Lương Lập Quần xoay người bỏ đi sau khi để lại những lời nói độc ác. Đa số những người mà ông ta mang tới kia thấy phía cảnh sát muốn động thủ thật đều trở nên hoang mang. Lương Lập Quần đi đầu, chạy đi rất nhanh, một hồi sau xung quanh biệt thự đã không còn người không phận sự nào nữa.
Nguyễn Minh Quân giơ ngón tay cái lên ra hiệu với Đỗ Long:
– Cục trưởng Đỗ, anh thật uy phong, mới đấy mà đã đuổi được Lương Lập Quần đi rồi.
Đỗ Long thản nhiên nói:
– Cây ngay không sợ chết đứng, cho dù Lương Lập Quần có liều cái mạng già của mình cũng chẳng có cách nào bắt được tôi nên đành phải ngoan ngoãn bỏ đi. Đây là cái uy của luật pháp quốc gia chứ tôi nào có uy phong gì.
Nguyễn Minh Huy nghe ra trong lời nói của Đỗ Long có sự châm biếm, mặt mo cũng không thể chịu được nữa. Anh ta ngượng ngùng đáp lại một tiếng đúng thế nhưng trong lòng không khỏi âm thầm phẫn uất “tên thối tha, nhưng số đỏ, sau lưng có chỗ dựa, tinh tướng cái quái gì chứ”
Đỗ Long không thèm để ý tới Nguyễn Minh Quân, hắn gọi mọi người thu dọn đồ đạc để về. Biệt thự Lương gia một thời xa hoa phong lưu giờ đã bị niêm phong lại. Chuyện Đỗ Long đạp đổ cửa lớn được bảo vệ đỡ dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào cột cửa, bộ dạng thê thảm đó giống hệt với sự bấp bênh hiện tại của Lương gia.
Vừa bước lên xe cảnh sát Hứa Hải không kìm nổi hỏi:
– Cục trưởng, hung thủ không phải Trương Vinh Lương sao? Sao bỗng nhiên lại biến thành Lương Thành Tường?
Đỗ Long nói:
– Cậu không cảm thấy Lương Thành Tường giống hung thủ hơn sao? Trương Vinh Lương từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan, nhưng Lương Thành Tường từ nhỏ đã luôn gây chuyện thị phi. Trước năm mười lăm tuổi không có ghi chép nào, nhưng sau mười lăm tuổi gần như năm nào cũng bị ghi lại vài lần. Tên tiểu tử này vô cùng ngang ngược, coi trời bằng vung.
Hứa Hải nói:
– Nhưng, mẹ con Từ Kim Đán chết ở nhà Trương Vinh Lương mà. Sàn nhà nhà Lương Thành Tường rõ ràng được chuyển từ nhà Trương Vinh Lương tới.
Đỗ Long nói:
– Chúng ta nói với nhau như thế này thì không sao, cậu có chứng cứ gì chứng minh không?
Hứa Hải nói:
– Chỉ cần tìm kỹ chắc chắn có thể tìm ra chứng cứ chứng minh.
Đỗ Long nói:
– Có lẽ vậy… Hứa Hải, tôi biết rõ hung thủ thật sự là ai hơn cậu. Giống như những gì tôi đã từng phân tích, người mà Trương Vinh Lương thật sự yêu là Từ Kim Đán chứ không phải Hồ Thanh Thanh. Sau khi ba người bọn họ trải qua cuộc sống kỳ lạ trong vòng ba tháng, cuối cùng Hồ Thanh Thanh dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể chịu đựng được, hoặc cũng có thể là có chuyện gì đó đã kích động cô ả. Thế nên cô ả đã giận dữ tới mức giết chết mẹ ruột mình, Trương Vinh Lương nhìn thấy người mình yêu thương bị giết cậu ta lập tức báo thù cho cô ấy mà không hề do dự. Chuyện này không hề có liên quan gì đến Lương Thành Tường.
– Đúng thế.
Hứa Hải nghi ngờ nói:
– Tại sao chúng ta không tiếp tục điều tra?
Đỗ Long nói:
– Tình hình rất phức tạp, sau khi mẹ con Từ Kim Đán chết không lâu có người đã bắt đầu dàn dựng mọi chuyện, dàn dựng một màn kịch rất rất lớn. Mục đích của người này rất có thể không chỉ là muốn dằn mặt Lương Thành Tường mà còn muốn gỡ tội cho Trương Vinh Lương. Trước mắt không thể coi vụ án này đơn giản như những vụ án bình thường khác, rất có khả năng ẩn chứa trong nó là một âm mưu rất lớn. Cậu thử nghĩ xem, tại sao chúng ta vừa mới tới đã bắt được ngay Lương Thành Tường đang mở tiệc bậy. Lại thêm hút ma túy và còn định có ý đồ *** với con gái bí thư thành ủy? Ở thành phố Song Môn cha Lương Thành Tường là người có thế lực, lại thêm chú cậu ta là chủ tịch thành phố Song Môn, người này nói hãm hại là hãm hại ngay, tin không?
Hứa Hải nói:
– Tin, nhưng chúng ta cũng không thể bỏ mặc như vậy được.
Đỗ Long nói:
– Tôi không nói là bỏ mặc, nhưng cấp trên gây áp lực cho tôi lớn quá, nếu cứ tiếp tục điều tra e rằng tổ điều tra án của chúng ta sẽ bị giải tán cho về thành phố Ngọc Minh. Nếu thế thật thì đúng là không còn cách nào, nên tôi quyết định lui để tiến. Tạm thời làm như chúng ta bỏ mặc không điều tra nữa, đợi đối thủ buông lỏng cảnh giác chúng ta sẽ tập kích, đánh cho gã trở tay không kịp.
Hứa Hải ồ một tiếng, lúc này mới tin phục nói:
– Hóa ra là như vậy, thảo nào. Tôi đã nói cục trưởng Đỗ không thể nào buông tha hung phạm đó mà…
Tạ Ba suỵt một tiếng, nói châm chọc:
– Cậu đúng là đồ ngốc, khi cục trưởng Đỗ nói với mọi người hung thủ là Lương Thành Tường tôi đã biết ngay cục trưởng có ý khác rồi. Đội trưởng Thẩm cũng nhìn ra, chỉ có cậu là đồ ngốc không hề hay biết điều gì, lại còn ôm một bụng oán khí nữa chứ.
Hứa Hải lập tức phản kích nói:
– Tôi chỉ hơi ngốc một chút thôi, nhưng từ sau khi cục trưởng Đỗ nói ra câu đó có biết bao nhiêu chuyện sao cậu không nhắc nhở tôi? Tôi thấy như là cậu giả bộ ấy, thực ra cậu cũng vừa mới biết.
Nhìn hai người đấu võ mồm, Đỗ Long khẽ mỉm cười, làm thủ hạ của hắn, đám người Hứa Hải không cần quá thông minh, nhưng nhất định phải trung thành nghe lời. Hiện giờ Đỗ Long đang dùng mọi cách để tăng sự tín nhiệm của bọn họ đối với mình. Với địa vị hiện tại của hắn cũng nên bắt đầu gây dựng cho mình những thành viên chủ chốt.
Xe cảnh sát lặng lẽ về cục công an, ở một nơi xa nào đó, Hoa Lưu lại gọi điện cho Xích Ký:
– Anh cả, người của tổ chuyên án đã đi rồi, thật sự cần phải làm theo kế hoạch kia sao? Có phải hơi quá không?
Giọng Xích Ký khàn khàn:
– Giết người phải diệt khẩu, vu oan phải hủy chứng cứ. Cứ làm như ta nói, đốt biệt thự cháy hết đi. Cứ cho là Đỗ Long có bản lĩnh lớn đến đâu đi chăng nữa cũng đừng mong lật được án.
Hoa Lưu nói:
– Tôi chỉ sợ giấu đầu lòi đuôi thôi.
Xích Ký nói:
– Cậu cứ làm theo là được, dù sao cũng là Lương Lập Quần cho người làm, có liên quan gì đến chúng ta chứ? Làm xong việc thì tới phối hợp với lão Tứ, Đỗ Long đã nhận được tin tức từ thuộc hạ của hắn rồi.
Nghe thấy tiếng đắc ý kia của anh cả cuối cùng Hoa Lưu cũng hiểu ra. Hóa ra anh cả còn có nước cờ khác, vậy thì không có vấn đề gì rồi.
Một bóng đen chạy vào sân biệt thự Lương Thành Tường, sau khi dạo quanh một vòng bóng đen lặng lẽ rời đi. Khoảng ba mươi phút sau một chút ánh lửa bốc lên, sau đó nhanh chóng lan ra, chưa mất tới nửa phút cả biệt thự đã nằm trong biển lửa, khói đặc cuồn cuộn, lửa bốc ngùn ngụt, chuông cảnh báo kêu vang. Lúc bảo vệ khu vực mang được thiết bị dập lửa đến thì đã muộn, nhìn đám lửa ngun ngút không ai là không thở dài, hơn nữa đều thấy có chút khó tin. Đám cháy này cháy rụi đến kỳ lạ.
Bọn Đỗ Long vừa mới trở lại cục công an không lâu thì nghe tin nhà Lương Thành Tường đang trong biển lửa. Lúc đó Đỗ Long đang báo lại tình hình với Trì Khánh Bân, nghe nói biệt thự Lương gia bốc cháy, Trì Khánh Bân rất ngạc nhiên, nói:
– Sao có thể có chuyện này! Đỗ Long, cậu có cần quay lại xem không?
Đỗ Long nói:
– Ngọn lửa này bốc lên thật kỳ quái, rõ ràng là có người cố ý phóng hỏa để tiêu hủy chứng cứ. Hiện tại bên đó đã được quần chúng xung quanh và nhân viên cứu hỏa bao vây, đợi đội phòng cháy dập tắt lửa lớn cũng chẳng còn lại chứng cứ gì. Nhưng những chứng cứ chúng tôi nắm được trong tay đã đủ rồi, nên người châm ngọn lửa này đã làm một động tác thừa rồi. Cái này gọi là tiền mất tật mang.
Trì Khánh Bân rất nhạy bén nói:
– Đỗ Long, cậu nghi ngờ Lương gia tự phóng hỏa đốt nhà mình?
Đỗ Long nói:
– Trừ bọn họ ra, tôi nghĩ không ai lại cho một mồi lửa thiêu hủy hiện trường đã điều tra và lấy được một lượng chứng cứ lớn. Trừ phi thực sự có người định vu oan giá họa, nhưng có thể như thế được không?
Trì Khánh Bân gật gật đầu, nói:
– Xem ra cũng chỉ có người của Lương gia mới liều chết đánh cược như vậy. Nhưng dù sao cậu cũng cho người tới xem xem chứ? Ôi trời, đúng thật là sóng cũ chưa tan sóng mới đã xô. Cái tên phóng hỏa này không biết lại muốn tiêu tốn của mọi người bao nhiêu thời gian nữa.
Đỗ Long tự tin nói:
– Giám đốc Trì, ngài yên tâm. Có tôi ở đây rồi, cùng lắm sáng sớm mai tôi sẽ bắt tên phóng hỏa lại cho ngài.
Trì Khánh Bân cười nói:
– Chỉ cần trước ngày mai kết thúc được vụ án là được rồi. Đừng quên cậu đã hẹn với bí thư Bạch.
Đỗ Long nói:
– Quên sao được, ngài yên tâm.