Cảnh Lộ Quan Đồ

chương 124: kế hoạch điều giáo người đẹp mất trí nhớ (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nếu cô thích giả bộ như thế thì tôi sẽ chơi với cô đến cùng, xem ai thắng ai.” Đỗ Long có sẵn ý nghĩ như thế, lúc này đây sự bỡn cợt bỗng trở nên mãnh liệt hơn, đứng trước cô gái xinh đẹp với vẻ bề ngoài ngoan ngoãn đến thế, Đỗ Long không kìm nổi ý muốn trêu cợt cô, xem cô ta có thể chịu đựng tới mức độ nào.

Đỗ Long nghĩ như thế, nhưng ý nghĩ của hắn không thể đại diện cho tất cả mọi người. Đỗ Long vừa làm một vài động tác trên máy tính, đột nhiên nghe có tiếng gõ cửa phòng hắn khá mạnh, Đỗ Long bực tức nói:

- Trên cửa có cái chuông rõ mồn một như thế không trông thấy sao? Gõ gõ gõ, không biết đau tay hả?

Đỗ Long ở đó lèo nhèo, người ta cũng chẳng phải gõ cửa nữa, những tiếng đập cửa bịch bịch vang lên, Đỗ Long bước nhanh ra ngoài, chỉ trông thấy Bạch Nhạc Tiên cũng từ trong nhà ló đầu ra hỏi:

- Ông chú xấu xa, có phải có người xấu tới không?

Đỗ Long nói:

- Đừng sợ, có chú ở đây rồi.

Kỳ thực thì Đỗ Long đã nghe được tiếng gọi “Tiên Nhi” từ ngoài cửa vọng vào, có lẽ là thằng nhóc tên Dương Minh Huy đó đến.

Đỗ Long lớn tiếng quát:

- Đến ngay đây, đừng có đập nữa.

Tiếng đập cửa ngưng lại, Đỗ Long nhìn ra ngoài qua lỗ nhỏ trên cánh cửa, quả nhiên là tên Dương Minh Huy và Lý Huy kia tới. Đỗ Long mở cửa ra nói với vẻ mặt hằn học:

- Các cậu tới ăn cướp hả? Đập hỏng cửa các cậu phải đền tiền đấy.

Sắc mặt của Dương Minh Huy còn khó coi hơn cả Đỗ Long, gã trông thấy bộ dạng nude nửa người của Đỗ Long, nửa người dưới cũng chỉ mặc một chiếc quần ở nhà, con ngươi của gã như muốn nổ tung ra.

- Ông.... đúng là một tên lưu manh. Chị Tiên đâu rồi? Có phải ông ức hiếp chị Tiên rồi không? Chị Tiên...

Dương Minh Huy muốn đẩy Đỗ Long ra, nhưng Đỗ Long như một bức tường chắn ngang chặn Dương Minh Huy lại. Dương Minh Huy nóng ruột, lập tức hướng vào phía trong gọi to lên.

Đỗ Long quát:

- Đây là chỗ ở của công nhân viên chức, rất nhiều người còn phải trực ca đêm, ca tối, họ còn đang nghỉ ngơi, các cậu vô duyên vô cớ tới đây la hét om sòm, muốn ăn mắng hả? Vì sự an toàn của Tiên Nhi, vốn dĩ không thể để các cậu vào, nể mặt Tiên Nhi, cho các cậu thời gian hai phút vào xem một vòng rồi ra, vào đi.

Dương Minh Huy chẳng hề đoái hoài tới lời nói của Đỗ Long, trông thấy Đỗ Long tránh ra thì vội vàng đi vào trong. Bạch Nhạc Tiên trông thấy gã đi vào thì vội vã đóng cửa phòng mình lại.

- Chị Tiên, chị Tiên, chị đóng cửa lại làm gì chứ? Mau mở cửa ra đi về với bọn em.

Dương Minh Huy gõ cửa phòng Bạch Nhạc Tiên gọi lớn.

Bạch Nhạc Tiên ở trong phòng khóc hu hu nói:

- Hu hu...., anh là kẻ xấu, mau đi đi nếu không tôi sẽ bảo chú đánh anh.

Dương Minh Huy bất lực đứng bên ngoài khuyên nhủ, Đỗ Long hướng về phía Lý Huy nhún vai nói:

- Sao các cậu tới đây? Cô nhóc này phiền phức lắm, nếu các cậu có thể dẫn cô nhóc đi thì tôi phải cảm ơn trời phật rồi.

Lý Huy mỉm cười nói:

- Minh Huy lớn lên cùng chị nuôi của cậu ấy từ nhỏ, chẳng khác gì thanh mai trúc mã. Cô Bạch xảy ra chuyện, cậu ấy là người lo lắng hơn hết, cho nên vừa hỏi thăm được cô Bạch ở đây thì cậu ấy lập tức tới. Cũng bởi quá lo lắng nên lời nói của cậu ấy mới có phần không thích đáng như vậy, mong cảnh sát Đỗ bỏ qua cho.

Đỗ Long nói:

- Tôi còn nhiều chuyện lắm, không rảnh mà chấp với cậu ta. Đúng rồi, các cậu tới đội Cảnh sát giao thông có trông thấy ba tên kia không?

Lý Huy lắc đầu nói:

- Chúng tôi đến thì muộn rồi, nghe nói bọn họ nộp tiền phạt xong rồi đi khỏi, tôi với Minh Huy đều rất thất vọng.

Đỗ Long kinh ngạc nói:

- Bọn chúng lái xe tông vào người ta, lại còn định đem cả người bị thương bỏ chạy, đây là hành vi phạm tội nghiêm trọng, làm sao có thể nộp chút tiền rồi thả người ra được? Đó là một hành vi tắc trách nghiêm trọng, bố của Tiên Nhi là Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Thiên Nam, tuyệt đối không thể nhân nhượng và dung túng cho đám người này.

Ánh mắt Lý Huy nhìn Đỗ Long lóe lên rồi mỉm cười nói:

- Chuyện này không tới lượt chúng tôi lo, điều chúng tôi lo lắng nhất là bệnh tình của cô Bạch tới khi nào mới có chuyển biến tốt.... Cảnh sát Đỗ, anh là cảnh sát tiêu biểu của thành phố Ngọc Minh chúng ta, trong trường hợp trong nhà có thêm một thiếu nữ như thế này thì có phải anh nên chú ý một chút tới cách ăn mặc của mình hay không? Bộ dạng của anh thế này, thực sự có phần bất nhã đấy.

Đỗ Long nói:

- Bất nhã? Tôi chẳng thấy gì cả, đây là nhà tôi, tôi có quyền muốn làm gì thì làm. Nếu các cậu cảm thấy không ổn thì cứ việc đưa Tiên Nhi về, các cậu không thấy phiền chứ tôi còn sợ phiền đây này.

Lý Huy bị Đỗ Long chặn lời nhất thời không nói được gì. Đỗ Long nhìn chiếc đồng hồ lớn treo trong nhà, rồi nói với Dương Minh Huy đang gấp gáp gõ cửa:

- Thời gian hai phút đã tới, các cậu có thể chuẩn bị rời đi được rồi. Nói cậu đấy, còn gõ vớ vẩn thì tôi sẽ không khách khí nữa đâu.

Dương Minh Huy tức giận nói:

- Mẹ kiếp, chẳng phải có mỗi cái cửa rách sao? Tôi đền nổi mà.

Gã giơ chân lên muốn đá thật mạnh vào cửa, Đỗ Long nhanh tay nhanh mắt túm lấy cánh tay gã kéo về phía sau. Cú đá đó của Dương Minh Huy chỉ đá được vào không trung, cơ thể gã mất đi trọng tâm nên ngã về phía sau, Đỗ Long lại đẩy vào phần eo của gã một cái, sau một cái lảo đảo, Dương Minh Huy đã đứng vững.

- Mẹ kiếp, ông dám đánh tôi hả?

Dương Minh Huy vừa tức giận vừa vội vàng, gã giơ nắm đấm lên đòi đánh Đỗ Long thì Lý Huy vội vã ngăn gã lại:

- Cảnh sát Đỗ tay không mà còn chế ngự được mấy tên du côn cầm dao trong tay, lấy một chọi mười để rồi dễ dàng hạ gục cả mười mấy tên bảo vệ của bệnh viện Nhân dân, Minh Huy, cậu đừng tự chuốc họa vào thân nữa. Huống hồ cô Bạch là do đích thân bác Triệu đưa tới đây, nhất định bác ấy có lý do của mình. Cậu đừng có tự ý đưa cô Bạch về nữa, lòng tốt cũng có khi làm hỏng chuyện, đừng làm ầm lên nữa, quay về tự hỏi bác Triệu rõ ràng không hơn sao?

Dương Minh Huy hậm hực trừng mắt nhìn Đỗ Long, biết Lý Huy nói đúng nên đành hướng về phía cửa, nói với Bạch Nhạc Tiên trong phòng:

- Chị Tiên, em về trước đây, nếu chị phải chịu uất ức thì gọi điện cho em, em sẽ tới ngay tức khắc.

Bạch Nhạc Tiên không trả lời, Đỗ Long bày ra tư thế mời về, Dương Minh Huy uất hận đi ra, Đỗ Long đóng cửa cẩn thận rồi gõ cửa nói:

- Tiên Nhi, bọn họ đi cả rồi, cháu còn muốn chơi máy tính nữa không?

Bạch Nhạc Tiên ở trong phòng đáp vọng ra:

- Ông chú xấu xa, cháu không chơi với chú nữa.

Đỗ Long cười hề hề nói:

- Thế thì thôi vậy, chú đi chợ mua chút đồ ăn, nếu không thì tối nay chẳng còn gì ăn nữa. Khoảng năm giờ chú về, nếu có người gõ cửa thì cháu nhất định không được mở, không sẽ bị kẻ xấu bắt đi đấy, cháu nhớ rõ chưa?

Bạch Nhạc Tiên nhanh nhảu trả lời:

- Biết rồi, giống như câu chuyện cô gái quàng khăn đỏ với con sói già chứ gì, bất luận ai tới gõ cửa, cháu cam đoan không mở là không mở.

Quả nhiên Đỗ Long ra ngoài, trước lúc đi khỏi còn khóa trái cửa phòng lại. Hắn không hề lo Bạch Nhạc Tiên ở nhà sẽ gặp chuyện nguy hiểm gì. Tuy vị nữ đặc công kia còn chưa đi làm, nhưng đường đường là một Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Thiên Nam thì nhất định sẽ có sự bố trí khác, chắc chắn không thể để cô con gái của ông ta rơi vào nguy hiểm được.

Nói một cách tương đối, đối với Bạch Nhạc Tiên mà nói thì nhà Đỗ Long mới thực sự là nơi nguy hiểm nhất. Đỗ Long cố ý nói ra ngoài mua thức ăn, lại còn nói cả thời gian quay về chẳng qua cũng chỉ để dụ cho Bạch Nhạc Tiên mở máy tính của hắn lên chơi. Nếu thật sự cô không nhịn nổi để rồi mở ra chơi, thì sẽ có càng nhiều sự cám dỗ hơn nữa đang chờ đợi cô ở phía trước.

Ngay sau khi Đỗ Long rời đi không lâu, cánh cửa phòng Bạch Nhạc Tiên đột nhiên hé ra một khe nhỏ, cô từ trong phòng nhô đầu ra nhìn đông nhìn tây, trông thấy trong phòng thực sự không có ai, cô mới nhón nhân đi nhanh vào phòng Đỗ Long. Bộ dạng đó của cô chẳng khác gì một cô bé mới sáu bảy tuổi.

Bạch Nhạc Tiên mở máy tính một cách thuần thục, sau khi máy tính khởi động xong, màn hình máy tính hiện ra cũng là lúc một hình ảnh lóe lên, xuất hiện trước mắt Bạch Nhạc Tiên thực sự là một sự mê hoặc lớn hơn nữa. Bạch Nhạc Tiên mở to mắt, nhìn một hồi lâu, chỉ trông thấy mặt cô đỏ ửng lên rồi lắp bắp nói:

- Ông chú xấu tính này.... chú thực sự xấu xa, từ đầu đến chân đều xấu xa.

Đỗ Long về đến nhà thì tất cả mọi thứ đều khôi phục như thường, căn phòng của Bạch Nhạc Tiên vẫn đóng kín. Đỗ Long đem đồ ăn vào nhà bếp rồi trở lại phòng mình, hắn khẽ sờ mặt sau của màn hình máy tính, trên mặt hắn đột nhiên xuất hiện một điệu cười xấu xa.

Đỗ Long vờ giữ im lặng đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối. Từ khi Thẩm Băng Thanh chuyển tới ở, Đỗ Long thường trở về nhà cùng Thẩm Băng Thanh, mọi chuyện trong bếp đều do một mình Thẩm Băng Thanh lo liệu, Đỗ Long có thể thoải mái ăn một bữa cơm. Hôm nay nhà có khách thì để Thẩm Băng Thanh lười nhác một hôm vậy.

Lúc Đỗ Long rửa rau thì Bạch Nhạc Tiên từ trong phòng đi ra hỏi:

- Ông chú hư hỏng, có cần cháu giúp gì không?

Đỗ Long nói:

- Cháu đừng có phá đám, không có chuyện gì làm thì đi chơi máy tính đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio