- Mục tiêu chính là cô gái mặc áo vàng nhạt với quần jeans. Sau khi vạch trần mọi chuyện thì ông đưa cô ta về ký túc xá Nhất Trung, cố gắng đừng để lộ thân phận cảnh sát, cũng đừng nói là tôi đang ở đây, đi đi!
Đồ Long thúc lưng Thẩm Băng Thanh.
- Ông nợ tôi một lời giải thích.
Thẩm Băng Thanh đứng dậy đến gần chiếc bàn kia. Khi Mã Ngọc Đường về chỗ ngồi, được một nữ sinh khuyến khích, bọn con gái cầm lấy đồ uống cụng ly.
Trông thấy họ sắp kề môi uống nước, một cánh tay bất ngờ chọt ra từ phía sau Mã Ngọc Đường bắt lấy tay cô. Mọi người sững sờ, sau đó nghe thấy giọng nói của Thẩm Băng Thanh:
- Đừng uống, chỗ nước này bị người ta bỏ thuốc rồi!
Mã Ngọc Đường nghe thấy rất rõ ràng những lời này, bởi vì Thẩm Băng Thanh đứng ngay sau lưng cô. Cô sực tỉnh, lập tức đặt lon Coca xuống, những nữ sinh khác tuy chưa uống, nhưng ai cũng nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Băng Thanh.
- Mày nói nhảm gì đó?
Lã Quốc Thì thấy âm mưu sắp thành công, đột nhiên lại có người thọc gậy bánh xe, vạch trần quỷ kế của y. Lã Quốc Thì tức giận đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Thẩm Băng Thanh mà chửi:
- Đừng có nói bậy, coi chừng tao phang mày đó!
Tên này cao ít nhất cũng phải một mét chín, quả nhiên cao hơn hẳn Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh cao một mét bảy mươi mấy đứng trước y giống như một cọng hành cỏn con. Nhưng đối diện với sự uy hiếp từ mấy tên to con cao hơn mình gần một cái đầu, Thẩm Băng Thanh lại vui vẻ thản nhiên, y cười lạnh nói:
- Tao tận mắt nhìn thấy tụi bây thừa lúc họ rời khỏi bỏ thuốc vào đồ uống.
Lã Quốc Thì lại chửi:
- Mẹ mày, dám vu khống bọn tao! Ngọc Đường, đừng tin nó, chúng ta học cùng mà, sao có thể làm chuyện này được?
Thẩm Băng Thanh cười lạnh nói:
- Mày nói không bỏ thuốc, vậy có dám uống hết lon nước ngọt của cô ta không?
Mã Ngọc Đường lặng lẽ nhìn Lã Quốc Thì với ánh mắt xa lạ, xa lạ đến mức khiến Lã Quốc Thì thấy hoang mang. Mã Ngọc Đường không phải là đồ ngốc, cô chỉ thích Lã Quốc Thì theo một cách mông lung mơ hồ. Với cái nhìn của tiểu thư Chủ tịch thành phố, cảm giác mông lung lúc mới yêu sẽ phai nhạt rất nhanh, đến lúc đó cô không còn hứng thú với tên nam sinh bị thịt vô văn hóa này nữa. Cũng chính vì thế, Lã Quốc Thì mới phát hiện Mã Ngọc Đường không si mê y như bao nữ sinh khác, vì vậy y mới dùng thủ đoạn bỏ thuốc để chiếm đoạt cô ta.
Lã Quốc Thì lớn tiếng nói trong cơn hoảng loạn:
- Nếu anh uống hết rồi thì sao? Ngọc Đường, anh sẽ chứng minh cho em thấy!
Lã Quốc Thì cắn răng, cầm lấy ly Coca của Mã Ngọc Đường uống một hơi đến cạn ly. Sau đó y giẫm lên lon Coca ở dưới đất, đỏ mắt nói với Thẩm Băng Thanh:
- Tao uống hết rồi, mày còn gì muốn nói nữa không?
Thẩm Băng Thanh cười lạnh nói:
- Tao đề nghị mày nên đến phố uốn tóc đằng sau nhà ga, nếu không kịp thì mày sẽ hại người hại mình đó.
Con phố phía sau nhà ga kia chính là khu đèn vàng có tiếng, mọi người đều hiểu ý của Thẩm Băng Thanh. Lã Quốc Thì quay sang nhìn Mã Ngọc Đường, chỉ thấy ánh mắt cô ta rất lạnh nhạt. Mã Ngọc Đường nắm tay cô bạn kế bên nói:
- Không vui chút nào hết, chúng ta về trước đi.
Nữ sinh đó nói:
- Cậu đừng tin cái tên không biết từ đâu chui ra nói bậy nói bạ, mình tin Quốc Thì. Này, mình uống cho cậu xem!
Nữ sinh đó cầm lấy đồ uống của mình hớp một ngụm to. Mã Ngọc Đường vốn dĩ không nghi ngờ cô bạn, thấy bạn mình càng cố gắng chứng minh thì càng chứng tỏ bọn Lã Quốc Thì giở trò quỷ quái. Mã Ngọc Đường tự hiểu rõ, cô thản nhiên nói:
- Vậy cậu cứ ở lại chơi với họ đi, mình về trước, có ai muốn về trước với mình không?
Mấy nữ sinh khác chần chừ không biết nên tin ai, chỉ có một người trả lời:
- Mình cũng muốn về. Ngọc Đường, mình đi chung với cậu.
Thấy thiên nga sắp về tay mình lại muốn bay đi, Lã Quốc Thì quắc mắt giận dữ nhìn Thẩm Băng Thanh. Mã Ngọc Đường lo lắng Thẩm Băng Thanh bị đánh, cô quay lại nói với Thẩm Băng Thanh:
- Anh về cùng với chúng tôi đi.
Thẩm Băng Thanh gật đầu, nhưng mấy tên cầu thủ bóng rổ đã chặn đường lại. Mã Ngọc Đường tỏ rõ khí thế ngang nhiên bất khả xâm phạm được Mã Chủ tịch hun đúc từ nhỏ, lạnh lùng quát:
- Chương Hoa Hải, tránh ra cho tôi!
Chương Hoa Hải hồi hộp quay sang nhìn Lã Quốc Thì, Lã Quốc Thì hạ giọng:
- Ngọc Đường, anh thật lòng thích em, bỏ thuốc chỉ là suy nghĩ sai lầm… Giờ anh đã uống nước bị bỏ thuốc rồi, xin lỗi em vậy!
Lã Quốc Thì đẩy Mã Ngọc Đường sang một bên, bước nhanh lên trước tung một đấm nhắm vào mặt Thẩm Băng Thanh. Thẩm Băng Thanh tránh nhanh như chớp, sau đó nghiêng mình áp sát Lã Quốc Thì, dộng một cú vào phần mềm của y. Lã Quốc Thì vai u thịt bắp, tuy đau đến mức lảo đảo lui về phía sau, nhưng lại không bị gãy xương hay ngã xuống đất.
Bọn người Chương Hoa Hải thấy Lã Quốc Thì bị đánh, họ ngây ra một lúc rồi tức tốc xông lên. Mã Ngọc Đường muốn tiến lên ngăn cản nhưng bị hai nữ sinh khác giữ lại, cô tức giận nói:
- Mấy người cũng cùng phe với bọn họ!
Một nữ sinh cười lạnh nói:
- Giờ mới nhận ra à? Mày cũng ngu lắm, tụi tao vì Quốc Thì nên mới tiếp cận mày. Tối nay chính là ngày hiến tế, còn mày là vật hiến tế đầu tiên cho cậu ấy. Đúng vậy, trong đồ uống có bỏ thuốc, nhưng cũng vì tốt cho mày thôi. Quốc Thì rất mạnh, mày không uống thuốc, chốc nữa cậu ấy sẽ ép chết mày đó. Nào, uống thuốc đi, qua tối hôm nay thì mày sẽ là một thành viên trong đội thân vệ của Quốc Thì.
Mã Ngọc Đường quát:
- Vô sỉ! Thả tôi ra mau!
Hai nữ sinh kia bắt lấy tay Mã Ngọc Đường, muốn ấn cô vào ghế rồi ép uống thuốc. Mã Ngọc Đường cuống cuồng kêu cứu, lập tức có người bịt miệng cô lại, mấy nữ sinh khác thấy thế hoảng loạn tránh đi. Còn Thẩm Băng Thanh lúc này tuy đã hạ gục được hai tên cầu thủ, nhưng lại bị chúng vây quanh đánh đập tới tấp, nhất thời không thể cứu cô. Khi thấy chai nước bị bỏ thuốc sắp rót vào miệng của Mã Ngọc Đường, một chai bia bất ngờ bay tới, nhắm ngay vào cánh tay đang cầm đồ uống kia.
- Ui da!
Chủ nhân của cánh tay đó đánh rơi chai nước, ôm lấy tay kêu đau. Mã Ngọc Đường được giải phóng một cánh tay, cô vung tay tát nữ sinh còn lại, cú tát mạnh đến mức người nữ sinh kia ngây ra, Mã Ngọc Đường tranh thủ tìm đường chạy.
Một chai bia lại bay tới nhắm vào đám người nọ, trúng ngay một tên tóc vàng đang ôm hôn bạn gái điên cuồng. Tên tóc vàng cùng đồng bọn giận tím mặt, ngó xung quanh tìm kẻ ném chai bia. Người dùng thuốc trong sàn nhảy không hề ít, một chai bia như đổ thêm dầu vào lửa, tức thì ngòi nổ được châm lên. Cả sàn nhảy đều trở nên hỗn loạn, mọi người đụng đến ai thì đánh, đồ vật cầm trong tay cũng ném loạn xạ.
Cuối cùng Thẩm Băng Thanh đã thoát ra khỏi vòng vây của đám cầu thủ trong đống hỗn loạn, được nhiên cũng phải kể đến sự giúp đỡ từ những chai bia của Đồ Long. Thẩm Băng Thanh hối hả tìm Mã Ngọc Đường bị hai nữ sinh kia dồn vào góc, sau đó một màn kinh dị hiện ra trước mắt mọi người. Mỗi tay của Thẩm Băng Thanh nắm lấy tóc của hai nữ sinh kia, sau đó đập đầu hai nữ sinh vào nhau, họ tức thì ngất lịm.
Thẩm Băng Thanh vứt bọn họ như vứt rác, sau đó đưa tay về phía Mã Ngọc Đường đang thẫn thờ:
- Đi nhanh thôi, con gái như cô không nên đến nơi thế này.
Mã Ngọc Đường gật đầu, nắm lấy tay Thẩm Băng Thanh, kế đó hai người cùng chạy ra khỏi sàn nhảy nhốn nháo