Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Lâm Ôn đi vào trước, vừa vào cửa đã bị chặn lại.
Đèn ra vào không được bật lên, trên lối đi ngắn và hẹp có một đống thùng giấy và bao tải chất đống, nhân viên Tiểu Đinh chổng mông vào mặt bên kia của thùng giấy để phân loại hàng hóa, nghe tiếng động nên đứng dậy, thùng giấy sau lưng bị anh đẩy về phía cửa.
Bắp chân của Lâm Ôn bị đụng trúng, lui ra sau theo phản xạ có điều kiện, lưng đụng vào một bức tường thịt cứng, cô ngẩng đầu và nhìn thấy Chu Lễ.
Đôi mắt là bộ phận sáng nhất trên khuôn mặt con người, nhất là trong bóng tối, những bộ phận còn lại có thể không nhìn thấy rõ, nhưng đôi mắt là hai màu đen trắng rõ ràng giống như tọa độ, để người ta tìm kiếm chính xác.
Ánh đèn ở cửa mờ mịt, bóng dáng Chu Lễ ẩn hiện trong bóng tối, không có khí chất do quần áo tạo nên, ánh mắt có lẽ lộ ra vẻ kiềm chế và kiên định khi đối diện với người trước mặt, nhưng khi mí mắt rũ xuống thì lại chứa sự sâu thẳm khó dò như một xoáy nước. Đặc biệt đôi mắt anh vừa hẹp vừa dài, loại thâm trầm này càng ám ảnh.
Lâm Ôn chỉ liếc nhìn anh và đứng vững.
Chu Lễ ôm vai cô, dời người sang bên cạnh một chút, sau đó buông tay, thu lại ánh mắt.
“Tại sao chất đống đồ đạc ở cửa?” Anh hỏi Tiểu Đinh.
Lâm Ôn lại nhìn đống đồ trước mặt.
“Đây là hàng hóa vừa đến, bên trong đang còn phân loại, nếu không sẽ lộn xộn lắm.” Tiểu Đinh nói, “Chủ yếu là không có khách, tạm thời đặt ở đây cũng không sao.”
“Không phải đã đụng người khác à.” Chu Lễ nói.
Tiểu Đinh ngây ngô gãi đầu, nói với Lâm Ôn: “Ngại quá, có đau không?”
“Không sao, chỉ đụng chút xíu.” Lâm Ôn hỏi anh, “Muốn hỗ trợ không?”
“Không cần, không cần.”
Chu Lễ dùng chân đẩy thùng giấy qua một bên, khai thông một khe hở, cởi áo vest đưa cho Lâm Ôn: “Không cần em, vào ngồi đi, đem áo vest của tôi vào.”
Lâm Ôn cầm áo vest của anh, đi qua khe hở vào phòng khách.
Đồ vest của Chu Lễ rất đắt tiền, Lâm Ôn sợ nhàu, lúc vắt lên sô pha còn cố ý vuốt thẳng, kéo góc áo và cổ tay áo một chút.
Trong phòng lộn xộn, cửa hàng không có khách, một số nhân viên khác cũng đang bận rộn, có người kiểm tra và đếm hàng hóa, có người điều chỉnh vị trí đồ đạc. Lâm Ôn đặt túi xuống, ngồi trên sô pha coi họ làm.
Chu Lễ cảm thấy bọn họ làm việc lộn xộn không có kế hoạch, yêu cầu bọn họ tập trung kiểm tra và đếm hàng hóa trước, sau đó thu dọn đồ đạc.
Sau khi chuyển hai thùng giấy vào phòng để đồ, anh mở hai tay, xắn tay áo sơ mi và ngồi trên sô pha, hỏi Tiểu Đinh: “Hôm nay không có khách nào?”
Tiểu Đinh nói: “Cũng không hẳn, buổi chiều có mở một xe, tối nay cũng có người hẹn trước, giờ rưỡi sẽ tới.” Xe có nghĩa là “Cục”, là một thành ngữ trong ngành.
Mấy ngày nay Viên Tuyết luôn phàn nàn về sự keo kiệt của Tiêu Bang, Lâm Ôn vô tình bị Viên Tuyết dẫn dắt, vừa rồi đang nghĩ đến lợi nhuận hàng ngày của cửa hàng.
Nghe Tiểu Đinh nói, có vẻ Tiêu Bang thật sự khó tính.
Lúc này Tiểu Đinh mới nhớ hỏi bọn họ: “Nhìn trí nhớ của tôi này, hai người muốn uống gì?”
“Một ly soda.” Chu Lễ hỏi Lâm Ôn, “Giống nhau?”
“Ừ, giống nhau.” Lâm Ôn cầm một tờ rơi trong tay, nói xong thì cúi đầu tiếp tục đọc nội dung trên tờ giấy.
Trên bàn trà có một xấp thật dày, cao khoảng mười lăm centimet, Chu Lễ cầm một tờ rơi nhìn thử.
Nổi bật nhất là hai chữ “Hang ổ”, hình ảnh nền màu đen đỏ, thiết kế hoa hòe loè loẹt.
Anh ném tờ giấy vào xấp tờ rơi.
Lâm Ôn đọc hết những dòng chữ trên đó, nhìn lên bàn trà, đếm một xấp tờ rơi nhỏ.
Chu Lễ thấy thế nên hỏi: “Muốn cầm đi phát?”
“Ừ, em đem đến công ty cho đồng nghiệp.” Lâm Ôn nói.
“Đồng nghiệp của em sẽ chơi trò này?”
“Không biết, em sẽ hỏi, biết đâu có người cảm thấy hứng thú.”
Chu Lễ ngồi nhìn Lâm Ôn đếm một xấp, cảm thấy chưa đủ nên đếm lại.
Khóe miệng anh nhếch một chút, sau đó ngả người ra sau.
Lúc cửa hàng khai trương hơn hai tháng trước, Tiêu Bang kêu gọi bạn bè truyền bá trong vòng bạn bè, về phần Lâm Ôn anh thấy lo lắng.
“Gửi cho Lâm Ôn luôn?” Tiêu Bang tự hỏi tự trả lời, “Không được.”
Lúc đó Chu Lễ đang xem kịch bản giết người vừa mới để trên giá sách, nghe vậy nên nói: “Sao không được?”
“Phải làm hai thủ tục mới tìm được cô ấy, phiền phức quá.”
“Mày lười như vậy?”
“Mày không lười thì mày nói đi.” Tiêu Bang luôn có vẻ mặt tê liệt, lúc này trên mặt hiện lên vẻ tò mò hiếm thấy, “Mày nói thử, bây giờ tao hỏi WeChat của Lâm Ôn, cô ấy sẽ từ chối hay đồng ý?”
Trên giá sách, kịch bản giết người đỏ đỏ xanh xanh, Chu Lễ ghép các màu sắc giống nhau lại, trả lời: “Muốn biết thì thử xem.”
Cách đây hai ba năm lúc Lâm Ôn vừa xuất hiện, mọi người chưa thân, Tiêu Bang và Chu Lễ không phải là loại người chủ động hỏi WeChat của những người phụ nữ không quen, Lâm Ôn cũng không đề cập đến chuyện đó nên bọn họ không trao đổi thông tin liên lạc ngay từ đầu.
Sai vài lần tiếp xúc thì dần dần quen thuộc, tính tình Lâm Ôn trầm lặng, cử chỉ hào phóng, lúc đó Viên Tuyết đã thất nghiệp, Lâm Ôn không có nhiều bài vở vào năm thứ đại học, ít nhất thời gian cũng tự do hơn so với nhân viên văn phòng, vì vậy hai người thường xuyên hẹn nhau đi mua sắm và ăn uống, chẳng mấy chốc trở thành bạn thân.
Có một lần mọi người liên hoan, Lâm Ôn và Nhậm Tái Bân vẫn chưa đến, điện thoại của Nhậm Tái Bân không thông, Viên Tuyết liên lạc với Lâm Ôn mới biết được bọn họ bị kẹt xe, di động của Nhậm Tái Bân đã hết pin nên tắt máy.
Để ngừa tình huống này tái diễn trong tương lai, Uông Thần Tiêu nói với Viên Tuyết: “Em đẩy số WeChat của Lâm Ôn, chúng ta đều thêm vào để tiện liên lạc.”
Ai ngờ Viên Tuyết từ chối: “Không được!”
Tiêu Bang nghe giọng điệu của cô, quay đầu nói với Uông Thần Tiêu: “Tình chị em của họ đã bị đứt.”
Viên Tuyết khinh thường: “Muốn đứt thì đứt tình huynh đệ của mấy người trước.”
“Vậy sao em không để bọn anh thêm WeChat của cô ấy?” Uông Thần Tiêu khó hiểu.
Viên Tuyết không trả lời mà hỏi lại: “Anh biết vì sao em thích Lâm Ôn không?”
Uông Thần Tiêu cố ý ngây người: “Em không yêu anh nữa?”
Viên Tuyết cười: “Lăn đi!”
“Được được được, em nói đi, đừng để bọn anh đoán, ai mà đoán được!”
Chu Lễ cũng bị khơi dậy lòng tò mò, đặt di động xuống và chăm chú lắng nghe.
“Thật ra lần trước em đến nhà Lâm Ôn chơi có từng đề cập với cô ấy, kêu cô ấy thêm WeChat, nhưng cô ấy nói hai chúng ta là bạn, giữa hai người bạn không cần thêm WeChat của bạn trai đối phương.” Lúc đó Viên Tuyết như được khơi mở trí tuệ, cô nói, “Đó là lần đầu em gặp một người có chừng mực như vậy.”
Điều này rõ ràng là để tránh sự nghi ngờ, mọi người vừa nghe đã hiểu, Uông Thần Tiêu cố ý xúi giục: “Cô ấy ám chỉ em đó, em có WeChat của Nhậm Tái Bân.”
“Xí,” Viên Tuyết không bị mắc mưu, “Đây là hai chuyện khác nhau, em và Nhậm Tái Bân là bạn học trước đây, anh bớt chọc tức em đi, em không ngại xóa Nhậm Tái Bân đâu.”
Tiêu Bang ở bên cạnh khao khát học hỏi: “Chúng ta và cô ấy thêm số của nhau thì không thành vấn đề phải không?”
“Tui không biết.” Viên Tuyết trả lời Tiêu Bang, “Cô ấy còn nói, cũng không cần thêm WeChat của các bạn thân của bạn trai, dù sao thì mọi người bình thường cũng không gặp, chẳng lẽ cô ấy hẹn mấy ông đi mua sắm chung?”
Viên Tuyết ôm cánh tay nói: “Cô ấy rất rõ ràng, rất tốt, tui thích.”
Lâm Ôn không chỉ có khả năng xử lý mọi chuyện rõ ràng, cô giữ khoảng cách với người khác giới đúng mực, đặc biệt là quan hệ của cô với người khác giới không phải trực tiếp, mà là gián tiếp.
Cuối hôm đó, Uông Thần Tiêu nói một câu với Viên Tuyết mà không sợ chết: “Cô ấy đúng là đang ám chỉ em.”
Viên Tuyết xắn tay áo đánh anh điên cuồng, không ai hỏi WeChat của Lâm Ôn nữa.
Vì vậy cho đến nay, mấy người đàn ông bọn họ không có thông tin liên lạc của Lâm Ôn, muốn tìm Lâm Ôn phải thông qua Viên Tuyết hoặc Nhậm Tái Bân, mà trên thực tế, bọn họ ngày thường không thường xuyên lui tới, không cần tìm Lâm Ôn.
Ngoại trừ lần này Tiêu Bang mở cửa hàng.
Tiêu Bang thở dài: “Quên đi, tao không muốn làm cô ấy khó xử.” Đây là đáp án cho câu nói của Chu Lễ “Muốn biết thì thử xem”.
Tiêu Bang tiếp tục nói: “Làm hai thủ tục phiền phức quá, thôi đi, dù sao Lâm Ôn cũng biết tao mở cửa hàng, Nhậm Tái Bân và Viên Tuyết sẽ đăng trong vòng bạn bè, nếu Lâm Ôn thấy vui sẽ chuyển tiếp nó.”
Nói xong, anh đặt kịch bản giết người bị dịch chuyển trở lại vị trí ban đầu, dạy dỗ Chu Lễ: “Không phải xếp theo màu sắc đâu anh trai!”
Chu Lễ không có hứng thú đối mặt với giá sách nữa, chuẩn bị rời đi thì nghe Tiêu Bang hỏi một câu: “Mày đoán Lâm Ôn có chủ động chuyển tiếp không?”
Lúc này, Chu Lễ nhìn Lâm Ôn bỏ tờ rơi vào túi, sau đó đóng nút túi lại.
Túi của cô luôn rất to, bên trong có thể chứa một đống đồ.
Chu Lễ nhìn một hồi mới hỏi: “Gần đây không nghỉ à?”
“Ừ, thời gian này rất bận, tuy nhiên bắt đầu từ ngày mai em có thể nghỉ vài ngày, lúc em đi công tác về cũng chưa được nghỉ.”
Tiểu Đinh đem nước soda tới, Lâm Ôn đẩy tờ rơi trên bàn ra, không để giấy dính phía dưới ly, “Anh thì sao, có bận không?” Cô hỏi Chu Lễ.
“Cũng được, mấy hôm trước khá bận, vài ngày nay thong thả rồi.” Chu Lễ uống một ngụm nước.
Hai người trò chuyện câu có câu không, cuối cùng chờ đến khi Tiêu Bang từ bên ngoài quay lại, theo sau là Viên Tuyết và Uông Thần Tiêu.
Mọi người gặp nhau lúc đậu xe.
Tiêu Bang vào cửa, vừa đi ra khỏi lối đi thì giơ tay, ném chìa khóa xe cho Chu Lễ từ xa. Trước đây bọn họ thường xuyên làm loại hành động này, người lười biếng có thể đi ít bước, còn có vẻ ngầu nữa.
Nhưng có lẽ lâu rồi không vận động tay chân, lần này đầu của Tiêu Bang rất lạ, phần cuối của đường parabol nhắm ngay sau ót Lâm Ôn.
Lâm Ôn nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn.
Chu Lễ lanh tay lẹ mắt, nắm cánh tay Lâm Ôn, một tay kéo cô về phía mình, tay còn lại đặt ở bên má cô.
“Đinh”, chiếc chìa khóa xe nặng trịch bay qua sô pha rơi xuống đất, nửa khuôn mặt còn lại của Lâm Ôn đụng vào vai Chu Lễ bởi vì quán tính.
Chu Lễ không mặc áo vest, chỉ áo sơ mi, vải quá mỏng không giảm xóc được, Lâm Ôn đụng vào mỏm cùng vai, phần cứng và sắc bén nhất của vai.
Giống như bị đấm vậy, Lâm Ôn hít hà vì đau.
Chu Lễ buông cánh tay ra, bóp hai bên cằm cô, nâng mặt cô lên.
Lâm Ôn cau mày, má trái ửng đỏ, có lẽ bởi vì làn da cực kỳ trắng, vết đỏ đặc biệt rõ ràng.
Trong vòng vài giây, vài người khác chen chúc tới, Viên Tuyết hét lên: “Tiêu Bang ông xấu tay!”
Chu Lễ buông người ra.
Lâm Ôn che mặt mình, xua tay nói: “Không sao, không sao.”
Tiêu Bang chậm rãi xin lỗi, kêu Lâm Ôn bỏ tay ra cho anh nhìn, khi nhìn thấy gương mặt của Lâm Ôn, Tiêu Bang nói chầm chậm: “Còn đỡ hơn bị chìa khóa xe đập trúng.” Nói xong, anh liếc Chu Lễ.
Chu Lễ nhặt chìa khóa xe trên mặt đất, đặt trong lòng bàn tay ước lượng: “Mày còn nợ!”
Viên Tuyết trực tiếp giơ chân đạp Tiêu Bang.
“Tiểu Đinh,” Tiêu Bang nhận được huấn luyện, sau đó gọi người, “Đem ít đá đến đây.”
“Ờ, có ngay đây!” Tiểu Đinh lập tức đi tới mở tủ lạnh.
Lâm Ôn cảm thấy không cần thiết, nhưng thùng đá và khăn lông đã được đưa đến nên cô không lãng phí lòng tốt của bọn họ, tự mình bọc đá đắp lên mặt.
Một lúc sau, cơn đau mới nguôi ngoai, Lâm Ôn và Viên Tuyết ngồi cạnh nhau, chụm đầu lật xem quyển váy cưới.
Hai người phụ nữ chọn váy cưới, những người đàn ông không muốn tham gia, tụ tập ở quầy bar để trò chuyện.
Tiêu Bang hỏi Uông Thần Tiêu có uống rượu không, Uông Thần Tiêu nói: “Phải lái xe, không uống được.”
“Không phải Viên Tuyết đã khoe bằng lái trong vòng bạn bè à?”
“Cô ấy vừa lấy bằng lái, mày dám ngồi trên xe của cô ấy hay sao?”
“Có phải tao ngồi đâu.”
“Này ……” Uông Thần Tiêu chỉ trích anh, “Thằng nhóc có lòng dạ ác độc, gan đen phổi đen, nên đổi tên là ‘xã hội đen’ đi!”
Di động của Chu Lễ đang bận, thỉnh thoảng mới trả lời một tin nhắn, nghe vậy nên anh nói: “Nếu mày muốn uống thì cứ uống, chút nữa tao lái xe cho tụi mày.”
“Thấy chưa, đây mới là anh em!” Uông Thần Tiêu chỉ vào Chu Lễ, mắng Tiêu Bang.
Tiêu Bang vẫn giữ giọng điệu thản nhiên như thường lệ: “Người lái thay đã đình công à.”
Uông Thần Tiêu đốp chát: “Mày trả tiền cho người lái thay phải không?”
“Được,” Tiêu Bang gật đầu, “Mày phải trả tiền rượu.”
Hai người nói xong, thật sự chọn một chai rượu ngon và mở ra.
Uông Thần Tiêu muốn rót cho Chu Lễ, lòng bàn tay Chu Lễ che miệng ly: “Tao không uống.”
“Làm gì vậy, chút nữa còn có tiết mục?”
Chu Lễ bật ra lời nói trước đó của bọn họ: “Không có tiết mục, chỉ không muốn trả tiền cho người lái thay.”
“Cút đi!” Biết Chu Lễ không muốn uống, hai người không thuyết phục nhiều.
Chu Lễ đợi bọn họ uống một hồi, hỏi Uông Thần Tiêu: “Lần trước mày nói muốn đến biệt thự ở chơi vài ngày phải không?”
“Sao, mày có hứng thú?”
“Mấy ngày nay tao rảnh.”
“Ồ, tốt quá, tao vừa hoàn thành một dự án, được nghỉ vài ngày.” Uông Thần Tiêu đặt ly rượu xuống và nói, “Tao hỏi Viên Tuyết thử.”
Anh quay đầu tìm người, thấy Viên Tuyết vẫn còn thì thầm với Lâm Ôn, Uông Thần Tiêu ngắt lời họ.
“Vợ ơi, mấy ngày nay lão Chu rảnh, lần trước bàn bạc muốn đến biệt thự mới đó, ngày mai chúng ta đi nhé?”
“Được à, đương nhiên quá tốt, ngày mai Lâm Ôn cũng được nghỉ.” Viên Tuyết quay qua nói với Lâm Ôn, “Em đi với tụi chị. Lần này sẵn tiện xem khách sạn với chị luôn.”
Uông Thần Tiêu mua một căn biệt thự ở quê của anh, là tài sản đã qua sử dụng, vị trí hơi hẻo lánh nhưng môi trường xung quanh rất tốt, tuy là biệt thự ở một thị trấn nhỏ ở tuyến mười tám nhưng giá cả không hề rẻ. Tuy nhiên anh gặp may, gặp phải chủ nhà đang thiếu tiền cần bán gấp, nhặt được món hời lớn, giá nhà nằm trong khả năng chấp nhận của anh.
Biệt thự này sẽ dùng làm căn nhà tân hôn, công ty tiệc cưới được mời đến đây, nhưng đám cưới tổ chức ở quê nên phải chọn khách sạn trong thị trấn.
Lâm Ôn vốn muốn từ chối, nghe Viên Tuyết nói muốn xem khách sạn đãi tiệc cưới, cô mới gật đầu đồng ý và hỏi: “Nơi đó cách đây bao xa?”
“Hai ba tiếng đồng hồ,” Viên Tuyết chỉ đến đó hai lần, “Dù sao cũng chưa đến ba giờ, em đừng lo đường xa, không cần em lái xe, em lo ăn và chơi di động là thấy thời gian qua liền.”
Bên này Lâm Ôn đồng ý, ở bên kia Tiêu Bang kiên quyết từ chối: “Tao không đi.” Anh muốn sống chết với cửa hàng.
Viên Tuyết liếc mắt xem thường, xuất trận cùng với Uông Thần Tiêu, sau trận oanh tạc, đè đầu Tiêu Bang buộc anh thỏa hiệp.
Cơm hộp đã được giao, mọi người vừa ăn cơm vừa thảo luận về kỳ nghỉ, ăn xong đã sắp giờ.
Uông Thần Tiêu gọi người lái thay, không tiện đưa Lâm Ôn, Lâm Ôn ngồi xe Chu Lễ về.
Chu Lễ đi lấy xe, Lâm Ôn nói chuyện phiếm với Viên Tuyết ở cửa, Tiêu Bang đứng bên cạnh tiếp khách.
Xe tới nơi, Chu Lễ dừng ở bên đường, cánh tay khoác lên cửa sổ, không lên tiếng thúc giục người đang nói chuyện phiếm.
Lâm Ôn nhìn thấy xe, không nói thêm nữa, cô lập tức chào tạm biệt Viên Tuyết, bước tới mở cửa ghế phụ.
Chu Lễ chờ cô thắt dây an toàn, hướng về cửa vẫy tay: “Đi đây.”
Tiêu Bang cũng vẫy tay.
Đèn ở đuôi xe thay đổi từ lớn thành nhỏ, càng lúc càng xa, khuất dần trong màn đêm.
Tiêu Bang đỡ cặp kính trên sống mũi, ôm cánh tay, chân mày dần dần cau lại.