Đỗ Long biết rằng những gì anh ta nói là sự thật, đây cũng là hiện trạng chung của đại đa số đồn công an nông thôn ở tỉnh Thiên Nam. Thôn Trú Mã còn gần thành Ngọc Minh, giao thông tiện lợi, nhiều đồn công an ở khe núi còn thảm hại hơn nhiều. Rất nhiều địa phương căn bản không đủ nhân sự, không những phải quản trị an mà còn phải quản kế hoạch hóa gia đình, quản linh cữu và mai táng thậm chí cả trộm cướp, ăn cắp… Nếu muốn trở thành một đồn trưởng đồn công an đủ tư cách, thì quả thực không dễ dàng.
Đồng cảm thì đồng cảm, mục đích Đỗ Long đến đây là để tra án, quanh đi quẩn lại lại quay chủ đề về vụ án. Tiếc là nơi vụ án phát sinh cách một đoạn so với thôn Trú Mã, người dân thôn Trú Mã cũng không thể phát hiện ra điều gì khả nghi.
Không có manh mối khả nghi thì cũng có thể phát hiện ra vấn đề trong đó, Đỗ Long hỏi một lúc thì ghi lại vài từ ở điện thoại:
‘Thôn dân hoạt động sớm nhất là vào 5h30 sáng, không phát hiện được tình huống khả nghi, có thể suy ra là thời gian vứt xác vào trước đó…’
Ước chừng một tiếng sau thì Thẩm Băng Thanh trở về, gã chụp được không ít dấu bánh xe. Trong đó có mấy dấu bánh xe rất rõ ràng, gần như giống nhau như đúc, có thể thấy là do cùng một chiếc xe đi với tốc độ chậm ở ven đường để lại.
- Nhất định là một chiếc xe cao cấp, loại lốp này bình thường phải dùng ở xe hơn hai trăm ngàn, hơn nữa vết bánh xe cũng rất rõ ràng, tôi nghi là xe này còn mới, không chừng là của người chết.
Thẩm Băng Thanh kết luận.
- Cậu thích nghiên cứu bánh xe?
Đỗ Long hỏi thay cho đồn trưởng Hoàng đang kinh ngạc.
Thẩm Băng Thanh lườm hắn một cái, nói:
- Tôi không thích nghiên cứu bánh xe, tôi thích nghiên cứu xe, bánh xe chỉ là phụ kiện đi kèm, tôi mua một đống tạp chí xe để đầu giường, cậu không thấy sao?
Ừ. Đỗ Long cười nói:
- Có thể đem sở thích nghiệp dư vào việc phá án, tốt lắm. Cậu đã xác nhận bánh xe này là của xe cao cấp, xem ra chắc không sai. Tôi gọi điện hỏi thăm quản lý, xem có ai báo mất tích không, nếu có thể xác định thân phận người chết thì vụ án này sẽ dễ dàng điều tra hơn.
Đỗ Long gọi điện thoại hỏi thăm một lúc, tạm thời không có người báo mất tích giống như tình huống vụ án của Đỗ Long. Đỗ Long bảo người quản lý nếu phát hiện ra có vụ mất tích giống như vậy thì báo ngay với hắn. Sau đó thì nhìn thấy hai cảnh sát nhân dân cầm một đống đồ vật bước lại.
Túi xách, ví tiền, dây thừng... Đồ ném đầy đất, tuy nhiên vừa thấy đống túi da nhân tạo rách rưới, ví giả da cá sấu còn có chốt bằng dây cỏ… Đỗ Long liền cười khổ bảo bọn họ tìm chỗ vứt những thứ rác rưởi này đi. Những đồ này không có một chút liên quan gì đến vụ án, tội cho hai cảnh sát nhân dân kia như lượm ve chai trở về, làm việc sao lại không chịu động não chứ…
Xem ra không thể mong chờ vào cảnh sát nhân dân rồi. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh nhìn kỹ lại hiện trường, sau đó rời khỏi nơi phong tỏa hiện trường, chào đồn trưởng Hoàng rồi đi.
- Chạy chậm một chút, đi dọc theo ven đường, không chừng có thể phát hiện ra gì đó.
Đỗ Long quay cửa kính xe xuống nói.
Thẩm Băng Thanh chạy chậm dọc theo ven đường, Đỗ Long thò đầu ra xem cẩn thận, xe đi ước chừng được 7, 8 km, Đỗ Long đột nhiên hô dừng lại. Sau khi dừng xe, Thẩm Băng Thanh nhìn Đỗ Long đi đến đoạn sườn dốc ven đường, từ khe nước vớt lên một chiếc khăn quàng cổ màu xanh, ngẩng đầu nhìn Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Tìm được rồi!
Đỗ Long cẩn thận đem khăn quàng cổ cất vào trong túi vật chứng, hiện giờ chiếc khăn rối bù nhăn nhúm, Thẩm Băng Thanh không thấy được nó có liên quan gì đến vụ án. Khi gã hỏi về vấn đề này, Đỗ Long cười ha hả, nói:
- Cậu không phải là con gái, nên không có khái niệm về thứ này, chiếc khắn này thoạt nhìn thấy bình thường, đây chính là hiệu Manzini, là nhãn hiệu nổi tiếng ở Ý, đổi thành tiền nhân dân tệ thì phải đến vài ngàn một chiếc. Chiếc khăn này vẫn còn mới, chắc không phải vứt bỏ, nhất định là do hung thủ làm hung khí giết người sau đó vứt bỏ đi.
Thẩm Băng Thanh liếc nhìn lại chiếc khăn xa xỉ kia một cái, thật là không nhìn ra nó có cái gì đặc biệt, vì thế gã nói:
- Cậu cũng không phải là con gái, sao lại biết về đồ con gái như vậy? Xa như vậy mà cậu còn nhìn thấy nó và rác khác nhau, thật là lợi hại.
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Đợi khi cậu có bạn gái, mỗi ngày đi dạo cửa hàng hiệu cùng cô ấy, cậu sẽ hiểu được. Được rồi, nói ít tí, lái xe đi, lái nhanh một chút, vào nội thành ăn cơm trưa…
- Chỉ có biết đến ăn, vụ án này còn chưa có tí đầu mối nào đấy…
Thẩm Băng Thanh nói, nhấn mạnh ga, chiếc xe cảnh sát bán tải lập tức chạy như bay.
Lúc trở về Phòng công an quận Bạch Hoa thì vẫn còn sớm, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh cầm chiếc khăn quàng cổ kia đến trung tâm kiểm tra thi thể để đối chứng dấu vết. Thi thể sau khi được Pháp y tẩy sạch xong thì trông rõ ràng hơn trong ảnh nhiều, người chết là một cô gái trẻ tuổi, còn trẻ như vậy mà chết, thật khiến người ta không khỏi thổn thức.
Tuy nhiên cách nhìn của Đỗ Long hiển nhiên là không giống như những người khác, hắn xem xét người chết, nhìn ánh mắt khinh thường nói:
- Còn trẻ như vậy mà mặc hàng hiệu, lái xe sang trọng, không phải là Quách Mỹ Mỹ thì cũng là con nhà giàu mới nổi, không cần tra xét lai lịch của cô ta, chờ người đến báo án thôi, đi thôi.
- Cậu có thể tôn trọng người chết một chút không?
Thẩm Băng Thanh cau có nói:
- Nếu cô ấy là Tiểu Tam, thì cũng là người mà.
Đỗ Long chẳng thèm để ý nói:
- Chết thì đã chết rồi, cho dù cậu quỳ xuống đất dập đầu vài cái thì cũng không cứu sống cô ta được, mau chóng giúp cô ta phá án bắt lấy hung thủ mới là tôn trọng cô ta. Đi thôi.
Thẩm Băng Thanh không thích thái độ của Đỗ Long, nhưng lời Đỗ Long nói gã lại không thể phản bác, đành phải cùng pháp y đẩy người chết vào trong tủ để lạnh, sau đó mới đi theo Đỗ Long.
Buổi chiều vẫn không có người đến báo án, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đem thông báo tìm người cho bộ phận tuyền truyền, để họ phát lên đài truyền hình nội thành, trạm radio. Sau đó cùng Thẩm Băng Thanh phân nhau đi giúp điều tra những vụ án khác.
Tới 5h30 chiều, Đỗ Long ra ngoài, gọi điện cho Mã Quang Minh nói:
- Chú Mã, chú còn nhớ bảo cháu đi thăm dò tên Lưu Dịch Dương không? Cháu đã điều tra xong, tên đó là ông chủ của công ty xây dựng Thiên Thần. Con trai của gã và con trai của chị Lâm đều học tại trường quý tộc, vì vậy mà họ quen nhau. Lâm Dịch Dương là người rất thủ đoạn, khoảng một tháng trước chị Lâm nhận lời theo đuổi của gã.
- Cháu đã tìm hiểu rõ về lai lịch công ty Thiên Thần chưa? Bọn họ có chỗ nào vi phạm pháp luật không?
Mã Quang Minh lạnh lùng hỏi.
Đỗ Long nói:
- Đã điều tra rồi ạ, cái tên Lưu Dịch Dương này đã qua lại không ít với Cục trưởng phòng Giáo Dục thành phố, gã lôi được mấy công trình đều là về trường học. Còn nữa, gần đây gã leo lên chức Cục trưởng cục Tài chính của thành phố, đã giúp gã bật đèn xanh tiền đầu tư của các công trình. Cháu có trong tay rất nhiều tài liệu đủ để làm gã sụp đổ.
Mã Quang Minh nói:
- Tốt lắm, cháu gửi ngay tài liệu của gã qua đây, chú còn có việc ở văn phòng.
Đỗ Long nói:
- Chú Mã, nếu không thì chúng ta gặp nhau tại quán trà lần trước đã uống tại công viên Thúy Hồ được không ạ? Theo cháu được biết thì chập tối nay, Lưu Dịch Dương và chị Lâm đã hẹn nhau ở công viên Thúy Hồ.
Mã Quang Minh kêu lên một tiếng buồn bực, nói:
- Cũng được, mấy giờ?
- Sáu giờ đi ạ...
Đỗ Long nói.