Cảnh Lộ Quan Đồ

chương 1337: cùng chung mối thù

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đỗ Long nói xong chọc tay vào bụng của Vương Tử Dương, y chỉ thấy bụng đau nhói, chỗ dạ dày có dấu hiệu co lại. Vương Tử Dương đau đến mức quỳ gục xuống, một tay chống đất, một tay ôm bụng. Sau đó "ọc" một tiếng, y nôn thốc ra.

- Nhìn xem, tôi căn bản không cần mổ bụng cũng có thể moi thứ giấu trong bụng cậu ra.

Đỗ Long cười khinh miệt, sau đó nhìn về phía hai phạm nhân đứng cách Vương Tử Dương xa một chút, hai người đó theo bản năng tránh ánh mắt của hắn. Đỗ Long chỉ tay về phía họ nói:

- Hai người trốn gì xa thế? Lúc xảy ra chuyện sao không thấy hai người trốn xa một chút?

Hai người đó giả lơ ngó đông ngó tây rồi hỏi:

- Cảnh sát, anh gọi tôi phải không?

Đỗ Long nói:

- Không phải hai người thì ai? Là các anh đấy, đừng tưởng trốn xa một chút thì thoát khỏi ánh mắt của tôi, tôi đã sớm chú ý các anh rồi!

Hai người đó đến trước mặt Đỗ Long nói:

- Cảnh sát, chúng tôi chẳng làm gì hết, anh gọi chúng tôi qua làm chi?

Đỗ Long nói:

- Chẳng làm gì à? Vừa nãy hai người cùng Vương Tử Dương đưa mắt nhìn nhau tôi thấy hết rồi. Khi Tôn Hạo Long bị hại, các người đang làm gì?

Hai người đó đáp:

- Chúng tôi... chúng tôi không làm gì cả, chúng tôi trốn vào phía bên kia rồi.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Nói láo! Hồi nãy tôi có xem qua ghi chép của Vương Tử Dương, hai người cùng đến với y. Khi Vương Tử Dương giết người thì hai người khoanh tay đứng nhìn phải không? Đừng tưởng các anh đổi quần áo thì qua mặt được, đồ các anh đã mặc có dính DNA của các anh. Tôi đã tìm thấy quần áo rồi, chỉ cần đem đi kiểm nghiệm thì chân tướng sẽ lộ rõ thôi, tôi khuyên các anh mau chóng khai ra để tranh thủ tình tiết tự thú đi.

Hai người đó nhìn nhau, Vương Tử Dương đang quỳ gục dưới đất nói:

- Chúng tôi không có gì để nói cả, chúng tôi không giết người, anh tra tấn bức cung! Tôi muốn tố cáo anh!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Ngon thì tố cáo đi. Tôi thì muốn tố cáo cậu giết người, cả hai anh nữa, cả các người luôn, các người đã cùng nhau mưu sát Tôn Hạo Long. Hoàng Nham, bắt hết bọn họ lại!

Hoàng Nham nhíu mày nói:

- Bắt hết sao?

Đỗ Long nói:

- Đúng, vụ án này là do bọn họ gây ra, bắt hết đi.

Dù bọn Vương Tử Dương la hét oan uổng, nhưng Hoàng Nham nào quan tâm đến, trực tiếp còng tay họ lại. Đỗ Long xoay người nói với Trịnh Chí Nhật và Chu Đông Bình:

- Cục trưởng Trịnh, trưởng ngục Chu, để mọi người chê cười rồi. Hiện giờ tôi muốn mượn một chỗ để thẩm vấn mấy tên này, không biết có tiện không?

Chu Đông Bình nói:

- Được chứ, sao lại không tiện? Phòng trống vẫn còn nhiều, phòng tiếp khách được không? Chỗ đó có sẵn ghế dựa.

Đỗ Long đáp:

- Được, vậy dùng phòng tiếp khách đi.

Trịnh Chí Nhật thấy bọn Đỗ Long sắp đi, y chỉ đống đồ vật trên sàn hỏi:

- Phó cục trưởng Đỗ, những chứng cứ này...

Đỗ Long nói:

- DNA sẽ bị dịch vị tiêu hủy, hơn nữa những thứ đó quá ghê tởm nên khỏi thu thập. Anh kêu người quét dọn đi, dù sao chứng cứ cũng đủ rồi.

Trịnh Chí Nhật nhìn đống đồ đó, trong lòng thầm lẩm bẩm, bèn gọi người tới quét dọn sạch sẽ.

Trong phòng thẩm vấn tạm thời, Đỗ Long ngồi đối diện với Vương Tử Dương. Đối mặt với gặng hỏi của hắn, Vương Tử Dương tỏ ra khúm núm. Tuổi tác của y cũng xấp xỉ Đỗ Long, nhưng khi xem qua hồ sơ của y, hắn phát hiện y là kẻ sành đời, đã có mấy lần tiến cung rồi.

Muốn tìm sơ hở từ chỗ Vương Tử Dương không hề dễ, Đỗ Long không rảnh lãng phí thời gian với y nên trực tiếp cho qua luôn. Tên Lưu Tông kia cũng là nhân vật khó nắm bắt, tựa như con mực trơn trượt vậy. Đỗ Long nhìn mặt Lưu Tông, thiếu điều chỉ muốn dộng mặt hai tên này vào nhau cho rồi. Có điều đây không phải là phòng thẩm vấn của đội hình sự, hắn muốn giữ hình tượng của mình nên không dùng cách gì đặc biệt để xử lý bọn họ.

Thẩm vấn bình thường không có hiểu quả đối với mấy tên sõi đời, hắn hỏi được vài câu liền sinh chán nên ngừng lại, sau đó tập trung bọn Hoàng Nham mở cuộc họp. Mọi người tận mắt thấy Đỗ Long thẩm vấn thất bại, sĩ khí có chút giảm sút. Hoàng Nham lại nhìn ra chút manh mối, bèn nói:

- Phó cục trưởng, hay là chúng ta đưa đám này về tái thẩm?

Đỗ Long mỉm cười nhìn y:

- Anh tưởng tôi bó tay với bọn vô lại này sao? Chỉ là tôi không muốn vì chúng mà lãng phí thời gian thôi. Thực ra bắt được nhóm hung thủ thủ là bước khởi đầu, vụ án này còn phải tiếp tục đào sâu hơn nữa. Vương Tử Dương không có quan hệ gì với Tôn Hạo Long, trong tù cũng không gặp nhau, tại sao y lại giết Tôn Hạo Long? Mọi người có nghĩ qua vấn đề này chưa?

Hoàng Nham hiểu rõ Tôn Hạo Long nhất, y nói:

- Tôi đã sớm nghĩ qua, tôi luôn nghi ngờ có người sai bọn Vương Tử Dương giết Tôn Hạo Long. Có điều... Lương Khải Phát hoài nghi anh em Tôn Hạo Long đổi ý, hại cha con họ cùng bị bỏ tù, chắc là không đến mức mướn hung thủ giết người đâu?

Đỗ Long nói:

- Dù thế nào đi nữa, Lương Khải Phát rất đáng ngờ. Giao đám Vương Tử Dương cho anh đấy, tôi phải tìm người điều tra tình hình của Lương Khải Phát, xem cha con họ có mướn sát thủ hay không.

Hoàng Nham thấy Đỗ Long muốn buông tay không quản, y nói:

- Đi hỏi ai? Cô Nhạc không phải đã về Bắc kinh rồi sao?

Đỗ Long đứng dậy, cười trách:

- Anh biết nhiều thật. Mặc kệ là hỏi ai, chỉ cần có thể phá án là ổn. Được rồi, tôi đi đây, nếu không có tiến triển gì thì mọi người cũng đừng tốn sức nữa. Chỉ cần có kết quả kiểm nghiệm DNA, bọn Vương Tử Dương tuyệt đối chạy không thoát đâu.

Sau khi Đỗ Long rời đi, Hoàng Nham gõ gõ bàn, nói:

- Phó cục trưởng cho chúng ta cơ hội, hung thủ đã bắt được rồi, chúng ta không cạy miệng chúng được thì quá vô dụng. Mọi người nói có đúng không?

Vương Hải Lượng nói:

- Là cơ hội và cũng là khảo nghiệm, chúng ta phải nghĩ cách xử vụ này cho đẹp. Sếp Hoàng, bọn Vương Tử Dương rất sõi đời, thẩm vấn thông thường bằng cách nói đạo lý vô dụng với chúng. Tôi nghĩ hay là đưa chúng về chỗ mình thẩm vấn đi, về chỗ của mình mới có thể thoải mái tay chân mà xử mẹ chúng chứ.

Vương Hải Lượng nói:

- Chúng là tù nhân, muốn dẫn ra ngoài thì thủ tục rất phiền phức, thực ra chúng ta không cần dẫn về. Lúc nãy tôi vừa hỏi dò Trưởng ngục Chu, bọn Vương Tử Dương hại Trưởng ngục Chu và Cục trưởng Trịnh không có được một năm tốt đẹp, họ rất hận chúng. Cho dù chúng ta không yêu cầu, đợi chúng ta đi khỏi, không chừng Trưởng ngục Chu cũng sẽ gây khó dễ với bọn Vương Tử Dương, cho nên chúng ta chỉ cần xử chúng qua loa là được.

Mã Hoài Đống cũng ôm cục tức đầy bụng, y xoa tay nói:

- Vậy chúng ta còn đợi gì nữa? Chuẩn bị làm việc thôi!

Đỗ Long biết sau khi mình đi, bọn Hoàng Nham sẽ động tay chân xử lý Vương Tử Dương. Hắn không có tổ chức, bởi vì tên Vương Tử Dương đó quả thực phải bị nếm chút đau khổ. Đỗ Long lái xe dọc theo con đường tối mịt trở về thành phố Lỗ Tây. Hắn cân nhắc có nên gọi cho Tôn Hạo Hổ hay không, nghĩ ngợi chút rồi lại thôi. Vẫn nên để gia đình Tôn Hạo Hổ qua năm mới vui vẻ đã, sáng mai lại nói cho họ biết tin dữ này cũng không muộn, lúc đó vụ án này hẳn là đã tra được ít nhiều rồi...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio