Trở nên mạnh mẽ, Christopher. Nếu có người uy hiếp cậu, vậy thì cậu phải đánh gục người đó. Nếu có người mạnh hơn cậu, vậy thì cậu phải mạnh hơn cả người đó. Nếu có người đứng chắn con đường phía trước của cậu, vậy thì cậu phải hủy diệt người đó.” Lông mi Lâm Dật Phi bắt đầu run rẩy, tuy cậu luôn cố nhịn, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác này, khẽ nấc lên, “Chris, có người nói rằng nghèo khổ, ho, và yêu là ba điều không thể che dấu được. Nếu cậu có thể nhịn xuống xúc cảm yêu tớ, thì còn gì có thể ngăn cản được cậu nữa?”
Chris nắm tay Lâm Dật Phi, im lặng.
“Thứ cậu sợ không phải là xa nhau. Chris, chúng ta xa nhau chứ không phải chia tay. Hãy cho tớ biết, điều cậu sợ nhất là gì?”
“… Tớ cho đến bây giờ vẫn không phải là một người hoàn mỹ. Thế giới của cậu quá rộng lớn, cậu sẽ gặp người tốt hơn tớ gấp vạn lần, sau đó cậu sẽ bị hấp dẫn, cậu sẽ dần quên đi cảm giác khi ở bên tớ.”
Lâm Dật Phi mỉm cười, khẽ lắc đầu.
“Cậu đương nhiên không hoàn mỹ. Một người ít nói, còn ép tớ dùng tay an ủi mỗi buổi tối, trên thế giới này có rất nhiều người tốt hơn cậu gấp vạn lần. Nếu cậu sợ tớ bị họ hấp dẫn, vậy hãy càng trở nên mạnh mẽ và chói mắt hơn. Khiến cho tớ chỉ có thể nhìn cậu. Chỉ muốn nhìn cậu mà thôi.”
Một tuần này, bọn họ cùng đi đến trường cùng tan học. Sau khi tham gia hoạt động của đấu kiếm xã, sẽ cùng nhau về kí túc xá, Chris luôn hôn Lâm Dật Phi, gấp gáp tựa như thời gian không lúc nào đủ. Tối nằm trên giường, bọn họ sẽ cùng chen chúc trên chiếc giường một người, ôm ấp lẫn nhau. Nụ hôn của anh rất điên cuồng, có lúc Lâm Dật Phi bị anh làm sặc đến không ngủ được.
Thứ năm, hai người Katherine và Ivy đi tới ký túc xá của họ.
Katherine có vẻ rất tức giận, gặng hỏi Chris vì sao chuyển trường mà không nói với bọn họ. Nói nói một hồi, cô nàng khóc òa lên. Ivy bối rối an ủi.
Chris và Lâm Dật Phi ngồi cạnh nhau, cho đến khi Katherine ngừng khóc.
“Lúc tớ không ở bên cạnh Dật Phi, xin cậu hãy giúp tớ chăm sóc cậu ấy.” Chris nói.
“Ha ha…” Katherine cười châm biếm, “Cậu có thể nhờ người khác làm việc này sao? Trước đây lúc ở bên cạnh Lâm, chỉ cần có người tiếp cận cậu ấy một chút thôi là cậu đã hận không thể dùng ánh mắt giết chết đối phương, bây giờ thì sao? Cậu phải nhờ người khác chăm sóc cậu ấy?”
“Đừng như vậy, Katherine. Đây là chuyện bất đắc dĩ. Tớ sẽ cố gắng tự chăm sóc mình.” Lâm Dật Phi mỉm cười, sự gắng gượng nơi khóe môi đến cả đứa ngốc cũng nhìn ra được.
“Xin cậu, Katherine. Buổi sáng xin cậu giục cậu ấy thức dậy tập thể dục, nhất định phải ép cậu ấy uống sữa, nếu không lúc thi đấu sẽ bị chuột rút. Mỗi lần cậu ấy chơi game sẽ không phân biệt được thời gian, nhất định phải nhắc nhở cậu ấy ngủ đúng giờ, hôm sau mới đủ sức…”
“Đừng truyền lại di ngôn của cậu cho tớ.” Katherine quay đầu sang chỗ khác, thật lâu sau mới nhíu mày nói: “Cậu cho rằng tớ là đứa ngốc sao? Không nhìn ra các cậu thích nhau cỡ nào. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là vì gia tộc Ozbourn không dễ dàng bỏ qua cho hai người các cậu?”
“Không phải gia tộc Ozbourn không dễ dàng bỏ qua, mà là do tớ quá yếu.” Giọng của Chris run rẩy, điểm nhỏ này khiến Katherine không đành lòng nói thêm gì nữa.
“Đừng tưởng rằng Lâm sẽ luôn ngu ngốc chờ cậu.” Katherine đứng lên, kéo Ivy đi, nàng hiểu rằng nên để lại chút không gian riêng cho họ, “Cậu có biết cậu ấy vĩ đại bao nhiêu không, thân thiện lại hiểu lòng người, nữ sinh thích cậu ấy nhiều không đếm xuể, cộng thâm một Rex Grey nữa!”
Nàng bỏ đi, vừa đi vừa khịt mũi, có chút buồn cười. Nhưng chỉ có người bạn tốt như Katherine mới không để ý đến ánh mắt người đời mà đứng bên phe Lâm Dật Phi.
Thứ sáu đến, như một ngày tận thế.
George đến đón Chris đi.
Lâm Dật Phi ngơ ngác ngồi trên giường, nhìn anh kéo hành lí, đi đến cửa thì dừng lại, vẫn giữ tư thế quay lưng với Lâm Dật Phi.
“Dật Phi… Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.” Khẽ thốt ra một câu tiếng Trung. Anh phát âm tiếng Trung rất chuẩn, giọng khàn khàn và trầm lạnh, đã chứa chút từ tính của một người đàn ông trưởng thành.
“Cậu từng nói, không nên hứa hẹn khi bản thân chưa chắn chắn.” Lâm Dật Phi cố gắng nhịn, nhịn không cho nước mắt rơi xuống.
“Đó không phải hứa hẹn, đó là kết cục của chúng ta.” Chris vừa dứt lời, kéo hành lí ra khỏi cửa.
Tiếng đóng cửa vang lên, tàn nhẫn và đau đớn.
Cho đến khi tiếng kéo hành lí biến mất cuối hành lang, nước mắt Lâm Dật Phi đã không thể nhịn được nữa, tí tách rơi.