Động tác của Lưu Kính Sơn có thể nói là ngoài dự đoán của mỗi người, nhưng trong mắt những người nọ vẫn trong dự liệu. Cửa ra của phòng bạc thì chỉ có một, Lưu Kính Sơn chưa chạy tới hai bước đã bị người của Nguyễn Minh Quân đánh ngã xuống đất. Những người khách khác trong phòng bạc chết lặng, một số thì la hét, rất hỗn loạn.
Sau khi Đỗ Long nhẹ nhàng bắt mặt bàn đang lao đến, hai con mắt vẫn chú ý quan sát. Họ đều là bạn cờ bạc của Lưu Kính Sơn. Thấy Lưu Kính Sơn bị bắt, khuôn mặt họ đều ngạc nhiên, sau đó ánh mắt nhanh chóng quay lại nhìn người đang quay lưng với Đỗ Long.
Người đó ngồi yên bất động, khi những người khác đều tránh bài mạt chược bay tới và ngạc nhiên nhìn về phía Lưu Kính Sơn bị đánh ngã, gã ta cũng không động đậy, như sợ đến nỗi cứng đờ, nhưng Đỗ Long liếc nhìn có thể thấy rõ vai của gã ta đang run rẩy. Lưu Kính Sơn bị bắt, gã ta sợ cái gì? Đỗ Long nhìn về phía hai người bạn khác ngồi cùng bàn, trên mặt chắc chắn không còn thần sắc.
Lúc Lưu Kính Sơn bị kéo đứng dậy, Đỗ Long rời tay khỏi mặt bàn, hắn vỗ lên bả vai người đàn ông đang ngồi cứng đờ quay lưng về phía hắn, nói:
– Còn anh nữa, đứng lên!
Cơ thể của người đàn ông đó run lên, sau đó cứng đờ lại như đá. Đỗ Long đề cao cảnh giác, đồng thời bắt đầu cảm nhận tư tưởng của người này. Khi Đỗ Long vừa mới cảm nhận được sát khí trong lòng người này, người đàn ông này bỗng nhiên hành động, gã ta rút con dao găm trong túi quần ra rất nhanh, quay người đâm về phía bụng của Đỗ Long.
Đỗ Long sớm có đề phòng. Hắn lập tức cầm mặt bàn bên cạnh qua, dao găm cắm phập một tiếng lên phần gỗ mặt bàn, sâu đến nửa tấc, có thể thấy mũi dao này rất tàn nhẫn.
Những người bên cạnh lại lần nữa kinh ngạc. Đỗ Long lạnh lùng nhìn người đàn ông với hành động tàn bạo bộc phát này, chỉ thấy anh ta vẫn muốn rút dao ra tiếp tục đâm thương người. Thẩm Băng Thanh bên cạnh Đỗ Long phẫn nộ quát:
– Dừng tay.
Sau đó tát một cái, bắt lấy tay cầm dao ra. Đỗ Long ngoài nghe tiếng bốp ra, hình như còn thấy tay của tên kia bị vặn. Cái tát kia của Thẩm Băng Thanh thật mạnh.
– A!
Tay của người đàn ông đó quả nhiên bị gãy xương, kêu lên đau đớn. Mọi người thấy gã dám hạ độc thủ Phó Cục trưởng kính mến, từng người một đều không khách khí với gã, ra tay cũng vô cùng nặng. Tên này kêu khóc thảm thiết với cái tay gãy bị còng và được đưa ra khỏi phòng bạc.
Có người đeo găng tay cầm con dao vất vả lắm mới rút ra được. Đỗ Long cầm mặt bàn để lại lên trên mấy chân bàn, sau đó quay ra nhóm người đánh bài xung quanh vẫn chưa định thần, nói:
– Được rồi, không có chuyện gì đâu, mọi người tiếp tục chơi bài đi.
Có người nhiều chuyện hỏi:
– Cảnh sát, Lưu Kính Sơn và Vương Triệu Bằng phạm tội gì?
Đỗ Long còn trưa mở miệng, một cảnh sát hình sự bên cạnh cướp lời, nói:
– Có người tố cáo họ giết người giấu xác, chính là vụ án phát hiện trong hầm mỏ.
Mọi người giật mình ồ một tiếng. Đỗ Long quay đầu lại lạnh lùng nhìn người cảnh sát hình sự vừa cướp lời kia. Nguyễn Minh Quân nổi giận, nói:
– Câm miệng, anh nói bậy bạ gì đó! Về đội!
Sau khi mọi người rời khỏi, Nguyễn Minh Quân ngượng ngùng nói với Đỗ Long:
– Phó Cục trưởng Đỗ, tôi quản nhân viên chưa tốt, xin anh thứ lỗi.
Đỗ Long thản nhiên cười nói:
– Không sao. Dù sao sớm hay muộn mọi người cũng biết. Tôi lạ là cuối cùng ai dọa dẫm dụ dỗ Vương Vĩ khơi chuyện này ra. Theo logic ngoài hung thủ ra, có lẽ không ai biết chuyện của xác chết. Chẳng lẽ thành phố Song Môn còn một nhân vật anh hùng giấu mặt sao?
Nguyễn Minh Quân cười ha hả, nói:
– Đợi thẩm vấn Lưu Kính Sơn và Vương Triệu Bằng sẽ biết.
Đỗ Long chẳng nói chẳng rằng chỉ ừ một tiếng, nói:
– Hai người kia giao cho Cục trưởng Nguyễn rồi.
Nguyễn Minh Quân ngạc nhiên nói:
– Phó Cục trưởng Đỗ không đích thân thẩm vấn họ sao?
Đỗ Long nói:
– Ngay cả hai thi thể cũng vẫn chưa xác định có phải hai mẹ con Từ Kim Đán hay không. Hai vụ án có thể khác nhau. Trừ khi xác định người chết chính là mẹ con Từ Kim Đán, nếu không tôi sẽ không nhúng tay vào.
Nguyễn Minh Quân có chút ngạc nhiên nhìn Đỗ Long đi lên xe không hề quay đầu lại. Anh ta đành phải dẫn Lưu Kính Sơn và Vương Triệu Bằng về đại đội hình sự.
Trên xe, Thẩm Băng Thanh hỏi Đỗ Long:
– Sao không trực tiếp nhận vụ án? Chúng ta tự thẩm vấn tự điều tra không phải càng tốt sao?
Đỗ Long nói:
– Người bí mật phía sau bức màn kia muốn chúng ta làm như vậy. Tôi thì hoàn toàn không muốn như ý của y. Cậu xem, nhanh chóng sẽ ra báo cáo khám nghiệm tử thi chứng minh hai thi thể kia chính là mẹ con Từ Kim Đán, Nguyễn Minh Quân sẽ còn tiếp tục tìm tôi. Họ hy vọng vụ án này tổ chuyên án tới phá án và bắt giam, tôi thì càng muốn cho anh ta kéo dài vụ án.
Thẩm Băng Thanh nói:
– Giờ Trương Vinh Lương mai danh ẩn tích ở nước ngoài rồi. Trong tay chúng ta lại không có bất kỳ chứng cứ trực tiếp có thể chứng minh hung thủ chính là Trương Vinh Lương. Đối thủ cao minh như thế, xem ra vụ án này khó phá rồi.
Đỗ Long nói:
– Khó càng hay, vụ án đơn giản tôi mới không có hứng thú đó. Quá trình đấu trí với đối thủ vô hình làm tôi máu nóng sôi sùng sục, hứng thú vô cùng…
Thẩm Băng Thanh không kìm được, nói:
– Anh không sợ thua sao?
Đỗ Long tự tin trả lời:
– Tôi sẽ không thua, ít nhất không thua trong tay tên giấu đầu lòi đuôi.
Đỗ Long lại trở về đại đội giao thông cùng Nhạc Băng Phong, những người khác chủ yếu không có việc gì làm. Một lát sau, Trì Khánh Bân gọi điện thoại, ông ta hỏi:
– Đỗ Long, nghe nói đã tìm được thi thể của hai mẹ con mất tích, anh đang điều tra à?
Đỗ Long trả lời:
– Sếp Trì, hiện chưa có bất kỳ chứng cứ nào thể hiện người chết là hai người mẹ con kia. Giờ vụ án vẫn do đội hình sự điều tra. Nếu chứng minh hai thi thể kia đúng là của hai mẹ con, tôi sẽ lập tức nhận vụ án tiến hành điều tra.
Trì Khánh Bân nói:
– Đỗ Long, phải nắm chắc thời gian. Thời gian anh hứa hẹn với Bí thư Bạch cũng chẳng còn bao nhiêu, vụ án lớn như vậy anh đều phá trong nháy mắt, vụ án lần này khó xử lý như vậy sao?
Đỗ Long trả lời:
– Sếp Trì, sếp yên tâm, tôi sẽ nắm chắc thời gian phá án.
Sau khi gác điện thoại, Đỗ Long trầm ngâm một chút, nói với Nhạc Băng Phong:
– Băng Phong, buổi tối anh hẹn ăn cơm với Trương Văn Diệu, anh phải đi một mình. Em cũng đừng ở lại đây trông chừng mãi, làm việc kết hợp với nghỉ ngơi mới có thể làm việc tốt hơn.
Nhạc Băng Phong nhìn một đống ổ cứng, nói:
– Em sẽ cố gắng hết sức. Trước đây em cũng thường thức khuya, giờ càng không cảm thấy mệt. Thật ra từ khi sau mỗi lần luyện tập khí công anh dạy em, tinh thần mỗi ngày đều phấn chấn, đến mức ngồi thiền là liền phục hồi.
Đương nhiên Đỗ Long hiểu rõ cảm giác này, nhưng hắn vẫn dặn dò:
– Không thể dựa hết vào ngồi thiền là khôi phục sức lực, nằm xuống ngủ một chút vẫn rất cần thiết, hơn nữa có người giúp em mát-xa thì càng tốt…
Câu nói sau cùng Đỗ Long nói rất nhỏ, và đầy mờ ám. Nhạc Băng Phong khiến trong lòng hắn nóng lên. Nhưng giờ thật sự không phải lúc, Nhạc Băng Phong lườm Đỗ Long, nói:
– Còn nhiều việc như vậy, tối nay xem ra không được ngủ rồi. Anh muốn làm gì thì làm đi, em tự chăm sóc tốt cho mình vậy.
Ánh mắt Đỗ Long nhìn xung quanh, có vài ý đồ xấu, nói:
– Nếu tối nay em dám thức thâu đêm, vậy anh sẽ qua với em, khà khà… em biết chuyện gì xảy ra…
Khuôn mặt Băng Phong liền đỏ lên, làm ra vẻ muốn đánh Đỗ Long, nhưng trong lòng có chút ngứa và nhanh chóng lan ra toàn cơ thể…