Ráng chiều buông hoàng hôn đỏ thẫm. bên cánh đồng cỏ, một nam một nữ vui đùa bên nhau. Cười khúc khích.
Ánh mặt trời ngạo nghễ dần lui xuống, trăng thanh tao đã nhô lên dần dần. nhà nhà buông đèn trước sân, ngoài kia cảnh đêm càng náo nhiệt. vì nỗi Trung thu, không biết hai đứa nhỏ bên nhau bao nhiêu mùa trăng rồi nhỉ, vừa đủ thập.
“tiểu thư, xin chậm chân!” một nha đầu vừa hét vừa chạy theo đứa bé gái, chính là Mộ Diệt Vân-nữ tử nhà thừa tướng Mộ Hòa Nhân.
Dứt lời, giọng của thanh niên nhỏ tuổi vang lên:”muội ngoan đừng chạy nữa, ta dẫn đi ăn món ngon.”
Nữ tử nhỏ xinh liền lập tức quay đầu lại, nở nụ cười hồn nhiên của trẻ con chôn giấu sự mĩ miều:”hảo hảo, mau đến Phẩm Hương Trai!”
“Biết tiêu tiền của ca ca quá ha. -_-” lời nói xen chút hối hận nè:v
Quán ăn nổi tiếng nhất thành có khác, hai tầng lầu đã sớm chật kín người, đèn đuốc sáng trưng, mùi thức ăn thôi miên ai đó rồi!:v
Thái Thiên lựa một chỗ ngồi thoáng mát, có thể nhìn dòng người đi lại đong vui phía dưới. hôm nay hắn mặt hắc sắc(đen đó mí chế) nhưng vẫn không che nổi khí chất, dù tuổi mới . Diệt Vân thì khoác chu sắc(đỏ đó mí chế) càng làm nàng them rực rỡ. Thái Thiên chăm chú nhìn chậu hoa bên bậc của sổ, gió thoảng đưa hương thật là thơm a! tay không kìm chạm vào cánh hoa tím biết.
Cứ mãi thư thái mà chẳng để ý bên cạnh có người chảy cả dãi!:v nữ tử thật háo sắc a!khuôn mặt thon dài, mắt phượng sắt sảo, chân mày rậm, cánh môi mỏng sắc đỏ nhàn nhạt… đẹp thật, như tuyết vậy, ngồi cạnh bên mà sao thấy xa xôi quá.
Ai đó có vẻ phát hiện sự bất thường, tay ngừng rêu hoa, quay sang nữ tử nhỏ nhắn đang ngồi ngắm hắn ngon lành! Diệt Vân bất ngờ nhất thời đánh trống lảng:”Tiểu nhị, mau …mau mang thức ăn, bản tiểu thư đói chết rồi… khụ khụ..!”. Thái Thiên cười ha hả, cho rằng cô bé này này quá ngây thơ, đáng yêu. Diệt Vân nhìn biểu tình của Thái Thiên chợt xấu hổ, hai má ửng đào, mắt đã sáng lại them phần lung linh. Cánh môi nhỏ bặm lại, liếc nhìn ra cửa sổ.
Thiên lại càng cười to, ây chà, người ta giận rồi đó nha chưa! Mãi lúc sau mới ngưng cười chạy đến bên Diệt Vân mà dỗ dành, mà cưng chiều.
“Muội ngoan, đừng giận, bất quá chút nữa ta cùng muội đốt pháo?”
Thật tiếc, nữ tử nhanh chóng sập bẫy. cũng đúng, nàng mới chỉ tuổi, lại hiền như thỏ con, sao thoát được vuốt!
Nghe thấy đốt pháo, nụ cười ngay lập tức lại hiện diện trên cánh môi anh đào. “ahaha, huynh đã hứa đừng trách bản cô nương vô tình.”:v nói chưa hết câu, đã kéo nam nhân sang xuống quầy pháo bên đường, mặt kệ thức ăn tràn hê trên bàn. Ai đó hình như đang tiếc hùi hụi. Tay đan chặt tay ngỡ sẽ bên nhau suốt đời không ngờ lại chia xa mãi mãi.
Hai người chen chúc mãi mới đén được quầy pháo. “Ông chủ, ta lấy cả chỗ này!”, “Sao? Không đùa chứ hả?” chủ sạp và Thái Thiên cùng đồng thanh. Mấy người bán pháo này cả năm chỉ bán vài dịp lễ tết, nên tang thủ đẩy giá thật cao, một năm không bán, đã bán là ăn hết cả năm!
“Nè không bán hả, ta đi chỗ khác vậy…”. “Ớ ớ quý…quý khách! Bán, bán chứ. Mừng còn không hết nữa là, hì hì!”
“Nè, huynh trả tiền đi, mấy người kia lại khiêng cho ta, mau hihi nhanh nhanh!”. “Vâng!”
“Muội muốn ta tán gia bại sản mới vừa lòng sao hả?” Thái Thiên đứt ruột…mếu máo…
“Tại huynh hứa rồi mà, hihi thôi mau đi đốt pháo cùng ta nha nha nha!” nói rồi kéo tay Thiên lôi xềnh xệch…
“Chúc quý khách vui vẻ!” tiếng chủ sạp nhanh chóng hòa lẫn với tiếng cười nói của đám đông.