâm Ôn yếu ớt lắc đầu.
Chu Lễ dùng hai tay ôm vai cô: “Đi bệnh viện nhé?”
Lâm Ôn lại lắc đầu, yếu ớt nói: “Có lẽ bị hạ đường huyết.”
Sau đại học, cô rời xa ba mẹ, thỉnh thoảng ăn uống thất thường, từng có vài lần mệt mỏi, chóng mặt và buồn nôn, sau đó mới biết là hạ đường huyết, ăn chút gì đó là được.
Hiện tại cả người Lâm Ôn vừa mệt vừa muốn nôn, Chu Lễ không lãng phí nhiều thời gian, quay lưng lại rồi cúi người, cõng cô lên lưng.
Lâm Ôn đã quen với bờ vai và tấm lưng này, cô không còn sức, cũng không muốn làm ra vẻ ngay tại lúc này.
Lâm Ôn chịu đựng sự khó chịu trong dạ dày, nhắm mắt nằm lên bờ vai rộng lớn của anh.
Không tiện cầm di động nên Chu Lễ cất vào túi. Chu Lễ bước từng bước lớn vững vàng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn bờ vai, khuôn mặt mơ hồ trong bóng tối nhưng hơi thở yếu ớt gần trong gang tấc.
Gần đến nhà Uông Thần Tiêu, Lâm Ôn đẩy Chu Lễ, Chu Lễ tự giác thả cô xuống đất.
Cánh cửa rộng mở, ánh đèn ngập tràn. Trong phòng khách có một cái bàn dài, trên bàn để nhiều loại đồ ăn vặt để đãi khách ban ngày.
Tiêu Bang chống cằm ngồi trước bàn, ngón tay lăn một trái hồ đào trên bàn, Chu Lễ vào nhà, lấy vài miếng sô cô la trên khay, hỏi Tiêu Bang: “Bọn họ đâu?”
Tiêu Bang chỉ vào cánh cửa đóng chặt phía đối diện, ở đó là phòng khách nhỏ có sô pha.
“Hai người ở bên trong.”
Chu Lễ đưa sô cô la cho Lâm Ôn mới vừa ngồi xuống, vừa đi vào phòng bếp vừa tiếp tục hỏi: “Ba mẹ lão Uông đâu?”
“Bị bà con đưa đi rồi, lão Uông kêu bọn họ ngủ lại nhà bà con một đêm.”
Chu Lễ bật đèn phòng bếp, lấy một cái chén sứ nhỏ, cho vào hai muỗng đường trắng, đổ nước ấm vào rồi nói: “Coi như cậu ấy không đến nỗi quá ngốc.”
Nói xong, anh đem nước đường tới trước mặt Lâm Ôn: “Uống đi.”
“Tao thấy khó, vừa rồi Viên Tuyết đặc biệt bình tĩnh.” Người đang bạo phát đột nhiên trở nên bình tĩnh, ngược lại giống như mưa núi sắp ập đến, gió cuốn khắp tòa nhà.
Tiêu Bang nói xong thì nhìn về phía Lâm Ôn: “Em bị sao vậy?”
Chu Lễ ngồi xuống, trả lời thay Lâm Ôn: “Hạ đường huyết.”
Lâm Ôn ăn sô cô la xong, uống nước đường, chân mày nhíu chặt, ánh mắt không ngừng rơi vào cánh cửa nhỏ đối diện.
Lúc trước Viên Tuyết mở tiệc chiêu đãi để thẩm vấn bọn họ, cô nói lớn tiếng đến nỗi bức tường cũng không ngăn được, bây giờ không có âm thanh nào của Viên Tuyết xuyên qua cánh cửa nhỏ mỏng manh này, Lâm Ôn và Tiêu Bang có chung cảm xúc lo lắng và sốt ruột.
Lâm Ôn hỏi: “Bọn họ vào trong bao lâu rồi?”
Tiêu Bang nói: “Hơn mười phút.”
Sau khi ba người ngồi khoảng một tiếng đồng hồ, cánh cửa nhỏ cuối cùng cũng mở ra.
Viên Tuyết đi ra trước, đôi mắt cô vẫn còn đỏ hoe, cố gắng nở nụ cười nhưng tiếc rằng không làm được.
Cô đưa tay về phía Lâm Ôn: “Ôn Ôn.”
Lâm Ôn lập tức đỡ cô, hai người nắm tay nhau đi lên lầu. Uông Thần Tiêu tiếp tục đi theo đến đầu cầu thang.
Đóng cửa phòng ngủ, Lâm Ôn hỏi: “Chị sao rồi? Có chỗ nào không khỏe hay không?”
Viên Tuyết lắc đầu: “Không có.”
“Chị ăn gì chưa?” Lâm Ôn nói, “Chị đi tắm đi, em nấu chút đồ cho chị nhé?”
“Không cần, chị ăn không vô.”
“Nước thì sao? Muốn uống nước không?”
“Chị không khát.”
“Vậy chị cần gì thì nói với em nhen.”
“Ừ.”
Lâm Ôn không chủ động hỏi điều gì, cô lấy áo ngủ cho Viên Tuyết, dỗ cô đi tắm trước.
Sau khi tắm rửa xong, Viên Tuyết ngồi trên giường, đôi mắt đỏ hoe đã trở lại bình thường, cô nói: “Chị đã nói chuyện xong với lão Uông rồi, ngày mai trở lại Nghi Thanh, chị sẽ dọn ra khỏi chỗ của ảnh, chuyện sau này thì để sau hẵng nói.”
Lòng Lâm Ôn chùng xuống, ngồi bên cạnh Viên Tuyết.
Viên Tuyết nhìn cô: “Vừa rồi chị ngã bài với ảnh, chị nói cho ảnh biết chị đã kiểm tra di động của ảnh.”
“Vậy ảnh……”
Viên Tuyết lắc đầu: “Ảnh không có.”
Uông Thần Tiêu không ngờ cô đã dùng cách đó để kiểm tra di động của anh.
Lúc nãy ở trong phòng khách nhỏ, Uông Thần Tiêu lấy điện thoại ra, vội vàng giải thích: “Bộ nhớ của điện thoại bị đầy, cho nên mới xóa lịch sử trò chuyện!”
Trong di động của anh, WeChat chiếm tỷ lệ bộ nhớ nhiều nhất. Trong kỳ nghỉ - vừa rồi, lúc Viên Tuyết về quê, bộ nhớ di động của Uông Thần Tiêu gần như đầy, sau khi xóa bộ nhớ cache cũng không đủ, Uông Thần Tiêu đành phải bắt đầu với WeChat.
Đầu tiên anh xóa tất cả lịch sử trò chuyện với nhóm Chu Lễ, sau đó xóa của cha mẹ và bà con, bởi vì anh thường chỉ trò chuyện hỏi thăm, xóa cũng không có vấn đề gì.
Những người còn lại cơ bản đều liên quan đến công việc, lúc đó anh rãnh rỗi nên nhấp từng cái một, chọn và xóa nội dung ngoài công việc.
Người tên Tiểu Thiến vốn có quan hệ công việc với anh nên anh cũng xóa một chút.
Nhưng những cái mà anh lựa xóa, anh không xóa nhiều lắm, bởi vì quá phiền phức.
“Anh định đổi di động , hiện tại tạm thời xài cái này.” Uông Thần Tiêu mở WeChat ra, sợ Viên Tuyết không tin, anh để Viên Tuyết xem lịch sử trò chuyện giữa anh và nhóm Chu Lễ, tất cả đã biến mất.
Sau đó đưa Viên Tuyết nhìn cái khác, nhiều lần đảm bảo: “Nếu em vẫn không tin, anh sẽ tìm Tiểu Thiến!”
“Tiểu Thiến? Gọi một cách thân thiết như vậy à?”
Ở sân sau dưới lầu, Chu Lễ và Tiêu Bang đang ngồi trên ghế salon, Uông Thần Tiêu ngồi trên ghế nhỏ, trong tay vài người cầm chút đồ ăn nhẹ, vừa lấp đầy bụng vừa nói chuyện.
Tiêu Bang nghe Uông Thần Tiêu nhắc đến “Tiểu Thiến”, nên đã nói một câu như vậy.
Uông Thần Tiêu không ăn, anh không động vào đồ ăn, ngồi trên chiếc ghế thấp, anh nói: “Trước đây cô ấy là hàng xóm của nhà tao. Tiệc đính hôn này mời khách tùy ý, không gửi thiệp, gặp người trong làng thì mời một tiếng, tao không biết ba mẹ tao mời nhà bọn họ. Ba mẹ tao đúng là thích cô ấy, nhưng tao và cô ấy hoàn toàn không có gì. Thành thật mà nói, mấy năm nay xung quanh tao thiếu sự cám dỗ ư? Nếu tao thật sự muốn tìm, chẳng lẽ không thể tìm một người đẹp hơn Tiểu Thiến?”
Chu Lễ nói: “Sao nào, mày sẽ hoàn toàn không sa ngã?”
Uông Thần Tiêu nghĩ một chút, trả lời thành thật: “Tao không thể đảm bảo mười mấy năm sau tao có ngoại tình hay không, tao chỉ có thể đảm bảo rằng hiện tại tao một lòng một dạ với Viên Tuyết. Bây giờ đối với tao, nhiệm vụ hàng đầu là kiếm nhiều tiền hơn, thật sự không nghĩ tới những chuyện lung tung.”
Tiêu Bang nói: “Vậy mà Viên Tuyết còn muốn tách khỏi mày?”
Uông Thần Tiêu thở dài, xoa mặt vài cái, sau một lúc lâu mới nói: “Bởi vì ba mẹ tao và tao.”
“Chị chạy ra ngoài như vậy nhưng anh ấy không chạy theo, ý ảnh là gì? Coi chị là gì?” Viên Tuyết ôm chăn, nhìn Lâm Ôn nói, “Em biết lúc chị ở đó một mình đã nghĩ gì không?”
Cô chạy ra khỏi nhà họ Uông, cơ bản không nhận ra hướng nào cả, chạy mệt mới dừng chân trước một ngôi nhà nát.
Căn nhà nát là một căn nhà trệt nhỏ, cửa sổ vỡ gần hết, cửa gỗ cong queo, không biết gia đình nào đã bỏ rơi, Viên Tuyết cảm thấy cô giống như căn nhà nát này, thủng lỗ chỗ và bị bỏ hoang.
Uông Thần Tiêu không chạy theo, cô thất thần ngồi trên cục đá trước ngôi nhà nát, từ lúc quen Uông Thần Tiêu đến bây giờ, trong đầu cô giống như một bộ phim chiếu lại.
“Chị biết chị có rất nhiều khuyết điểm, nhưng Uông Thần Tiêu cũng có một đống tật xấu, chẳng lẽ bình thường chị không bao dung ảnh sao? Ba mẹ ảnh hoàn toàn không nhìn thấy.” Viên Tuyết nói, “Vấn đề giữa chị và ba mẹ ảnh không phải gần đây mới có, Uông Thần Tiêu không phải không làm, nhưng ảnh làm không đủ. Giống như hôm nay, ảnh muốn đuổi theo chị, nhưng mẹ ảnh vừa túm vừa gào, ảnh không nhấc chân nổi. Ảnh muốn lấy lòng hai bên, lắc lư cân bằng cả trái lẫn phải, không thể nhẫn tâm với chị, cũng không thể nhẫn tâm với mẹ ảnh, chuyện gì cũng ba phải.”
Viên Tuyết nói: “Nhưng trên thực tế, nguồn gốc của vấn đề lớn nhất trong mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu không phải là phụ nữ chúng ta, mà là đám đàn ông bọn họ!”
“Đàn ông cần phải quyết đoán, đầu óc tỉnh táo, tao đã sử dụng toàn bộ sự quyết đoán và tỉnh táo trong công việc. Khi về nhà tao là kẻ hèn nhát.” Uông Thần Tiêu cũng có ý thức rõ ràng về bản thân.
“Hừ,” Tiêu Bang ăn bánh quy, “Hôm nay mày đã đủ hèn nhát.”
Uông Thần Tiêu nói: “Viên Tuyết nói rằng tao đứng núi này trông núi nọ ——”
Chu Lễ không ăn gì, thỉnh thoảng uống hai ngụm nước, nghe Uông Thần Tiêu nói những lời này, anh đặt ly nước xuống, liếc một cái.
“—— muốn lấy lòng bên này, cũng muốn lấy lòng bên kia,” Uông Thần Tiêu nói, “Tao thừa nhận, tao muốn ba phải, nhưng tao thật sự không biết làm thế nào. Tao thương ba mẹ tao, cũng yêu Viên Tuyết, tao không muốn tổn thương bên nào cả. Thật ra, tất cả mọi người đều có vấn đề, tao biết mẹ tao đôi khi quá đáng, tao cũng biết tính tình của Viên Tuyết, tao đều rõ cả! Nhưng bây giờ cô ấy nói muốn tách ra trước, tao…… Tao hỏi tụi mày, nếu tụi mày gặp phải tình huống này thì làm sao?”
Tiêu Bang đổ vụn bánh quy vào tay, nhét vào miệng rồi nói: “Tao đem heo nái về nhà, ba mẹ tao cũng có thể thưởng thức hồi lâu, giả thuyết này của mày không áp dụng trên người tao được.”
“……”
Uông Thần Tiêu cứng họng quay qua Chu Lễ: “Lão Chu, còn mày thì sao?”
Ngón tay Chu Lễ móc vào quai cốc, thong thả nói: “Mày không chọn ba mẹ, mày không có quyền chọn, nhưng mày có thể chọn vợ cho mình, có quyền chọn. Nếu mày chọn một người mà ba mẹ mày không thích, thời điểm mày đưa ra quyết định đó thì phải hiểu rõ, mày cần có trách nhiệm với vợ mình, và chịu mọi hậu quả.”
Uông Thần Tiêu sửng sốt, ngồi ngây ngốc một lúc lâu.
Sau đó đứng dậy, đi vào bếp kiếm đồ ăn. Đi lên lầu, anh đặt cái khay ở gần cửa, gửi tin nhắn WeChat cho Viên Tuyết: “Anh có lấy canh gà nóng cho em, đặt trước cửa phòng em.”
Viên Tuyết đọc WeChat xong, đặt điện thoại bên cạnh gối. Lâm Ôn vén chăn cho cô và hỏi: “Muốn ngủ chưa? Nếu ngủ thì em tắt đèn.”
“Ừm.”
Lâm Ôn tắt đèn, nằm xuống với Viên Tuyết.
Lâm Ôn không buồn ngủ, trong lòng rối rắm, tim treo lơ lửng, vừa lo cho Viên Tuyết, lại không rõ bản thân.
Lỗ tai tựa như còn nóng, Lâm Ôn giơ tay rờ, trong lúc nhất thời, cô lo lắng rằng Viên Tuyết “không rõ chính bản thân”.
Lâm Ôn cắn môi, xoay người nhắm mắt.
Nằm một hồi lâu cũng không ngủ được, cô rờ di động, xem giờ.
Mới hơn giờ.
Tối nay Viên Tuyết chưa ăn gì, Lâm Ôn ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng xuống giường.
Bước ra khỏi phòng, cô sững sờ khi thấy cái khay dưới đất, mở nắp nhìn, bên trong là canh gà đã nguội lạnh và cơm trắng.
Lâm Ôn bưng khay vào bếp, tìm một ít rau củ.
Buổi tối không mở tiệc, trong phòng bếp không thiếu đồ ăn, Lâm Ôn định làm chút đồ ăn nhẹ cho Viên Tuyết.
Chu Lễ đang nằm trên ghế ở sân sau, thấy đèn phòng bếp bật sáng, ngay sau đó có tiếng nước chảy.
Qua khe cửa nhỏ, có một bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn bên trong.
Chu Lễ búng tàn thuốc.
Uông Thần Tiêu và Tiêu Bang đã lên lầu, anh muốn hóng gió một lát cho nên chưa đi lên.
Cơn mưa nhỏ buổi tối chỉ kéo dài trong thời gian rất ngắn, mặt đất khô nhanh chóng, trong không khí có mùi cỏ xanh rất sảng khoái dễ chịu.
Trong lòng anh có tâm sự, châm một điếu thuốc từ từ hút, bây giờ mới hút một nửa.
Chu Lễ nhìn một hồi.
Bên trong không nghe tiếng nước nữa, không biết bóng dáng nhỏ bé đã đi tới góc nào.
Chu Lễ dập tắt thuốc, cầm ly nước đã cạn và hộp đồ ăn vặt đi vào bếp.
Lâm Ôn đang xắt rau, nghe tiếng động thì giật mình, quay đầu lại thấy Chu Lễ bước vào từ cửa sau tối om, cô chưa hoàn hồn hỏi anh: “Sao anh ở đây?”
“Hóng gió một chút.” Chu Lễ đặt đồ xuống, hỏi cô, “Em làm đồ ăn khuya?”
“…… Em nấu chút đồ cho Viên Tuyết.”
“Viên Tuyết còn chưa ngủ à?”
“Ngủ rồi, em sợ chị ấy tỉnh lại sẽ đói.”
“Lão Uông đã đem đồ ăn lên đó cho cô ấy.”
“Em biết, canh gà đã nguội lạnh rồi.” Lâm Ôn nói, “Em làm chút đồ ăn nhẹ.”
“Em cũng chưa ăn tối.” Chu Lễ nói.
“…… Ừ.” Lâm Ôn cúi đầu, tiếp tục chuẩn bị đồ ăn.
Chu Lễ dựa vào bồn rửa chén bên cạnh, nhìn cô hỏi: “Viên Tuyết nói gì với em?”
“…… Nói chuẩn bị tách ra với lão Uông trước, chuyện còn lại sẽ tính sau.” Nghe Chu Lễ nhắc, Lâm Ôn lại bắt đầu lo lắng, “Lão Uông có tính toán gì không?”
Chu Lễ tóm tắt nội dung cuộc trò chuyện trước đó.
“Anh nghĩ bọn họ…… sẽ không sao chứ?” Lâm Ôn lo lắng.
Chu Lễ nói: “Mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu là vấn đề thế kỷ, nếu lão Uông còn muốn trốn tránh, không giải quyết vấn đề này, đừng hòng có kết quả khác với Viên Tuyết.”
Lâm Ôn vốn muốn nghe một câu trấn an, ai ngờ Chu Lễ lại thẳng thắn như vậy.
Cô cúi đầu, tiếp tục xắt rau một cách chậm rãi.
Chu Lễ nói tiếp: “Nhưng lần này lão Uông sẽ không trốn tránh, chẳng qua quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu quá phức tạp, bọn họ còn cần thời gian mày mò.”
Lâm Ôn nghe xong, cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Ngay sau đó, Lâm Ôn lại nghe được một câu: “Em nói xem, quan hệ của chúng ta có phức tạp như bọn họ không?”
Lâm Ôn dừng lại.
“Em thích đơn giản, ghét sự phức tạp, nhưng khi sự phức tạp ập đến, không thể chỉ nghĩ đến việc chống lại và tránh né, nếu không sẽ giống như lão Uông, mọi thứ sẽ trở nên phức tạp hơn.”
Bồn rửa chén cách cái thớt mét rưỡi, Chu Lễ đứng ở cuối bồn rửa chén, không hề nghiêng người, ít nhất vào giờ phút này, anh vẫn duy trì một giới hạn khiến Lâm Ôn yên tâm.
“Lúc trước em nói cái gì đứng núi này trông núi nọ. Từ lúc đại học tôi không có bạn gái, chỉ đi xem mắt, bây giờ tôi và người trước đây là bạn bè, tuy rằng tôi chỉ gặp cô ấy ba lần, năm ngoái đã nói không hợp nhau nên không gặp lại.”
Lâm Ôn gom rau trên thớt.
“Lâm Ôn,” Chu Lễ nhìn một bên mặt cô, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta thử xem, được không?”
Con dao dừng lại ở trên lá cải, được mài bén, lưỡi dao dường như xỉn màu, không hiểu sao không cắt được.
Chung quanh im lặng, một hồi lâu sau, Lâm Ôn mới nhẹ nhàng phun ra năm chữ.
“Anh để em nghĩ lại.”