Edit: Tiểu Hân
Beta: Tiểu Hân
“Nằm mơ đi!” Lâm Dật Phi vừa muốn tránh đi, đã bị Chris ôm chầm lấy.
Tay anh tiếp tục di chuyển xuống dưới, “Kim Kardashian? Bây giờ cậu còn không thừa nhận mắt thẩm mỹ của mình kém?”
“Cái gì kém! Hứng thú như vậy có gì không tốt!” Mặt Lâm Dật Phi đỏ bừng.
“A, tớ biết, lúc dùng tay chắc chắn cậu nghĩ đến cô ta.”
“Ai cần cậu lo!” Lâm Dật Phi vươn tay đánh, Chris cũng hiếm khi nể tình đóng máy tính lại.
“Tớ đương nhiên phải xen vào.” Xoay người một cái, Chris gần như nằm trên người Lâm Dật Phi, loại cảm giác áp bách này làm Lâm Dật Phi phải nuốt nước miếng.
“Những lúc ấy tớ luôn nghĩ đến cậu.” Chris vừa muốn hôn Lâm Dật Phi, đối phương lập tức quay mặt đi, nhưng cái tai đỏ bừng lại trông rất đáng yêu.
“… ID của tớ đâu? Cậu có tìm về chưa?” Lâm Dật Phi giãy dụa, Chris cũng không ngăn cản cậu.
Mở diễn đàn trò chơi ra, Lâm Dật Phi phát hiện ID của mình thật sự đã trở lại, “Oa! Cậu làm sao mà lấy lại được vậy?”
“Đối phương lấy thế nào, tớ lấy lại thế ấy.”
Lâm Dật Phi kiểm tra trang bị của mình, không ngờ thế nhưng lại không thiếu món nào: “Thật tốt quá! Nếu không lấy lại đúng lúc, không chừng đã bị bán hết!”
“Vậy cậu có nhớ đã nhận lời hứa với tớ rồi chứ?”
“Nhớ! Cậu nói đi!”
“Được, chuyện thứ nhất, mỗi buổi sáng phải ngoan ngoãn thức dậy rèn luyện, không được lười biếng.”
Lâm Dật Phi lập tức uể oải, “Được.”
“Tối chơi trò chơi không được quá mười một giờ, tính cả thời gian tắm rửa.”
“Không phải cậu quá hà khắc rồi chứ?”
“Cậu không làm được hai chuyện này, thì cho dù cậu chơi trò gì cũng sẽ bị mất ID.”
“Cái gì?” Lâm Dật Phi sửng sốt, bỗng nhiên có loại cảm giác không tốt, người lấy ID của mình không phải Chris chứ?
“Cậu yên tâm, người lấy ID của cậu không phải tớ.” Chris liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của Lâm Dật Phi, “Nhưng sau này người lấy ID của cậu có phải tớ hay không thì tớ không dám khẳng định.”
“… Vậy chuyện thứ ba là gì?”
“Chuyện thứ ba là khi tớ không ở bên cạnh cậu, không được một mình ở cùng với Rex Grey, ngay cả khi tập luyện.” Yêu cầu này Chris nói rất nghiêm túc.
“A?” Lâm Dật Phi nhướng mày, cậu không rõ về yêu cầu này lắm, nhưng nhớ lại… Ben từng ám chỉ Rex e là có ý với Chris…
“Chẳng lẽ cậu không phát hiện Rex có hứng thú với cậu?” Lâm Dật Phi cười vui sướng khi người gặp họa.
Chris nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lạnh lùng nói, “Cuối cùng tớ đã xác định được, trong đầu cậu không có óc, mà là nước dừa.”
Sau khi Lâm Dật Phi nghe Chris nói, thật lâu sau mới phản ứng lại được, “Tớ đã nói rồi! Nếu anh ta không thích cậu thì muốn đấu với cậu làm gì! Còn nháy mắt với cậu! Thích thì cứ nói thẳng, chỉ có học sinh tiểu học mới chạy đến chỗ người mình thích làm phiền như vậy!”
Chris không hề để ý đến Lâm Dật Phi, trở về giường của mình xem cho hết quyển sách còn đang dở, đương nhiên cũng không quên nhắc nhở: “Mười một giờ đúng phải ngủ.”
Một tháng sau, đấu kiếm xã nghênh đón thời khắc làm cho tâm tình người khác phải khẩn trương, đó là cách sắp xếp các vị trí đấu kiếm trong cuộc thi.
Huấn luyện viên Smith dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với mọi người, “Tôi biết, không phải tất cả các đội viên ở đây đều có thể thay mặt trường trung học Ghosn tham gia cuộc thi đấu kiếm phạm vi trung học, nhưng năm nay những ai không có cơ hội cũng đừng quá nản chí, bởi vì… năm sau, cao thủ như Ben đã tốt nghiệp, cậu ấy sẽ không lợi dụng chiếm lấy vị trí thay mặt cho Ghosn, nên cơ hội của các cậu sẽ nhiều hơn.”
Ben đứng hàng đầu ngượng ngùng cười.
“Bội kiếm chia thành thi đấu cá nhân và thi đấu đoàn thể. Thi đấu đoàn thể cần bốn người, trong đó một người dự bị, còn một trong ba người khác có tư cách đăng ký tham gia thi đấu cá nhân. Mỗi trường có thể cử hai học sinh tham gia thi đấu cá nhân, trong đó một người không được tham gia thi đấu đoàn thể. Bây giờ chúng ta bắt đầu đấu để chọn ra người thi cá nhân và thi đoàn thể. Có chút lưu ý, cho dù cậu có là học sinh lớp mười một hoặc mười hai, nếu bị lớp mười đánh bại, thì nghĩa là bản thân không đủ tư cách. Nhưng mọi người không nên quá căng thẳng, năm nay vẫn còn một trận đấu dành cho toàn bộ học sinh trung học của nước Mĩ, chỉ cần cậu từ mười bốn đến mười sáu tuổi là có thể tham gia, nếu muốn đăng ký, huấn luyện viên tôi sẵn sàng chỉ dạy các cậu, chỉ cần các cậu không cảm thấy cách dạy của tôi quá cực đoan.”
Mọi người ha ha cười, nhưng không khí khẩn trương vẫn lan tràn.
Cuộc thi đấu này được quyết định bằng cách rút thăm, sau nửa tiếng thì xã đoàn đã có danh sách các cuộc đấu, theo tình hình mà nói, Smith gần như đều rất hiểu điểm đặc biệt của mỗi người, bốn người cuối cùng gần như không quá khác với suy nghĩ của hắn:
Ben, Rex, Lâm Dật Phi và Chris.
Những trận đấu sau mới bắt đầu phấn khích. Lâm Dật Phi và Chris đối chiến, mà Ben đương nhiên sẽ cùng Rex.
Bởi vì Lâm Dật Phi và Chris rất hiểu nhau, nên độ hồi hộp khi xem trận đấu khiến người khác mở rộng tầm mắt. Bọn họ quá siêu việt, hoặc phải nói là nhanh đến mức đối phương rõ ràng đã đoán trước được nhưng không kịp phản ứng rồi đạt điểm. Lâm Dật Phi đã thật lâu không trải qua cuộc chiến khiến người khác nghiến răng này, mỗi một kiếm đều như thử lòng dũng cảm, tỉ số cuối cùng của trận đấu là với , Chris thắng.
Lâm Dật Phi cởi mặt nạ xuống liều mạng thở, cậu nóng đến nỗi phải cầm mặt nạ quạt cho mình.
Chris chậm rãi đi đến trước mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Phải rèn luyện nhiều hơn thì thân thể cậu mới phản ứng kịp suy nghĩ của mình, lúc đó cậu sẽ thắng được tớ.”
Lâm Dật Phi gật đầu, “Nếu đánh thêm một trận thì không chắc rằng người thắng sẽ là cậu.”
Mà mặt khác, trận đấu giữa Rex và Ben cũng đã xong, Rex thắng Ben với tỉ số với .
Smith tiên sinh vỗ tay, ý bảo trận đấu hôm nay chấm dứt.
“Trận phấn khích nhất luôn phải dành đến cuối cùng.”
Thắng bại giữa Chris và Rex sẽ được định vào thứ sáu.
Sau khi chấm dứt hoạt động xã đoàn, bọn Lâm Dật Phi đang trên đường đến quán ăn.
Katherine cầm áp phích vỗ vỗ vai Lâm Dật Phi nói: “Cậu có biết tháng chín này học viện Ghosn sẽ có một ngày hội quan trọng không?”
“Ngày hội gì?” Lâm Dật Phi ngửa đầu, “Lễ tạ ơn vào tháng mười một, cá tháng tư ở tháng tư… không chuyện gì liên quan đến tháng chín cả…”
“Tèn ten!” Katherine mở rộng áp phích để trước mặt Lâm Dật Phi, giới thiệu thật long trọng, “Đây là ngày hội vườn trường mà các nữ sinh của học viện Ghosn tự đặt ra — Lễ nữ sinh!”
“Ồ… vậy nếu là lễ nữ sinh thì liên quan gì đến nam sinh?”
Câu trả lời của Lâm Dật Phi khiến Katherine cười ngất.
“Nhưng nếu không có nam sinh phục vụ, thì còn gì gọi là lễ nữ sinh nữa?”
“Ha ha…” Lâm Dật Phi cười đến miệng muốn rút gân, bỗng có cảm giác không ổn.
“Nên, cuối tuần này cậu phải chú ý bảng thông báo của trường đó! Đừng để bộ mặt cá chết như vậy nữa, cũng không phải bắt cậu bán thân. Đây là hoạt động xã giao thông thường, cậu không thể vĩnh viễn cùng Chris dính một chỗ được! Thừa cơ hội này làm quen thật nhiều bạn mới đi!” Katherine vỗ vai Lâm Dật Phi, mà khóe mắt Lâm Dật Phi thì nhìn sang Chris đang đứng bên cạnh.
Đối phương không có biểu tình nào khác, nhưng khiến tâm Lâm Dật Phi lạnh lẽo.
Nên sau khi tan học, lúc chủ nhiệm cùng các nữ sinh thảo luận về ngày lễ này, Lâm Dật Phi cảm thấy là lạ. Đặc biệt lễ nữ sinh có một tiết mục khiến nhiều người hứng thú, đó là mỗi lớp phải chọn ra một nam sinh để làm phần thưởng của các tiết mục khác. Nữ sinh thắng trò chơi có thể cùng hẹn hò với nam sinh mà mình thầm mến, kế hoạch hẹn hò là ăn cơm, xem phim, và các hoạt động giải trí vân vân, không được ôm và hôn, đương nhiên những chuyện quá đáng hơn cũng không thể làm.
Lâm Dật Phi nhếch môi nghĩ, Ghosn quả thật rất rộng rãi, ngay cả chuyện này cũng đưa ra và được chấp nhận.
“Lâm, em đang cúi đầu suy nghĩ gì vậy?” Chủ nhiệm lớp ngồi bên cạnh bàn cậu, buồn cười hỏi.
“A… em đang suy nghĩ có lễ nam sinh hay không…”
Mười mấy bạn học cùng lúc che miệng cười nhỏ.
“Được rồi, lớp chúng ta có sáu nữ sinh, xin mời các nhân vật chính này chọn một nam sinh trong lớp, nam sinh này sẽ trở thành phần thưởng.”
Chủ nhiệm nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Mọi người đừng lo lắng, đây là bỏ phiếu kín. Tôi chỉ đếm xem ai có số phiếu nhiều nhất, nên nếu những vị nam sinh ở đây ai không được bỏ phiếu, cũng không lo bị người khác biết.”
Mọi người cười ha ha.
Đám nữ sinh viết xong đưa cho chủ nhiệm, chủ nhiệm thống kê xong, cười nói: “À, đáp án không ngoài ý muốn, có thể đoán trước được.”
Lâm Dật Phi thầm cầu trời cuộc tuyển cử buồn cười này mau chóng chấm dứt, sau đó mình có thể trở về ký túc xá chơi trò chơi.
“Christopher Ozbourn, em đã được chọn.”
Đa số nam sinh đều thở ra một hơi, Lâm Dật Phi thì không thấy có gì kỳ quái, dù sao Chris muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn khí chất có khí chất. Trước khi trọng sinh, Chris vốn luôn hấp dẫn ánh mắt của tất cả nữ sinh, nên sau khi trọng sinh, Lâm Dật Phi cũng không quá kinh ngạc với kết quả này.
“Được, Chris, trong lễ nữ sinh phải có phong độ thân sĩ nha.” Chủ nhiệm cười nói rồi đi ra ngoài.
“A… Cuối cùng cũng được giải thoát.” Lâm Dật Phi hô một hơi.
Đối với Lâm Dật Phi, lễ nữ sinh là một ngày nhàm chán, gì mà tràn ngập màu hồng, cậu đối với những thứ màu hồng đó không ói cũng phát sốt.
“Hây, Chris, cậu đừng lạnh lùng nghiêm túc như vậy, làm các bạn nữ sợ hãi.” Nghĩ đến đây, Lâm Dật Phi có chút vui sướng khi người gặp họa.
Chris không nói gì, nhưng Lâm Dật Phi cảm thấy anh dường như có chút mất hứng.
“Bỏ đi, nữ sinh cũng đâu có gì, cậu chỉ cần cùng các cậu ấy ăn cơm và vân vân là tốt rồi, địa điểm lại là căn tin trường, đâu cần phải biến ra đóa hoa.”
“Đủ rồi, cậu đi ăn cơm chiều đi.” Chris cầm sách ra khỏi lớp.
Lâm Dật Phi gãi đầu, chạm mặt Katherine và Ivy trong căn tin.
“Này, sao không thấy Chris thế, rất khó có khi nào thấy cậu không ở cùng Chris nha!” Katherine hỏi.
“À… cậu ấy bị chọn làm phần thưởng nên rất không vui.”
“Nhưng được nhiều nữ sinh yêu thích không phải nên vui mừng sao? Nam sinh bình thường đều thấy vui mới đúng chứ!” Ivy khó hiểu.
“Ngu ngốc, Chris là nam sinh bình thường sao? Loại nam sinh có ánh mắt cao hơn đỉnh đầu như cậu ấy, chỉ có nữ thần mới khiến cậu ấy cúi đầu!” Katherine đánh lên lưng Ivy, hại hắn suýt chút phun cơm ra.