Chàng trai tóc đen bước theo đứa trẻ cách vội vã…
Bế cô kunoichi trên tay, anh không ngần ngại chui vào từng cái ngõ hẹp tối tăm, rảo bước cho đến khi nhìn thấy căn nhà lụp xụp ở tận cùng con đường hoang vu…..
– Nhà nhóc đây hử?
Chàng trai Uchiha lên tiếng, đôi lông mày thanh tú nhướn lên đầy hoài nghi.
– Dạ!
Cậu bé đáp không chút ngần ngại…
Đưa tay kéo tấm mành cũ,rách nát…
Cậu bé phi nhanh vào nhà, nói lớn….
– Bà ơi, cháu về rồi.
Đáp lại cậu là một giọng nói vô cùng hiền từ và nhân hậu…
– Mamurai- kun, cháu về rồi đấy ư?
– Dạ! – Cậu quay lại nhìn Sakura và Sasuke.- Nhà chúng ta có khách nha bà…
– Ồ, vậy ư?
Một bà lão tiến ra từ bên trong….
“Có vẻ là người tốt”- Đó là tất cả những gì Sasuke nghĩ khi nhìn gương mặt phúc hậu của bà ấy
Anh từ từ tiến gần vào cửa nhà ….và cẩn thận quan sát xung quanh….
– Chúng cháu chào bà.,- Cô gái tóc hồng lên tiếng, mệt mỏi vì đau….
Sasuke giữ lấy Sakura, ôm ghì cô ấy trong vòng tay….
– Chúng tôi…
– Ta hiểu cháu cần gì mà…chàng trai trẻ. Chúng ta vào nhà nói chuyện nhé!
Vừa nói, bà vừa nhìn những vị khách trước cửa…
Quan sát cả vết vân kì dị trên cổ cô gái tóc hồng…
Nở một nụ cười… Đôi mắt bà khẽ cong lên….
Giơ tay ra dấu cho đôi bạn trẻ, bà chậm chãi bước vào bên trong…
– Hnm…- Chàng trai Uchiha hắng giọngkhi thấy Sakura cố thoát khỏi tay mình. – Em định làm cái gì đấy?
– Em có thể tự đi được rồi. – Cô kunoichi cười nhẹ. – Anh không nên cứ bế em mà đi vào nhà người khác như thế….
“Không nên” – Sasuke làu bàu trong miệng….
Đối với anh chả có cái gì không nên ở đây hết….
Cô là người yêu anh….
Và quan trọng là cô đang bị ốm…
Chính vì thế việc anh bế cô là việc hiển nhiên nhất có thể xảy ra…
Trong lòng không muốn nhưng chàng trai tóc đen vẫn phải miễn cưỡng thả Sakura …
Rồi lại bước sau cô tiến vào ngôi nhà nhỏ…
– Cháu trai ta đã kể rằng cháu là ân nhân của thằng bé. – Bà lão lên tiếng khi Sasuke và Sakura đã ngồi ngay ngắn trên chiếc chiếu nhỏ. – Ta vô cùng cảm kích.
– Ồ, đó là việc chúng cháu nên làm. – Sakura đáp lại.
Một cơn đau nữa lại tới, Sakura nhăn nhó, đưa tay đấm đấm ngực mình hòng xoa dịu sự khó chịu bên trong cơ thể…
– Tốt nhất em đừng có nói gì! – Chàng trai Uchiha lắc đầu. – Đâu nhất thiết phải trả lời.
– Sasuke-kun… đó là phép lịch sự. Anh hiểu không? – Cô kunoichi nhìn Sasuke, đôi môi khẽ thì thầm…
Nhìn thấy cảnh tượng đó….
Bất giác bà lão cảm thấy vui vui…
Đưa tay lên miệng che giấu nụ cười mím, bà đưa chén nước đến chỗ đôi trẻ….
– Ta thật vui khi thấy cảnh này. Nhưng giờ nói về bệnh tình của cô bé đáng yêu này thôi chứ?
Vừa nghe đến vấn đề đó….
Chàng trai Uchiha đột nhiên trở nên nghiêm túc đến kì lạ…
Anh kể lại mọi chuyện đã xảy ra…
Từ việc anh đã giết tên cầm đầu độc ác trong làng này vì thấy ghét thói hống hách của chúng, cho đến việc trong tên đó chả hiểu bằng cách nào sống được mà tìm anh trả thù…
Anh kể hắn đã cho Sakura uống thứ quái quỉ ra sao…
Và cô đã đau đớn như thế nào….
Anh kể lại mọi thứ….
Bằng một khuôn mặt lạnh lẽo không thể hiện bất cứ cảm xúc nào….
Nhưng giọng nói anh lại khẽ ấp úng….
Ngưng lại mỗi khi nhắc đến Sakura…. đến sự đau đớn mà cô phải chịu đựng….
Bã lão nhìn chàng trai Uchiha bằng cặp mắt khó hiểu….
Như nhìn xuyên thấu tim gan anh…
Bà gật đầu nhẹ…
– Cháu quan tâm đến cô gái này, đúng không?
Sasuke dừng lại hồi lâu…..
Con mắt đen cụp xuống ….
Anh khó nhọc chấp nhận sự thật mà bà lão đã nói…
– Phải….rất nhiều!
– Ta biết mà.
Một nụ cười nữa lại nở trên môi bà lão phúc hậu…
Hướng mắt đến cô gái đang tủm tỉm ngồi bên, bà nhắc nhở…..
– Cháu gái, cháu nên uống một ngụm đi chứ.
– Vâng!
Sakura nâng chiếc chén bằng cả tay. Nhắm mắt lại, cô uống một hớp nước nhỏ….
– Ui!
Cô kunoichi nhăn nhó…
Vội đặt chén nước xuống, cô tí thì nôn thốc nôn tháo ra…..
– Cái này là thứ gì mà kinh thế bà ơi?
– Kinh ư?
Chàng trai tóc đen giật mình nhìn cô gái của mình…
Cứ ngỡ bà lão định làm hại Sakura
Mặt Sasuke trở nên đanh lại…..
Rút thanh kiếm ra, anh chĩa nó thẳng mặt bà lão đe dọa…
– Bà định làm gì?
– Sasuke, anh bình tĩnh lại đi!- Cô kunoichi cố ngăn Sasuke lại.
Lo lắng Sasuke làm chuyện điên rồ ….
Trong khi đó, khuôn mặt bà lão đối diện vẫn cực kì bình thản.
– Nếu là ta, ta sẽ không như thế đâu chàng trai… – Bà nói từ tốn. – Tại sao cháu không hỏi cô gái của cháu xem, những cơn đau còn dữ dội như vừa nãy hay không?
– Gì cơ? – Sasuke cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Anh nhìn Sakura, như muốn hỏi cô ” Em còn đau không? ”
Và nhận được cái gật đầu đáp lại của cô….
Bình tĩnh lại….
Sasuke tra thanh kiếm lại vào vỏ…..
Rồi anh ngồi xuống, hỏi lớn….
– Vậy là cô ấy đã khỏi?
– Không. – Bà lão đáp.
– Nhưng nó không còn đau…. – Sakura lên tiếng.
– Nó chỉ làm giảm đau đớn thôi. Muốn khỏi hẳn được, chúng ta phải dùng thứ…
– Thứ gì vậy?
– Nước suối Sikai…. Nhưng ta đã không còn sau lần chữa trị cho người trước đó rồi.
– Lí do tôi có thể tin bà là gì? – Chàng trai Uchiha ngờ vực.
Sau bao nhiêu năm tháng chu du, anh đã tự học cách cân nhắc và nghi ngờ mọi thứ…. Và việc gặp một bà lão lạ hoắc, tự nhận mình có thể chữa cho Sakura bằng thứ nước suối kì cục gì đó thì cũng đáng để nghi ngờ lắm.
– À, ta và cái tên cháu kể là con cháu của gia đình ninja đối địch xa xưa. – Bà chỉ lên bức hình trông như kí hiệu của gia tộc. – Chỉ có người của gia tộc ta mới chữa được cho người bị gia tộc đó hạ độc. Ta e các cháu phải tin bà già đáng ngờ này thôi, chứ chẳng còn sự lựa chọn nào khác…
– Hnm.
Sasuke cảm thấy không hề hài lòng về lời giải thích…
Nhưng anh đã nhanh chóng bị Sakura ngăn lại trước khi kịp thắc mắc thêm điều gì…
– Anh thôi nghi ngờ đi, Sasuke-kun…- Rồi cô quay sang bà lão. – Bà nói là nước suối Sikai ư? Sasuke-kun, anh có thấy nó rất quen không?
– Hnm, Sikai…- Chàng trai Uchiha hơi cau mày. – Chả phải là cái nơi ta phải đi đến làm nhiệm vụ hồi năm tuổi sao?
– Đúng rồi! – Sakura reo lên. – Ta sẽ lại đi đến đó.
– Nó đã bị phá hủy cách đây năm rồi.
– Gì cơ, Sasuke-kun? – Cô kunoichi cảm thấy mất hi vọng một lần nữa.
– Hnm, có nghĩa là…
– Có nghĩa là ta lại phải sử dụng thuật của gia tộc mình để đưa cháu tới thời điểm năm trước để lấy nước suối đó thôi.
Bà lão hiền hậu cười…
Vết chân chim hằn trên đuôi mắt.